Đừng Luôn Nhớ Thương Em

Chương 44: Chương 44:




Lễ trưởng thành tổ chức ở phòng thể chất, bóng bay ngợp phòng, ánh mặt trời xuyên qua mái vòm trên cao chiếu xuống, cột sáng rọi xuống sàn gỗ màu cam.

 

Cách giờ khai mạc nửa tiếng, nhân viên công tác trải thảm đỏ trước bậc thang lên phòng thể chất, đặt camera. Thẩm Trĩ Tử mừng như điên, túm Thịnh Nhiễm tính ra ngoài chụp hình.

 

“Hôm nay cậu trang điểm phải không?” Thịnh Nhiễm ghé lại gần quan sát, sau đó quả quyết từ chối, “Tớ không thèm đi với cậu, sẽ làm nổi lên là tớ rất xấu.”



 

Ngũ quan khuôn mặt cô vốn đã rất đẹp, vì lên sân khấu nên còn đánh mắt kéo dài thêm đôi mắt đào hoa, son môi làm da sáng lên, sống mũi đánh bóng, càng thêm xinh đẹp không gì sánh được.

 

Thẩm Trĩ Tử cũng thầm thấy vậy.

 

Vì thế cô xách váy, quay người đi tìm Cận Dư Sinh.

 

Cận Dư Sinh hơi nhíu mày, thế nhưng lại một mặt nghiêm túc đáp: “Tôi cũng không trang điểm.”

 

Ý chính là, cậu đi với cô, cũng sẽ bị lộ ra là rất xấu.

 

Thẩm Trĩ Tử nghẹn họng: “... Cậu đừng có không tự tin như thế.”

 

Một mình cậu ngồi ở cánh gà, biểu cảm nhạt nhẽo, hơi thở lạnh lùng, chính trang màu xám, sống lưng thẳng tắp gần như vuông góc với mặt đất, chỉ cúi đầu lướt xem bảng tin cũng đẹp trai như thần tiên xuyên việt tới từ không gian song song.

 



Mặc dù không chỉ mặt điểm tên là đang đợi ai, nhưng trong đám người cậu là bắt mắt nhất, mỗi cô nàng đi qua đây đều vô ý hoặc cố ý mà liếc nhìn hai cái.

 

Cận Dư Sinh mím môi, không từ chối nữa.

 

Thẩm Trĩ Tử kéo cậu ra ngoài, hưng phấn như con chim sẻ nhỏ, lải nhải suốt một đường.

 

“Hôm qua cậu nói với tớ là sáng nay xin phép nghỉ không đến, thế nên tớ đã đi ăn trưa một mình, ăn một bát mì.”

 

“Không biết vì sao, sau khi ăn xong khắp người toàn là mùi que cay... vị của bát mỳ kia, lực xuyên thấu đúng là siêu mạnh luôn.”

 

“Lễ trưởng thành 3 giờ chiều mới bắt đầu, tớ bèn vội vã cấp tốc chạy tới kí túc xá chỗ Thịnh Nhiễm tắm một cái... thay đồ xong thì xịt tí nước hoa lên cổ tay.”

 

Giọng chợt ngừng lại, cô nhón chân, nghiêm túc đưa cổ tay tới trước mặt cậu: “Tớ tự thấy mình thơm ngào ngạt, giống một đóa hoa nhỏ nhắn dễ thương, không giấu cậu, ngay cả tớ cũng muốn ôm mình lên mà hôn hôn thơm thơm.”

 

Mang theo chút ý tứ ngầm ra hiệu, hương nước hoa sang quý mà bí ẩn, theo động tác của cô tản mác trước mũi cậu.

 

Cận Dư Sinh nâng mắt, đối diện với vẻ mặt vừa nghiêm túc lại có chút hồi hộp của cô.

 

Cậu ngừng cười, nắm lấy tay cô: “Không xức nước hoa cũng rất thơm.”

 

Mặt Thẩm Trĩ Tử đỏ bừng lên.

 

Cô không nói gì chỉ cúi đầu, để mặc cậu nắm tay dắt đi.

 

Ầy, thế tức là bây giờ không được hôn hôn ôm ôm ném cao cao.

 

Cận Dư Sinh thấy buồn cười.

 

Thả thính xong lại bỏ chạy, cậu phản kích, cô lại tỏ ra yếu ớt.

 

... Cô nhóc đáng yêu.

