Đừng Luôn Nhớ Thương Em

Chương 34: Chương 34:




Hôm nay ra ngoài, Thẩm Trĩ Tử mặc áo khoác bông màu vàng nghệ.

 

Kiểu dáng thoải mái hưu nhàn, khóa kéo giấu bên trong, bên ngoài thắt một cái dây lưng ở phần eo, có thể kết thành nút kết bướm lỏng lẻo.

 

Tay Cận Dư Sinh nhanh nhẹn cởi đai lưng.



 

Sau đó chau mày, bắt đầu kéo khóa áo.

 

Cậu cúi đầu, ở khoảng cách gần, hô hấp rơi bên tai cô, ngưa ngứa. Đầu óc Thẩm Trĩ Tử trống rỗng, ngơ ngác.

 

Cô không hiểu vì sao mới chớp mắt mà đã...

 

Đã bắt đầu cởi áo rồi.

 

“Này, này...”

 

Cận Dư Sinh vẫn đang nghiêm mặt cởi khăn quàng cổ của cô.

 

Nhưng lực chú ý của Thẩm Trĩ Tử chỉ toàn đặt trên hô hấp của đối phương, căn bản không có cách nào suy nghĩ. Vành tai cô hơi ngứa, bàn tay chống lên ngực cậu, lén lui về sau nửa bước, mặt hiếm thấy mà đỏ lên, “Ở, ở chỗ công cộng, làm vậy liệu có ảnh hưởng đến bộ mặt thành phố không?”

 



Cánh tay Cận Dư Sinh cứng đờ giữa không trung.

 

Lý trí miễn cưỡng trở lại, lúc này cậu mới chợt nhận ra bản thân đang làm gì. Giây tiếp theo dời đi tầm mắt, giọng cậu mang chút buồn bực: “... Vậy cậu tự cởi.”

 

Thẩm Trĩ Tử cấp tốc kéo khóa.

 

Áo khoác bông của cô rất dày, bên trong còn lót thêm lông nhung, hai cây pháo kia kỳ thực cũng không làm cô bị thương. Chỉ là tầng lông dê trong túi áo đã bị cháy đen xém đi, túi áo bị rách một đường, thoạt trông hơi thảm, lại có chút buồn cười.

 

Cô thử động vào eo mình: “Hình như không sao.”

 

Cũng không thấy đau.

 

Chỉ là cô thật sự đã bị dọa sợ, trái tim vẫn còn hốt hoảng.

 

Cận Dư Sinh nhìn cô, đợi cô kiểm tra xong rồi mới giúp cô quàng lại khăn: “Vậy mặc lại áo vào.”

 

Nửa mặt Thẩm Trĩ Tử vùi trong khăn, rầu rầu ‘ừ’ một tiếng.

 

Thực ra cô muốn nói với cậu, nếu đã là do cậu cởi, có bản lĩnh cậu mặc vào cho tớ đi.

 

Nhưng áp suất quanh người cậu quá thấp...

 

Thôi bỏ đi.

 

Lực chú ý của Cận Dư Sinh rời đi, tiếng thằng bé gào khóc lập tức lọt vào tai.

 

Cậu đứng trên cao nhìn xuống, nheo mắt im lặng hồi lâu, cuối cùng nhận ra vẫn không thể nào nhịn được cơn giận.

 

Vì sao còn khóc? Nó vẫn còn mặt mũi mà khóc?

 

“... Chậc.”

 

Cậu lập tức cúi xuống túm lấy cổ tay nó, nhấc mạnh nó từ dưới đất lên.

 

Cổ tay đau đớn, thằng bé như chim nhỏ bị dọa sợ, vùng vẫy nói năng lung tung: “Anh, anh thả em ra! Hai người dám đánh em! Hai người biết ba em là ai không! Em gọi ba tới đánh hai người hu hu hu...”

 

Cận Dư Sinh phớt lờ, lôi nó đi về phía trước.

 

Thằng nhóc có lẽ cũng hoảng sợ, giãy giụa suốt một đường, móng tay cào lên tay cậu thành từng vệt máu.

 

Nhưng cậu không hề có phản ứng.

 

Thẩm Trĩ Tử vội vàng chạy theo: “Cậu đưa thằng bé đi đâu?”



 

“Ngắt đầu nó.” Thanh tuyến Cận Dư Sinh thẳng tắp.

 

“...”

 

Vẻ mặt cậu rất nghiêm túc, không hề giống như đang nói đùa.

