Tập đoàn Lãnh Thị.
Phòng làm việc to lớn.
Lãnh Kiệt làm việc đến tối mịt vẫn chưa xong, trong ánh mắt hằn lên tia đỏ, tỏ rõ sự mệt mỏi.
Tập đoàn lại tiếp nhận thêm một dự án mới cho nên anh rất bận. Những công việc ngoài lề đều giao cho Tô Thành làm. Ngay cả việc Tô Thành cử người đến đón Liêm Viên anh cũng không biết.
Trước đó anh chỉ bảo người dọn dẹp căn biệt thự ấy, khi nào xong xuôi mọi thứ thì cho người đưa Liêm Viên đến. Ai ngờ mọi việc lại nhanh như thế.
Lúc này Lãnh Kiệt đang tùy ý gõ một ngón tay trỏ xuống bàn không theo nhịp điệu nào cả. Đây chính là thói quen của anh khi đang suy nghĩ.
Tô Thành từ bên ngoài gõ cửa.
"Vào đi!" Lãnh Kiệt ngả lưng ra phía sau ghế, bộ dạng chờ đợi Tô Thành báo cáo công việc.
Tô Thành đưa cho anh một tập văn kiện rồi nói: "Đây là chiến lược của dự án xây dựng khu nghỉ dưỡng ở thành phố A!"
Lãnh Kiệt im lặng lật từng trang giấy xem tỉ mỉ, đôi lúc nghiền ngẫm rồi lại cau mày.
Bỗng nhiên điện thoại trên bàn của anh vàng tiếng kêu báo tin nhắn. Lãnh Kiệt giơ tay nhìn đồng hồ: 7h30p, miệng hơi nhếch lên một chút, vừa đúng thời gian.
Anh không nhìn điện thoại mà vẫn biết ai nhắn đến. Sau đó gập bản báo cáo lại, đứng dậy chỉnh quần áo rồi đi ra khỏi phòng. Tô Thành dường như hiểu ý anh, cũng biết là ai đã nhắn đến liền âm thầm đi theo sau Lãnh Kiệt.
Các phòng ban đã không còn một bóng người, Lãnh Kiệt xưa nay chưa từng bắt nhân viên của mình tăng ca, cứ đến giờ thì tự động tan làm.
Lãnh Kiệt và Tô Thành cùng vào thang máy. Bây giờ anh mới mở điện thoại ra nhìn tin nhắn, chỉ vỏn vẹn ba chữ: "Em đói rồi!"
Người đàn ông không tự chủ được mà mỉm cười nhẹ. Tô Thành dường như đã quen với một Lãnh Kiệt như vậy.
Người khiến Lãnh Kiệt bỏ cả công việc chỉ có một, người khiến Lãnh Kiệt mỉm cười cũng chỉ có một, bất kỳ ai cũng không thể thay thế được người ấy.
"Lát nữa đến cửa hàng Sweet mua một chiếc bánh kem dâu tây." Giọng nói lạnh lùng vang lên từ anh.
"Tôi đã đặt rồi thưa Lãnh tổng!" Tô Thành nói đầy vẻ tự hào.
Cửa thang máy mở ra, Lãnh Kiệt đi trước hài lòng gật đầu nói: "Rất tốt!"
........
Liêm Viên đi bộ đến Quảng trường trong thành phố cách Hoàng Long Đỉnh rất gần.
Cô đi qua cửa hàng Sweet, đứng ở ngoài rồi nhìn vào. Cửa hàng này rất lớn, cô thấy nó rất được nhiều người yêu thích.
Nhìn những chiếc bánh kem ngọt ngào đúng như cái tên của cửa hàng, thật muốn nếm thử một chút để cảm nhận cái hương vị đặc trưng của kem tan nhanh trong miệng. Nghĩ đến Liêm Viên lại tự động liếm môi.
Chỉ tiếc là cô không có tiền mua nó mà thôi. Cô nghe nói một chiếc bánh kem ở đây rất đắt, phải đặt trước mới có, trừ khách hàng quen thuộc thì ai cũng phải đợi.
