Đừng Mãi Nhớ Thương Em

Chương 11: Khóc




Bóng đêm ngày càng dày đặc, than trong lò nướng cũng đã nguội dần, ngẩng đầu là có thể thấy những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

Sao ở đây rất nhiều, nhìn từ xa, đủ loại lều trại với đủ màu sắc cắm ở sườn núi trông như những ngọn đèn nấm rất xinh xắn, cả đài thiên văn toát lên thứ ánh sáng nhu hòa, dịu nhẹ.

Thẩm Trạm lôi ra một cái ghế nhỏ, đặt xuống chỗ lều của hắn, xiêu xiêu vẹo vẹo mà ngồi ở đó. Lúc nãy chơi thêm một vài ván bài nữa rồi mới quay lại, bây giờ hắn cảm thấy buồn ngủ vô cùng: “Sao Trĩ Tử còn chưa về a!!”

Nhìn thấy hắn ngáp dài ngáp ngắn Thịnh Nhiễm cảm thấy buồn cười vô cùng: “Có lẽ bọn họ đang đi đến khắp chân trời, Trĩ Tử nhân cơ hội này để bỏ nhà theo trai đó." (1)

(1) Bỏ nhà theo trai: bản gốc là "tư bôn", dùng để chỉ việc người con gái bỏ nhà theo trai.

“Nếu thật như vậy thì cũng tốt, đỡ mất công lại chạy đến tìm tôi gây sự." Thẩm Trạm lười biếng nói, đôi mắt vì vừa ngáp xong mà phủ thêm một tầng hơi nước: “Gọi điện không bắt máy, nhắn tin không trả lời... Tôi bây giờ chẳng khác gì cha của nó. Về sau tuyệt đối không thể sinh con gái, phiền phức.”

“Nói thật dễ nghe, sau này anh kết hôn, vợ anh mang thai con gái thì sao?” Thịnh Nhiễm cúi đầu chơi di động, cười như không cười nói: “Cũng không thể bỏ đi?”

“A, tôi sẽ không sinh con.” Thẩm Trạm biểu tình đắc ý: “Thế giới hai người thật tốt, thêm một người nữa để làm gì?”

Thịnh Nhiễm còn đang muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng đã thấy hai thân ảnh, một cao một thấp đang bước về phía đây. Bọn họ đi cách nhau khoảng vài bước chân, như vậy cũng không tính là thân mật.

Cô lên tiếng nhắc nhở: “Trĩ Tử quay lại rồi.”

Thịnh Nhiễm vừa dứt lời thì hai người kia đã tới nơi.

Hai tay Thẩm Trĩ Tử đút trong túi, cảm xúc không có gì gọi là tức giận. Phía ngoài còn đang khoác áo của Thẩm Trạm, áo gió màu trắng không được cài nút cứ thế nằm lỏng lẻo trên người cô.

“A, ngài còn biết quay về.” Thấy cô em họ ngu ngốc nhà mình không có chuyện gì Thẩm Trạm không khỏi lấy khí thế của anh cả ra giáo huấn cô, giọng nói lạnh lẽo: “Chạy xong hai đỉnh núi rồi?”

“Hai đỉnh núi gì?” Thẩm Trĩ Tử không hiểu Thẩm Trạm nói cái gì, cô đá đá hắn: "Em có chuyện muốn nói."

Thẩm Trạm: “Cái gì?”

“Đêm nay em không ngủ ở đây.” Thẩm Trĩ Tử nhẹ nhàng nói: “Anh không cần chờ em.”

Thẩm Trạm & Thịnh Nhiễm: “...???”

“Hai người... hai người...” Thẩm Trạm có chút hoài nghi nhân sinh, cố gắng sắp xếp lại từ ngữ: “Tốc độ này... có phải nhanh quá hay không?”

Hắn cũng có nhanh như vậy đâu.

Đây là dùng tốc độ tên lửa để yêu đương sao?

Hắn phong lưu nhiều năm như vậy, tại sao chưa nghe ai nói qua chỉ cần chơi một trò chơi Quốc vương là có thể thành công theo đuổi đối tượng?

Trò chơi này thần kỳ sao như vậy sao?

“Có sao?” Thẩm Trĩ Tử nhíu mày: “Em cảm thấy không có.”

Từ đầu tới cuối vẫn không ai nhìn về phía Cận Dư Sinh, vì thế Cận Dư Sinh năm lần bảy lượt muốn nói lại thôi, vẫn là lựa chọn câm miệng.

“Vậy.. chúc hai người hạnh phúc.”

Thẩm Trĩ Tử nhỏ giọng ừ một tiếng, sau đó chạy vào lều của Thẩm Trạm lấy ra đồ rửa mặt và ba lô của mình, xoay người rời đi.

Cận Dư Sinh không đi theo.

Anh nhìn chăm chăm bóng dáng đang bước đi kia, một lúc lâu sau mới quay đầu lại. Dùng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu để nhìn Thẩm Trạm, cuối cùng rũ mắt: “Phiền phức.”