 

Bước chân Thẩm Trĩ Tử thoáng chững lại, đột nhiên không dám lại gần.

 

Vẻ mặt lúc này của cậu hơi giống hôm đi dã ngoại ngắm sao ngày đó, cậu túm lấy Hứa Thời Huyên bắt xin lỗi; lại có chút giống như lần cô bị bệnh, cậu cho rằng cô gặp nguy hiểm.

 

Lý trí như bị rút đi...

 

Cả người cậu trở nên sắc lạnh, âm u, không thể khống chế.

 

Thẩm Trĩ Tử đắn đo, không biết phải làm gì để giải quyết tình hình hiện tại.

 

Thằng bé bắt lấy thời cơ, dùng sức lực toàn thân, nhảy mạnh lên một cái, phi sang đá cô.

 

Thẩm Trĩ Tử theo bản năng lùi về sau trốn, lực chú ý của Cận Dư Sinh bị dời đi, thằng nhóc lập tức như một con cá, tuột khỏi tay cậu chạy mất tăm.

 



Cậu theo bản năng vươn cánh tay túm lấy, lại bị cô ngăn cản: “Chúng ta đi mua mù tạt thôi.”

 

Giọng cô rất nhẹ, tựa như đang trấn an.

 

“Còn trễ nải nữa, mẹ tớ sắp về tới nhà rồi. Vả lại thực ra...”

 

Cô cũng không có thật sự bị thương.

 

Lời còn chưa dứt, thằng nhóc kia hình như chạy quá nhanh, hoặc do hoảng loạn quá không nhìn thấy đường, cốp một tiếng đâm sầm vào cái cây trước mặt.

 

Tiếng động quá lớn, hai người cách mười mấy mét vẫn nghe thấy rõ ràng.

 

Cận Dư Sinh: “...”

 

Giây tiếp theo, thằng nhóc ôm đầu, phát ra tiếng gào khóc thảm thiết.

 

“... Thực ra tớ có dự cảm sẵn rồi.” Thẩm Trĩ Tử rất bình tĩnh, “Không tin ngẩng đầu lên mà xem, trời cao nào có tha cho ai.”

 

 ***

 

Bị thằng nhóc cắt ngang, lời Thẩm Trĩ Tử vốn muốn nói, cuối cùng lại không sao nói ra được.

 

Cô rất khéo léo, nghĩ ra rất nhiều con đường để đạt được mục tiêu của mình.

 

Tỷ như điểm vào đề của hôm nay, vốn dĩ cô có thể từ ‘tớ rất thích những thứ đẹp đẽ’, chuyển tới ‘giống như cậu vậy’, sau đó thuận lý thành chương mà chuyển đến, “tớ thích cậu như vậy, thế cậu có thích tớ không.”

 

Vô cùng hoàn mỹ, logic chặt chẽ.

 

...Kết quả lại gặp phải thằng nhóc ngỗ nghịch này.


 

Xuất sơn vị tiệp thân tiên tử(*).

 

(*) Câu thơ trong bài Thục tướng của Đỗ Phủ, dịch nghĩa: ngài đem quân đi đánh quân Ngụy, chưa thắng trận mà thân đã thác()

 

Cô gõ đầu, lại phải nghĩ cách khác... sầu không thể tả.

 

Gần tới cuối năm, trong siêu thị khắp nơi đều chạy chương trình đẩy mạnh tiêu thụ, người người nhộn nhịp. Bầu không khí náo nhiệt mang theo hương vị khói lửa nhân gian, tựa hồ cũng giải tỏa áp suất thấp sinh vật sống chớ gần trên người Cận Dư Sinh đi không ít.

 

Thẩm Trĩ Tử nhìn trái nhìn phải, lôi ra chiếc xe đẩy lớn nhất.

 

Cận Dư Sinh im lặng, trong lòng nổi lên hoài nghi: “Chúng ta chỉ mua một lọ mù tạt?”

 

Cái dáng vẻ này, giống như định tích trữ lương thực qua mùa đông.



 

“Cậu đỡ chắc nhé.” Thẩm Trĩ Tử nóng lòng muốn thử, li3m li3m môi, nói rồi định trèo lên xe đẩy, “Để tớ ngồi vào trong.”

 

“...”

 

Cậu không ngăn cô lại, ánh mắt vô thức hướng xuống: “Eo cậu, thực sự không sao hả?”

