Đừng Luôn Nhớ Thương Em

Chương 41: Chương 41:




 

Một hơi nói quá nhiều, nói xong Thẩm Trĩ Tử hơi choáng váng, tay đỡ một bên trán: “Cậu đừng chọc tức tớ, tớ đau đầu.”

 

Cận Dư Sinh vội vàng đỡ cô, để cô ngồi xuống.

 



Tay cô rất mềm, cũng rất lạnh, tỏa ra hơi lạnh mang từ bên ngoài vào.

 

Cậu hơi ngẩn ra, muốn cầm lâu hơn một lúc.

 

Nhưng vẫn nhịn không được, nhỏ giọng nói: “... Là cậu bắt tớ nói.”

 

Thẩm Trĩ Tử tức phồng lên như con cá nóc: “Tớ kêu cậu nói cái này à? Cậu thật là, ngay cả xin lỗi cũng chẳng có chút thành ý, AQ thấp đến độ khiến người ta phát bực.”

 

“...”

 

Vì sao lại mắng mình.

 

“Tớ nói là nói chuyện cậu lừa tớ ấy, đến tận bây giờ cậu vẫn không chịu chủ động nói cho tớ biết tất cả mọi chuyện liên quan đến cậu.” Cô nhíu mày, ánh sáng trong đôi mắt hoa đào tràn ra tứ phía, “Nặn chút nào thì phun chút ấy, có lúc nặn còn nặn không ra, cậu là tuýp kem đánh răng sắp hết à?”

 

Cận Dư Sinh lúng túng, đầu lưỡi chạm hàm trên.



 

Không cách nào trốn tránh...

 

Sớm hay muộn cũng sẽ bị cô phát hiện, bị cô chọc mở.

 

Cậu trầm mặc hồi lâu, cười khổ: “Cậu muốn nghe gì?”

 

Thẩm Trĩ Tử ngẫm nghĩ, li3m li3m môi: “Tối qua cậu mới nói được một nửa, chuyện của đứa bạn tớ——là thật hả?”

 

Cậu nhìn cô, ánh mắt trầm tĩnh: “Là thật.”

 

Mang theo chút bất chấp.

 

“Bạn cậu nói đúng.” Cậu rũ mắt, giọng điệu bình thản, giống như đang nói về một chuyện không hề liên quan tới mình, “Nhà họ Cận bây giờ chỉ còn lại cái vỏ rỗng... không, từ rất nhiều năm trước, đã chỉ còn là cái vỏ rỗng.”

 

Từ khi cậu bắt đầu có kí ức, nhà họ Cận đã luôn duy trì một trạng thái khốn khó vi diệu. Nhìn lên chẳng bằng ai nhìn xuống không ai bằng, tài lực to lớn mà hùng hậu mấy đời trước chỉ còn trong truyền thuyết, có điều lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, chỉ dựa vào buôn bán bất động sản cũng chống đỡ được rất nhiều năm.

 

“Còn về việc bán đồ cổ tranh chữ... tôi cũng không nhớ là bắt đầu từ khi nào.” Nói là học đòi văn vẻ cũng được, thật lòng yêu thích cũng được, thư họa tàng phẩm tổ tiên Cận gia để lại chủ yếu là những thứ độc nhất vô nhị, quý giá cao ngạo, càng là giấy Lạc Dương đắt giá thì càng được giới nhà giàu ưa thích.

 

“Bọn họ yêu thích, cũng vui vẻ hét giá một bộ chữ tùy tiện nào đó lên tận trời.” Khóe môi Cận Dư Sinh nhếch lên một độ cong, ý vị không rõ, “Nhưng trên thực tế, bọn họ căn bản cũng chẳng nhìn ra đó không phải đồ thật.”

 

Còn về việc có phải đồ thật hay không, có lẽ cũng chẳng quan trọng. Cái bọn họ muốn chỉ là có thể dùng nó mà ba hoa khoác lác, nào là con dấu đã thất truyền từ lâu, nào là lời bạt của một nhà thư pháp có tiếng tăm như sấm dậy bên tai.

 

Đồ dỏm có thể được làm như thật?

 

Cận Dư Sinh chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

 

——Mãi đến khi nhận Châu Hứa Hằng làm thầy, bài đầu tiên ông dạy cậu viết theo chữ mẫu, thầy nhìn tới nhìn lui, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin nổi: “Vì sao con lại có thể bắt chước giống y hệt theo bản gốc như vậy?”

