Băng Tâm giật mình nhận ra giọng nói ấy. Cô rướn người lên, hét to.
- Dương tiên sinh, em ở đây! Dương tiên sinh!
Tiếng bước chân ấy ngày càng to, khuôn mặt của Dương Nguyên Minh liền xuất hiện trên miệng hố.
- Băng Tâm, sao em lại ở đây? Có bị thương ở đâu không?
- Em không sao. Anh... anh làm sao có thể thoát khỏi đám thổ dân ban nãy?
- Lát tôi sẽ kể với em sau. Bây giờ giúp em thoát khỏi chỗ này đã. Đưa tay đây nào.
Dương Nguyên Minh nằm xuống thò tay ra, Băng Tâm nhón chân với lên nhưng dù cố đến mấy vẫn không tài nào chạm đến tay anh. Thấy thế, Dương Nguyên Minh thò hẳn nửa người trên xuống, lúc này mới có thể nắm lấy tay cô.
- Băng Tâm, giữ thật chặt, tôi kéo em lên.
Dương Nguyên Minh dùng sức nắm tay Băng Tâm kéo lên, trên mặt đất chỉ có hơn nửa thân dưới đang trụ. Một tay cô bấu víu thành hố, chân thì đạp vào đá, cố sức trèo lên.
- Cố lên nào, lên được một nửa rồi.
Băng Tâm trèo lên hết sức cẩn thận nhưng không may vẫn bị trượt chân trên những hòn đá bám đầy rong rêu, chỉ là lần này cô kéo theo cả Dương Nguyên Minh cùng rơi xuống.
Băng Tâm cảm thấy đầu óc choáng váng, mở mắt ra liền thấy lồng ngực phập phồng của anh đang ở trước mặt. Nhận ra mình đang nằm lên người Dương Nguyên Minh, Băng Tâm luống cuống cố gắng đứng dậy, nhưng vì chân vẫn đang bị đau nên lại ngã xuống người anh thêm lần nữa.
- Dương...Dương tiên sinh, em xin lỗi...
- Không sao. Có bị thương không?
Băng Tâm lăn người sang một bên, lắp bắp trả lời.
- Em... em không sao.
Dương Nguyên Minh vừa chống tay định ngồi dậy thì khẽ kêu lên một tiếng.
- Dương tiên sinh, anh sao vậy? Bị thương chỗ nào sao?
- Hình như trật khớp tay rồi.
- Trật tay ư? Anh có đau lắm không? Thật xin lỗi, chỉ vì em...
Nhìn bộ dạng lo lắng, bối rối của Băng Tâm, Dương Nguyên Minh cười nhẹ.
- Không sao, chỉ cần nắn lại chút là được.
Dương Nguyên Minh lết đến bên thành hang rồi ngồi ngả lưng vào đấy. Anh dùng tay còn lại xoa nắn xung quanh khớp khuỷu tay rồi bẻ lại thật nhanh. Nghe tiếng "rắc" phát ra, Băng Tâm nhắm mắt đau lòng.
- Dương tiên sinh, anh ổn rồi chứ? Còn bị thương chỗ nào không ạ?
- Đừng lo, ổn cả.
Băng Tâm liếc nhìn khắp người anh để kiểm tra, nhìn xuống đến hông thì giật mình.
- Hông anh...có chút máu.
Băng Tâm lại gần nhìn kĩ thì phát hiện ra đó là một vết chém ngắn ở sau lưng, gần hông nên máu loan ra đằng trước một chút. Vết chém tuy chưa nhận định được nông sâu nhưng vẫn đang chảy rất nhiều máu, chứng tỏ độ thương tích không hề nhẹ. Mi tâm cô nhíu lại.
- Dương tiên sinh, vết thương này...
Dương Nguyên Minh trấn an Băng Tâm.
- Tôi có chút sơ hở trong lúc chạm trán bọn họ. Chỉ là vết chém nhỏ, cũng không quá nghiêm trọng.
- Dương tiên sinh, để em băng bó tạm thời cho anh. Không thể để mất máu thêm nữa.