Từ trong cửa hàng cô thấy nhân viên bưng ra một chiếc bánh kem dâu tây. Mắt Liêm Viên bỗng chốc sáng bừng, bởi vì cô thích nhất là bánh kem dâu tây.
Sở dĩ cô thích bánh kem dâu tây là vì ngày nhỏ, lúc cô tám tuổi có một lần bị các bạn trêu rằng "Đồ không cha, không mẹ, không người thân!". Vì thế cô ôm một bụng căm tức mà xông lên đánh nhau với bọng chúng, kết quả là bị một bạn nam trong lớp vác ghế đập xuống trúng vai cô.
Không hiểu sao cô lại không kêu khóc mà lập tức dừng đánh nhau rồi ôm vai đi tìm người giúp. Cô tùy tiện chạy ra giữa đường chặn một chiếc xe. Khi tài xế mở cửa hỏi thì cô liền mạch lạc mà nói rằng: "Xin hãy giúp cháu, đưa cháu đến bệnh viện gần nhất với ạ!".
Cô còn nhớ trên xe có một cậu thiếu niên, bác tài nghe cô nói vậy liền quay ra phía sau hỏi cậu thiếu niên đó: "Xin thiếu gia cho ý kiến."
Hình như lúc đó cậu ấy gật đầu rồi bác tài cho cô lên xe, cô rối rít cảm ơn rồi tự mở cửa, nhưng vì tay cô quá đau, giống như cánh tay sắp lìa ra khỏi thân thể vậy. Thấy thế cậu thiếu niên liền mở cửa xe thay cô, còn giơ tay che trên đỉnh đầu sợ cô đụng.
Liêm Viên rất cảm kích cậu thiếu niên đó, một người rất ấm áp, đó cũng là lần đầu có người ngoài đối xử tốt với cô như thế.
"Sao lại phải vào viện?" Cậu thiếu niên mặc dù giọng nói lạnh lùng nhưng gương mặt lại rất đẹp trai. Đến bây giờ cô vẫn không quên được gương mặt đó.
"Em bị thương ở vai, anh yên tâm, em sẽ trả tiền xe cho anh!" Cô mạnh mẽ nói, còn nói rất hùng hồn, gương mặt đầy vẻ chắc chắn nhìn cậu thiếu niên.
Cậu thiếu niên bỗng phì cười: "Tôi có nói là cần tiền xe của em sao? Vì sao bị thương, bố mẹ em đâu?"
"Em đánh nhau với bạn, em không biết bố ở đâu, còn mẹ em mất rồi ạ!" Giọng nói cô hơi trùng xuống.
"Tại sao không báo cáo giáo viên?"
"Họ rất bận, sẽ không có thời gian rảnh quan tâm em!".
Nói thế thôi chứ thực ra trong trường ngay cả giáo viên cũng chẳng thích cô, bởi vì cô là người luôn nộp học phí sau cùng, gây bất tiện cho giáo viên chủ nhiệm rất nhiều cộng với việc tập đoàn Liêm Thị bị mọi người tẩy chay do sản xuất mỹ phẩm kém chất lượng nên thử hỏi có mấy ai là yêu quý cô?
Cậu thiếu niên bật cười nhẹ, người nhỏ xíu mà đánh nhau cơ đấy.
"Thế em còn người thân nào không?"
"Không ạ, em sống một mình!"
Trong ánh mắt cậu đầy bất ngờ về câu nói của cô, sống một mình mà cô có thể nói nhẹ nhàng và đầy mạnh mẽ như thế?
Cậu thầm thở dài, nói với tài xế: "Chú đưa hộp bánh cho tôi!".
Tài xế đưa hộp bánh kem dâu tây cho cậu, rồi cậu đưa cho Liêm Viên: "Cho em!"
Liêm Viên nhìn hộp bánh kem mà cậu thiếu niên đưa cho, cô xua xua hai tay nói: "Khi bà ngoại còn sống đã dặn em là không được lấy đồ của người lạ."
"Là tôi cho em!".
