Đừng Luôn Nhớ Thương Em

Chương 60: Phiên ngoại




Thành phố B bước vào những ngày oi bức, ngày nào cũng nóng như đổ lửa.



Từ nhỏ tới lớn, Thẩm Trĩ Tử luôn không thể chịu được thời tiết quá nóng bức.



Nhiệt độ vừa tăng cao, cả người cô cũng héo quắt cả đi, cơm ăn không vào, lượng cơm giảm đi hai phần ba.



Cận Dư Sinh rất âu sầu.



Mỗi ngày anh nhìn cô lăn lộn dưới điều hòa, lại thiết tha nằm bò trước bệ cửa sổ muốn ra ngoài chơi, ngón tay vừa chạm vào cửa kính đã lập tức bị cái nóng đẩy lùi.



Nghĩ đi nghĩ lại.



Anh ép nửa cốc nước mơ chua, tiến lại, sờ đầu cô thương lượng: “Hay là, chúng ta kiếm chỗ nào đó tránh nóng, đi nghỉ mát?”



“Được đó!” Thẩm Trĩ Tử vốn còn đang héo rũ, nghe anh nói câu này lập tức sống dậy, phấn khởi đón lấy cốc thủy tinh.



Cẩn thận nhấp thử, nước ép hoa quả chua chua ngọt ngọt, mát lạnh, vài cục đá lạnh trôi nổi trong cốc phát ra tiếng kêu rào rạo.



Cô uống mấy ngụm, li3m li3m môi: “Anh thấy Bắc Cực thế nào?”



Không chỉ lạnh, còn có dầu mỏ, tuần lộc và gấu bắc cực dễ thương.



Nếu may mắn không chừng còn gặp được ông già Noel.



Cận Dư Sinh nghĩ, chột dạ rời đi tầm mắt: “... Đổi nơi khác.”



“Vì sao!” Thất vọng.



“Bắc cực mùa hè không có ban đêm.”



“...”



Thẩm Trĩ Tử ngây người chốc lát, đau khổ với gối ôm, ụp lên tai.



Phỏng chừng cô đã đoán được anh muốn nói gì.



“Không phải em nói,” Qủa nhiên, Cận Dư Sinh li3m môi, nói, “Không thích ban ngày tuyên dâm.”



“...” Ông trời ơi.



Cô chợt hiểu được tâm tình của Thịnh Nhiễm năm đó.



Vùi mặt vào gối, Thẩm Trĩ Tử không nhúc nhích, quyết định giả chết tới cùng.



Cận Dư Sinh thấy buồn cười, giúp cô đặt cốc nước xuống, ngón tay luồn vào tóc, giúp cô chải thẳng.



Năm tư đại học vì thi cử mà ngay cả tóc cô cũng cắt ngắn đi, còn cố ý chụp gửi cho anh xem, cô cắt tóc ngắn đứng trước máy bay, nụ cười rạng rỡ mà lanh lợi.



Về sau cứ nuôi dần, cuối cùng lại dài thế này.



Khi tóc mọc dài trở lại...



Cô cũng trở về.



Trái tim anh khẽ động, muốn hôn.



Giây tiếp theo, cô lại ngẩng phắt đầu lên, mắt sáng quắc: “Đợi chút, mấy ngày trước không phải anh bảo, Từ Hựu tặng anh hai vé vào cửa Hoan Lạc cốc sao?”



“...”



Suýt thì cụng vào cằm.



“Ừ.” Cận Dư Sinh im lặng, nhịn không được nói, “Nhưng tối qua em còn nói, loại thời tiết này mà tiến hành hoạt động ngoài trời, sẽ chết.”



Nhưng cô cũng không muốn ngày nào cũng ở trong nhà ban ngày tuyên dâm...



Nghĩ vậy trong lòng, Thẩm Trĩ Tử không nói ra miệng.



Anh rũ mắt nhìn cô một lúc, sờ đây niết kia, vẫn rất muốn đem cô giấu đi.



Nửa ngày sau, anh hôn lên trán cô, thấp giọng nói: “Cuối tuần râm mát, chúng ta cuối tuần hãy đi.”



Thế nhưng đáng tiếc chính là, dự báo thời tiết lừa hai người.



