Đừng Luôn Nhớ Thương Em

Chương 27: Chương 27:




Cận Dư Sinh ngẩn người, dở khóc dở cười.

 

Cậu đau lòng, thả chậm thanh âm: “Xét nghiệm máu là để tra nguyên nhân của bệnh, nghe lời.”

 

Thẩm Trĩ Tử sắp phát khóc tới nơi.



 

Khi lý trí không online, cô không cách nào tưởng tượng nổi cảnh bản thân đang sốt cao còn bị người ta chích máu.

 

Qúa thảm.

 

Giống như Hứa Tam Quan bán máu để sống.

 

Cô dầu muối không ăn, Cận Dư Sinh lúng túng. Suy nghĩ nửa ngày, cậu dỗ dành: “Cậu nghe lời, rồi tôi sẽ làm ảo thuật cho cậu xem.”

 

Thẩm Trĩ Tử đỏ hồng vành mắt, nhìn cậu.

 

Cô mặc áo khoác đen của cậu, bên trong đồng phục vốn là áo nỉ liền mũ, dưới mũ có hai dây rút dài dài, lúc la lúc lắc thò ra bên ngoài.

 

Cậu mím môi.

 



Giây tiếp theo, cầm lấy dây rút.

 

Mười ngón tung bay, không nhanh không chậm, thắt một cái nút bướm.

 

Cậu ngừng một chút, khẽ nói: “Nhìn này, bướm nhỏ.”

 

***

 

Xét nghiệm máu xong, nộp đủ hết các phí, Thẩm Trĩ Tử lấy được một bình truyền tĩnh mạch từ chỗ bác sĩ.

 

Phòng khám không có chỗ ngồi, cô chỉ đành thê thảm mà ngồi treo bình ngoài đại sảnh.

 

Ba giờ sáng, bệnh viện vẫn náo nhiệt như vũ trường.

 

Thẩm Trĩ Tử ôm cánh tay Cận Dư Sinh, vừa muốn ngủ, chợt nghe thấy tiếng bước chân huyên náo lộn xộn.

 

Như có một đám người xông vào đại sảnh, tiếp theo đó là một trận uỳnh uỳnh rầm rầm, giống như có người ngã, tiếp đến lại truyền tới tiếng kinh hô, lập tức liền có người văng tục chửi mẹ chửi cha.

 

Tiếng động lớn như vậy... cô thầm nghĩ, không phải tai nạn xe cộ đưa tới bệnh viện thì cũng là uống say gây chuyện đánh người.

 

Qủa nhiên, giây tiếp theo, trong phòng khám lại vang lên tiếng chửi bới vang trời. Hình như tiếng động lớn này đã đánh thức những người khác, em bé đang truyền nước giường bên cũng gia nhập đại quân, phát ra tiếng khóc chói tai.

 

Thẩm Trĩ Tử muốn ngủ mà ngủ không được, khó chịu muốn chết.

 

Cô thò đầu từ dưới mũ ra, nhịn không được nhìn lên, lại rơi vào khuôn mặt Cận Dư Sinh.

 

Thiếu niên khẽ khép mắt, dựa lên ghế nghỉ ngơi, đôi môi nhấp thành một đường. Lông mi chiếu xuống thành cái bóng nho nhỏ dưới mắt, nhìn không ra cậu mệt mỏi tới mức nào.

 

Tỉnh táo hơn chút nữa, Thẩm Trĩ Tử mới chợt nhớ ra: “Cậu lạnh à?”

 

Tiếng cô rất nhẹ, giống như thăm dò thử xem cậu đã ngủ chưa.

 

Thế nhưng Cận Dư Sinh vẫn mở mắt.

 

Đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Cậu lạnh?”

 

Hiện giờ là mùa đông, lại vào đêm khuya, đại sảnh ngoài phòng khám gió lùa tứ phía.

 

Cậu ngẩng đầu nhìn túi truyền dịch vẫn còn dư hai phần ba, bắt đầu suy nghĩ...



 

Có nên đi kiếm chăn đệm cho cô không.

 

Thẩm Trĩ Tử lắc đầu: “Tớ không lạnh, nhưng cậu không mặc áo khoác.”

 

Bên trong đồng phục, hình như cậu ấy chỉ mặc một chiếc áo thun mỏng.

 

Thoạt nhìn không dày lắm.

 

Cận Dư Sinh theo bản năng đáp: “Không cần lo cho tôi.”

