Đừng Luôn Nhớ Thương Em

Chương 24: Chương 24:




 

Thẩm Trĩ Tử chậm chạp chớp chớp mắt: “Tớ đâu có nói là cậu đang làm đồ dỏm.”

 

Cô nói rất cẩn thận, Cận Dư Sinh thoáng ngây người, trong nháy mắt lý trí quay trở lại.

 



...Tức khắc bị sự áy náy dâng lên trong lòng bao trùm lấy.

 

Nhưng cậu lại không biết, phải giải thích phản ứng trong vô thức kia như thế nào.

 

Sự sợ hãi chảy xuôi trong máu cậu.

 

Hồi lâu, cậu há miệng, gượng gạo đổi đề tài: “... Cậu dịch sang bên cạnh một chút.”

 

“Cậu lại muốn đuổi tớ đi.” Thẩm Trĩ Tử rất bất mãn, “Tớ biết mà, mỗi lần cậu tự dưng nổi đóa đều là vì muốn đuổi tớ đi.”

 

“...Tôi không có.” Cậu có chút vô lực, ngừng một chút, cuối cùng vẫn định nói lý với cô, “Cậu cẩn thận chút, tìm chỗ nào đó mà ngồi.”

 

Tầng chóp thư viện gần đây đang sửa chữa, ngay cả trong phòng làm việc cũng để đầy thiết bị xây dựng, cậu sợ cô vấp ngã.

 

Thiếu niên hơi cúi đầu, một tay giữ giấy, tay còn lại cầm bút rồng bay phượng múa.



 

Trực giác mách bảo không nên làm phiền cậu, nhưng lại vô cùng không cam tâm. Nghĩ một chút, cô mặt dày bước qua: “Được rồi, vậy cậu khen tớ, nói, Thẩm tiên  nữ hôm nay siêu cấp vô địch đáng yêu, tớ sẽ không quấy rầy cậu viết chữ nữa.”

 

Cận Dư Sinh trầm mặc: “... Cậu cứ đứng đó đi.”

 

Thẩm Trĩ Tử tức tới mức muốn nhảy lên đá cậu ta.

 

Nói nhiều hơn một câu thì chết sao!

 

“Cái tính tình này của cậu, mai sau sẽ cô độc đến già.” Nghẹn phát điên, cô vừa cúi đầu lẩm bẩm, vừa dậm chân uỳnh uỳnh.

 

Sopha đặt ở góc khác của phòng làm việc, lối đi ở giữa đặt đầy thiết bị xây dựng chỉ còn dư lại một lối nhỏ hẹp, Thẩm Trĩ Tử nín thở hóp bụng, cẩn thận từng chút một, tính chen từ sau lưng cậu qua.

 

Chóp mũi mềm mềm, dư quang như bắt được thứ gì.

 

Thẩm Trĩ Tử sửng sốt.

 

Ở khoảng cách gần, cô mới nhận ra, bên ngoài áo khoác vải của cậu còn có một tầng... lông tơ ngăn ngủn?

 

Thoạt nhìn trông giống lông san hô, nhưng hình như không phải.

 

Ngừng một chút, cô chìa một ngón tay ra, thử chạm vào.

 

Lông...lông xù?

 

Thẩm Trĩ Tử nuốt nước miếng, cảm thấy kinh động vô cùng.

 

Đây là chất liệt gì, chạm vào lại thích như vậy...

 

Cô thử xòe tay ra, cẩn thận từng chút, đặt cả bàn tay lên.

 

Lén lén lút lút, vuốt một cái.

 

Cậu không có phản ứng.

 

Thấy thế, cô lại lén lút vuốt cái nữa.

 

Cậu ấy vẫn không phản ứng lại.

 

Thẩm Trĩ Tử li3m môi, cô hoài nghi, chẳng lẽ cậu ấy mắc chứng ptsd(*).

 

(*) Chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương: một chứng bệnh tâm thần mà một số người phải chịu sau khi trải qua hoặc chứng kiến một sự kiện chấn thương tâm lý.

