Edit: cơm trắng chan cà phê
Tương Nam Lý hốt hoảng một chốc: "Chỉ vậy thôi?"
Hiển nhiên AI quản lý công nghiệp nặng Đông Hoàng nghe cũng lợi hại thật nhưng vẫn chênh lệch khá xa so với đáp án trong tưởng tượng của anh.
Bởi đáp án nó là Alpha có khả năng xảy ra lớn hơn nhiều.
Trong lòng Tương Nam Lý khó tránh khỏi thất vọng. Cảm xúc thất vọng này cũng truyền đạt cho hệ thống biết.
Hệ thống sinh ra một đống số liệu thừa phức tạp, nó lag trong 1 giây.
Nó hỏi: "Sao lại chỉ vậy thôi? Như vậy vẫn chưa đủ sao? Xin ngài hãy nói cho rõ ràng."
Chẳng khác gì AI thông minh kiên quyết tranh giành với bạn trai cũ của bạch nguyệt quang khi vừa về nước, so sánh xong, anh mới thấy mình so sánh hơi quá.
Tương Nam Lý đành phải an ủi nó: "Bé ngoan, không có gì hết, Alpha rất ngầu."
Alpha: "Ồ."
Bên ngoài, cuộc chiến vẫn đang tiếp tục.
Tương Nam Lý núp dưới gầm xe không nhìn thấy gì, nhưng anh nghe thấy âm thanh. Xung quanh là tiếng điện nổ ầm ầm, có thể thấy cuộc chiến đang diễn ra rất khốc liệt.
Kỵ sĩ trưởng giơ tay lên, dùng súng ống nã đạn liên tục. Gã không mảy may quan tâm đạn sẽ cạn, hàng loạt vụ nổ xảy đến, không gian chìm trong mưa bom bão đạn.
Tân Truy tập trung năng lượng, trên cánh tay tỏa ra luồng sáng, một quầng sáng màu xanh xuất hiện trước mặt hắn, làn đạn ngay lập tức bị chặn lại giữa không trung
Kỵ sĩ trưởng cười nhạo: "Tao cũng không dùng loại đạn thường."
Tân Truy biến sắc, dùng tốc độ nhanh nhất né qua một bên.
Làn đạn giữa không trung ngay lập tức "ầm ầm" nổ tung. Cú nổ mạnh khiến cho khói đen bốc cao, không gian nồng nặc mùi thuốc súng.
Cuộc chiến ảnh hưởng đến quân đoàn cyber lẳng lặng đứng một bên. Nguồn năng lượng lớn không ngừng càn quét khắp đại sảnh kho hàng khiến có con bị bay lên cao, có con bị đập xuống đất.
Nhưng phải thừa nhận rằng sản phẩm do Đông Hoàng làm ra có chất lượng rất tốt, dù bị quăng ngã đến đâu, cơ thể của chúng vẫn không bị đứt lìa tay chân hay bộ phận nào trên người; cũng không biết tình trạng của phần cứng bên trong như thế nào, có lẽ với chất lượng tốt thì sau cuộc chiến vẫn còn tiếp tục sử dụng được.
Tương Nam Lý cảm thấy cyber bay đầy trời chẳng khác gì mưa rơi, chúng liên tục rơi xuống chiếc xe anh đang nằm ầm ầm.
Tương Nam Lý trợn mắt: "Alpha có biết hồi trước tôi có làm việc ở chỗ hợp pháp hóa việc mua súng không, ở đó thường xảy ra xả súng hàng loạt. Tôi nhớ hồi tôi còn học đi học có tham gia một buổi hội thảo thì đột nhiên có người nào cầm súng vào bắn, khi đó tôi cũng trốn dưới bục giảng giống như bây giờ. May là người nọ chỉ bị tâm thần, tiêm thuốc xong là khỏe. Nếu không thì bây giờ tôi cũng chẳng còn sống để mà gặp Alpha đâu."
Alpha điềm tĩnh đáp: "Ngài đừng lo, tôi sẽ bảo vệ ngài."
Tương Nam Lý mà chết, nó sẽ bị ngắt kết nối với thế giới. Khi tiếp tục hoạt động lần nữa thì không biết là khi nào, hay số liệu của nó có được lưu trữ trên hệ thống internet đám mây hay không? Nhưng cứ chờ một lát nữa, bây giờ không phải là lúc tính đến những chuyện đó.
Tương Nam Lý muốn nói rằng thật ra anh cũng không sợ hãi đến như vậy, nhưng cũng khó mà nói rõ. Sau khi bị tổn thương nặng nề thì cảm quan của con người sẽ không còn nhanh nhạy như ban đầu. Nỗi sợ vốn không biến mất, chỉ là bị giấu đi.