 

Thẩm Trĩ Tử giật giật rút tay về, thấp giọng ‘ừ’ một tiếng.

 

Trông có chút thất vọng.

 

Hầu kết Cận Dư Sinh khẽ chuyển động, chú ý thấy đôi môi cô khô khốc, nhẹ giọng đề nghị: “Tôi đi mua cho cậu chai nước nhé?”

 

Bệnh nhân sốt cao nên uống nhiều nước.

 

Vòng tới vòng lui bận tới nửa đêm, cuối cùng cậu lại quên mất chuyện này.



 

“Không muốn uống nước.” Cô nghĩ cũng không nghĩ lập tức lắc đầu, “Tớ muốn ăn kem Cornetto vị dâu tây.”

 

“Được.” Cậu rất biết nghe lời phải, đứng dậy, “Tớ lấy hộp sữa cho cậu.”

 

“...”

 

Trong mắt Thẩm Trĩ Tử vừa nhóm lên ánh sáng, nháy mắt lại bị dập tắt.

 

Tức đến mức muốn nhảy lên đá cậu ta một cái.

 

Nhưng lại không nỡ.

 

Cận Dư Sinh đứng từ trên nhìn xuống, cô như con động vật nhỏ bị bọc hết lớp trong lớp ngoài, vừa ảo não vừa khó ở.

 

Cậu thấy buồn cười, cách lớp mũ dày, xoa xoa đầu cô: “Vị dâu tây.”

 

Giọng nói mang theo an ủi.

 

 Cô chớp chớp mắt, yên lặng nhìn cậu đi xa.

 

Đã qua thời gian buồn ngủ, cơn buồn ngủ của cô dần lui xuống, đầu óc chậm rãi tỉnh táo lại.

 

Hiệu quả của việc truyền nước thấy ngay rõ rệt, thân nhiệt cô chầm chậm hạ xuống.

 

Thẩm Trĩ Tử li3m môi, chậm rề rề nhớ lại sự việc xảy ra trong cả tối nay.

 


... Hơi mừng thầm.

 

Cái gì gọi là bước đại nhảy vọt? Chính là cái này đây.

 

Nếu chỉ cần bị bệnh là có thể ôm cậu ấy không chút kiêng dè, vậy cô muốn bệnh lâu hơn chút nữa...

 

Muốn nằm trong lòng cậu ấy.

 

Tưởng tượng tới bờ vai rộng vòng eo gọn của cậu, Thẩm Trĩ Tử vùi mặt vào áo khoác, hai mắt cong cong.

 

Cô cúi đầu tự mình vui vẻ, trước mắt chợt xuất hiện một đôi chân.

 

Cô mừng rỡ: “Nhanh vậy mà cậu đã...”

 



Lời nói đột ngột dừng lại.

 

Đây không phải Cận Dư Sinh.

 

Cô sững sờ, ngẩng đầu lên.

 

***

 

Cửa hàng tiện lợi của bệnh viện cách đại sảnh phòng khám hai trăm mét.

 

Bóng đêm thâm trầm, xung quanh ngoại trừ đèn đường thì không còn nguồn sáng nào khác. Trong đêm tối, hai tòa kiến trúc trở nên vô cùng bắt mắt.

 

Cận Dư Sinh đi bộ qua rồi về, có thể khống chế thời gian trong vòng ba phút.

 

Ban đêm người tới cửa hàng tiện lợi cũng không nhiều, cậu tìm đồ trả tiền nhiều nhất là mất hai phút, cộng lại, tin chắc trong vòng năm phút sẽ trở lại bên cạnh Thẩm Trĩ Tử.

 

Hơn nữa, bốn phía đại sảnh đều là cửa kính, cho dù cách hai trăm mét, cậu cũng có thể nhìn thấy cô.

 

Điểm mù duy nhất, là quầy tính tiền.

 

Cho nên thấy nhân viên bán hàng quét tới quét lui mà vẫn không quét ra mã, Cận Dư Sinh ngay cả một phút nhẫn nại cũng không muốn cho: “Không trực tiếp thanh toán được à?”

 

Nhân viên bán hàng là người mới, cũng là lần đầu tiên làm đêm. Nghe vậy, khuôn mặt hơi vặn vẹo đỏ lên: “Xin lỗi cậu, đây là quy định của bệnh viện chúng tôi...”

 

Cận Dư Sinh nhíu mày một cái, không nói nữa.

 

Cậu lùi lại hai bước.