 

Ra khỏi phòng thể chất, ánh mặt trời rải khắp nơi không sót ngóc ngách nào.

 

Thời tiết đầu xuân rất tốt, bầu trời xanh như đá hổ phách ngưng đọng. Trên trời trôi nổi vài cụm mây trắng đáng yêu như tơ liễu, nho nhỏ, xù xù.

 



Cách giờ khai mạc vẫn còn một tiếng, trước cửa bóng người thưa thớt, học sinh không nhiều lắm.

 

Thảm đỏ uốn lượn trải tới bậc thang cuối cùng, cuối đầu là chiếc cổng vòm thổi khí, bên trên viết một câu: Chào mừng đến thế giới của người trưởng thành.

 

Thẩm Trĩ Tử nuốt nước miếng: “... Là tớ dâm giả thấy dâm(*) sao, câu này nhìn kiểu gì cũng thấy có chút gợi tình.”

 

(*) Dâm giả thấy dâm: kẻ trong đầu lúc nào cũng có mấy suy nghĩ d@m đãng thì nhìn thứ gì cũng thấy s@c tình theo.

 

Cận Dư Sinh hiếm thấy không có phản bác.

 

Bởi vì cậu cũng thấy vậy.

 

Thế nhưng Thẩm Trĩ Tử còn thẳng lưng, trịnh trọng cầm tay cậu, ra vẻ tang thương khổ ải: “Con là đứa nhỏ ngoan, nào, đi cùng trẫm trên con đường đế vương, cùng nhìn ngắm thiên hạ này.”

 

“...”

 

Cận Dư Sinh muốn bịt cô lại.

 

Thẩm Trĩ Tử không hề nhận ra, nhập vai cực sâu. Vừa đi vừa hỏi: “Con mười tám rồi?”

 



Cậu chợt nhớ ra, lần trước không phải cô nói, mình phải diễn cùng sao.

 

Do dự một chút, Cận Dư Sinh cắn răng: “Vâng.”

 

“Vậy là trưởng thành rồi.” Thẩm Trĩ Tử vỗ tay cậu, hiền hòa nói, “Sau khi rời cung, con định làm gì?”

 

Cận Dư Sinh cảm thấy rất mất thể diện, cắn răng, cố gắng rút câu ngắn nhất có thể: “Ân sư đề cử, phục chế văn vật.”

 

Thẩm Trĩ Tử ngẩn ra, đột nhiên phản ứng lại: “Đợi đã, cậu nói gì?”

 

“Ân sư...”

 

“Đóng máy rồi! Đổi sang tiếng phổ thông!”

 

“...” Cận Dư Sinh yên lặng, giải thích, “Một thời gian trước thầy Châu hỏi tôi, thi đại học định nộp nguyện vọng gì, tôi nói vẫn chưa quyết định.”

 

Cậu ngập ngừng, “Thầy lại hỏi, có hứng thú học phục chế thư họa cổ không, mai này đi theo người bạn cộng sự của ông làm phục chế văn vật.”

 

Bạn bè của Châu Hữu Hằng đều là người có tiếng trong giới kinh doanh, lôi bừa một người ta cũng là nhân vật tầm cỡ.

 

Thẩm Trĩ Tử hiểu được nặng nhẹ, mở to đôi mắt tròn xoe nhìn hắn: “Cậu thích phục chế văn vật à?”

 

Cậu thích sao?

 

Cận Dư Sinh ngẩn người giây lát.

 


Dường như bao năm nay cậu đã nghe quá nhiều câu ‘làm thế này không đúng, làm thế kia không được’, lần đầu tiên có người hỏi cậu, cậu có thích hay không?

 

“... Rất khó nói.” Đầu lưỡi cậu khẽ chạm hàm trên, tính nói thật lòng, “Cảm xúc của tôi rất phức tạp.”

 

Trong cái nền giáo dục mà cậu tiếp thu, từ nhỏ đã được tiếp xúc với lòng yêu nước thương nhà chính tông chính thống, từ tận đáy lòng yêu mến mảnh đất dưới chân, nhưng mâu thuẫn ở chỗ, lừa gạt cậu cũng là nó.

 

Suốt một thời gian dài, nhận thức cùng hiện thực mà cậu tiếp xúc luôn cách xa nhau cả thước đất. Cho dù cậu dám nói chính mình vẫn còn dư lại chút nhiệt huyết chưa nguội lạnh, nhưng cái ‘không phù hợp’ này trước sau vẫn luôn tồn tại, gây nhiễu sự phán đoán của cậu.