Hơn nữa nghe hệ thống nói vậy thì anh cảm thấy nó rất ngầu, mang đến cảm giác rất an toàn. Với tiền đề là nó nói được thì làm được.
Số lượng kỵ sĩ Thiên Khải nhiều hơn của đội điều tra. Từng kỵ sĩ mặc áo giáp đen không ngừng rầm rầm bước đến chỗ Tân Truy.
Thân ảnh của họ lập lòe như ánh nến, mơ mơ hồ hồ, trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn.
Mũi kiếm tra ra khỏi vỏ kêu lên leng keng, ánh sáng lóa lên, trập trùng vào nhau như thiên la địa võng.
Con mắt nhân tạo của Tân Truy sáng lên, thế giới trước mặt hắn biến thành hai màu đen trắng, những kị sĩ Thiên Khải thì biến thành những chấm đỏ. Con mắt có góc nhìn 360 độ không góc chết giúp hắn nắm giữ được quỹ đạo hành động của kẻ thù.
Trong góc nhìn của Tân Truy, hành động của chúng rất chậm chạp, hơn nữa khắp nơi đều để lộ ra sơ hở.
Một quầng sáng tập trung trong lòng bàn tay của Tân Truy, trong chớp mắt đã đánh gục được vô số tên kỵ sĩ. Tay hắn chạm đến đâu, kỵ sĩ liền ngã xuống đến đó, bị giật điện đến mức run rẩy cả người.
Tương Nam Lý không nhìn thấy rõ được gì, anh chỉ cố gắng trợn mắt lên để điều chỉnh góc nhìn.
Chỉ trong vài nhịp thở, từng đoàn kỵ sĩ Thiên Khải đã nằm gục xuống đất, tên nào cũng co giật không ngừng, không biết còn sống hay đã chết.
Tương Nam Lý xuýt xoa: "Tốc độ này có phải đã đột phá được giới hạn của con người rồi không?"
"Hai bên đều là cải tạo gien." Hệ thống bình luận: "Tôi đã phán đoán sơ suất, Tân Truy không chỉ dừng lại ở cấp 35."
Một kỵ sĩ Thiên Khải đội mũ giáp hình tam giác lại ngã xuống. Không may là người này lại nằm xuống đối diện với Tương Nam Lý.
Trên mũ giáp chỉ có hai đường sáng như màn hình LED màu đỏ, máu tươi từ trong hai khe hở này chảy ra ngoài như suối phun, ào ào không hết.
Trái tim Tương Nam Lý như bị bóp nghẹn, muốn lùi ra phía sau một chút. Anh không biết có ai đã phát hiện ra mình chưa.
Tay của kỵ sĩ kia co giật, người nọ gian nan giơ tay lên giống như muốn báo cáo với cấp trên điều gì đó.
Nhưng một giây sau đó, một bóng trắng vụt lóe lên.
Là người tiềm hành.
Nó há miệng, lưu loát dứt khoát cắn phập vào cổ của kỵ sĩ nọ, sau đó cáu gắt phun một đống máu ra.
Cả người kỵ sĩ Thiên Khải bao trùm trong lớp áo giáp đen kín kẽ, khá cộm và cứng. Phá giáp, xé da, phần thịt bên trong lại tối đen như mực.
Không biết máu thịt được cấu tạo từ gì, nhưng ăn thật dở.
Người tiềm hành giết chết kỵ sĩ Thiên Khải xong thì quay đầu lại, nhăn răng há cái mồm đầy máu đen của mình với Tương Nam Lý.
Người tiềm hành không có ngũ qua bình thường, nó chỉ có một cái miệng vặn vẹo dữ tợn có thể há to sang hai bên với biên độ là 270 độ.
Nó cười rộ lên còn đáng sợ hơn nữa. Sau đó, người tiềm hành ngậm lấy thi thể của kỵ sĩ, uốn éo bò trườn đi không tiếng động.
Hành động của nó vẫn khá dễ thấy nhưng những người xung quanh lại theo bản năng xem nhẹ sự tồn tại của nó. Trừ Tương Nam Lý.
Tương Nam Lý nhất thời có chút cảm động: "Ra là tôi trách oan nó rồi, nó vẫn còn nhớ ơn tình một bữa cơm cứu đói."
Hệ thống cười lạnh: "Hoặc ý của nó là "lát nữa đến giết ngài sau"."
Tương Nam Lý: "..."
Thôi được, cũng không phải không đúng.
Nhận ra quân đoàn kỵ sĩ của mình lại không thể địch lại một mình Tân Truy, kỵ sĩ trưởng rét căm căm nói: "Người nhân bản cải tạo gien? Hay lắm. Mày rất hợp để đem đi chế tạo vũ khí mới."