 

Cách hai trăm mét, dưới ánh đèn sáng trắng, Thẩm Trĩ Tử vẫn ngồi yên tại chỗ.

 

Cô hơi cúi đầu, giống như đang nghiêm túc quan sát giày mình.

 

Cậu nhìn không rõ mặt cô, nhưng lại nhận ra được thần thái của cô.

 

Nhất định đang nghiêm túc mở to mắt, lông mi rung rung, trong đầu như ngựa hoang thoát cương mà chạy tận tới chân trời.

 

Giống bạn nhỏ có trí tưởng tượng phong phú, kiên nhẫn ngồi đợi phụ huynh tới đón.

 

Khóe môi Cận Dư Sinh bất giác khẽ động.


 

“Thật ngại quá.” Bên tai vang lên hai tiếng tích tích, nhân viên bán hàng cuối cùng cũng quét xong mã, có chút áy náy, “Có cần tôi hâm nóng sữa giúp cậu không?”

 

Cậu suy nghĩ một chút: “Mất bao lâu.”

 

“Nhanh thôi, một hai phút.”

 

Cậu lại nghiêng người qua nhìn cô một cái, xác nhận Thẩm Trĩ Tử vẫn ngồi đó, mới đáp: “Ừ.”

 

Nhưng chỉ hai phút nhanh như chớp đó, Thẩm Trĩ Tử đã không thấy đâu nữa.

 

Cận Dư Sinh cầm sữa nóng đi ra khỏi tiệm tạp hóa, trước mắt chợt hoa lên, trong đầu cũng trống rỗng.

 

Không thấy cô đâu nữa.

 

Một người lớn sống sờ sờ.

 

Không thể nào...



 

Cận Dư Sinh nhắm mạnh mắt, cho rằng thần kinh mình suy nhược, đã mệt mỏi tới độ xuất hiện ảo giác.

 

Nhưng không phải.

 

Dưới bóng đêm đặc sệt, đại sảnh vẫn người đến người đi, ánh đèn sáng trắng yên tĩnh chiếu sáng, hết thảy vẫn như thường, duy chỉ có ghế ngồi hàng cuối cùng là trống rỗng không người.

 

Ngay cả balo cũng không thấy đâu.

 

Nhưng di động của cô... di động của cô còn đang trong tay cậu.

 

Cô không thể đi một mình được.

 

Môi Cận Dư Sinh trắng bệch.

 

Không thể khống chế, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất.

 

Cậu cất bước chạy về hướng đại sảnh khám bệnh.

 

Gần như cùng lúc, trong đại sảnh truyền ra tiếng kính vỡ thật lớn.

 

Giống như hiệu ứng cánh bướm, có người cầm gậy bóng chày dùng lực đập vỡ cửa kính phía sau, ngọn lửa từ phòng thuốc bốc lên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng lan ra.

 

Trong bệnh viện đèn điện sáng trưng, trong nháy mắt, bên tai vang lên đủ loại âm thanh hô hoán.

 

“Phòng khám cháy rồi!”

 

“Mau gọi điện báo cảnh sát!”

 

“Lập tức báo cho phòng bảo vệ! Có người cố ý phóng hỏa!”

 

...

 

Đầu Cận Dư Sinh đau muốn nứt ra, không nhìn thấy ngọn lửa trước mắt, cũng không ngửi được mùi khói bốc lên.

 


Thế giới trong mắt cậu, hiện tại chỉ toàn một màu xám.

 

Ngọn lửa từ tận cùng bên trong phòng khám bốc lên, không biết liệu có lan ra ngoài phòng khám hay không, đám người sơ tán chen chúc xô ra, bà mẹ ôm con vừa chau mày mắng xui xẻo, vừa chạy thẳng ra ngoài.

 

Cận Dư Sinh chạy ngược dòng người, giả bộ trấn tĩnh, mở cửa từng phòng khám cũng phòng nghỉ.

 

Nhìn vào không khí, bình tĩnh hỏi: “Thẩm Trĩ Tử?”

 

Không có ai, cậu như máy móc mà đóng cửa lại.

 

Cậu bức ép bản thân phải bình tĩnh, nhưng làm thế nào cũng không thể bình tĩnh nổi.

 

Hồi ức khắc tận xương cốt như đang kéo chân cậu lại.

 

Mỗi khi mở ra một cánh cửa, cậu đều cảm thấy hoảng hốt tưởng rằng, chính mình sẽ ngửi được mùi tanh ập tới.