Đến cuối tuần, nhiệt độ vẫn không hề giảm bớt, mặt trời nóng rực, lên tận bốn mươi độ.



Thẩm Trĩ Tử ngồi bên cửa sổ, nhìn hơi nóng bên ngoài, chán thấy ớn: “Qúa tàn nhẫn.”



Vừa mở miệng, một miếng dứa được nhét vào miệng.



Thời tiết nóng bức, đ ĩa hoa quả tiệm vịt quay đưa tới ngập trong nửa chậu đá, hơi nước lượn lờ bay lên mang theo làn khí trắng nhè nhẹ.



Cận Dư Sinh bỏ tăm xỉa răng xuống, lau tay: “Còn muốn đi Hoan Lạc cốc không?”



“... Đi.”



Cô không cam lòng.



Hiếm khi có kỳ nghỉ dài thế này, thật sự rất muốn ra ngoài chơi một chuyến.



Dứa ướp lạnh đã lâu, cho vào miệng ngon ghê người, Thẩm Trĩ Tử vừa chậm rài nhai, vừa ngó quanh bốn phía.



Nhìn nửa ngày, cô thấp giọng nói: “Anh xem, tiệm vịt quay này có thể biểu diễn cắt thịt vịt tại chỗ.”



“Rất nhiều tiệm đều làm được.”



Những người từ xa chạy tới ăn vịt quay phần lớn là du khách vùng khác và người ngoại quốc.



Lâu dần, thức ăn cũng không còn mang đặc sắc văn hóa riêng nữa, rất nhiều tiệm ăn đều đi kèm với biểu diễn.



“Em cũng gọi một người tới nhé?” Thẩm Trĩ Tử li3m môi, hơi căng thẳng, “Có mấy đầu bếp cắt thịt vịt trông khá đẹp trai.”



Cận Dư Sinh mở miệng, có chút vô lực: “... Em bớt bớt chút đi.”



Món chính chưa lên, hai món đồ ngọt đã được dọn lên trước.



Đậu hũ hạnh nhân là món nổi tiếng của tiệm, vị mềm hơn pudding, hương hạnh nhân thấm trong đậu phụ vàng ruộm, hương thơm thoang thoảng mê hoặc lòng người.



Thẩm Trĩ Tử cúi đầu, múc một miếng trong bát gốm, miếng đầu tiên đưa cho anh: “Cho anh.”



Trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc thìa, vẻ mặt cô rất nghiêm túc, động tác tự nhiên, Cận Dư Sinh thoáng sửng sốt, trái tim nóng lên.



Cúi đầu ăn.



Được rồi.



Anh nghĩ.



Chuyện to tát gì đâu, tha thứ cho cô vậy.



Thế nhưng giây tiếp theo, đầu bếp đẩy xe nhỏ dừng ngay trước mặt hai người.



Trai phương Bắc, thân hình cao lớn, da dẻ trắng hiếm thấy. Biểu cảm trên mặt rất nhạt hơi cúi đầu xác nhận số bàn, lông mi tạo thành một cái bóng nhỏ dưới mắt.



Cậu ta thấp giọng hỏi: “Bàn số 48 phải không?”



“Phải phải phải, là tôi.” Thẩm Trĩ Tử cực kỳ hưng phấn, “Tôi gọi vịt.”



Cận Dư Sinh: “...”



Anh giai không nhiều lời, hơi cúi đầu, bắt đầu xắt thịt vịt.



Mọi nghề đều quen tay thành hay việc, cậu ta cầm con dao cong nhỏ trong tay, động tác rất nhanh, thủ pháp gọn gàng sạch sẽ. Trong thời gian ngắn, cả con vịt chỉ còn dư lại khung xương, bày biện trên đ ĩa cũng rất đẹp mắt.



Thẩm Trĩ Tử cảm động không thôi.



“Em, ban nãy lúc gọi món em có hỏi chị gái kia là có thể mời đầu bếp đẹp trai nhất quán tới xắt thịt vịt giùm không.” Cô kéo tay áo Cận Dư Sinh, nói năng lộn xộn, muốn nhấn nút cho nhân viên phục vụ tiệm này, “Trời ạ, trời ạ, thành phố B lắm trai đẹp quá, sao bọn họ không debut đi?”



Cận Dư Sinh: “...”