 

“Cậu yên tâm, tớ không phải kiểu vì sợ cậu lo lắng mà giấu giếm không kêu đau đâu, nếu thấy quá đau, tớ nhất định sẽ tìm chỗ đông người nhất khóc lớn một trận, chỉ mong người trên toàn thế giới đều tới an ủi tớ.” Thẩm Trĩ Tử sung sướng ngồi ổn định, đôi chân thon dài treo vắt lên ngoài xe đẩy, quả cầu lông trên đôi giày cổ thấp màu lạc đà cũng lắc lư theo, “Nhưng hôm nay tớ vẫn phải phê bình cậu, bạn học Cận Dư Sinh à, cậu làm vậy là không đúng đâu nhé.”

 

“...” Cậu cảm thấy, phần tiếp theo có thể mình sẽ nghe không vào.

 

Cô lúc nào cũng trách móc cậu linh tinh.

 

“Cậu vẫn biết đấy, tớ thông minh tuyệt đỉnh, cho nên đi học từ rất sớm, so với bạn học cùng khối bình thường thì nhỏ hơn hai tuổi.” Cô gảy móng tay lải nhải, “Giống như bây giờ, tớ mới chỉ có mười sáu thôi, nhưng rất nhiều bạn học xung quanh đều đã thành niên rồi.”

 

Cận Dư Sinh mím môi.

 

Cô quả thực vẫn còn nhỏ.

 

Nhưng độ nhảy đề tài thì vẫn rất lớn.

 

Cậu hoàn toàn không đoán ra cô đang nghĩ gì.

 

“Như cậu ấy à, so sánh với thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp là tớ đây, thì cậu đã là người già rồi.” Giọng cô rất nghiêm túc, “Cậu biết cái gì gọi là người già không? Chính là, giống như ông tớ đó, cuộc sống điềm đạm, mỗi ngày uống trà chơi chim, một năm thì nửa năm là ở trên núi, mỗi ngày ra ngoài cùng mấy ông bạn già đánh cờ trồng hoa tán gẫu, ba tớ ở công ty có lật cả trời lên ông cũng không buồn động mắt, có động đất ông cụ cũng lười chạy.”

 

“...” Cho nên?

 

“Dựa trên tiêu chuẩn này, bây giờ cậu rất không hợp cách.” Cô cuối cùng cũng nói tới trọng điểm, “Cậu quá bạo lực, thế mà lại tính ngắt đầu con nhà người ta.”

 

Ánh mắt Cận Dư Sinh thoáng sa sầm: “Là nó sai trước.”

 

“Nếu tớ mắc lỗi, cậu cũng muốn ngắt đầu tớ sao?”

 

“...” Thân người Cận Dư Sinh khựng lại.

 

Chuyện này, cậu chưa từng nghĩ tới.

 

Bởi vì căn bản cậu không có cách nào nổi giận với cô... đừng nói tới nổi giận, ngay cả to tiếng, cậu cũng cảm thấy như bản thân đang bắt nạt cô.

 

Cho nên cậu vội phủ định: “Hai chuyện này hoàn toàn khác nhau.”

 

Thẩm Trĩ Tử cũng học theo cậu, không nhúc nhích, cũng không nói gì, nhìn cậu chằm chằm.


 

Đôi mắt hoa đào long lanh, muốn giả bộ quật cường nhưng lại không thành công, ngược lại trông như con mèo đang làm nũng.

 

Hầu kết Cận Dư Sinh di động.

 

Cuối cùng cậu vẫn là người bại trận: “Cậu muốn thế nào?”

 

Giọng điệu vô cùng thất bại.

 

“Nói lý lẽ.” Cô chính trực như học sinh ba tốt.

 

Cậu thấy buồn cười: “Lúc cậu báo thù Thẩm Trạm, để xô nước trên cửa, bôi keo lên ghế, sao không thấy nói lý lẽ?”

 

Đầu mày cô khẽ nhíu lại: “Sao cậu thù dai thế.”

 

“...”

 

“Ha.” Cậu dời tầm mắt, “Thẩm Trĩ Tử, làm người phải biết tự hỏi lương tâm.”

 



Nhận thấy áp suất thấp khó khăn lắm mới tăng lên được của cậu lại loáng thoáng có xu hướng xuống thấp, Thẩm Trĩ Tử hoảng hốt, vội vàng kéo góc áo cậu, “Tớ chỉ cảm thấy, cậu ngày nào cũng tức giận, trông rất là dọa người.”