Cậu đặt hộp bánh vào lòng cô. Liêm Viên dùng một tay nâng niu hộp bánh. Từ trong mắt cô, cậu có thể thấy được niềm yêu thích đối với bánh kem dâu tây.
Cậu yên lặng nhìn cô, ánh mắt lấp lánh, gương mặt hơi gầy gò, làn da hơi đen một chút, đôi má hồng hồng, hai bím tóc có chút rối, chắc do vừa nãy đánh nhau với bạn, một điều buồn cười chính là trên mái tóc ngắn còn có một chiếc kẹp quần áo bằng nhựa màu xanh da trời, cô dùng để kẹp tóc mái sang một bên, quần áo trên người có chút cũ kĩ.
Xe đi đến bệnh viện gần nhất. Cậu thiếu niên đỡ cô xuống xe.
Liêm Viên cúi gập người xuống nghiêm túc mà nói với cậu: "Bây giờ em không có tiền để trả anh, nhưng anh cho em số nhà, em sẽ đến tận nơi để trả anh!"
Ôi cô bé này thật là...cậu nhìn cô rất muốn cười nhưng cố kìm lại, bỗng dưng trong lòng lại nổi lên ý nghĩ muốn trêu chọc cô bé này một chút.
Cậu chống tay lên đầu gối cúi đầu xuống nhìn cô: "Nhưng mà tôi muốn em trả ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ không cho em đi".
Liêm Viên nghe thấy thế liền mở to mắt nhìn cậu.
Cậu có thể thấy được trong ánh mắt đó là sự đề phòng cực kì cao, không có bấn loạn và hoảng sợ như bao đứa trẻ khác.
Thay vì sợ hãi cô lại vận động suy nghĩ xem trả lời thế nào để an toàn cho bản thân mình. Một cô bé cực kì thông minh.
Cậu nhướn mày xem cô định nói gì thì thấy cô gỡ chiếc kẹp quần áo trên tóc mình xuống, tóc mái xoã xuống trán. Cô đưa nó cho anh và nói: "Chiếc kẹp này là mẹ em hay dùng kẹp áo, em thấy nó xinh xinh nên đặc biệt yêu thích, cho anh giữ, em chắc chắn sẽ đến lấy lại, anh cứ yên tâm!".
Cậu thiếu niên thấy thế liền đảo tròng mắt rồi lại mím môi, gương mặt có chút hồng hồng dường như đang nín nhịn một cái gì đó.
Bộ dạng ấy khiến Liêm Viên mỗi khi nhớ lại đều cảm thấy đặc biệt đẹp trai. Khi đó có trời mới biết cậu nhịn cười thế nào.
Cuối cùng thì cậu cũng nhận, trước khi lên xe ra về còn xoa đầu cô một cái.
Lúc đó cô còn nhớ cô ôm chiếc bánh kem dâu tây trong lòng, âu yếm không thôi nhìn chiếc xe đi khuất dần.
Cho nên vì quý cậu thiếu niên đó mà yêu luôn cả bánh kem.
Lãnh Kiệt ngồi trên xe khoanh hai tay trước ngực, nhắm mắt dưỡng thần.
"Lãnh tổng, hôm nay cô Liêm đã chuyển về căn biệt thự bên cạnh Hoàng Long Đỉnh." Tô Thành ngồi ở ghế phụ phía trước nhìn anh qua gương chiếu hậu.
Nghe đến đây Lãnh Kiệt động đậy mi từ từ mở đôi mắt lạnh lẽo ấy.
Đôi môi bạc tình nói bằng giọng điệu nhàn nhạt: "Những chuyện liên quan đến người khác cậu không cần báo lại cho tôi, tự cậu quyết định."
"Vâng!"
Khi Lãnh Kiệt đã nói thế thì chính là anh không muốn nghe bất cứ một điều gì liên quan đến Liêm Viên. Hàm ý cực kỳ rõ ràng.
Xe dừng lại ở cửa hàng Sweet.
Liêm Viên đang mải mê với những suy nghĩ của mình thì cô chợt thấy chiếc xe Bugatti La Voiture Noire.