Trầm mặc một lát, anh nói sang chuyện khác: “Ăn cơm.”




Thẩm Trĩ Tử ‘ừm’ một tiếng, rụt trở về.



Ngừng một lúc, không nhịn được, cô lại y như kẻ trộm lén la lén lút sờ tay anh: “Nhưng em cảm thấy, bọn họ vẫn không đẹp trai bằng anh.”



Cận Dư Sinh không ư hử gì, nhìn cô.



Cô cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc, rì rầm rì rầm: “Thành phố B phong thủy dưỡng người, dứa và anh ở nơi này, so với những nơi khác thì ngọt hơn nhiều lắm.”



Cận Dư Sinh nhìn cô chăm chú, rất cảm động.



Nhân lúc cô không chú ý, anh lén lút mở app đánh giá.



Tìm tiệm ăn này.



Đánh 1 sao:)



***



Cận Dư Sinh vẫn luôn cảm thấy, Thẩm Trĩ Tử có một loại chấp niệm kỳ quái đối với công viên trò chơi.



Hồi đại học có lần hai người tới Hạ Môn chơi, vừa xuống máy bay việc đầu tiên cô làm chính là tìm chỗ vui chơi; Một lần khác trong chuyến du lịch tới Thượng Hải, cô xem chỉ dẫn địa điểm du lịch, cái đầu tiên nhìn vào cũng là đường tới Disney.



“Như một tiểu công chúa mãi không lớn...”



Hoan Lạc Cốc (tên một công viên giải trí ở Thâm Quyến) khách tới đông đúc, đám trẻ nhỏ ôm kẹo bông cực lớn chạy tới chạy lui, ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.



Cô hào hứng xông lên đi phía trước, anh theo sau, có chút bất đắc dĩ mỉm cười, nắm lấy tay cô: “Em chậm một chút.”



Một giờ sau, bốn chữ bình tĩnh kiềm chế này trở nên run rẩy: “Em...chậm... một chút...”



Thẩm Trĩ Tử rụt chân lại, từ bỏ suy nghĩ lần thứ năm leo lên tàu hải tặc.



Bàn tay vỗ lên lưng anh, xoa xoa qua lại, lo lắng không thôi, dè dặt hỏi: “Anh vẫn ổn chứ? Có phải bị cảm nắng không?”



Vẻ mặt Cận Dư Sinh một lời khó nói hết.



Cô cũng ỷ vào thời tiết nóng, ỷ vào du khách trong Hoan Lạc cốc không quá đông, ỷ vào thời gian xếp hàng không lâu.



Hận không thể ở lỳ trên thuyền hải tặc.



“Em đi mua chai nước cho anh nhé, anh ngồi đợi một lát.”



Anh chưa kịp ngăn, cô đã chạy đi như một con sóc.



Quầy nước lạnh cách ghế dài không xa, cô nhanh chóng chạy đi, lại nhanh chóng cầm theo chai nước chanh chạy về.



Qua buổi trưa bóng cây um tùm, bên tai vang lên tiếng ve dai dẳng.



Khi Thẩm Trĩ Tử quay lại, thanh niên thân hình cao lớn đang ngồi dưới bóng cây, ánh nắng xen qua tán cây dày, thành từng đốm sáng tròn nhỏ rơi trên ấn đường.



Cận Dư Sinh tay dài chân dài, khuôn mặt lạnh nhạt xa cách, không nhúc nhích nhìn chằm chằm nơi nào đó, nét mặt trở lại vẻ bình tĩnh như ngày thường, thoạt trông an tĩnh mà xa cách.



Cô chà chà tay, định lén lút tiến đến, còn chưa kịp lại gần đã bị anh phát hiện.



Ánh mắt chạm nhau, cô chớp chớp mắt: “Anh đang nhìn gì đấy?”



“... Xin lỗi, chắc anh cảm nắng thật rồi.” Anh hoàn hồn, hỏi một đằng trả lời một nẻo, hơi ảo não nhận lấy chai nước lạnh trong tay cô, “Cảm ơn em.”



Thẩm Trĩ Tử ngồi xuống cạnh anh, lắc đá trong cốc kêu lộc cộc.



Hồi lâu sau, giọng cô vang lên có chút ủ rũ: “Không cần nói xin lỗi.”