 

Cậu không quá hiểu rõ thái độ của chính mình.

 

Điểm duy nhất cậu xác định chính là, khi Châu Hữu Hằng nhắc tới chuyện này, phản ứng đầu tiên của cậu là...

 



“Tớ muốn hỏi cậu.” Cận Dư Sinh thoáng bối rối ngập ngừng, li3m li3m môi, “Cậu có thích phương Bắc không?”

 

Nếu nhận lời Châu Hứa Hằng, có lẽ cậu sẽ phải tới phương Bắc làm việc một thời gian...

 

Mười mấy năm, hoặc lâu hơn nữa.

 

“Thích chứ.” Thẩm Trĩ Tử không nghĩ nhiều, “Tớ cũng định thi đại học ở phương Bắc.”

 

Cận Dư Sinh khẽ thở phào nhẹ nhõm, như suy nghĩ điều gì mà gật đầu, thầm liệt hạng mục này vào cột ‘có thể suy xét’.

 

Sắp đi đến cuối thảm đỏ, nhiếp ảnh gia ở phía sau chợt hô lên: “Hai bạn học kia ơi! Hai bạn quay đầu lại một cái nào!”

 

Tháng ba đầu xuân, gió mát dễ chịu.

 

Thẩm Trĩ Tử theo bản năng quay đầu, trước mặt là ánh dương ấm áp, một trận gió thổi tới, khe khẽ thổi bay tóc mái.

 

Mấy sợi tóc rơi xuống, quét qua trước mắt có chút ngứa.

 

Cô vừa giữ tóc mái, vừa bật cười khanh khách: “Tớ cố tình để tóc mái che đi vết thương trước trán, thế mà lại bị gió thổi tung lên, đúng là đáng ghét.”

 

Cận Dư Sinh quay lại, phía xa gió thổi rừng thông xào xạc, ở đây ánh nắng vàng kim rải khắp.

 

Nơi nắng chiếu thịnh nhất, thiếu nữ mặc bộ đầm hồng phấn, phần gối loáng thoáng hai màu giao nhau, nếp váy mông lung như nước chảy, cái eo nhỏ một vòng tay cũng ôm hết.

 

Lại hướng lên trên, xương quai xanh tinh xảo sạch sẽ, chiếc cổ thon dài, làn da trắng nõn như mỹ ngọc không chút tỳ vết.

 

Cô đứng dưới ánh mặt trời, cười vô lo vô nghĩ, dường như còn lóa mắt hơn ánh nắng.

 

Cậu thoáng ngây người, như có gió nhẹ thổi qua, bên tai vang lên tiếng tách chụp ảnh.

 

Nhiếp ảnh gia tiếc hận gào lên: “Trời ơi cậu nhìn bạn ấy làm gì! Bạn gái người ta cười xinh như thế, cậu lại không nhìn vào ống kính!”

 

“Hahaha nhưng em thấy tấm này được đấy!” Trợ lý ghé lại nhìn kính ngắm, cười lớn, “Nhìn thôi cũng muốn kết hôn rồi!”

 

...

 

Rất nhiều năm sau này, dù tấm ảnh đã rất cũ, mép bị cuộn, bị sờ nhiều quá bạc cả màu, nó vẫn nằm trong túi kép bên trong bóp của Cận Dư Sinh.

 

Trong tấm ảnh, ánh mắt thiếu nữ trong sáng, cười rạng rỡ, thiếu niên dáng người cao lớn, nửa nghiêng người. Ngày xuân ấm áp, cậu đứng im nhìn cô, ánh mắt như biển, tựa như trầm mê, lại như bị mê hoặc.


 

Khi đó cậu mười tám tuổi.

 

Bọn họ không có quá khứ, cũng không thấy được tương lai.

 

Đối với ‘mai này’, vẫn có rất nhiều khả năng.

 

***

 

Đi đến cuối thảm đỏ, Thẩm Trĩ Tử bị nhiếp ảnh gia nói đến mức mặt cũng đỏ lên, nhịn không được lén chọt chọt cậu, “Có phải cậu đột nhiên cảm thấy tớ đẹp tựa thiên tiên không?”

 

Cận Dư Sinh suýt chút nữa thì thừa nhận.

