Dùng Máu Rửa Tình Yêu

Chương 26: Bị Mai Phục




Mọi người mỉm cười, một nhà chiêu mộ lên tiếng.



- Như thế cũng được. Vì hiện nay chỉ là quá trình thực tập, sau khi hết khóa thực tập và ra trường, chọn làm việc, hợp tác cùng công ty nào cũng rất quan trọng. Đến lúc đó chúng tôi sẽ gặp lại cô.



- Vâng, nhất định rồi.



Bang Shy Hyuk đưa một bao tài liệu cho Băng Tâm.



- Đây là lịch thực tập, lịch học mới của cô Băng cùng các thông tin khác về khóa thực tập. Thời gian thực tập sẽ chiếm khoảng 30% thời gian học chính khóa của cô, năm hai sẽ tăng lên 40%, năm ba sẽ là 50%. Cô Băng đồng ý chứ?



- Vâng, tất cả sẽ theo sự sắp xếp của ngài.



- Rất tốt. Vậy khóa thực tập của cô sẽ bắt đầu từ tuần sau. Hãy chuẩn bị thật tốt nhé.



- Vâng, cảm ơn ngài Bang.



Băng Tâm hướng mắt nhìn tất cả mọi người, trong lòng thấy nhẹ nhõm vì đã giải quyết ổn thỏa đôi đường. Dương Nguyên Minh lặng lẽ nhìn cô, khóe môi khẽ động.



Về đến Hoàng Bạch Long, quản gia Lưu ra đón Băng Tâm.



- Nào Băng Tâm, lại đây uống chút trà hoa hồng. Hôm nay sắc mặt con có vẻ rất tốt.



- Vâng, con vừa được một công ty nổi tiếng chiêu mộ, tuần sau sẽ bắt đầu thực tập.



- Vậy thì tốt quá rồi. Băng Tâm của ta tài giỏi như vậy, tất nhiên phải được quý nhân phù trợ rồi.



Băng Tâm cười nhẹ, nhấp một ngụm trà.



-Bác Lưu, loại trà mới này thật sự rất ngon. Mùi hoa hồng tuy rất nhẹ nhưng lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ khứu giác tốt hơn hẳn so với trà hoa nhài, trà oải hương.



- À, loại trà này là của Huỳnh tiên sinh tặng con đó. Ngài ấy bảo sẽ rất tốt trong việc an thần. Nhưng đột nhiên tối qua ngài ấy gặp chuyện chẳng lành, bị thương nặng ở chân. Cũng may đã cấp cứu kịp thời nên không có gì nguy hại.



Băng Tâm đặt ly trà xuống bàn.



"Tối qua? Chẳng phải là sau khi đưa mình đến buổi tiệc ư?"



________________*_______________



Huỳnh Vương Đế ở bệnh viện mơ màng tỉnh lại, mẹ hắn tươi cười.



- Ơn trời, cuối cùng con cũng tỉnh.



- Chút thương tích nhỏ nhoi này có đáng là gì đâu mẹ.



- Huỳnh Vương Đế à, em gái con...



Hắn bật dậy.



- Hả, Mễ Lạc làm sao?



- Nó bị bắt cóc rồi.



- Cái gì?!



- Nghe tin con trúng đạn, nó vội vàng từ nhà hát phóng thẳng về đây, nhưng đột nhiên lại chẳng thấy đâu nữa, cả xe cũng không thấy.



- Mẹ đã sai người đi tìm chưa?



- Đang nỗ lực tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn bặt vô âm tín. Ôi Mễ Lạc của tôi...



Huỳnh Vương Đế trừng mắt, chộp lấy điện thoại.





- Alo, Thiên Tử Hạo!



- "Tỉnh rồi à?"



- Em gái tôi...



- "Đang tìm đây."



- Cậu nhất định phải dốc hết sức giúp tôi.



- "Tất nhiên rồi. Lo mà giữ cái chân cậu đi."



Cúp máy, Thiên Tử Hạo gọi cho Hắc Dạ.



- Bên BlackJohn thế nào rồi?



- "Thưa Thiên tiên sinh, đã tìm được xe cô ấy trên camera giao thông nhưng vẫn chưa truy ra được tung tích."



- Còn phía hạ thủ với Huỳnh Vương Đế?




- "Vừa tìm được tên ra tay ạ, hiện đang giải về hầm."



- Tốt, đợi tôi đến.



- "Vâng, Thiên tiên sinh."



________________*________________



Trong một nhà kho cũ kĩ ở ngoại thành, Huỳnh Mễ Lạc bị trói chặt vào cột, run rẩy lo sợ.



- Xin các người, muốn bao nhiêu tiền cũng được, làm ơn thả tôi ra.