 

Mùi máu.

 

Giống như ngày đó, cha mẹ cậu bất ngờ bị giết trong khách sạn.

 

Cậu không khóc được, nhào qua bên sopha, nôn thốc nôn tháo, tới tận khi nôn ra toàn dịch dạ dày cùng nước mật.

 

Động cơ gây án của hung thủ không rõ, không hề lưu lại bất cứ dấu vết nào. Cậu vì có quan hệ với nạn nhân nên bị liệt vào danh sách người có nguy cơ thành mục tiêu cao.

 

Nếu suy đoán chắc chắn, bất kỳ ai bên cạnh cậu cũng đều có thể là hung thủ.

 

Ai cũng có thể ở nơi tối tăm... im lặng rình mò cậu.


 

Rình mò Cận Tử Du.

 

‘Cận Tử Du’ ba chữ này giống như lời nguyền, sẽ mang đến vận rủi khó lòng tưởng tượng cho mỗi một người bên cạnh cậu.

 

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, Cận Dư Sinh chầm chậm đỡ tường.

 

Từ tối qua tới giờ, cậu chưa uống một giọt nước nào.



 

Nhưng cậu muốn nôn.

 

Muốn nôn hết cả nội tạng ra.

 

Rừ rừ——

 

Cố tình lúc này, điện thoại trong túi lại rung lên.

 

Cậu nhìn cũng không nhìn, đưa tay tắt điện thoại.

 

Cậu không nên nghe điện thoại của ba Thẩm.

 

Không nên ở nơi công cộng, không thèm che giấu mà tự xưng Cận Tử Du.

 

Rừ rừ——

 

Di động lại rung lên.

 

Cậu lại tắt đi.

 

Cận Dư Sinh bán gập người, khuỷu tay đè lên dạ dày.

 

Cô gắng giảm bớt cảm giác nôn mửa mãnh liệt kia.

 

Di động vẫn bám riết không tha mà rung lên từng hồi.

 

Cậu bực bội, một giây trước khi quăng điện thoại vào tường, trong đầu chợt nhanh chóng xẹt qua một suy nghĩ.

 

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, trái tim cậu nảy lên.

 

Nhìn vào số điện thoại lạ trên màn hình, hầu kết cậu di động, lòng thầm cầu nguyện, cậu cẩn thận dè dặt ấn lên nút nghe.

 

Đầu bên kia ngay lập tức vang lên giọng nói quen thuộc——

 

“Dư Sinh... Cận Dư Sinh?”

 

Cơn cảm mạo của cô vẫn chưa khỏi, giọng nói mềm nhũn, nghèn nghẹn.

 

Nhưng nó lại như thuốc phiện, thông qua sóng điện thoại, an ủi từng tấc thần kinh của cậu.

 

Cận Dư Sinh gục xuống tường, nhắm mắt, phát ra tiếng thở phào thật dài.

 

“Cậu vẫn chưa về à?” Cô không nhận ra cảm xúc của cậu, lo lắng nói, “Cậu đừng về vội, đại sảnh phòng khám hình như cháy rồi, tớ không biết có lan đến...”

 

“Cậu ở đâu.” Cậu ngắt lời cô.

 

Trong giọng nói mang sự sợ hãi khó phát giác.

 

Cũng giống như, sự lo lắng cũng sợ hãi kịch liệt bị cậu cẩn thận cất giấu.

 

Sợ mất đi.

 

Sợ liên lụy.

 

“Tớ á?” Thẩm Trĩ Tử ngẩn người, mới nhớ ra phải giải thích, “Tớ ở trong phòng nghỉ khác... đối diện với phòng khi nãy, cụ thể... tình hình cụ thể, cậu tới tớ sẽ giải thích cho, chúng ta mở định vị cộng hưởng đi...”

 

Cận Dư Sinh chậm rãi hồi thần, giọng cô dần trôi xa, trở thành nhạc nền tươi đẹp.

 

Cậu đoán nhầm, nghĩ cô bị nguy hiểm, lo bóng lo gió một phen.

 

Nhưng trên đời này, thật sự không có từ ngữ nào có thể khiến cậu nhẹ nhõm hơn ‘lo bóng lo gió’.

 

Cậu nhắm mắt, không biết nói gì, ở trong lòng thầm ca ngợi thần phật tứ phương.

 

Trước ngày hôm nay, cậu không tin thần.

 

Sau ngày hôm nay...

 

Dù tổn thọ cũng được.