“Hả...” Anh sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại, “Ừ.”



Qua một lát, thấy cô vẫn không có động tĩnh gì.



Anh nhịn không được hỏi: “Không đi chơi à?”



“Công viên trò chơi đâu có vui bằng anh...” Thẩm Trĩ Tử cọ tới cọ lui, nhỏ giọng lầm bầm.




Anh khẽ xoa tay cô, vừa định mở miệng, hai đứa bé từ trong rừng cây chạy ào ra.



Hai đứa nhỏ năm sáu tuổi trắng như nắm tuyết, cầm súng nước nô đùa với nhau, vừa cười vừa chạy.



Đuôi mày cô khẽ động, chợt hiểu ra: “Thì ra ban nãy anh đang nhìn cái này.”



Cận Dư Sinh thấp giọng ‘ừ’ một tiếng, không phủ nhận.



Thẩm Trĩ Tử hơi do dự, li3m li3m môi, cẩn thận dè dặt hỏi: “Sau này chúng ta... cũng sẽ có?”



Nói xong, cô lại có chút hối hận.



... Liệu có tỏ ra là cô rất h@m muốn không.



“Có.”



Cô buột miệng: “Khi nào?”



Cận Dư Sinh: “...”



Thẩm Trĩ Tử muốn nhảy lên cho chính mình một bạt tai.



Cô đang nói cái gì!



Nhưng anh cũng chỉ ngập ngừng trong chốc lát, rồi cúi đầu, kiên nhẫn nói: “Rất rất lâu, rất rất lâu, rất rất rất lâu sau này...”



Thẩm Trĩ Tử: “...”



Được rồi được rồi, cô thấy rồi, anh ấy thật sự không muốn có con.



Tức không thở nổi, cô quay đi không nhìn anh nữa, uống ừng ực nước trong chai, y như con mèo tức tối.



Đầu lưỡi Cận Dư Sinh chạm hàm trên, thấy hơi buồn cười.



“Anh chỉ cảm thấy,” Ngừng một chốc, giống như không biết phải hình dung thế nào, “Còn quá sớm.”



Tiểu công chúa của anh, rõ ràng vẫn còn là một đứa nhỏ.



Có điều...



Giây tiếp theo, anh nói: “Sau khi về nhà, chúng ta đi lĩnh giấy đăng kí kết hôn đi.”



Kinh thiên động địa, ngụm nước chanh của Thẩm Trĩ Tử suýt chút nữa thì phun ra ngoài.



Cô sửng sốt, mặt đỏ rựng, trợn tròn mắt: “Anh ngay cả cầu hôn còn chưa có, đã muốn lừa em gả cho anh! Mơ tưởng!”



Cận Dư Sinh không nói gì, ánh mắt hướng xuống dưới, rơi trên bàn tay cô.



Cô đang ôm chai nước, mười ngón trắng nõn, nước từ miệng chai rơi xuống lăn trên đầu ngón tay, mềm mại, mang theo chút hơi ẩm.



Ma xui quỷ khiến, anh nhớ lại một lần hồi đại học, cô lén đi làm móng giả, vẽ hình đóa hoa trắng nhỏ không bắt mắt trên móng út, đắc ý chụp hình gửi cho anh, còn nói chắc chắn sẽ không bị phát hiện.



Kết quả ngày hôm sau bị giáo viên trông thấy, sau đó rất không ngoài dự đoán mà bị mắng cho một trận.



Về sau cô thật sự, không dám làm gì với móng tay mình nữa.



Cận Dư Sinh hơi xuất thần.



Sau buổi triển lãm ngày đó, anh vẫn luôn nghĩ mấy chuyện này.



Anh luôn cảm thấy, hai người đã xa cách quá lâu.



Nhưng nghĩ lại, kỳ thực cô chưa từng xa cách anh, cô vẫn luôn ở nơi mà anh vươn tay là có thể chạm tới.



Từ thời niên thiếu xa xôi, cho tới khi anh thật sự trưởng thành. Cuộc đời của cô và anh vẫn luôn dây dưa quấn quýt lấy nhau, tựa như hai cái cây rễ cây chồng chéo, cùng nhau chống đỡ mấy mươi năm mưa gió bão bùng trong tương lai.