 

Cách một lớp áo mùa đông thật dày là không cảm nhận được có người đang chạm vào mình.

 

Khẳng định suy đoán này xong, Thẩm Trĩ Tử xúc động rớt nước mắt, ông trời tốt với con quá... mặc dù cách lớp áo, cô không sờ thấy gì, nhưng...

 

Cô có thể tưởng tượng!

 

Cô có thể tưởng tượng ra mỗi đốt cột sống của cậu!

 

Thẩm Trĩ Tử hưng phấn vô cùng, ôm mặt, dè dặt vuốt lông mao.

 

Trời ạ, nếu cậu ấy mà không động đậy, cô có thể đứng đây vuốt đến tối.

 

Vuốt trọc lông trên áo cậu!

 

Giây tiếp theo, bàn tay không kịp phòng bị bị nắm lấy.

 

Thẩm Trĩ Tử lùi về sau một bước, hoảng hồn, bị cậu nắm chặt cổ tay ấn lên tường.

 

Thiếu niên thân hình cao lớn, ánh nắng giữa trưa lưu lại một vệt ánh sáng ấm áp một bên người cậu, nhưng tia sáng lại không chiếu được tới đáy mắt.

 

Cậu nhìn cô, đồng tử nâu nhạt sâu không thấy đáy, môi mím thành một đường.

 

Cảm xúc trong mắt lờ mờ không rõ, cảm giác áp bách cuồn cuộn.



 

Thẩm Trĩ Tử chớp chớp mắt, thử rút tay ra, không rút được.

 

Cô chợt có chút run sợ.

 

Nửa ngày sau, cô nuốt nước miếng nghiêm túc nói: “Áo, áo cậu chạm vào thích thật đấy.”

 

“...” Cận Dư Sinh không nói gì, đầu lưỡi chạm hàm trên.

 

Ở góc độ này, cô bị vây trong một góc nhỏ hẹp, buộc phải ngẩng đầu lên nhìn cậu.

 

Cái cằm gọn gàng trắng nõn, lông mi khẽ run.

 

Ở mức độ nào đó, vô cùng thỏa mãn... d*c vọng khống chế của cậu.

 

Trong lòng Cận Dư Sinh đột ngột dâng lên cảm giác bực bội mãnh liệt.

 

Thật phiền.

 

Cái gì cũng không làm được.

 

Cậu ta cứ đứng im như vậy, qua vài phút, Thẩm Trĩ Tử bắt đầu hoảng hốt.

 

Nếu cậu mắng cô một trận, ngược lại cô không thấy sợ.

 

Nhưng cứ không nói không rằng thế này, khiến người ta có cảm giác cậu đang ấp ủ đại chiêu nào đó.

 

Trong một giây giết người diệt khẩu.

 



... Nhưng cô chỉ vuốt có tí thôi mà!

 

Thẩm Trĩ Tử cảm thấy rất là không công bằng.

 

Dựa vào cái gì, cô mới chỉ sờ chút xíu, cậu ấy đã muốn giết cô!

 

Nhưng trong lòng lại sợ.

 

Ngẫm nghĩ, cô vừa lặng lẽ trượt xuống dưới, vừa có ý định giãy thoát.

 

Ngoài miệng vẫn bám riết không tha mà lẩm bẩm: “Nếu... nếu sờ ra tình cảm, tớ có thể phụ trách.”

 

Nhưng tay cậu lại dùng lực, gắt gao siết chặt.

 

Ây... thất bại rồi.

 

Thẩm Trĩ Tử bắt đầu thầm mưu tính, xác suất phần thắng trong trường hợp oan gia ngõ hẹp ngươi chết ta sống.

 

Chiều cao hai người hơn kém nhau hai mươi centimet, hình như cậu cũng học Krav Maga(*), nếu cô giương đông kích tây, hoặc là cô...