Thẩm Trạm: “…?”

Giây tiếp theo, Thẩm Trạm thấy cái người cao 1m88 này cúi người, chui vào lều của hắn.

Thẩm Trạm: “…???”

Giống như nghĩ đến cái gì, hắn cũng kéo lều ra, dùng biểu cảm khó tin để hỏi Cận Dư Sinh: “Thế ra hai người cùng trở về là vì Trĩ Tử đến lều của cậu, còn cậu ngủ lều của tôi?”

Cận Dư Sinh quay đầu lại, hơi nhíu mày, trên mặt là biểu tình “như vậy thì có vấn đề gì à”.

“Thế ra từ nãy đến giờ tôi chúc phúc hai người đều là uổng phí?” Thẩm Trạm vừa bực mình vừa buồn cười: “Đổi cái gì? Trao đổi túi ngủ để cảm nhận hơi thở của đối phương?”

Mày Cận Dư Sinh lại nhíu chặt hơn.

Chợt nghĩ đến túi ngủ của hai người bọn họ đều là đồ mới, vốn không tồn tại cái gọi là "cảm nhận hơi thở của đối phương".

Vì thế anh bình tĩnh kéo túi ngủ ra, chính trực nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân.

Thẩm Trạm: “…”

Hắn đau khổ che mặt lại.

Trời đất, rốt cuộc hắn đã chọc phải vị thần tiên nào vậy?

***

Đêm khuya tĩnh lặng, màn đêm đen đặc.

Thẩm Trĩ Tử ôm túi ngủ, không ngừng lăn lộn trong lều trại của Cận Dư Sinh.

Lều trại màu xám, túi ngủ cũng màu xám.

Từ đầu này lăn đến đầu kia rồi lại chậm rãi lăn về vị trí cũ.

Đột nhiên nghĩ đến cái gì, Thẩm Trĩ Tử ngừng lăn.

Liếm liếm môi, cô cảm thấy bản thân rất giống một con sâu lông...

Con sâu lông cô độc, lạnh lẽo

[Đại nhiễm nhiễm, đại nhiễm nhiễm.] Từ trong túi ngủ Thẩm Trĩ Tử lấy di động của mình ra: [Cậu ngủ rồi à?]

Thịnh Nhiễm: [Vẫn chưa.]

Thẩm Trĩ Tử: [Đang làm gì vậy?]

Thịnh Nhiễm: [Đang cười nhạo "nam nữ thụ thụ bất thân".]

Thẩm Trĩ Tử:…

Thẩm Trĩ Tử: [Bạn tốt chó con đã chết.jpg] (2)

(2) Mọi người thấy có ".jpg" thì tự hiểu đây là một tệp Gif nha.

[Có điều thật sự là buồn chết mất.] Lăn một cái, Thẩm Trĩ Tử cảm thấy lo lắng: [Cậu nói xem sao cậu ấy lại thẹn thùng như vậy?]

[Cậu ấy cứ như phụ nữ sống trong xã hội phong kiến ấy.] Thẩm Trĩ Tử nghĩ nghĩ: [Lúc rửa chân không cẩn thận để hạ nhân thấy được mắt cá chân, qua hôm sau liền thắt cổ tự tử để chứng minh sự trong sạch của bản thân.]

Thịnh Nhiễm: [Ha ha ha ha ha ha ha]

Thịnh Nhiễm: [Như vậy không phải rất tốt sao? Ít nhất không cần lo lắng bị tra nam lừa dối.]

[Chỉ là nếu cứ như thế này...] Thẩm Trĩ Tử càng nghĩ càng thấy không cam lòng: [Có khả năng đến lúc tốt nghiệp cao trung tớ cũng không thể sờ tay cậu ấy.]

Thịnh Nhiễm: [Ha ha ha ha ha ha ha]

[Tối hôm nay, tớ chỉ là chạm nhẹ vào cánh tay cậu ấy một chút thôi... thật sự rất nhẹ! Một chút ý tứ khác cũng không có! Tớ thậm chí còn chưa nhận ra bản thân đã chạm vào cậu ấy đâu! Sau đó, cậu biết cậu ấy nói như thế nào không?]

Thẩm Trĩ Tử cảm thấy gõ chữ thật phiền, cô liền tức giận chuyển sang tin nhắn thoại: “Cậu ấy... "Thẩm Trĩ Tử, đứng yên đi! Cùng tôi giữ khoảng cách!" ”

Thịnh Nhiễm cười đến run rẩy: [Ha ha ha ha ha, cậu bắt chước theo cũng giống quá đi.]

Thẩm Trĩ Tử không cảm thấy buồn cười chút nào.

Cô bây giờ rất phiền muộn.

Giống như có một vách ngăn vô hình chắn giữa cô và Cận Dư Sinh, mỗi lẫn cảm thấy khoảng cách có thể kéo gần một chút thì không lâu sau đó sẽ lại quay về vị trí ban đầu.