 

Nhưng ngẫm nghĩ, cậu lại thấy không đúng, lầm bầm: “... Không phải đột nhiên.”

 

Là luôn cảm thấy vậy.



 

Thẩm Trĩ Tử sửng sốt, trong lòng nổ bùm bùm một đống pháo hoa.

 

Cô hưng phấn cực điểm, bắt đầu nói năng lung tung: “Tớ cũng không phải cố tình bày ra mỹ sắc trước mặt cậu, chủ yếu là do vết thương trên đầu tớ mặc dù đã rút chỉ nhưng vẫn chưa có hoàn toàn hồi phục... Tớ sợ sẽ để lại sẹo, tớ còn muốn làm phi công mà, cậu cũng biết đó, người ta kiểm tra sức khỏe đều...”

 

Thân người Cận Dư Sinh sững lại.

 

Cậu dừng bước, không dám tin vào điều mình vừa nghe được, giọng cậu lạnh xuống: “Cậu nói lại lần nữa.”

 

Thẩm Trĩ Tử không rõ nội tình: “Không biết có để lại sẹo không?”

 

Cậu trầm giọng: “Câu sau.”

 

Cô hơi sững sờ, không hiểu vì sao tự nhiên cậu lại nổi giận.

 

“Tớ... tớ muốn làm phi công?”

 

“Cậu...” Đúng là cậu không nghe nhầm, Cận Dư Sinh không thở nổi.

 

Cậu cảm thấy chính mình như cha mẹ già lao tâm lao lực, dù đã âm thầm vạch định ra bao nhiêu chuyện liên quan tới tương lai, đến cuối cùng, vẫn bị đứa con ngỗ nghịch một câu đập vỡ.

 

Cậu cố gắng bình tĩnh: “Vì sao muốn làm phi công?”

 

Này còn có vì sao nữa hả? Là thích thôi!

 

Thẩm Trĩ Tử dè dặt: “Tớ, tớ muốn lên trời xem thử.”

 

“...”

 

Cận Dư Sinh hô hấp khó khăn, vô cùng muốn hỏi cô, có biết xác suất xảy ra tai nạn ngoài ý muốn dẫn tới mất mạng của ngành hàng không là bao nhiêu không, có biết cái nghề này có bao nhiêu nguy hiểm, có biết...

 

Nếu cô vào trường hàng không, sẽ phải tách ra với cậu bao nhiêu năm.

 

Cậu hít sâu, bình tĩnh kéo tay cô ra.

 


Thẩm Trĩ Tử lúng túng như con chim cút.

 

“Xin lỗi.” Cậu tâm tình phức tạp li3m môi, đỡ lấy bả vai cô, “Cậu cho tôi chút thời gian, để tôi bình tĩnh lại.”

 

Ngập ngừng, cậu lại bổ sung: “Lễ trưởng thành kết thúc, tôi sẽ trở lại tìm cậu.”

 

Thẩm Trĩ Tử hơi tủi thân: “Cậu có thể nói cho tớ biết, cậu đang nghĩ gì không?”

 

Lần nào cũng như vậy, cậu tức giận là lại tìm góc nào đó ngồi một mình, không nói một lời mà giận dỗi.

 

Ngay cả cơ hội để cô dỗ dành cũng không cho.

 

“Đang nghĩ, làm sao đánh gãy chân cậu, hoặc làm thị lực cậu giảm xuống.” Ngữ khí cậu thản nhiên, không hề có ý đùa giỡn, “Để ngay vòng kiểm tra sức khỏe đầu tiên cậu cũng không qua được.”

 

“...”

 

Cậu ta điên rồi à.

 

Thẩm Trĩ Tử hết hồn, vội vã xua tay: “Vậy cậu đi bình tĩnh lại đi, mau đi đi.”

 

***

 

Thời gian tổ chức lễ trưởng thành không lâu, rất nhanh đã kết thúc.

 

Trong ba phần chỉ có phần đầu tiên là lãnh đạo nói chuyện, hai phần còn lại cần phụ huynh tham gia, ba Thẩm mẹ Thẩm đều không vắng mặt. Hai người trao đổi thư với Thẩm Trĩ Tử, rồi cùng chụp hình.

 


Nhưng trong lòng cô vẫn có chút chua xót.

 

Phần đầu tiên kết thúc, Cận Dư Sinh tới chào ba mẹ Thẩm, vẫn lễ phép mà xa cách như xưa. Gặp mặt xong, cậu ta lập tức lấy lý do có việc gấp mà rời khỏi chỗ, không biết đi đâu.