 

(*) Là một môn võ Do Thái - Israel, nó được phát triển bởi võ sĩ Hungary-Israel Imi Lichtenfeld ở Slovakia. Ngày nay nó được sử dụng bởi các Lực lượng Quốc phòng Israel. (Wikipedia)

 

Giây tiếp theo, Cận Dư Sinh đột ngột thả tay cô ra.

 

Không đợi cô phản ứng lại.

 

“Thẩm tiên nữ.” Cậu dời đi tầm mắt, nói nhanh, “Ra kia ngồi, đợi tôi.”

 

***

 

Thẩm Trĩ Tử sửng sốt nửa ngày mới phản ứng lại.

 

Cô chạm vào tay cậu ấy rồi...

 

Trời ạ, cô chạm vào tay cậu ấy rồi!

 

Cô ở trong lòng nhảy nhót như điên đốt một dàn pháo.

 

Sau đó hưng phấn nhắn tin cho Thịnh Nhiễm:


 

[Tớ chạm vào tay cậu ấy rồi!]

 

[AAA sáng sớm đến thư viện quả nhiên có phúc lợi!]

 

[Tớ không dám tưởng tượng, trước khi tốt nghiệp tớ lại có thể đạt được thành tựu vĩ đại như vậy! Chúng ta mở champagne chúc mừng thôi!]

 

...

 

Thịnh Nhiễm vẫn không hồi âm.

 

Thẩm Trĩ Tử cho là cô chơi với bọn Giang Liên Khuyết high quá, không để ý.

 

Cận Dư Sinh viết câu đối xong, tiện tay vứt bút lông vào khay rửa, dọn dẹp lại mặt bàn sạch sẽ.

 

Thẩm Trĩ Tử nhìn thoáng qua, thấy chữ cậu viết với chữ của Châu Hữu Hằng quả nhiên không giống nhau.

 

Cậu thích viết liền bút, nét chữ lưu loát, chỉnh thể mạnh mẽ. Đối lập với cậu, chữ thầy có vẻ phóng khoáng hơn.

 

Có điều...



 

“Chữ cậu cũng rất đẹp.” Cô sáng ngời hai mắt, cô say mê khen ngợi, “Cái gì của Cận Dư Sinh cũng đẹp hết á.”

 

Cận Dư Sinh rũ mắt, không nói gì.

 

Đưa câu đối đã viết xong cho quản lý xong, cậu dẫn cô ra cửa.

 

Ánh mặt trời ngày đông nhạt mà trong, tựa như cách một tầng sương.

 

Ra được hai bước, Cận Dư Sinh hơi lưỡng lự, hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

 

“Buổi chiều cậu có cần tới nữa không?” Thẩm Trĩ Tử rất biết lo nghĩ cho hắn, “Vậy chúng ta kiếm chỗ nào gần chút ăn trưa.”

 

Hắn mím môi: “Chiều không tới nữa.”

 

Cho nên đi xa chút cũng không sao.

 

Thẩm Trĩ Tử kinh ngạc: “Việc part-time của cậu chỉ làm nửa ngày thôi à?”

 

“...Ừ.”

 

Cậu vốn cũng chẳng phải vì thiếu tiền mới đi làm thêm.

 

Thẩm Trĩ Tử chợt hiểu ra: “Cũng phải, học bá như cậu, khẳng định phải dành rất nhiều thời gian cho việc học.”

 

“Vậy thì... đến trung tâm thành phố đi, tớ nhớ ở đó có quán đồ chay, món bắp cải xào ngon cực kỳ.” Cô hồi tưởng lại, cười hi hi bảo, “Muốn chia sẻ cho cậu.”

 

Mắt hoa đào cười rộ lên lung linh rực rỡ, Cận Dư Sinh sững người, di rời tầm mắt: “...Ừ.”

 

Nhưng đi được vài bước, cậu lại nhịn không được, thấp giọng hỏi: “Cậu thích ăn bắp cải?”

 

Cậu tưởng cô là động vật ăn thịt.

