Đừng Một Mình Nữa Yêu Thôi!

Chương 23




Hôm nay Ngọc Y lái đến công ty chiếc Lamborghini màu vàng phiên bản giới hạn, người ngoài nhìn vào biết ngay chủ sở hữu của nó không phải dạng vừa.

Điểm hẹn là một nhà hàng cách MYV khoảng bốn cây số, chớp mắt chiếc xế hộp đắt tiền đã có mặt tại đó. Một thân hình cuống hút, chuẩn sát từ milimet bước xuống, còn cô gái đi cùng cũng không kém cạnh, phải nói là song kiếm hợp bích.

Vừa vào đến sảnh, Diệp Ngọc Y và Mộc Cẩm Dương được đã phục vụ chào đón hết sức nồng hậu, được đưa đường dẫn lối đến tận căn phòng mà chủ tịch Lý đã đặt trước.

Mở cửa bước vào, bên trong một "quý bà" đang diện trên người toàn thương hiệu đắt tiền vừa chuẩn bị đứng lên bắt tay chào đón cô, nhìn vào có thể đoán được bà ấy cũng phải gần năm mươi rồi, nhưng sự sang trọng, giàu có và cái khí chất ấy đã giúp bà ấy trẻ ra rất nhiều.

"Hân hạnh chào chủ tịch Lý, thật có lỗi quá, chúng tôi đã đến muộn".

Vừa bắt tay Ngọc Y vừa khách sáo nói, còn Lý Thúy Anh thì nở một nụ cười tao nhã, thanh lịch đáp lại cô.

"Không sao, chỉ là do tôi đã đến sớm quá thôi".

Cả ba người cùng chào hỏi nhau rồi sau đó ngồi xuống, đúng lúc bên ngoài phục vụ mang menu vào.

"Diệp Tổng cứ tự nhiên gọi món, chúng ta từ từ trò chuyện".

Diệp Ngọc Y cũng không ngại ngùng mà thuận tay gọi vài món, khi phục vụ đã lui ra ngoài, cô mới quay sang mạo muội hỏi.

"Chẳng hay Lý tổng có thắc mắc nào về những khoảng trong hợp đồng đấy không, hôm nay lại đích thân hẹn gặp tôi như vậy?".

"À...thật ra về cái hợp đồng đó tôi không có chút thắc mắc gì, chỉ là muốn cùng Diệp tổng đây ôn lại vài chuyện cũ".



Lý Thúy Anh cũng không muốn vòng vo thêm nữa, bà nói một mạch đánh thẳng vào vấn đề.

"Một số chuyện cũ?"

Diệp Ngọc Y lại càng cảm thấy thắc mắc, nếu cô nhớ không lầm thì đây là lần đầu cô đích thân gặp gỡ bà, lấy đâu ra chuyện cũ.

"Cô Diệp đây thật là mau quên, chuyện năm xưa chẳng lẽ cô không nhớ gì?"

Từ từ đưa tách trà đã được chuẩn bị trước lên nhấp môi, Lý Thúy Anh chầm chậm nói.

"Phiền Lý tổng có thể nói rõ hơn...chuyện năm xưa mà bà biết là chuyện gì?"

Cảm xúc gương mặt Ngọc Y có chút thay đổi, nhưng vẫn cố giữ trên môi nụ cười nhẹ nhàng, buông ra câu hỏi lịch sự.

Mộc Cẩm Dương ngồi kế bên, cô ấy cũng là một người nhạy bén, chuyện giữa Diệp Ngọc Y và Lâm Gia Kiệt năm xưa cô cũng đã được biết, nhưng hôm nay lại chính tai nghe chủ tịch Lý nhắc về chuyện năm xưa, cô liền nghĩ ngay đến chuyện đó.

Còn Diệp Ngọc Y, cô không phải là không biết bà ta đang nói đến vấn đề gì nhưng nếu đúng là như vậy thì chủ tịch Lý đây làm gì có liên quan đến.

Cô vẫn nở một nụ cười khẽ trên môi, hai bàn tay nhẹ nhàng đan vào nhau, chực chờ câu trả lời đến từ bà ấy.

"Cô Diệp chắc hẳn cũng đã biết qua cái tên Lâm Gia Kiệt, Lý Thúy Anh chứ?"

Biểu cảm của Ngọc Y khi nghe Lý Thúy Anh nhắc đến cái tên Lâm Gia Kiệt có chút sựng lại, tim cô bỗng đập lệch một nhịp, nụ cười cũng từ từ không còn nữa. Thay vào đó là đôi mắt sắc lạnh, mi tâm có chút nhíu lại.



"Vậy chẳng hay Lý tổng đây là...?"

"Tôi chính là mẹ của Lâm Gia Kiệt, Lý Thúy Anh!"

Diệp Ngọc Y khi nghe được câu trả lời thẳng thắn đó đột nhiên cười nhếch môi, hai tay chỉnh lại áo chậm rãi đứng lên, gương mặt bỗng hoá lạnh lùng nói:

"Xin lỗi bà, Lâm phu nhân! Nhưng ở cái thành phố Tân Hoa nhỏ bé này, tôi chưa từng nghe qua hay biết đến cái tên Lâm Gia Kiệt đó, thất lễ rồi".

Ngữ khí của Ngọc Y lúc này thật sự rất sắc bén, nói đến đâu nhấn mạnh đến đó, cuối lời cô khẽ gật đầu, ánh mắt đầy sát khí từ từ bước ra ngoài. Để lại đó là sắc mặt quá đỗi bất ngờ của Lý Thúy Anh, bà thật sự không thể tin nổi, Diệp Ngọc Y cô có thể khẳng định chắc nịt những điều đó. Nói thật thì bà nhận ra cô không còn là cô gái đầy thuần khiết, vui vẻ như bảy năm trước nữa, thay vào đó là bản tính lạnh lùng, xa lạ khiến Lý Thúy Anh cảm thấy rằng cô đang đề phòng bà, vậy thì lần này mọi tính toán lúc đầu của bà có lẽ rất khó để thực hiện.

...

Đi một mạch trở ra xe, khi Diệp Ngọc Y đã yên vị bên trong ghế lái, Mộc Cẩm Dương mới nhỏ nhẹ quay sang mở miệng hỏi, cô ấy thật sự đang cảm thấy rất sợ hãi với cái gương mặt lạnh lùng của Ngọc Y lúc này.

"Có phải cậu đã đoán được bà ta đến tìm cậu là có mục đích gì đúng không?"

"Mình không biết".

Ngọc Y một tay để trên vô lăng, tay còn lại cầm chiếc kính râm đeo lên, đáp lại bằng giọng nhẹ tênh.

Nghe được câu trả lời ngắn gọn đó của cô, Mộc Cẩm Dương bỗng rùng mình, trời ơi đây có phải là Diệp Ngọc Y bạn thân của cô không vậy, càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng đáng sợ.

Không khí bên trong xe đột nhiên êm ắng hẳn đi, Diệp Ngọc Y mới bắt đầu nhớ lại khung cảnh lúc nãy, có phải là do cô quá kích động rồi không? Tại sao bao nhiêu năm qua rồi mà cô vẫn chưa nguôi ngoai mà quên đi cái tên đó chứ, hôm nay lại chính tai nghe bà Lý Thúy Anh đó nhắc lại một lần nữa, lại khiến cô không kiềm chế được bản thân, ha.. nực cười quá, chắc là do quá nặng tình rồi.