Cô lập tức bị hút hồn vào chiếc xe đó, bởi vì cô mới thấy nó trên tivi chứ chưa thấy ngoài đời bao giờ.
Hai mắt Liêm Viên phát sáng, đây chính là chiếc xe có giá lên đến 18,7 triệu USD đấy. Trong lòng không có một từ nào có thể diễn tả được chiếc xe này ngoài bốn từ "Xa hoa tuyệt đỉnh".
Kết cấu của nó quá tuyệt vời, cô làm cả đời chắc không mua nổi một cái lốp xe.
Bỗng dưng cô có cảm giác xúc động muốn sờ vào chiếc xe này một chút.
Đúng lúc đang có suy nghĩ như vậy thì trên xe bỗng có người mở cửa rồi bước ra. Liêm Viên ngẩn người tại chỗ, đó chẳng phải Tô Thành sao? Vậy...chiếc xe đó...là của Lãnh tổng? Không những thế anh còn đang trên xe?
Wow!!! Trong lòng cô ngàn vạn lời cảm thán, đúng là Lãnh Kiệt giàu có.
Cô bất chợt nghĩ đến chị Lãnh Diệp Vân có nói Lãnh tổng có mười căn nhà cũng cho cô được.
Lần này thì cô tin, tin thật rồi!
Bỗng nhiên cô lại nghĩ đến bản thân mình, cô không màng thân thể cứu Kỳ Ái Linh như thế thì việc gì lại không nhận căn biệt thự đó? Huống gì bây giờ cô cũng chẳng có nhà mà ở. Mấy vấn đề về giới giải trí kia cũng bị cô ném ra sau lưng, quăng đi mấy vạn dặm rồi.
Ở, dĩ nhiên cô sẽ ở!
Nhưng mà sao Lãnh Kiệt lại dừng lại trước cửa hàng bánh kem?
Không lẽ con người lạnh lùng đó lại thích những thứ ngọt ngào?
Liêm Viên bị chính suy nghĩ của mình doạ sợ, ngàn vạn lần phỉ nhổ cái loại suy nghĩ đó.
Phỉ! Lãnh tổng là ai? Là sếp tổng của Tập đoàn Lãnh Thị đấy!
Anh vào cửa hàng bánh ngọt dĩ nhiên là mua bánh cho Kỳ Ái Linh rồi.
Liêm Viên gật gù với tư duy của mình, đang không ngừng cảm thán thì cô lại thấy Tô Thành đi ra xe rồi lên xe.
Liêm Viên lại một lần nữa bị chiếc xe Bugatti này làm cho si mê, ánh mắt cô lấp lánh nhìn đến là say đắm, không phủ nhận rằng cô rất thích nó, chiếc xe cứ thế lăn bánh mang theo làn gió trời bay lượn rồi đi lướt qua cô.
Khi chiếc xe đi đến đúng lúc cô nhìn chằm chằm vào cửa kính, mục đích chính là nhìn vị tổng tài nào đó.
Lãnh Kiệt trong xe cũng ngẩng đầu lên nhìn ra cửa xe, khi lướt qua anh thấy thấp thoáng có một bóng hình nhỏ nhắn cùng với một đôi mắt đang nhìn vào giống như muốn tìm kiếm thứ gì đó.
Mà thứ đó Lãnh Kiệt cũng vĩnh viễn không bao giờ biết được lại chính là mình, anh cũng không thể biết được người đó chính là Liêm Viên.
Liêm Viên nhìn ngó bên ngoài cũng vĩnh viễn không thể biết được Lãnh Kiệt đã nhìn thấy mình.
Người bên trong kính có thể nhìn thấy người bên ngoài còn người bên ngoài kính mãi mãi sẽ không thể thấy được người bên trong, chỉ có một điểm tương đồng chính là cả hai đều không thể biết được suy nghĩ của nhau.
Chiếc xe vụt qua như một cơn gió, trong đầu Liêm Viên lập tức vang lên một bài hát.
.......