 

Sau này có phải nên sửa lại tag ấn tượng không.

 

“Đúng rồi!” Thẩm Trĩ Tử gật đầu thật mạnh, “Tớ thích ăn thịt vụn trong bắp cải xào nhất, mỹ vị nhân gian.”

 

Cận Dư Sinh: “...”

 

Ok, fine, chuyện nhỏ.

 

Ngồi xe quay về trung tâm thành phố, Thẩm Trĩ Tử tìm được quán kia trên đường Vương Phủ Tỉnh.

 

Ngồi xuống, phục vụ tới đưa menu.

 

Cận Dư Sinh nghiêm túc, trầm giọng nói: “Một phần bắp cải xào, không bắp cải.”

 

***

 

Thẩm Trĩ Tử bắt đầu ăn, vừa ăn vừa cười đến tận cuối bữa.

 

“Cậu thật sự quá đáng yêu.” Cô thật lòng nói, “Cậu là người đầu tiên tớ gặp trên thế giới này, đáng yêu y như ba tớ.”

 

Vẻ mặt Cận Dư Sinh một lời khó tả.

 

Cậu cứ có cảm giác, cô không phải đang khen mình.

 


“Nhưng cậu cũng đừng nản lòng. Tuy độ đáng yêu của hai người là suýt soát bằng nhau, nhưng cậu đẹp trai hơn ba tớ nhiều, cho nên tính kiểu gì cũng là cậu thắng...”

 

Cận Dư Sinh ngắt lời cô: “Lát cậu định đi đâu?”

 

Thời tiết hôm nay không tồi, cô tính về ngủ trưa một giấc, sau đó đi đánh bóng.

 

Có điều...

 

Nếu cậu đã nhắc tới, Thẩm Trĩ Tử chớp chớp mắt: “Cậu muốn đưa tớ về à?”

 

Cận Dư Sinh: “...”

 

Hình như mình không có ý này.

 

Nhưng... nghĩ đến nơi mình định tới chiều nay, có lẽ có thể thuận đường đưa cô về nhà...

 

Vì vậy cậu thấp giọng đáp: “Có thể.”

 

Thẩm Trĩ Tử ngây người, không thể tin được mà trợn tròn mắt.

 

Hôm nay rốt cuộc là cái này gì vậy!

 

Cô phải về nhà mở Champagne!

 

“Được được!” Cô vui mừng muốn chết, “Vậy cậu tiện đường đến nhà tớ chơi luôn đi, cuối tuần mẹ tớ sẽ đích thân vào bếp làm điểm tâm, bánh nướng mẹ làm ngon lắm á! Sau vườn nhà tớ mới sửa thành sân tennis, nếu buổi chiều không có việc gì chúng ta có thể ra đó đánh bóng, nếu tối lỡ muộn quá rồi thì cậu tiện thể ở lại nhà tớ...”

 



Cô còn chưa lải nhải xong, di động đã điên cuồng rung lên.

 

Thẩm Trĩ Tử tiện tay ấn nghe, nghe thấy giọng Thẩm Trạm.

 

Đầu dây bên kia ngập ngừng hồi lâu, mãi mới mở miệng.

 

Có chút mệt mỏi, lại có chút suy sụp: “Anh với Thịnh Nhiễm cãi nhau.”

 

Im lặng một lát, cậu ta hỏi :”Em đang ở đâu, có thể tới đây không?”

 

Thẩm Trĩ Tử ngẩn người, theo bản năng đáp ứng.

 

Cúp điện thoại rồi, cô mới chợt nhớ ra mà nhìn sang vẻ mặt Cận Dư Sinh.

 

Biểu tình lãnh đạm, không có phản ứng gì.

 

Áp suất xung quanh thấp xuống một độ.

 

Cô có chút hối lỗi: “Xin lỗi, anh họ tớ muốn nhảy cầu, chắc tớ phải qua đó một chuyến trước.”

 

“Ừ.”

 

“Vậy...” Cô dè dặt, “Chúng ta vẫn có thể cùng nhau...”

