Đúng Lúc Gặp Được Anh

Chương 82




Thẩm Xuân Hàng đột nhiên hứng thú, bắt đầu đánh giá cô gái trước mặt, cô rất gầy, nhưng cao hơn Thẩm Yên và Thẩm Như. Chính vì vậy, hai chân cực kỳ thon dài, cô mặc quần đùi thể thao, làm bằng vải cotton thoáng mát, vải quấn quanh mông chỉ dài tới 1/3 đùi, không bó sát nhưng có thể mơ hồ thấy được độ cong vểch lên.

Có lẽ vừa mới vận động xong, khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay còn mang theo mồ hôi, hai gò má đỏ ửng, hô hấp không ổn định, dưới ánh mặt trời chói chang, cô trắng đến phản quang.

Đường nét trên khuôn mặt không thanh tú hơn hai chị em nhưng đôi mắt đó, nhưng đôi mắt kia lại giống như sao từ trên trời rơi xuống, đen tối sáng ngời, tỏa sáng rực rỡ.

Trong lúc Thẩm Xuân Hàng đang quan sát cô, Thẩm Loan cũng không chút kiêng dè gì mà đánh giá anh ta.

Người đàn ông này còn rất trẻ, nhìn không ra đã ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi polo màu be kết hợp với quần âu màu cà phê nhạt, cao 1m80, không có cơ bắp rõ ràng, nhưng lại không cho người ta cảm giác nhìn thấy như một con gà yếu đuối hoặc là một tên mặt trắng.
Thay vào đó, anh ta lại trông giống như một thiếu chủ đang lơ đãng dạo chơi trong dân gian, như một bông hoa không dính bụi trần, như một chiếc lá không chạm vào người được.

Đặc điểm trên khuôn mặt của anh ta có phần giống Thẩm Khiêm, nụ cười rất khiến người ta cảm thấy sảng khoái, nhưng cuối cùng vẫn có chút khác nhau.

Nếu Thẩm Khiêm là một người đầy tham vọng, lấy vẻ ôn nhu bên ngoài làm tấm chắn bảo vệ, thì người đàn ông trước mặt này chính là một con cáo già khoác lên vẻ ngoài sang trọng.

Thẩm Tông Minh có ba đứa con trai, lão đại Thẩm Xuân Giang, lão nhị Thẩm Xuân Đình, mẹ đẻ của họ là vợ cả hợp pháp của lão gia tử. Về phần lão tam Thẩm Xuân Hàng, tức là vị trước mắt này, mẹ của anh ta vốn là tình nhân được nuôi dưỡng ở bên ngoài.

Bà ta có thai anh ta khi lão gia tử được 45 tuổi, từ đó bà ta đã trở thành vợ hai của Thẩm Tông Minh, đáng tiếc thời gian tốt đẹp chẳng kéo dài được bao lâu, không được bao nhiêu năm. Bà ta lâm bệnh rồi qua đời, nhưng Thẩm Xuân Hàng lại trở thành tam gia danh chính ngôn thuận của Thẩm gia, không ai dám nói anh ta là “con của tình nhân sinh ra”.
Có lẽ là già rồi, Thẩm Tông Minh luôn cưng chiều đứa con trai nhỏ này, hơn nữa lúc Thẩm Xuân Hàng sinh ra, Thẩm Xuân Giang và Thẩm Xuân Đình đều đã ngoài hai mươi tuổi, đương nhiên bọn họ cũng không cảm thấy đứa em trai nhỏ này có thể có uy hϊếp gì, hơn nữa đứa nhỏ kia luôn dẻo miệng lấy lòng, từng ngụm từng ngụm gọi “anh cả”, “anh hai”, hai người bọn họ cũng đều xem anh ta như là bảo bối mà cưng chiều.

Ngược lại, thẩm Xuân Giang và Thẩm Xuân Đình là hai anh em ruột cùng cha cùng mẹ sinh ra, nhưng từ nhỏ bọn họ đã cạnh tranh, anh bóp tôi đấu, quan hệ cũng không hài hòa như bề ngoài.

Tóm lại, nếu bàn về ai sống tự do thoải mái nhất ở Thẩm gia, không phải anh khác mà chính là vị gia này.

Nhớ lại kiếp trước, khoảng thời gian Thẩm Loan và Thẩm Khiêm, còn có Thẩm Như đấu đá kịch liệt nhất, Thẩm Xuân Đình không thể ngồi yên mà nhúng tay vào, chỉ có Thẩm Xuân Hàng ngồi vững vàng ở trên bàn câu, hưởng thụ thế giới bằng các quý lợi nhuận hằng năm, còn đối với sự vụ lớn nhỏ trong công ty anh ta đều sẽ không hỏi dù chỉ một câu.
Nói thật, Thẩm Loan rất hâm mộ anh ta.

“Wan là từ Wan nào?” Người đàn ông nghiêng người đến gần, nụ cười ập đến. (Tác giả để phiên âm ra như vậy chứ không phải là mình thêm bừa đâu nhe)

Cô bình tĩnh mở miệng: “Nữ quan.”

“À~” người đàn ông kéo dài âm điệu ra, mở miệng, “Từ giọng nữ quan, đọc như sở lại uyển, ý là thể trạng, có phẩm chất đạo đức tốt đẹp. Có phải là ý nghĩa này hay không?”

Thẩm Loan kinh ngạc nhìn anh ta một cái.

Từ giọng nữ sĩ quan đọc ra là Nhược Sở nhưng Vạn, đây là bình luận về từ “婠” (wan: loan) trong Nhược Sở Khước Uyển, cô phải lên tra từ điển mới phát hiện ra, nhưng cô không ngờ là anh ta lại có thể mở miệng nói ra ngay lập tức.

Đúng rồi, Thẩm Xuân Hàng ngoài thân phận Tam gia của Thẩm gia ra, anh ta còn là nghiên cứu sinh sau tiến sĩ tại Khoa tiếng Trung của Đại học B, là một học giả nghiên cứu bảo tàng quốc gia về ngôn ngữ và văn học Trung Quốc, với tư cách là người sáng lập Học viện Khởi Hàng và người đứng đầu Quỹ Khởi Hàng, anh ta có tiếng nói rất cao trong cả giới học thuật và từ thiện.

Thẩm Loan gật đầu, “Nhưng mà, anh còn chưa nói anh là ai?”

“Cô nhóc à, con nên gọi ta một tiếng chú ba.” Nói xong, anh ta từ trong túi quần lấy ra thứ gì đó, trực tiếp ném cho Thẩm Loan, “Lễ gặp mặt.”

------

*Ông chú ba của nữ chính mới 30 hơn ông Thẩm Khiêm có 5 tuổi, mà nếu gọi Thẩm Khiêm là anh còn ông này là ông thì hơi kì, mà ổng nhìn trẻ hơn bề ngoài nữa nên mk trực tiếp để là anh, còn mấy chương sau sẽ tùy ngữ cảnh mà thay đổi xưng hô nha. (Nếu có ý kiến thì mn cứ góp ý vào phần comment nhé).