 

Nét chữ do người viết chịu ảnh hưởng từ lực bút, nét mực nặng nhẹ, rất khó đồng nhất một loạt. Cùng một thể chữ, do hai người viết, cho dù đặt giấy can lên trên chiếu theo dáng chữ mà viết theo, cũng không thể không có sai lệch.

 

Nhưng cậu lại làm được.

 

Cậu nhìn qua một lần thì sẽ không quên, giống như được ban cho một loại thiên phú kỳ lạ. Lần đầu tiên nhìn thấy một bức tranh chữ liền có thể phân biệt được chất giấy, loại mực, con dấu, chất liệu cùng độ ẩm.

 

——Sau đó tạo ra đồ giả không chút sai lệch.

 

Thẩm Trĩ Tử trợn mắt há mồm.

 

Cô rất muốn hỏi, Cận Dư Sinh có thể làm giả đại ngạch cổ phiếu hay không.

 

Cái kỹ năng này, thoạt nghe rất khiến người ta muốn phạm tội.

 

“Nhưng, có kỹ năng này không phải rất tốt sao?” Cô không hiểu, “Người bình thường muốn cũng không có được, cậu việc gì phải thâm thù đại hận như thế.”

 

Lại còn lúc nào cũng giấu giấu giếm giếm.

 

Cận Dư Sinh dời tầm mắt, rũ mắt trầm ngâm nửa ngày, sau đó khẽ bật cười một tiếng: “Vấn đề là, nếu dùng nó để kiếm tiền thì sao?”

 

Cùng là vài trăm vài nghìn vạn, nhưng xét về khả năng bán ra, nó còn cao hơn buôn bán bất động sản nhiều.



 

Thẩm Trĩ Tử chớp chớp mắt.

 

“Ba tôi là công tử chơi bời lêu lổng, mẹ tôi không có chính kiến, chuyện gì cũng nghe ông.” Cho nên bắt đầu từ lúc đó trở đi, ông vẫn luôn làm cái chuyện treo đầu dê bán thịt chó này.

 

“Vấn đề là...” Cậu mím môi, “Tôi không hề muốn một chút nào hết.”

 

Đây là một loại lừa gạt, cũng là khinh nhờn.

 

Hồi còn nhỏ hơn chút nữa, ông cụ trong nhà dạy cậu tuân thủ gia quy, từ nhỏ cậu đã mưa dầm thấm đất, những thứ được nghe đều là nhân nghĩa lễ trí, không làm chuyện ám muội. Nhưng mỗi một chuyện cậu làm đều không phù hợp với nhận thức.

 

Cậu giãy giụa cùng mâu thuẫn.

 

Thẩm Trĩ Tử vô tội chớp chớp mắt: “Cậu có thể từ chối mà, không nói rõ với cha mẹ được sao?”

 

Đầu lưỡi Cận Dư Sinh chạm lên hàm trên, tựa như không biết phải nói gì.

 

Nửa ngày sau, cậu suy sụp đáp: “Có lẽ cậu không hiểu được... Nhưng gia đình tôi, không giống gia đình cậu.”

 

Cậu đắn đo cân nhắc tìm từ, “Ở nhà tôi, trưởng bối có quyền lực tuyệt đối.”

 

Không thể ngỗ nghịch.

 

Ánh mắt Thẩm Trĩ Tử trong suốt, dáng vẻ không hiểu cho lắm.



 

Giống như chú chó nhỏ samoyed ngoan ngoãn.

 

Do dự giây lát, cậu vẫn quyết định giải thích: “Cậu thấy cành trúc bao giờ chưa?”

 

“Là thực vật màu xanh nhọn nhọn mảnh mảnh, đâm chồi vào mùa xuân...” Cậu cố gắng đưa ra hình dung chuẩn xác, “Đánh lên người sẽ không để lại sẹo.”

 

Mềm dẻo mà không mất đi lực độ, khua một cái bên tai vang lên âm thanh xé gió, nện xuống da thịt, máu ri rỉ thấm ra, như trận mưa không ngớt.

 

“Thực ra tôi...” Giọng cậu đè nén khó chịu, “Là người rất sợ đau.”

 

Cha mẹ cậu rất ít khi dùng thước, thường ưa dùng cành cây hơn.

 

Tỷ như khi mới bắt đầu học viết, cầm bút không vững, hay như lúc làm bài tập đầu vô thức cúi thấp, sống lưng từ từ khom xuống.