 

Giống như trở thành một người khác, hoàn toàn không có cách nào khống chế cảm xúc.

 

Cận Dư Sinh rũ mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt cô.

 

Cô cảnh giác, khẩn trương, giống như động vật nhỏ phát hiện ra tình hình bên địch.

 

Cậu mím môi: “Thả tay.”

 

“...À.” Thẩm Trĩ Tử hơi luyến tiếc, tủi thân mà buông tay ra, quay đi.

 

Thả thì thả, ai thèm đâu.

 

Cô im lặng một hồi, lại nhỏ giọng lầm bầm: “Chúng ta đã sống chung một nhà rồi, sau này mỗi ngày cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, cái thái độ này của cậu... từ sáng tới tối lúc nào cũng hung dữ, quản này quản nọ còn không cho người ta phê bình, cũng không biết lấy lòng tớ...”

 

Giây tiếp theo, từ không trung rơi xuống hai gói khoai tây lát, rớt thẳng vào lòng cô.

 

Còn chưa kịp phản ứng, lại thêm một hộp thạch trái cây rớt xuống cạnh người.

 

Tiếp đến là hộp sữa nhỏ socola, pudding anh đào, cookies dừa...

 

Thẩm Trĩ Tử cười, ngẩng lên nhìn: “Cậu làm gì thế?”

 

Cận Dư Sinh mặt không cảm xúc đáp: “Lấy lòng cậu.”

 

***

 

Trong siêu thị người đến người đi.

 

Hứa Thâm Thâm cúi đầu lục kệ bày hàng, nhỏ giọng rì rầm: “Hình như không có vị cà chua... chị, chị có thích ăn vị gốc không?”

 

“Cái nào cũng được, dù sao cũng không phải chị ăn, em chọn rồi mua đi...”

 

Kệ hàng đối diện trống rỗng, ánh mắt Hứa Thời Huyên lơ đãng liếc qua, cánh tay lập tức cứng đờ.

 

Toàn thân bắt đầu phát run.

 


“Thực ra mỗi vị em đều muốn mua một túi, chị nói xem ngày Tết sẽ có bao nhiêu trẻ con tới nhà...”

 

Hứa Thâm Thâm vùi đầu lải nhải, nói nửa ngày mới nhận ra không có ai nghe.

 

Nó ngẩng đầu: “Chị ơi?”

 

Không thấy Hứa Thời Huyên đâu nữa.

 

Cô đang ở đầu khác của kệ hàng.

 

Sau lưng là đám người huyên náo, trong lòng cô lại lạnh lẽo, máu dường như đông cứng.

 

Cách vài bước, Thẩm Trĩ Tử ngồi trong xe đẩy, đồ ăn vặt không với tới đều được Cận Dư Sinh lấy giúp, còn cậu đi sau đẩy xe, thi thoảng lại gập người xuống nghe cô nói.

 

Quen thuộc mà thân mật, giống như cùng nhau đi sắm đồ Tết.

 

Cô thực sự nhịn không được, tiến lên phía trước, cất tiếng gọi: “Cận Dư Sinh.”

 

Thân người thiếu niên thoáng khựng lại, sau đó quay người.

 

Vẻ mặt cậu rất lạnh nhạt, mất một lúc mới nhớ ra cô là ai: “Ừ.”

 

Hứa Thời Huyên mỉm cười gượng ép: “Hai cậu đi cùng nhau à? Thẩm Trĩ Tử sao lại ngồi? Chân bị thương à?”

 

Thẩm Trĩ Tử cúi đầu lắc túi khoai tây lát, bơ đẹp cô đi.

 

“Khi nãy hình như tớ nghe thấy, hai cậu nói, hai cậu ở chung.”  Cô khó khăn duy trì nụ cười, “Là tớ nghe nhầm hả?”

 


Cận Dư Sinh thấy hơi phiền.

 

Vấn đề lương tâm của Thẩm Trĩ Tử cậu còn chưa thảo luận ra kết quả, cậu nói không lại cô, vô cùng ảo não.

 

Hơn nữa cậu không thể hiểu nổi, chỉ đi ra ngoài mua lọ mù tạt thôi, vì sao cứ hết lần này tới lần khác gặp phải mấy người đáng ghét kia chứ.

 

Vì vậy cậu cũng chẳng sẵn lòng bày ra bộ dạng hòa hảo: “Liên quan gì tới cậu?”

