Đừng Một Mình Nữa Yêu Thôi!

Chương 16




"Không!!! Con không muốn, chẳng phải đã nói đợi khi con học xong hay sao?"

"Bây giờ con có muốn hay không cũng không còn quan trọng nữa, qua bên đấy du học vài năm, rồi ở bển tiếp quản công ty cho ba, không nói nhiều".

Cuộc cãi vã đó đã xảy ra khi ông Lâm Đức Nguyên gọi riêng Lâm Gia Kiệt vào nói chuyện. Thật ra ông năm nay chỉ mới xấp xỉ gần 42 tuổi, cái bản tính lạnh lùng của Gia Kiệt cũng được di truyền từ ông, nhưng ông có phần cương nghị, khó tính hơn.

So với vợ ông bà Lý Thúy Anh, thì ông không phải dạng người thích "áp đặt" con cái, nhưng lần này là ngoại lệ.

Ngoài miệng thì ông nói muốn tốt cho anh, nhưng thực ra ông đang mang trong mình căn bệnh khó có thể chữa khỏi, ông luôn giấu riêng cho bản thân mình biết.

Vì còn sống được chẳng bao lâu nữa, nên ông mới hối thúc Lâm Gia Kiệt đi du học, để vài năm sau khi ông mất đi, anh sẽ cùng với Lý Thúy Anh tiếp quản công ty, kể cả công ty đầu não ở Mỹ, và những công ty con ở trong nước.

Vào thời gian trước, Lâm Đức Nguyên đã chọn mua một căn nhà ở một huyện nhỏ, vì ở đó chất chứa một bầu không khí trong lành, do ông không chịu được tiếng ồn quá lâu.

Ông đã biết mình mắc phải căn bệnh hiếm gặp đó vào một lần tình cờ ông biết được ba ông lúc trước cũng mắc phải bệnh này, thật sự Lâm Đức Nguyên đã không thể tin nổi khi cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay. Nó đã trấn áp tinh thần ông một thời gian dài mà không ai phát hiện ra.

Đến hôm nay, ông cảm thấy mình không còn nhiều thời gian nữa, nên mới muốn Lâm Gia Kiệt đi Mỹ gấp gáp như vậy.

....

Nữa đêm, trong căn phòng tối tăm không một ánh đèn của Lâm Gia Kiệt, anh ngồi thụp xuống nền nhà, tựa lưng vào đầu giường, tay cầm chiếc điện thoại.

Thật sự lúc này trong thâm tâm của anh đang cào xé, khó chịu đến cùng cực. Anh phải làm sao bây giờ, lời của ba anh một khi nói ra là như đinh đóng cột, làm sao thay đổi được.

Lâm Gia Kiệt rất thắc mắc, uất ức trong lòng, tại sao ông ấy lại bắt buộc anh đi vào thời điểm này chứ. Thật oái oăm mà.

Đang thất thần, ngồi gục đầu thì bất ngờ cánh cửa căn phòng mở ra, là ba anh.

"Ba xin lỗi, có phải con đang rất ghét ba không?"

Ông đóng cửa lại, đứng đó nhìn anh nói.

"Tại sao ba lại muốn con đi gấp như vậy?"



Lâm Gia Kiệt ngước mặt lên, dùng ánh mắt bất lực, buồn bã hỏi.

"Nếu con đã không muốn đi như vậy, thì để ba kể con nghe một chuyện, đến lúc đó tùy con quyết định".

Nghe được câu nói đó, Lâm Gia Kiệt càng bất ngờ hơn, đằng nào vì một câu chuyện mà dễ dàng như vậy.

Anh vẫn ngồi đó, im thin thít không nói lời nào.

Nhớ lại lúc nãy, anh nhận được cuộc điện thoại của Ngọc Y, bảo là đã về tới nhà. Nghe được giọng cô, nội tâm anh cằng giằng xé, đau khổ hơn.

Anh và cô chỉ mới bắt đầu thôi mà, hôm nay những tưởng là ngày vui nhất đối với anh trong suốt 17 năm qua, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

....

"Chắc con cũng biết được, ông nội con năm xưa đã mất sớm khi còn ở độ tuổi trung niên?"

Lâm Gia Kiệt lúc này chỉ đưa mắt lên nhìn ba anh, ý muốn nói là anh đã biết. Thấy được biểu hiện đó, ba anh nói tiếp:

"Đó không phải là một sự ra đi bình thường, đó là do ông con đã mắc phải căn bệnh không cách nào chữa khỏi".

"Chuyện đó thì liên quan gì đến việc con phải đi du học chứ?"

Anh đang hoang mang càng thêm hoang mang, thắc mắc chồng chất thắc mắc.

"Và...ba đã tình cờ biết được, căn bệnh đó đã bắt đầu đeo bám ba rồi..."

Ầm!!!!

Lời nói của Lâm Đức Nguyên như một tiếng sét đang đánh thật lớn ngay bên tai anh.

Biểu hiện của ông khi nói ra điều đó càng thêm đau khổ, đôi mắt đỏ bừng, hai tay siết chặt, khiến cho tâm can của anh càng thêm đau nhói.



"Ba....."

Lâm Gia Kiệt đứng lên, hai chân bủng rủng, không ý thức thả chiếc điện thoại xuống, giọng rung rung gọi.

Anh quỳ hai chân xuống sàn, hai tay buông thõng, gương mặt vừa bất ngờ vừa hụt hẫng.

Giờ anh phải đối mặt với hai sự lựa chọn, một là sự nghiệp của gia đình, tình thân máu mủ, hai là người con gái anh yêu thương.

Phải làm sao đây? Chẳng lẽ anh lại chần chừ trước sức khỏe của ba anh hay sao?

Nhưng cũng chính miệng anh đã từng nói, sẽ không vì tương lai mà bỏ lỡ một người cơ mà.

....

"Con cứ suy nghĩ thật kĩ, ba chờ tin con".

Nói rồi ông quay lưng lại, cả cơ thể rung lên, chính ông cũng đang phải kiềm nén cảm xúc của chính mình. Ông cũng đang rất dằn vặt khi phải ép người con ông yêu thương nhất đứng trước sự lựa chọn như vậy.

Đây là lần đầu tiên, anh thấy ba mình khóc. Trước giờ trong mắt anh, ông ấy luôn là một người ba kiên cường, chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.

Nhưng không, đó cũng chỉ là một chiếc áo giáp bảo vệ cảm xúc của ông trước các con mình.

Trong giây phút đó, anh không thể chần chừ được nữa.

"..Con đồng ý!"

Lâm Đức Nguyên định mở cửa bước ra ngoài thì được chất giọng nghẹn ngào của anh cất lên.

Ông quay mặt lại, đi nhanh đến đỡ anh đứng dậy.

"Ba tin con, ba tin con sẽ làm được!!!"

Ông ấy ôm Lâm Gia Kiệt vào lòng, vỗ vai anh. Đối với anh đây là cái ôm đầu tiên của anh với ba, nhưng không ngờ lại trong hoàn cảnh như thế này.