Uầy, cái số phận bạc bẽo này...

Nắm chặt túi ngủ,Thẩm Trĩ Tử rầu rĩ không vui: [ Thôi, không nói với cậu nữa, ngày mai còn phải dậy sớm.]

Nghĩ nghĩ, cô lại bổ sung:[Tớ ngủ như chết vậy không tự dậy được đâu, nhớ đánh thức tớ đó.]

Mệt mỏi cả ngày hôm nay, bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thẳng đến sáng mai.

Bầu trời đầy sao, ánh sáng dịu nhẹ tỏa ra. Xung quanh là một mảnh yên tĩnh, ngọn đèn dầu đã tắt từ khi nào.

Buổi tối chạy tới chạy lui, Thẩm Trĩ Tử mệt mỏi vô cùng, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp. Nhưng giấc ngủ còn chưa sâu đã nghe thấy tiếng nói hơi mơ hồ.

Là giọng của con gái, âm thanh mềm mại, nhỏ nhẹ, khoảng cách không xa không gần, nghe rất êm tai.

Thẩm Trĩ Tử tưởng mình đang nằm mơ nên lười phản ứng, thế nhưng nói một hồi đối phương lại nghẹn ngào. Âm thanh đứt quãng, cô nghe thấy vài chữ: "Cậu... có phải cậu đang trách tớ?... Nhưng tớ chính là như thế... Tớ cũng biết tớ nên thu lại tiểu tính tình của mình... hu hu hu...”

… Mẹ nó! Nửa đêm bị quỷ gõ cửa!

Thẩm Trĩ Tử giật mình, đột nhiên mở mắt ra.

Cô tắt đèn, bên trong rất tối, chỉ có thể thấy một bóng người in trên lều.

Thẩm Trĩ Tử chần chờ liếm liếm môi.

… Có bóng, chắc là phải quỷ.

Hiệu quả cách âm của lều trại gần như bằng không, hình như âm thanh kia phát ra từ cửa lều, Thẩm Trĩ Tử cẩn thận vểnh tai, lén lút tiến lại.

Càng đến gần cửa, âm thanh kia càng rõ ràng, Thẩm Trĩ Tử nhíu mày, cảm thấy giọng nói này có chút quen tai... Nhưng cô lại không nhớ ra nổi đây là ai.

Cái người khóc hu hu này là ai vậy?

Kết quả giây tiếp theo, Thẩm Trĩ Tử đã bị người này điểm danh: “Tớ không giống Thẩm Trĩ Tử, không có tinh thần mạnh mẽ như vậy, tớ đương nhiên cần người an ủi... Nhưng nữ sinh bình thường không phải đều giống tớ sao?”

Thẩm Trĩ Tử sửng sốt một chút, chậm chạp mà liếm liếm khóe miệng.

Cô cuối cùng cũng biết đây là ai.

Hứa Thời Huyên.

Đối với tiểu bạch hoa, quan niệm của Thẩm Trĩ Tử vẫn luôn là nước sống không phạm nước giếng, cô và cậu ta là hai loại người, không cần can thiệp vào chuyện của nhau.

Nhưng cậu ta giống như không thích cô, không có đạo lý cũng không có nguyên nhân. Trước kia Thẩm Trĩ Tử không muốn quan tâm, dù sao cậu ta cũng không làm gì ảnh hưởng xấu đến cô.

Có điều bây giờ, cậu ta không ngừng khóc rồi lại lải nhải, Thẩm Trĩ Tử cảm thấy thật phiền.

Thế nhưng vào lúc cô muốn vén rèm lên, nói với cậu ta là Cận Dư Sinh bây giờ không có ở đây, Hứa Thời Huyện lại nhỏ giọng: “Hơn nữa chắc cậu không biết, Thẩm Trĩ Tử trước kia đã quen qua rất nhiều bạn trai, đừng thấy hiện tại cậu ta dính cậu như vậy, thực ra cậu ta đối với nam sinh nào cũng đối xử như thế... Thật sự, kịch bản cũng giống nhau, cậu đừng thích cậu ta..."

Ngọn lửa trong lòng Thẩm Trĩ Tử lập tức bùng lên.

Mẹ nó chứ, cô quen bạn trai khi nào?!Khóc hu hu không phải bệnh nhưng chửi bới người khác như vậy thì cần đi chữa não gấp đi!

Bình tĩnh, bình tĩnh, không được đánh con gái.

Thẩm Trĩ Tử hít sau ba cái, tức giận tự hỏi hai giây, sau đó liền vò đầu, vò đến mức tóc cũng loạn cả lên.

Hít sâu thêm một lần nữa, xoa xoa đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, lười biếng xốc lều lên:

“Cậu nói cái gì?"

Editor: Tớ cảm thấy Trĩ Tử là đại ca giấy:v cô ấy hiền quá, còn nói gì mà không đánh con gái nữa chứ haha.