 

Hỏi ngược lại một câu, kìm nén sự mất kiên nhẫn của bản thân.



 

Hứa Thời Huyên ngơ ngác nhìn cậu, không dám tin.

 

Vẻ mặt cậu hiện giờ khác hẳn với khi nãy trò chuyện cùng Thẩm Trĩ Tử.

 

Cậu ấy không có kiên nhẫn... cũng chẳng muốn đáp lời mình.

 

Hứa Thời Huyên thất thần, cảm thấy sụp đổ: “Hai cậu thật sự ở chung?”

 

Cô kêu lên chát chúa, như muốn mượn âm lượng để đập nát giấc mộng hoang đường: “Các cậu có lầm hay không đấy? Lớp 12 mà ở chung?”

 

“Thẩm Trĩ Tử cậu thèm khát đến mức nào hả? Thiếu đàn ông cậu không sống nổi à?”

 

“Mẹ cậu có biết cậu không tự trọng như vậy hay không? Mới mấy tuổi đã ra ngoài ở chung với con trai?”

 

“Tôi phải nói cho tất cả mọi người biết, các cậu...”

 

“Cậu câm miệng!”

 

Không biết câu nào của cô chọc phải Cận Dư Sinh, hoặc có lẽ là mỗi một câu.

 

Cậu giận điên lên, nắm đấm nện lên kệ hàng, túi khí lũ lượt rơi xuống đất.

 

Hứa Thời Huyên sợ tới mức đứng đơ ra tại chỗ, vành mắt tức khắc tích đầy nước mắt.

 

“Cậu nghe cho rõ đây, không phải Thẩm Trĩ Tử ở chung với tôi, mà là tôi tới nhà Thẩm Trĩ Tử ở.” Cậu trầm giọng, “Nếu cậu thích truyền mấy loại chuyện nhàm chán này ra ngoài, cứ tự nhiên.”

 

“Đến lúc đó xảy ra hậu quả gì, dù có liên quan tới cậu hay không, tất cả tôi đều tính hết lên đầu cậu.”

 

Hứa Thời Huyên nước mắt lã chã rơi, Cận Dư Sinh đứng từ cao nhìn xuống, nói xong lập tức xoay người đẩy xe đồ rời đi.

 

Cậu cảm thấy, mình căn bản không cần thiết phải nói nhiều với cô ta như vậy.

 

Chỉ có điều Thẩm Trĩ Tử không muốn cậu ngắt đầu người ta, cậu chỉ đành vất vả một chút, nói nhiều thêm hai câu thôi.

 

Hứa Thời Huyên đứng tại chỗ cũ, bật khóc, cảm thấy như bản thân bị châm chọc.

 

Như ma xui quỷ khiến, cô gọi điện cho Tề Việt, “Tề Việt, cậu không biết phải không?”

 

“——Thẩm Trĩ Tử đang sống chung với Cận Dư Sinh.”

 

***

 

Đi ra ngoài vài bước, Cận Dư Sinh vẫn sa sầm sắc mặt.

 

Thẩm Trĩ Tử li3m li3m môi, nhắc nhở: “Cậu lại tức giận.”

 

“...”

 

Cận Dư Sinh nheo mắt.

 

Nhưng cậu đâu có đánh cô ta.

 

Vả lại, cậu còn như tên ngốc mà đứng giảng đạo lý với Hứa Thời Huyên nữa.

 

Cậu cảm thấy, đây đã là sự tiến bộ rõ rệt của mình rồi.

 

Thẩm Trĩ Tử lầm bầm: “Tức giận không tốt cho gan.”

 

“... Ừ.”

 

“Thực ra vừa rồi tớ nghĩ, nếu không khống chế được cảm xúc của cậu, chắc tớ phải kiếm cho cậu ít thức ăn bổ gan.” Cô gãi đầu, “Nhưng bây giờ, tớ lại có ý tưởng mới rồi.”

 

Cận Dư Sinh im lặng nhìn cô.

 

Mà ngay sau đó, cô quay lại. Vẻ mặt ngây thơ, trong giọng nói mang theo chút tàn nhẫn không tự nhận thức được: “Cậu thích tớ không?”

 

Cận Dư Sinh hơi ngẩn người, đôi đồng tử đột ngột co rút.

 

Cậu không kịp phản bác.

 

“Cận Dư Sinh.” Cô lặp lại một lần nữa, giọng điệu bình thản, đổi sang giọng trần thuật--

 

“Cậu thích tớ.”