 

Cận Dư Sinh nhàn nhạt đánh gãy lời cô: “Chúng ta không cùng đường.”

 

***

 

Nhắc tới đứa con trai khác, đi đâu cũng là không cùng đường.

 

Thẩm Trĩ Tử đau thương tới mức muốn thắt cổ.

 

Theo địa chỉ Thẩm Trạm cho, cô tìm được ông anh họ thiểu năng ở bên bờ sông.

 

Mặt sông ngày đông lóng lánh, ánh mặt trời nhàn nhạt, đong đưa trên mặt nước.

 

Tiếng hét bi thương phẫn nộ của Thẩm Trạm dao động trên mặt sông.

 

“Không phải là gặp phải bạn gái cũ thôi sao, anh đã nói với Thịnh Nhiễm, hai bọn anh chia tay lâu lắm rồi! Cô ta tình cũ khó quên anh biết làm sao được, lớn lên đẹp trai là cái tội sao?”

 

“Phải, ngoại trừ người hôm nay, anh còn rất nhiều bạn gái cũ nữa! Nhưng mối tình nào anh cũng dùng toàn bộ tấm lòng để yêu!”

 

“Sao cô ấy có thể nói anh chơi đùa với tình cảm của cô ấy chứ! Trong lòng cô ấy anh là kẻ không biết chịu trách nhiệm như vậy sao!”

 

“Chẳng lẽ anh không có trái tim sao! Là kẻ xu nịnh không xứng đáng có được tình yêu sao!”

 

...

 

Thẩm Trĩ Tử cảm thấy đầu đau muốn nứt ra.

 

Cô hoài nghi, kỹ năng lải nhải của Thẩm gia cũng là do di truyền.


 

Di truyền đến trên người Thẩm Trạm, còn tự đem đơn khúc hệ thống tuần hoàn, lặp đi lặp lại đoạn vừa nói ba lần.

 

Khó khăn lắm mới đợi ông anh họ lảm nhảm mệt mỏi, thở phì phì ngồi xuống, câu đầu tiên hỏi cô lại là: “Có nước không? Anh hơi khát.”

 

Thẩm Trĩ Tử gãi mặt: “Trước khi tới, nghe giọng anh chán đời như vậy, em tưởng anh định nhảy cầu.”

 

“...Cho nên?”

 

Thẩm Trĩ Tử u sầu: “Anh thấy ai đến vây xem người ta nhảy cầu còn mang theo nước khoáng không?”

 

“...”

 

Thẩm Trạm im lặng, quyết định nói sang chuyện khác: “Chuyện hôm nay, em thấy thế nào?”

 

“Em không có nghĩ gì hết.” Thẩm Trĩ Tử còn đang tiếc nuối, hôm nay không lừa được Cận Dư Sinh về nhà, “Em vẫn đang nghĩ, khi anh gọi em đến đây, em nói tạm biệt với Cận Dư Sinh, sắc mặt cậu ấy thoạt nhìn không tốt lắm.”

 

“...”

 

“Cũng không biết có phải đang giận em không... Con người cậu ấy, lúc nào cũng là cái bộ như vậy, cái gì cũng giấu kín trong lòng, em không hỏi, cậu ấy cái gì cũng không nói.” Cô phiền muộn, “Sớm biết thế này, em nên gọi cậu ấy cùng tới xem anh nhảy cầu.”

 

Hay hơn phong hỏa hí chư hầu nhiều.

 

Thẩm Trạm trầm mặc: “Em thích Cận Dư Sinh.”

 

Tay Thẩm Trĩ Tử thoáng ngừng lại: “Câu trần thuật?”

 

“Ừ.”

 

“Anh thì sao?” Thẩm Trĩ Tử đột nhiên hiếu kỳ, “Anh thích Thịnh Nhiễm sao?”

 

Thẩm Trạm rơi vào im lặng càng dài.

 

Nửa ngày sau, cậu hỏi: “Như thế nào mới gọi là thích một người?”