- Được.
- Anh có thể...
Dương Nguyên Minh hiểu ý, liền cởi một bên áo ra. Sau khi tất cả các lớp áo được cởi bỏ khỏi một bên người, cơ bắp khỏe mạnh cùng những múi bụng quyến rũ trên cơ thể đẹp như tạc tượng hiện ra khiến Băng Tâm có chút bối rối. Khác với Thiên Tử Hạo, Dương Nguyên Minh có một làn da trắng mịn như sữa.
Cô xé một mảnh vải dài từ váy mình rồi đi đến chỗ những tảng đá bám đầy rong rêu và cây cỏ.
- Thật may quá, ở đây lại có vài khóm bớp bớp.
Băng Tâm hái vài lá cho vào miệng nhai, đắp lên vết thương của Dương Nguyên Minh rồi băng bó thật cẩn thận.
- Anh đã thoát khỏi thổ dân bằng cách nào vậy?
- Tôi dùng khói.
- Khói ư?
- Tôi có mang bên mình một thiết bị tạo khói. Tuy rất nhỏ nhưng rốt cuộc đã cứu sống tôi.
Sau khi đã thắt nút thật chặt, Băng Tâm ngồi xuống cạnh Dương Nguyên Minh. Anh nhìn xuống bàn tay vừa nắm lấy tay Băng Tâm, liền thấy lòng bàn tay dính máu đỏ thẫm. Dương Nguyên Minh bất chợt cầm lấy tay Băng Tâm lật ra xem khiến cô không khỏi giật mình, nhìn lên cánh tay còn phát hiện có một vết bầm rất lớn.
- Tay em sao thế?
Băng Tâm chậm rãi rụt tay lại.
- Lúc tìm cách leo lên, em không cẩn thận nên bị xước một chút.
Dương Nguyên Minh rút ra một chiếc khăn tay từ trong túi áo rồi cầm lấy tay cô.
- Để tôi.
Anh nhẹ nhàng băng bó lòng bàn tay Băng Tâm, những ngón tay thon dài khéo léo tỉ mỉ từng chút một. Hơi ấm của ngón tay anh khẽ chạm vào lòng bàn tay Băng Tâm khiến tim cô đập nhanh hơn một chút. Băng Tâm không dám nhìn vào khuôn mặt hoàn mĩ ấy mà chỉ chăm chăm vào tay mình, mãi đến khi Dương Nguyên Minh băng bó xong và ngẩng lên, cô mới nhìn thẳng vào mắt anh.
Băng Tâm và Dương Nguyên Minh nhìn thẳng vào mắt nhau không chút ái ngại. Ánh mắt cô trong sáng, thuần khiết, đồng thời cũng rất trưởng thành, mạnh mẽ. Ánh mắt anh thì sắc bén như chim ưng, quyến rũ hút hồn nhưng dường như lại như chiếu ra ngàn tia nắng ấm áp xoa dịu lòng người.
Sau khi cả hai nhìn nhau một lúc lâu, Băng Tâm chợt cụp mắt quay đi. Giọng cô trầm xuống.
- Chỉ vì em mà chúng ta rơi vào hoàn cảnh này, mắc kẹt ở đây. Chỉ vì em mà anh và Minh Nguyệt gặp nguy hiểm. Giá như em không muốn đến đây, giá như...
- Không ai mong muốn điều này xảy ra cả, đừng tự trách mình.
- Chúng ta phải nhanh chóng tìm cách ra khỏi đây và cứu Minh Nguyệt. Em thật sự rất lo cho cô ấy.
Dương Nguyên Minh lấy điện thoại ra, nhìn vào màn hình.
- Không có sóng.
Anh bật đèn pin ở điện thoại lên và quan sát xung quanh, nhận ra phía trước có một đường hầm.
- Đây có vẻ là một hang động nhỏ. Nếu tiếp tục đi theo đường hầm phía trước, có thể chúng ta sẽ tìm được đường ra.
- Vâng.