- Chúng ta bắt cô em đâu chỉ vì chút tiền chuộc.



- Ơ, vậy...



- Làm theo yêu cầu của ta, ngươi sẽ được sống.



Nói rồi một tên gỡ Huỳnh Mễ Lạc ra khỏi cột, dẫn vào một tầng hầm bí mật.



...



Trong tầng cao nhất của một chung cư cao cấp bậc nhất Thượng Hải, màn đêm bao phủ căn phòng. Thiên Tử Hạo đứng bên cửa sổ sát đất, một người phụ nữ thân hình quyến rũ, sắc đẹp tuyệt trần ôm lấy eo hắn.

- Thiên Tử Hạo, ba ngày rồi không gặp anh, có chuyện gì sao?



- Các tổ chức ở châu Âu bắt đầu hoành hành trở lại rồi.



- Em cũng vừa nghe tin một công ty sản xuất vũ khí của chúng ta ở Ý bị đột kích bất ngờ.



- Có vẻ Tam Hoàng đang dần thâu tóm mạng lưới ngầm ở tây Âu. Bọn chúng cứ như chuột, chui rúc khắp nơi, muốn triệt hết phải cần rất nhiều thời gian và tiêu tốn không ít nguồn lực.



- Em nghĩ anh nên nắm thế chủ động, ngấm ngầm tấn công liên tục. Chỉ cần tiêu diệt được hai phần của Tam Hoàng, bóp chết một phần còn lại là việc dễ như trở bàn tay, các tổ chức ở châu Âu cũng không còn là mối đe dọa, vì lính sẽ theo tướng mạnh. Nếu không đủ nguồn lực, Huỳnh Vương Đế có thể giúp anh. Tuy anh ấy không hoạt động trong thế giới ngầm nhưng về tài sản và nguồn lực thì lại không thua kém bất kì tổ chức nào.

- Bọn chúng đã tính trước cả Huỳnh Vương Đế rồi.



- Sao cơ?



- Hôm qua hắn ta vừa bị tấn công, Huỳnh Mễ Lạc cũng bị bắt cóc.



- Chúng ta bị đứng vào thế bị động như thế này cũng chỉ vì bọn chúng luôn đi trước một bước. Gián điệp thế nào rồi?




- Không cách nào truyền tin ra được. Có người suýt thành công thì bị gϊếŧ.



- Vậy còn bên BlackJohn?



- Vẫn đang tìm cách phá tường lửa. Bọn chúng phòng bị rất kĩ càng ở mọi mặt, không để lộ một chút sơ hở nào. Có điều, dạo này Bạch Xà lại im ắng đến lạ thường.



Lý Thường Hi áp má vào lưng Thiên Tử Hạo, liếc nhìn ra Thượng Hải bao la qua cửa kính trong suốt.



________________*________________



Băng Tâm đang trò chuyện cùng Minh Nguyệt thì một bức thư được đưa đến. Cô nhìn bao thư, là Dương Nguyên Minh.



- Tâm Tâm, hiệu trưởng sao lại gửi thư cho cậu vậy? Mau mở ra xem.

Băng Tâm cẩn thận mở bao thư.



"Băng Tâm, lúc mừng em đã bắt đầu những bước đệm đầu tiên đến với sự nghiệp âm nhạc sáng lạn. Hôm nay hãy nghỉ học, cùng tôi du lịch một chuyến. Đây là phần thưởng tôi dành cho em, không phải ngại. Tôi chờ em trước cổng trường.



Dương Nguyên Minh"



- Ôi Tâm Tâm, hiệu trưởng thật sự sủng ái cậu đó! Nhưng mà...



- Sao thế Nguyệt Nguyệt?



- Cho mình đi cùng được không?



- Chuyện này... Không biết hiệu trưởng có ngại không?



- Không sao đâu mà, chỉ cần cậu nói một tiếng, ngài ấy nhất định sẽ đồng ý.



- Được, vậy cậu đi cùng mình.



Minh Nguyệt tươi cười khoác tay Băng Tâm đi đến điểm hẹn. Dương Nguyên Minh đang ngồi chờ trong một chiếc xe mui trần.



- Băng Tâm, em đến rồi.



- Không biết... anh có thể cho Minh Nguyệt đi cùng không ạ?

- Được rồi. Lên xe nào.



Minh Nguyệt mừng rỡ cảm ơn Dương Nguyên Minh rồi đẩy Băng Tâm ngồi vào ghế sau. Dương Nguyên Minh nhìn cô qua kính chiếc hậu.




- Băng Tâm, em thích đi đâu?



- Đi đâu cũng được ạ.



- Em chọn đi, hôm nay là ngày của em.



Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói nhỏ với Băng Tâm.