 

Dùng cành trúc rất hiệu quả, vừa không gây ra thương tích thực tế, về mặt chiến thuật tâm lý lại luôn chiếm thế thượng phong.

 

Trải qua nhiều năm, cậu dần trầm mặc, trở thành con thú bị thuần phục.

 

Thẩm Trĩ Tử không biết nói gì, vành mắt nóng lên.

 

Cô cách tấm chăn, nắm lấy tay cậu: “Tớ có thể, có thể hiểu được.”

 

“Bởi vì...” Cô nhẹ giọng, “Mẹ tớ cũng sinh ra trong một gia đình như vậy.”

 

Bên ngoài thì hào sảng, sau lưng lại hay để ý những chuyện lông gà vỏ tỏi, anh chị em tính toán chi ly từng tí một. Bối phận cấp bậc rạch ròi, đại gia trưởng cao cao tại thượng, đặt ra một mớ những quy củ khó hiểu.

 

“Hồi nhỏ... có hai năm, ba tớ ra nước ngoài công tác không ở bên cạnh, tớ cùng mẹ về nhà ngoại sống một thời gian.” Cô hơi chột dạ, gãi đầu, “Ừm... khụ, về sau... về sau đám họ hàng thân thích đó chọc giận tớ, tớ liền đánh bọn họ một trận.”

 

“...”

 

Ánh mắt Cận Dư Sinh vô cùng vi diệu.


 

Lòng thầm ước lượng, cái ‘chọc giận’ của cô, rốt cuộc là ở cấp độ nào.

 

“Cậu đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn tớ!” Chú ý thấy ánh mắt cậu, Thẩm Trĩ Tử trưng ra khuôn mặt vô tội nói, “Tớ chỉ là ăn cơm không cẩn thận làm rơi đũa thôi! Bọn họ lại bắt tớ quỳ từ đường... Trời ạ có nhầm không chứ! Thế kỷ hai mươi mốt rồi! Phong kiến như thế, điên rồi à!  Năm đó tớ đã mười bốn tuổi rồi! Thiếu nữ đang tuổi dậy thì chẳng lẽ không cần thể diện sao!”

 

Cận Dư Sinh ngừng cười, như an ủi mà vỗ vỗ mu bàn tay cô.

 

Thực ra cậu cũng từng phải quỳ.

 

Nhưng cậu không định nói.

 

“Có điều...” Cậu tính nói lảng sang chuyện khác, “Dì Bạch bây giờ rất vui vẻ.”

 

“Bởi vì bà có ba tớ đó...” Thẩm Trĩ Tử vui sướng rì rầm, “Ba tớ rất bình thường cũng rất văn minh, ông rất tốt với bà, tớ rất yêu ba!”

 

“Từ từ, tớ cũng rất tốt với cậu!” Giây tiếp theo, cô đột ngột ngẩng đầu, ngữ điệu thay đổi, “Thế mà cậu lại vì cái chuyện này mà năm lần bảy lượt từ chối tớ.”



 

“...”

 

“Có phải cậu cảm thấy, trên người cậu gánh vác bí mật gia tộc nặng nề.” Thẩm Trĩ Tử rất nghiêm khác, “Nhà cậu như cái hố đen, hút đi mọi sức lực của cậu, khiến cậu mất đi năng lực yêu người khác.”

 

Thoạt nghe rất cuốn hút, y như đứa con bị gia tộc vứt bỏ gánh trên mình huyết hải thâm thù trong tổng tài văn.

 

Cận Dư Sinh thoáng nghẹn họng: “... Không phải.”

 

“Tôi... tôi có rất nhiều khuyết điểm.” Cậu ngập ngừng, cố họng khô khốc, nói rất gian nan, “Mỗi lần nói nhiều thêm một câu đều sẽ bị người ta chán ghét.”

 

Cho nên, cậu thà rằng đem mọi hành vi của cô quy kết thành tâm huyết dâng trào, thậm chí là thương hại, chứ không dám nghĩ rằng cô thích mình.

 

Bởi ngay chính cậu cũng không thích bản thân mình.

 

“Nhưng mà,” Thẩm Trĩ Tử nhíu mày suy nghĩ nửa ngày, không thể hiểu nổi, “Cậu thì có khuyết điểm gì?”

 

Rõ ràng cậu không hút thuốc uống rượu không gây sự đánh nhau, thành tích học tập lại tốt, giá trị nhan sắc cao, nhân phẩm cũng không có vết nhơ nào.