Cận Dư Sinh nhịn không được, cầm lấy tay cô, đưa lên môi khẽ hôn.



Vì thế Thẩm Trĩ Tử rất không bất ngờ mà mềm lòng lần nữa.




“... Không cầu hôn cũng được.”



Cô bắt đầu suy nghĩ.



Hay là, cô cầu hôn anh nhỉ.



Dù sao cô cũng chỉ là muốn được trải nghiệm cảm giác cầu hôn một phen.



Ai cầu hôn cũng thế.



“Chúng ta đi Bắc Cực đi.” Anh nhìn cô, đột nhiên mở miệng.



Cây xanh lay dộng, tiếng ve râm ran, ánh mắt anh lại vô cùng an tĩnh mà nghiêm túc: “Anh muốn tới nơi tận cùng thế giời, cầu hôn em.”



“... Anh không nói nhầm đấy chứ, nói nhầm Bắc Kinh thành Bắc Cực à.”



“Không nhầm.”



Ngừng một lát, anh hơi bối rối: “Thực ra anh... đã từng chuẩn bị cầu hôn một lần, hồi năm tư đại học.”



“Chỉ là, không thành công.”



Thẩm Trĩ Tử trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể tin nổi: “Đệch! Chuyện lớn như vậy? Anh lại giấu nhẹm đi một mình!”



Chả trách bây giờ cô ra ám thị kiểu gì anh cũng dửng dưng.



Cô thử hết mọi chiêu số một lượt, chỉ thiếu mỗi chưa có bóp cổ anh, xin anh quỳ xuống nữa thôi.



Rất muốn nhảy lên đánh anh.



Cận Dư Sinh gãi gãi mũi, hơi chột dạ: “Ừm, sau này nghĩ lại, thấy đúng là hơi qua loa, nên cân nhắc lâu dài.”



Thẩm Trĩ Tử muốn nói lại thôi, nhịn tới nhịn lui, vẫn nhịn không được: “Không cần cân nhắc lâu dài...”



Chỉ cần anh thuận miệng nói một câu, có thể gả cho anh không.



Cô cũng có thể lấy chín làm mười, coi như anh đã cầu hôn.



“Không giống nhau.” Anh thu tầm mắt lại nhìn cô, khẽ nói, “Hình như trước giờ anh chưa từng nói những lời này với em... vẫn luôn không tìm được cơ hội.”



Đại đa số thời điểm đều là cô nói rõ.



Cô rất hiểu tìm điểm then chốt, nghĩ cách giúp anh giải quyết vấn đề.



Nhưng anh, hình như chưa từng bày tỏ bản thân mình.



“ Bởi vì quá thích em, cho nên rất nhiều chuyện, anh không biết phải làm thế nào.” Giọng anh rất khẽ, “Bao năm qua, cũng chưa từng nghiêm túc nói rõ.”



Tiếng ve ồn ã bên tai.



Gió thổi qua, cây hòe cao lớn rơi xuống từng chùm hoa nhỏ, tràn đầy sức sống.



“Nhưng kỳ thực, anh muốn đem mọi điều tốt nhất trên đời này cho em.”



Anh hơi nín thở, giọng rất thấp, chân thành mà nghiêm túc.



“Hiện tại anh không muốn có con.”



Hoa hòe rơi trước mắt, hô hấp Thẩm Trĩ Tử ngưng lại.



Cô nhìn anh, không dám chớp mắt.



“Hiện tại... anh chỉ muốn nghiêm túc mà thích em.”



Hoàng tử nhỏ từ biệt phi công, trở về hành tinh của mình, đó là kết cục của đồng thoại.



Trong câu chuyện của anh, hoàng tử nhỏ cùng hồ ly thuần phục lẫn nhau, thương yêu lẫn nhau, vì hồ ly mà ở lại nhân gian, không trở về hành tinh B612 nữa.



Cô là hồ ly của anh, cũng là đóa hồng độc nhất vô nhị của hắn.



Cô là thiên đường chốn nhân gian.



Mùa hè dài đằng đẵng mà dịu lắng, tiếng người huyên náo xa dần, như bị cách ngoài một thế giới khác.



Ánh mắt anh quá mức chuyên chú, lại quá mức an tĩnh.