 

Thịnh Nhiễm vẫn luôn hỏi cậu, rốt cuộc cậu có thích cô không.

 

Nhưng như thế nào mới gọi là thích?

 


Được người kia lo lắng suy nghĩ cho, mỗi giây mỗi phút đều nhớ nhung, cuộc sống vì có người kia mà trở nên khác đi——Đây là thích sao?

 

Thẩm Trĩ Tử ngẫm nghĩ, chống cằm, khẽ đáp :”Em cũng không biết.”

 

Thậm chí đến bây giờ cô vẫn không dám khẳng định, rốt cuộc mình ôm ấp thái độ gì đối với Cận Dư Sinh.

 

Cô muốn cậu nhìn thấy cô.

 

Nhưng lại không hi vọng cậu cách mình quá gần.

 

Cách quá gần, có sẽ cảm thấy nghẹt thở.

 



“Haiz——”

 

Trầm mặc nửa ngày, hai anh em nhà họ Thẩm thở dài thườn thượt.

 

“Nếu chúng ta đều không biết.” Thẩm Trạm quay sang, vẻ mặt chân thành nói, “Vậy, anh lại kể em nghe một lượt chuyện của anh và Thịnh Nhiễm nhé.”

 

Thẩm Trĩ Tử cảm thấy sụp đổ.

 

Vì câu nói tiếp theo, cô lại nghe thấy:

 

“Bắt đầu từ lúc nãy, khi mới gặp lại bạn gái cũ.”

 

***

 

Không biết do vui quá hóa buồn, hay hứng chịu lời nguyền của Thẩm Trạm.

 

Bị gió lạnh thổi cho một đêm, ngày hôm sau Thẩm Trĩ Tử bị ốm.

 

Ngồi trong lớp, cô gần như ho ra cả phổi: “Xin cậu đó, làm hòa với Thẩm Trạm đi mà.”

 

Thịnh Nhiễm nhìn cô, không nói gì.

 

“Hôm đó tớ nghe lão kể chuyện của hai người, kể suốt buổi chiều còn thêm buổi tối nữa.” Thẩm Trĩ Tử ho khan, giọng điệu tủi thân, “Chắc chắn tớ bị lão ấy nguyền rồi!”

 

Thịnh Nhiễm không tiếp lời.

 

“Nhất định lão ấy biết vu thuật gì đó, có thể chuyển tai họa của mình lên đầu người khác...”Cô nhỏ giọng nói, “Tớ đang yên đang lành, tại lão mà giờ Cận Dư Sinh cũng không để ý tớ nữa.”

 

“...” Thịnh Nhiễm nhịn hết nổi, “Cậu đừng có cái gì cũng đẩy cho Cận Dư Sinh có được không, ngày nào cậu cũng thấy cậu ta không để ý cậu, nhưng có bao giờ cậu ta thật sự mặc kệ cậu chưa?”

 

Mỗi lần bị bệnh, ngạch giá trị lý trí của Thẩm Trĩ Tử sẽ bị kéo xuống mức thấp nhất.

 

Căn bản không cách nào giao lưu.

 

Trong logic của cô, cô nói cái gì, chính là cái đó.

 

Tỷ như hiện tại.

 

Cô ủ rũ không vui, ồm ồm nói: “Vậy vì sao cậu ấy không lén đưa ấm áp, mua thuốc hay rót nước ấm cho tớ... Có phải tớ ho chưa đủ vang không.”

 

“...Cậu cmn, không phải đã uống thuốc rồi sao.”

 

Thẩm Trĩ Tử im lặng, nâng mí mắt, nhìn Cận Dư Sinh ngồi hàng trước.

 

Cậu quay lưng lại với cô, suốt cả ngày, một chút phản ứng cũng không có.

 

Cô rũ mắt: “Tớ không muốn học nữa, muốn xin nghỉ về nhà nằm.”

 

Cô đột nhiên rất ghét học.