 

——Đợi đã.

 

Đột nhiên nhớ tới điều gì, Thẩm Trĩ Tử giật mình kinh hãi, ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống dưới, tới nơi đang bị chăm đắp lên.

 

Ý tứ ám chỉ rất nặng.

 

Cận Dư Sinh: “...”

 

Cậu trầm mặc, vẫn quyết định nhắc cô: “Tôi cho cậu một lời khuyên chân thành đến từ một tên con trai, đừng có lúc nào cũng nhớ nhung tới bộ vị này của người khác giới.”

 

Rất nguy hiểm.

 

Thẩm Trĩ Tử chột dạ gãi mũi: “Thế, thế là vì sao?”

 

Cậu ngập ngừng, giọng nói chua chát: “Tôi không có mắt hoa đào.”

 

“...”

 

“Không biết viết thơ sử.”

 

“...”

 

“Trên người không có hương bạc hà.”

 

“...”

 

“Hơn nữa, còn có một cái thiên phú kỳ lạ.” Cậu nói, vẻ mặt lại trở nên hoang mang, “Người khác không có... tôi không giống bọn họ, có lẽ tớ đã bị nguyền rủa.”

 


Thẩm Trĩ Tử trợn mắt há mồm, ánh mắt từ tò mò, dần chuyển thành kinh ngạc, cuối cùng là không thể hiểu nổi.

 

Vì sao cậu ta lại cho rằng đây là khuyết điểm?!

 

Cô không thở nổi.

 

Lâu nay, trong ấn tượng của cô, Giang Liên Khuyết ngốc không chịu nổi, Thẩm Trạm cà lơ phất phơ, Lạc Diệc Khanh lúc nào cũng nhàn nhã, đôi khi lại hốt hoảng những chuyện không đâu, nhảy loi choi khắp nơi như khỉ.

 

Nhưng Cận Dư Sinh thì khác, cậu kiệm lời ẩn nhẫn.

 

Giống tảng băng bị thiêu đốt, lại như đại dương trầm lặng.

 

Dường như lúc nào cũng thiếu đi chút hơi thở thiếu niên so với đám bạn cùng tuổi.

 

Cậu cẩn thận quá mức, ngay cả ‘cậu có thích tôi không’ cũng không dám hỏi thẳng. Câu nói này lăn đi lăn lại trong lòng vô số lần, thốt ra khỏi miệng lại thành một câu không đau không ngứa——

 

“Cậu rất quan tâm đ ến tôi à?”

 

Luôn chừa lại ba phần đường sống, vì cậu nghĩ cô sẽ lắc đầu.

 

Tâm tình Thẩm Trĩ Tử rất phức tạp, nhẹ giọng đáp: “Đó không phải khuyết điểm.”



 

Đó là món quà.

 

“Nhưng ba mẹ tôi, chính vì chuyện đó mà qua đời.” Cậu rũ mắt, “Ngày bọn họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn... vốn dĩ, là đang đi làm giao dịch với một người mua hàng.”

 

“Có lúc tôi từng nghĩ, nếu như mình không có cái năng lực dư thừa này...” Cậu nói, “Có lẽ ba mẹ tôi vẫn còn sống.”

 

Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết.

 

Hết thảy đều là lỗi của cậu.

 

“Không phải!” Thẩm Trĩ Tử vội vàng ngắt lời cậu, “Cha mẹ cậu xảy ra chuyện là do lòng tham cùng sự lười nhác của họ, không hề liên quan tới cậu!”

 

“Tuy bình thường tớ cũng hay đổ lỗi cho cậu...” Cậu ấy ngốc tới mức khiến cô đau lòng, “Nhưng cậu có thể đừng đem mấy thứ trách nhiệm vớ vẩn này ôm hết lên người mình được không!”

 

Cô cấp bách nói, giọng gần như lạc cả đi.

 

Cận Dư Sinh chậm rãi nhíu mày: “Là vậy sao? Nhưng bác sĩ tư vấn tâm lý của tôi nói... ‘Có thể vì, cậu không xứng’.”

 

Khi cha mẹ mới qua đời, cảm xúc của cậu bị dồn ép tới bờ vực sụp đổ, ở cục cảnh sát làm kiểm tra khảo sát, chỉ số tâm lý gần như đều vượt mức.