Cả hai cùng nhau đi vào hang động ẩm thấp dưới chút ánh sáng từ điện thoại. Đường hầm khá dài, đi mãi vẫn không thấy đường ra. Băng Tâm lo rằng bọn họ liệu có phải đã làm một quyết định sai lầm rồi không. Đi một đoạn nữa thì cả hai nhận thấy có chút ánh sáng phía trước. Hai người mừng rỡ nhìn nhau, nóng lòng chạy nhanh về phía trước. Nhưng đến nơi họ mới nhận ra đây chỉ là một cái hố khác, tuy miệng hố to hơn nhưng nhìn qua cũng có vẻ không tài nào trèo lên nổi.
Băng Tâm ngước nhìn lên miệng hố, lắc đầu nguầy nguậy.
- Không, không thể nào...
________________*_______________
- Thế nào BlackJohn, đã tìm được chưa?
- "Ôi chao, thật là khó xử. Người đăng kí tài khoản ngân hàng này không tồn tại. Nhưng đoán xem Thiên vương, tôi đã tìm được vị trí của điện thoại Huỳnh Mễ Lạc rồi."
- Ở đâu?
- "Tôi sẽ gửi địa chỉ cho anh ngay đây."
Thiên Tử Hạo sau khi nhận được địa chỉ liền gửi cho Huỳnh Vương Đế.
- Vương Đế, tôi sẽ phái người đến đó một chuyến.
- "Được. Cậu bảo họ phải thật khẩn trương lên."
Huỳnh Vương Đế ngồi trước màn hình máy tính, trong lòng như lửa đốt, đứng ngồi không yên. Khoảng nửa tiếng sau lại nhận được một cuộc gọi.
- "Huỳnh tiên sinh, đã tìm thấy Huỳnh tiểu thư bất tỉnh trong xe của cô ấy ở địa chỉ này."
- Cái gì? Mau đưa cô ấy đến bệnh viện, khẩn trương!
- "Vâng."
Huỳnh Mễ Lạc nhanh chóng được đưa tới cùng bệnh viện với Huỳnh Vương Đế. Sau khi đã kiểm tra tổng quát, bác sĩ đến tìm hắn. Vừa nhìn thấy vị bác sĩ bước vào, Huỳnh Vương Đế đã bật dậy.
- Bác sĩ, em gái tôi sao rồi?
- Thật may, Huỳnh tiểu thư không có bất cứ vấn đề nào, chỉ bị bất tỉnh tạm thời. Bây giờ mọi người đã có thể vào thăm cô ấy.
- Ông đã kiểm tra thật kĩ cả trong lẫn ngoài chưa?
- Vâng, Huỳnh tiểu thư hoàn toàn khỏe mạnh, không có chút xây xát.
Huỳnh Vương Đế nở một nụ cười thật tươi, vệ sĩ tức tốc đẩy xe lăn của hắn đến phòng bệnh của Huỳnh Mễ Lạc. Chỉ đến khi nhìn thấy em gái mình đang nằm bình an vô sự trên giường, lòng hắn mới nhẹ đi được phần nào. Hắn lại gần, bàn tay run run khẽ vuốt những sợi tóc mềm mại trên khuôn mặt đang say ngủ ấy. Mi mắt Huỳnh Mễ Lạc khẽ động.
- Lạc Lạc, em tỉnh rồi sao?
Huỳnh Mễ Lạc chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm vào Huỳnh Vương Đế một cách vô hồn. Hắn vô cùng mừng rỡ, nhẹ nhàng cầm lấy tay em gái mình.
- Sao vậy, nói một tiếng cho anh hai yên tâm đi nào.
Cô cất giọng một cách yếu ớt.
- Anh là ai?
- Em hỏi gì thế, là anh hai của em đây mà.
- Anh hai?
- Đúng vậy, Lạc Lạc yêu dấu.
- Tôi có anh hai sao?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Welcome to a brand new look of my storyyyyyyyyyy
If you like it, please vote.
If you don"t, please vote.