 

Thịnh Nhiễm nghĩ một chút: “Cũng được, tớ đi lấy đơn xin phép giúp cậu.”

 

Phủi người đứng lên, giống như nghĩ đến điều gì, cô lại ngồi xuống: “Tốt nhất sau tiết đầu tự học buổi tối hãy đi.”

 

“Vì sao!”

 

“Thầy Vật Lý sẽ tới giảng đề.”

 

Thẩm Trĩ Tử đau khổ lùi về.

 

Kỳ thực cô không sợ thầy Vật Lý, nhưng thầy Vật Lý rất hay nói xàm.

 

Lải nhải còn nhiều hơn cả cô.

 

Nếu giờ cô mà đi, ổng sẽ lấy chuyện này mà giáo huấn cô nửa tháng.

 

“Tớ thật quá đáng thương.” Thẩm Trĩ Tử tang thương như chim cút, “Không ai yêu tớ.”

 

“Vậy là được rồi.” Thịnh Nhiễm dở khóc dở cười, mở gối ôm của mình ra, đặt lên chân cô, “Ngủ một giấc đi, ngồi dãy cuối cùng, lão Lương không thấy đâu.”

 

Thẩm Trĩ Tử mơ mơ màng màng: “Cậu che gì lên đùi tớ? Áo tàng hình sao? Nếu là áo tàng hình, lão Lương sẽ không thấy tớ... thầy không thấy, sẽ mắng tớ.”

 

“Cậu đã ốm thế này rồi, bớt nói mấy câu vô nghĩa đi được không.”

 

Kết quả vẫn là bị mắng.

 

Lão Lương bước vào lớp, liếc mắt một cái liền trông thấy Thẩm Trĩ Tử đang cuộn thành một đống.

 

“Bạn ngồi cuối dãy, các cô cậu gọi dậy đi.” Ông vừa viết bảng vừa nhắc, “Thầy dành cả thời gian buổi tối của mình để đến giảng đề cho cô cậu, cô cậu có thể chú tâm chút được hay không? Nằm rạp ra bàn mà ngủ là có ý gì, quá không tôn trọng giáo viên...”

 

Thẩm Trĩ Tử sừng sững bất động.

 

Mấy học sinh ngồi trước khẽ chọc chọc cô, bị Thịnh Nhiễm trừng cho lại quay lên.

 

Lão Lương viết xong trên bảng, quay lại, thấy Thẩm Trĩ Tử vẫn chưa dậy, ông tức giận: “Tôi nói các cô cậu coi như gió thoảng bên tai hết sao? Kia là ai? Gọi dậy ngay, đừng bắt tôi phải ra tay! Có phải các cô cậu rất bất mãn vì bị giáo viên chiếm dụng thời gian tự học buổi tối không? Đây là chuyện tôi muốn sao? Tôi không phải cũng là hi sinh thời gian của bản thân...”

 

“...” Thịnh Nhiễm ngay cả cơ hội nói chen vào cũng không có.

 

Cô đang tính dựng cờ khởi nghĩa, bàn phía trước chợt vang lên tiếng động lớn.

 

Giống như không thể nhẫn nhịn được nữa, Cận Dư Sinh nhíu mày đẩy bàn, đứng dậy, ghế phát ra âm thanh chói tai.

 

Cậu ta bước nhanh tới.

 

Những người khác còn chưa kịp phản ứng, lão Lương cũng sững sờ tại chỗ.

 

Chỉ thấy Cận Dư Sinh khom người, cánh tay vòng qua eo Thẩm Trĩ Tử, nhấc cô dậy: “Tỉnh lại, dậy đi.”

 

Cô nửa tỉnh nửa mơ, giọng nói vừa mềm vừa khẽ: “Hử?”

 

Giữa một mảnh yên tĩnh, giọng cậu thanh thoát trầm thấp, tựa như đang dỗ dành trẻ nhỏ: “Thầy Lương có việc đột xuất không đến, cậu về nhà ngủ đi.”