 

Cô không nhìn ra cảm xúc gì từ trên mặt cậu.

 



Nhưng cô cảm thấy được, cậu không vui...

 

Khắp hội trưởng vui vẻ thuận hòa, chỉ vắng hai chỗ ngồi của cha mẹ cậu.

 

Hơn nữa...

 

Chuyện khiến Thẩm Trĩ Tử càng chán nản hơn chính là, cậu ngay cả lý do rời đi cũng không lưu lại.

 

Bình thường cô ra ngoài, đều hận không thể khai báo rõ ràng với cậu mấy giờ mấy phút mình ở đâu, nhưng đến lượt cậu thì một tiếng cũng chẳng buồn nói.

 

Giận.

 

Phẫn nộ mở túi trang điểm, vừa tháo trang sức vừa lầm rầm trong lòng. Tháo được một nửa, chợt thấy ngoài phòng trang điểm vang lên tiếng ‘cốc cốc cốc’.

 

Trong phòng lúc này chỉ có mình cô, tiếng gõ cửa dứt khoát mà rõ ràng.

 

Cô lên tiếng: “Ai thế?”

 

Đối phương không trả lời, lại gõ thêm ba tiếng nữa.

 

“Đây đây, cậu đợi chút!” Hết cách, cô đành bỏ nước tẩy trang xuống, đứng dậy mở cửa, “Sao hỏi cậu cũng không...”

 

Vừa ngẩng đầu lập tức đụng phải khuôn mặt Tề Việt.

 

Cậu ta mặc đồng phục, áo quần rất sạch sẽ, nhưng tinh thần thoạt nhìn không tốt lắm, đáy mắt hằn lên tơ máu, trên mặt không có vết thương, chỗ xương lông mày lại có một vết sẹo rất rõ ràng, có lẽ vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.

 

Thẩm Trĩ Tử nghĩ cũng không nghĩ, lập tức đóng cửa.

 

Cậu ta lanh tay chặn ngay lấy cửa.

 

Ngừng một chút, Tề Việt đắng chát nói: “Nếu nói tên, chắc cậu sẽ không mở cửa cho tớ đâu.”

 

Thẩm Trĩ Tử lười để ý cậu ta.

 

“Tớ liên lạc với cậu rất nhiều lần, nhưng cậu lại kéo tớ vào sổ đen.” Tề Việt thấp giọng nói, “Hơn nữa, gần đây ba tớ không cho ra khỏi cửa... đến tận hôm nay, tớ mới có cơ hội tới gặp cậu.”

 

Thẩm Trĩ Tử không hiểu, vì sao cậu ta phải giải thích với mình chuyện này.

 

Cô thật sự không hề quan tâm.

 

Cũng không muốn qua lại với cậu ta.

 

Cho nên cô quay đi, tính dọn đồ rồi lăn.

 

Cậu ta không đi, vậy để cậu ta ở lại trong này.

 

“Tớ biết cậu không muốn nghe tớ nói.” Tề Việt bước nhanh mấy bước đuổi theo cô, giãy giụa dừng lại một lúc, cúi gập người xuống, “Chuyện đợt nghỉ đông, tớ xin lỗi.”

 

Cô không mảy may giao động, nhét từng món trên bàn trang điểm vào balo.

 

“Nhưng dù cậu muốn nghe hay không, có chuyện này tớ nhất định phải nói.” Cậu ta đứng chắn trước mặt cô, giọng điệu gần như van nài, “Xin cậu, chia tay với Cận Dư Sinh đi, cậu ta thật sự không hợp với cậu!”

 

Nhét xong chiếc bút kẻ mắt cuối cùng, Thẩm Trĩ Tử xách túi trang điểm lên, tính ra cửa.

 

Bước tới cửa phòng.

 

“Cậu ta có súng.”

 

Thân người Thẩm Trĩ Tử đột ngột sững lại.

 

“Tối đó ở KTV——”

 

Tề Việt cười khổ, giống như chính bản thân cậu ta cũng cảm thấy, mình đang kể một câu chuyện hoang đường tới cực điểm.

 

“Súng của cậu ta, đang ở chỗ tớ.”

 

Nói rồi, cậu ta chậm rãi đưa tay lên, chỉ vào huyệt thái dương.