Đừng Một Mình Nữa Yêu Thôi!

Chương 4




Tối đến mọi người trong nhà cùng nhau quay quần ở phòng khách xem tivi, ăn trái cây, có mỗi cô là đang chăm chú vào chiếc điện thoại đang phát sáng trên tay.

"Mình có nên tìm thử không ta?"

Cô vừa lẩm nhẩm, suy nghĩ gì đó rồi lại lướt.

Một lúc sau, woa có rồi có rồi, có được rồi. Cô trợn mắt bất ngờ nhìn vào màn hình điện thoại

"Oa đẹp trai quá!"

Từ nãy đến giờ cô là đang tự thử vận may của mình, bạo gan tìm trang cá nhân của Lâm Gia Kiệt trên mạng xã hội.. Tuy cô không phải loại con gái mê trai nhưng hễ thấy ai đẹp là cô lên tận trên đấy để tìm, trai gái gì cô cũng không tha.

"Nè, Ngọc Y sao con cứ xem điện thoại miết thế?"

Mẹ cô thấy cô cứ lơ đãng ngồi lướt điện thoại liền nhắc nhỡ. Vì ở nhà mẹ cô đã nói trước nếu cô cứ lo sử dụng điện thoại mà không lo học là cô sẽ không được sử dụng điện thoại nữa.

Nghe mẹ hỏi cô biết cười trừ rồi bỏ chiếc điện thoại xuống, haha dù gì cũng tìm được rồi nên không cần lo nữa.

"Mẹ à, sáng mai con và Ngọc Y sẽ trở về nhà sớm, ba nó vừa gọi bảo là trưa mai sẽ về"

Mẹ cô quay qua bảo với bà Hàn.

Cô ngồi cạnh bà nên khi nghe mẹ nói cô xém nữa muốn nhảy cẩn lên vì mừng, do ba cô đã đi làm xa nhà gần 1 tháng rồi đó, nên cô là đang rất nhớ ba a.

"Ừm, vậy được rồi để mẹ vào chuẩn bị cho hai con ít quà mang về"



"Mẹ à, Ngọc Y cũng vào phòng đây"

"Được rồi, con đi ngủ sớm đi nhá, tối nay mẹ ngủ cùng bà"

Nói rồi mẹ cô đi theo bà vào bếp, còn cô và hai đứa nhóc thì đi vào phòng ngủ.

____

Sáng sớm dưới ngôi nhà có mái ngói màu đỏ sẫm, xung quanh vẫn còn chìm vào giấc ngủ yên bình. Lúc này trong căn phòng của Ngọc Y:

"Diệp Ngọc Y! Dậy mau con, chúng ta phải về thôi"

Mẹ cô vừa lay cánh tay cô vừa gọi.

"Ưm...con biết rồi ạ"

Đáp lại bằng giọng ngáy ngủ, trong khi hai con mắt của cô vẫn còn nhắm tịt.

"Nhanh lên, mẹ chờ con ở ngoài đấy"

____

Ngoài sảnh...

"Mẹ à, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe đấy nhé, đừng làm gì quá sức đấy. Còn hai con đừng nghịch ngợm quá, phụ giúp được bà gì thì phụ giúp nghe không?"



Mẹ cô thủ thỉ với bà rồi quay qua hai đứa nhỏ, đứa lớn năm nay cũng sắp 13 tuổi rồi nên mẹ cô mới căn dặn như vậy.

"Chào bà nhé, cháu về đây ạ, lần sau cháu lại về thăm bà. Chị về nhé nhớ học hành chăm chỉ đấy"

Cô ôm lấy bà chào tạm biệt rồi mới quay qua xoa đầu Vĩ Tuấn và Vĩ Thành.

"Được rồi, hai con đi đi, kẻo trễ chuyến xe!"

Bà cô chợt thấy nắng đã sắp vươn lên cao nên hối thúc hai mẹ con mau trở về.

____

Cùng lúc đó trên tầng hai của căn nhà màu xám khói sang trọng cạnh nhà bà cô, cánh cửa sổ đã mở ra từ lúc nào.

Người trong căn phòng đó không ai khác chính là Lâm Gia Kiệt, anh mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản nhưng đắc tiền cùng với chiếc quần thể thao xỏ dép lê đứng ở trong nhìn qua, nhìn ai thì mấy cậu cũng biết rồi đấy.

Đêm hôm qua anh cũng trằn trọc không ít, tuy bề ngoài anh luôn thể hiện là mình lạnh lùng,tỏ ra không quan tâm, nhưng từ sâu trong tận đáy lòng, giữa trái tim và lý trí của anh đang đấu tranh dữ dội.

"Hẹn gặp lại!"

Anh xỏ hai tay vào túi quần, trên môi từ lúc nào đã giữ một nụ cười bí ẩn. Ánh mắt cứ hướng về con đường mà cô vừa đi khỏi.

________

....