- Hay chúng ta ra biển đi. Tuy bây giờ hơi lạnh nhưng không khí biển chẳng phải rất tuyệt sao? Còn cả thủy cung nổi tiếng nữa, cậu luôn muốn đến đó mà.



Dương Nguyên Minh gật đầu.



- Một lựa chọn tuyệt vời. Băng Tâm, em thấy sao?



- Theo ý kiến của Minh Nguyệt ạ.



- Được, vậy chúng ta đến Phụng Hiền.



Dương Nguyên Minh lái xe đi, một lúc lâu sau thì đến nơi. Đây là một bãi biển tuyệt đẹp với bờ cát trắng cùng nước biển trong xanh. Cả Minh Nguyệt và Băng Tâm đều rất thích, dang tay mà đón lấy gió biển thanh mát.


- Woaaa, thích thật đấy! Thật là một sự lựa chọn đúng đắn. Tâm Tâm, cậu xem xem, có phải là bao nhiêu cọng chỉ rối trong đầu đều bị thổi bay hết rồi không?



Băng Tâm cười rất tươi, ngửa mặt lên trời. Dương Nguyên Minh đứng bên cạnh chiêm ngưỡng niềm vui ấy của cô cũng khẽ mỉm cười. Anh lặng lẽ cởϊ áσ khoác ngoài ra rồi choàng lên vai Băng Tâm. Cô giật mình quay sang nhìn anh.



- Tiết trời đầu năm rất lạnh, không được để bị cảm, ảnh hưởng đến việc học hành.



- Nhưng...



- Đứng đây đủ rồi, vào thủy cung thôi.



Dương Nguyên Minh sải bước đi trước. Minh Nguyệt tủm tỉm cười với Băng Tâm.



- Ái chà, mình cũng lạnh quá đi mất.



Hai tay Băng Tâm nắm lấy vạt áo, mỉm cười ngước nhìn Dương Nguyên Minh.



Sau khi thăm quan thủy cung, trời vẫn còn khá sớm.



- Băng Tâm, em muốn đi đâu tiếp không?

Băng Tâm nhìn ngó xung quanh, suy nghĩ rồi nói.



- Em nghe nói ở đây có hòn đảo rất thú vị, chúng ta có thể đến đó xem thử.



- Được.



Minh Nguyệt có dự cảm không lành nhưng lại không nỡ phá vỡ niềm vui của Băng Tâm. Dương Nguyên Minh thuê một du thuyền thật to rồi cả ba cùng ra đảo. Đảo này cách khá xa bờ nên Minh Nguyệt có phần lo lắng.



Sau khi neo thuyền, cả ba tiến vào hòn đảo trong sự tò mò, thích thú. Băng Tâm mở to mắt, trầm trồ.



- Không ngờ hòn đảo ít người biết đến này lại đẹp đến vậy.



- Đúng vậy Tâm Tâm, không hổ danh là đảo tiên.



Sau khi cả ba tiến vào rừng một đoạn khá xa, Minh Nguyệt nắm tay Băng Tâm.



- Mình cảm thấy nơi đây có gì đó không ổn. Chúng ta cũng vào rừng khá sâu rồi, có lẽ nên về thôi.



- Ừ, có lẽ cậu nói đúng. Chúng ta trở ra.



Băng Tâm vừa nói dứt câu thì một mũi tên bay ngang trước mặt, đâm vào thân cây bên cạnh. Minh Nguyệt trợn mắt.

- Cái gì đây?! Tâm Tâm, cẩn thận!



Minh Nguyệt đẩy Băng Tâm vào một thân cây lớn rồi đứng chắn trước mặt cô, hết sức cảnh giác. Dương Nguyên Minh thì đứng che lấy hai cô gái, lia mắt quan sát xung quanh. Thêm một mũi tên bay đến, anh nhanh như cắt giơ tay bắt lấy. Minh Nguyệt cau mày, trố mắt nhìn anh trong sự bất ngờ.



Băng Tâm bỗng nghe thấy gì đó.



- Mọi người, hình như là tiếng bước chân, rất dồn dập.



- Chuyện gì thế này, là kẻ nào đây chứ?



Đột nhiên một nhóm người lao đến, bao vây lấy bọn họ. Nhóm người ấy trông như thổ dân với quần áo làm từ da thú và những hình vẽ bao trùm khắp cơ thể, trên tay mỗi người đều cầm cung tên, một nửa thì cầm giáo.



~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~



Ka đã bặt vô âm tín một khoảng thời gian rất lâu, thật xin lỗi mọi người.



Từ giờ Ka sẽ chăm ra chap mới hơn để bù đắp cho cả nhà thân yêuuuuu

Đồng thời chúc mừng sinh nhật bạn @FloraKagami nhé