Thẩm Trĩ Tử yên lặng nhìn, vành mặt chợt bắt đầu nóng lên.



“Nào có ai như anh...”



Chợt nhớ tới cái gì, cô hốt hoảng nhìn anh, “Anh, có phải anh cảm thấy nói hết mấy lời này trong một lượt, sau này sẽ không cần nói nữa?”



“Anh, anh vay thấu chi(*) tình thoại của nửa đời sau đấy hả?” Cô túm tay áo anh, hoảng tới mức suýt bật khóc, “Vậy em, sau này có phải em không còn được nghe mấy lời này nữa không?”



(*) Vay thấu chi: một từ trong lĩnh vực ngân hàng, vay thấu chi tài khoản là hình thức ngân hàng cấp phép cho khách hàng chỉ tiêu vượt số tiền có trên tài khoản của khách hàng, trong trường hợp bạn đang cần tiền gấp mà không tìm được nơi nào để vay thì có thể áp dụng hình thức này.



Cô thật sự đang rất hoảng hốt.



Cận Dư Sinh tâm tình phức tạp, dở khóc dở cười, hôn lên khóe mắt cô.



Ngừng một lát, anh dịu dàng nói:”Không, vẫn còn rất nhiều.”



“Những lời em muốn nghe, anh có thể nói suốt tám mươi năm.”



Thẩm Trĩ Tử ngây người, vẫn cảm thấy như ảo tưởng tan vỡ.



Cô không dám tin, bắt đầu nói năng lộn xộn: “Em... em cho rằng, với người như anh, em... em cả đời này cũng không nghe được những lời này.”



“...”



Đầu lưỡi Cận Dư Sinh chậm rãi cọ lên hàm trên.



Anh lại bắt đầu hoài nghi, ở trong lòng cô, rốt cuộc anh là cái dạng gì.



Là ác ma sao.



“Hồi nhỏ, em rất thích tới công viên trò chơi.” Thẩm Trĩ Tử tha thiết nhìn anh, trong mắt phủ một tầng sương mù mông lung, “Hồi đó em cảm thấy, cho dù có buồn bã thế nào, chỉ cần lượn quanh công viên trò chơi một vòng là sẽ vui vẻ trở lại.”



Cận Dư Sinh khẽ ‘ừ’ một tiếng.



“Thế nhưng sau này, em nhận ra, thực ra không cần tới công viên trò chơi, nhìn anh thôi em cũng đã rất vui vẻ.” Cô xoa xoa mũi, “Anh thần kỳ hơn công viên trò chơi nhiều, em không cần làm gì cả, chỉ cần trông thấy anh là sẽ muốn cười.”



Cận Dư Sinh thoáng ngây người, cảm thấy trái tim mình sắp tan chảy.



Đó rốt cuộc là tâm tình gì.



Có lẽ là...



Mặc dù không nói được lý do, nhưng ở bên người như anh, thực sự rất vui vẻ.



So với công viên trò chơi trên toàn thế giới, vịt Donald cùng chuột Mickey cộng lại——cũng không vui bằng.



“Em muốn cả đời này, có thể vui vẻ như vậy.”



Cơn gió mùa hạ nóng cháy, từng bông hoa hòe trên cành cao rơi xuống.



Anh chậm rãi mỉm cười, giọng nói rơi bên tai, thấp mà trầm ổn.



“Vinh hạnh của anh, Cận phu nhân.”



Thẩm Trĩ Tử năm mười sáu tuổi xán lạn tươi tắn, ngoại trừ thành tích học tập, cô chỉ có hứng thú đối với những thứ đẹp đẽ. Một buổi trưa mùa xuân nào đó cô xách xô nước chạy trên hành lang, tương đụng với một điểm thần kỳ trong dòng thời gian, cô gặp được định mệnh trong quãng đời còn lại của mình.



Trong vài giây cô mơ màng nghĩ, “Cậu ấy thật đẹp trai, thật muốn bắt về làm của riêng”, trong nháy mắt bốn mắt chạm nhau, thiếu niên cũng lặng lẽ, trong lòng thầm xẹt qua một ý nghĩ như vậy——



Cô ấy có lẽ chính là công chúa của mình.



Anh muốn làm công viên trò chơi của cô cả đời.