 

Khảo sát không so được với kiểm tra chuyên nghiệp, mà thời gian làm giám định tâm lý cũng rất có hạn. Cậu tự cho rằng mình chưa tới mức phải dùng thuốc điều trị, cho nên bèn chọn cách tìm đến bác sĩ tư vấn tâm lý.

 

Đại đa số thời gian, cậu kể chuyện, bác sĩ tâm lý chỉ ngồi nghe, thi thoảng hỏi một hai câu để cuộc trò chuyện có thể tiếp tục.

 

Cậu nói rất khó khăn, giống như đem hết tất cả những khổ sở trong suốt mười tám năm qua thổ lộ hết một lần, mỗi khi nói tới chỗ nào không thể tiếp tục, cậu lại nhìn ra bầu trời sáng trong ngoài cửa sổ, nặng nề hít sâu.

 

Như một con cá mắc cạn.

 

Trước khi rời khỏi Lâm Thành, cậu đã hỏi lần cuối: “Tất cả mọi chuyện... đều là lỗi của cháu sao?”

 

Bác sĩ tâm lý suy nghĩ hồi lâu, hỏi ngược lại: “Cháu tin vào thuyết số mệnh không?”

 

Ông không muốn thừa nhận năng lực mình không đủ, uyển chuyển vòng vo: “Có lẽ trong mệnh của cháu không có được, hoặc cháu không xứng có được nó.”

 

Có lẽ cậu trời sinh không được chúc phúc, trời sinh không xứng đáng được vui vẻ.

 

Cậu trầm mặc hồi lâu, hiểu ra: “À... ra là như vậy.”

 

Một bác sĩ tâm lý thất bại cũng vô dụng như nạo xương trị độc, cậu phải chịu hai lần khổ hình, cũng triệt để phủ nhận ý nghĩa của việc ‘giãi bày’.

 

Đừng nói cho người khác.


 

Chẳng thay đổi được gì đâu.

 

Lại còn có khả năng bị trách tội.

 

Lần đó ở đài thiên văn của sở nghiên cứu, cậu nhìn Thẩm Trĩ Tử cùng Thịnh Nhiễm rời đi, sau đó cũng đặt tay mình lên thử.

 

Gió thu thổi lá bay, ngoài cửa sổ sát đất to lớn cây cối um tùm, trong phòng khoa học không một bóng người, cậu chỉ nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

 

Cậu đứng rất lâu, bình tĩnh nói: “Tôi không thích cô ấy.”

 

Cùng lúc lời nói vừa thốt ra, chiếc máy lập tức phóng điện, ánh sáng xanh chạy một vòng trên quả cầu trong suốt, tập trung đánh về phía bàn tay cậu.

 

Lòng bàn tay tê dại, nhưng cậu chậm chạp không buông.

 

Cậu nghĩ, đây là ý chỉ của thần, cũng là sự trừng phạt của thần.

 

Cậu thích cái gì thì sẽ muốn lại gần thứ đó. Nhưng một khi tiến lại gần, thứ kia sẽ rời xa cậu.

 

Định mệnh là vậy, càng đẹp càng không thể chạm vào.

 

Thẩm Trĩ Tử nghe mà tức điên lên, hoảng hốt đến lạc cả giọng: “Cậu tìm đến ông bác sĩ tâm lý ngu xuẩn nào thế!”

 

Sao lại có thể cho bệnh nhân ám thị tâm lý như vậy!

 

Cậu ấy đã đủ tiêu cực rồi!

 

Thẩm Trĩ Tử muốn khóc lớn một trận.

 

“Bác sĩ tư vấn tâm lý của cậu, còn nói gì với cậu nữa?”

 

Cận Dư Sinh rũ mắt nhìn cô: “Ông ấy nói, tôi là người có d*c vọng khống chế rất mãnh liệt, khiếm khuyết trong tính cách sẽ gây trở ngại cho việc xây dựng các mối quan hệ thân mật... có lẽ không thuốc nào chữa được, cả đời đều sẽ như thế.”


 

Đổi cách nói khác, tức là khả năng lớn cậu sẽ phải cô độc tới già.

 

Thẩm Trĩ Tử giận run lên.

 

Người này rốt cuộc là loại bác sĩ tâm lý rác rưởi gì? Cậu ấy tìm kiếm sự an ủi, thế nhưng lại bị thương tổn hết lần này tới lần khác.

 

“Vậy thì không chữa.” Hít sâu một hơi, cô đứng dậy.

 



Ánh đèn sáng trắng đổ xuống qua vành tai, trông như dòng chảy ấm áp.

 

Giọng cô không nhanh không chậm:

 

“Tớ không thích thơ sử, mắt hoa đào tớ đã có rồi, thậm chí cái cuối cùng... cậu chưa từng hỏi, tớ cũng chưa từng nói.” Cô hít sâu, “Tớ thích cậu, thích hơn bạc hà nhiều lắm lắm.”

 

Cận Dư Sinh sửng sốt.

 

“Cũng... cũng không chỉ có vậy.”

 

“Tớ còn thích ăn lớp vỏ bên trên sữa bò nóng, thích ngửi mùi vỏ quýt, thích câu nói trong sách Dickens.” Cô khịt mũi, ánh mắt sáng rực mà nghiêm túc, “Nhưng, mức độ tớ thích cậu, còn vượt qua tất cả những thứ đó gộp lại.”

 

“Mặc kệ thế nào, tớ cũng thích cậu...”

 

“Thích cậu nhất.”

 

Hô hấp Cận Dư Sinh gần như ngưng trệ.

 

Cậu tựa như giây trước vừa chết đi, giây sau đã tỉnh lại.

 

Từ nhỏ tới lớn, ba mẹ luôn nói với cậu rằng, nếu thành tích học tập không tốt thì sẽ không ai thích con nữa; nếu con thi đấu thua sẽ không ai thích con nữa; nếu con không nghe lời sẽ không ai thích con nữa...

 

Chưa từng có người nói với cậu, mặc kệ cậu thế nào, tớ cũng thích cậu.

 

Cho dù cậu không hoàn mỹ, tớ cũng muốn hôn lên vết sẹo của cậu.

 

Cậu há miệng, tựa như muốn nói điều gì.

 

Hồi lâu sau mới mở miệng, thanh âm khàn đặc, như nhả ngọc phun châu, nói chữ nào chữ nấy vô cùng gian nan:

 

“Tôi cũng vậy.”

 

“Thích cậu...”

 

“Thích cậu nhất.”

 

Thích sớm hơn cậu, rất nhiều rất nhiều.

 

Thẩm Trĩ Tử vô cùng cảm động.

 

Sau đó cô nói: “Được rồi, cậu đưa tay ra.”

 

Cận Dư Sinh sửng sốt: “... Làm gì.”

 

“Báo thù.” Giọng điệu cô rất nhẹ nhàng, bất đầu xắn tay áo, “Lần trước kiểm tra sức khỏe, cậu đánh tớ một cái, tớ phải đánh lại.”

 

Cận Dư Sinh sửng sốt nửa ngày mới hiểu ra cô đang nói tới chuyện nào.

 

“... Đã lâu lắm rồi.”

 

Cô đúng là thù dai.

 

Thẩm Trĩ Tử cười híp mắt, lôi một hộp đựng bút nhỏ trong balo ra.

 

Cậu đoán, cô định rút cây thước thép.

 

“Biết cậu sợ đau, tớ đánh nhẹ chút.”

 

Cận Dư Sinh bất đắc dĩ im lặng hai giây, dời tầm mắt, như nhận thua mà đưa tay ra.

 

Da cậu rất trắng, mu bàn tay nổi lên mấy mạch máu xanh nhàn nhạt.

 

Cô hào hứng đón lấy, ôm trong tay.

 

Cận Dư Sinh để mặc cô xoa tay, nghĩ.

 

Sau này, nhất định cậu chẳng quản nổi cô nữa...

 

Có thể cậu sẽ bị bạo lực gia đình.

 

Giây tiếp theo, không chút phòng bị, mu bàn tay chợt cảm thấy mềm mại, hơi thở nóng ấm chạm nhẹ rồi rời đi ngay.

 

Cậu giật mình mở lớn mắt.

 

Trong đầu nổ ầm một tiếng, trời sập đất lún.

 

Dưới ánh đèn sáng trắng, Thẩm Trĩ Tử nhìn dấu hôn trên mu bàn tay cậu, hài lòng lau son bên khóe môi, “Đóng dấu xong——”

 

Cận Dư Sinh không dám nhúc nhích, ngừng thở.

 

Thiên trường địa cửu, dường như chính là khoảnh khắc này.

 

Cô cảm thấy mỹ mãn, như con mèo đắc ý rung râu: “Từ giờ trở đi, cậu là của tớ rồi.”