Khe hở trên mũ giáp đen hé ra, trong miệng kỵ sĩ trưởng phát ra tiếng gào rống kỳ quái như thể gã đang chịu đau đớn.
Cơ bắp cuồn cuộn trên người gã căng to, những mạch máu trương phình lên sưng tím.
Bộ giáp đen vẫn dán sát trên người gã kỵ sĩ, thậm chí còn thay đổi theo sự biến hình của gã.
Cùng với tiếng gào rống của kỵ sĩ trưởng, những kỵ sĩ còn lại cũng bắt đầu biến hóa theo.
Phần đầu của từng người từng người một nứt toát bên dưới lớp mũ giáp, những cái đàu sói to tướng hiện ra. Đôi mắt vô cảm của chúng có màu đỏ máu, sắc lạnh như một kẻ đi săn rình rập con mồi. Sức lực cả người dường như cũng tăng thêm gấp nhiều lần đến mức khó lòng cân đo đong đếm.
Tân Truy cảm thấy có thể diễn tả cảnh tượng trước mắt bằng một câu.
Sói đầu đàn đang dẫn bầy của mình đi săn.
Sức mạnh ưu việt của Tòa án Dị giáo Chữ Thập Đen từ xưa đến nay vốn không phải là vũ khí nóng mà là bản thân mỗi người kỵ sĩ. Mỗi kỵ sĩ là một món vũ khí tự do di chuyển trên mặt đất.
Tân Truy cúi đầu nhìn súng máy trên tay mình.
Vì nhiệt độ tăng cao nên lớp da mô phỏng bên ngoài đã chảy nhựa, lộ ra phần kim loại màu trắng bạc ở bên dưới.
Tương Nam Lý đã từng chạm vào cánh tay này, thậm chí còn tháo dỡ nó xuống.
Hắn biết rõ nguồn năng lượng dự trữ của phần cơ giới đã sắp cạn kiệt.
Nhưng Tân Truy cũng không quá hốt hoảng, ngược lại chỉ mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: "Vì sao mình lại không thể trở thành vũ khí nhỉ?"
Hắn nhìn về phía kỵ sĩ trưởng bên kia, vòng đồng tử trong mắt chuyển thành màu đỏ thẫm, phát sáng lấp lánh như nắng mặt trời.
Lạc Tu nhận ra đối phương muốn làm gì, khiếp sợ la to: "Tân Truy!"
Hắn muốn cản Tân Truy dừng lại nhưng bản thân lại quá yếu ớt và vô lực.
Hắn siết chặt nắm tay, nặng nề đấm vào vách tường, đau khổ vì bộ dạng vô dụng của mình.
Cả người Tân Truy biến to ra, máu thịt không ngừng căng lên bên dưới lớp da, từng thớ cơ rục rịch chuyển động như những cái rễ cây khổng lồ đang nuốt chửng máu thịt bên dưới. Phần máy móc rơi xuống mặt đất, những xúc tu dính đầy máu ào ào chui ra khỏi lỗ trống.
Một con quái vật quỷ dị thở phì phò xuất hiện.
Nó đứng trước người Lạc Tu, thân hình khổng lồ như quả núi. Nó gào lên một tiếng chói tai đầy phẫn nộ về phía kỵ sĩ trưởng.
Tân Truy xông lên trước, mặt đất uỳnh uỳnh rung lắc dữ dội.
Những con quái vật lao vào xâu xé nhau.
...
Tương Nam Lý nằm dưới gầm xe quả thực không dễ chịu chút nào.
Lí do chủ yếu là vì cánh tay phải chà sát trên nền đất.
Anh cảm thấy cuộc chiến đang nổ ra ngay trước mắt. Tiếng ầm ầm va đập vào nhau của kim loại đã thay bằng những cú chạm nặng nề của máu thịt. Hai bên vẫn đang điên cuồng nâng cao lực lượng, không ai chịu thua ai.
Nhưng nếu xét về tổng thể thì Tân Truy đang chiếm thế thượng phong. Nanh sói của kỵ sĩ trưởng đã bị hắn thẳng tay bẻ gãy tại chỗ.
Trong miệng kỵ sĩ trưởng toàn là máu, gã điên loạn mắng chửi bằng thứ tiếng gì đó.
Tương Nam Lý hỏi hệ thống ở trong đầu: "Chúng ta cứ phải nấp dưới gầm xe như thế này mãi à?"
Hệ thống im lặng một lát, đáp: "Nguồn năng lượng dự trữ của cyber ở đây không nhiều, tôi nghĩ dùng chỉ có thể sử dụng toàn lực tấn công trong một lần. Tôi thấy bây giờ chưa phải thời cơ tốt nhất."
"Alpha nghĩ ai sẽ thắng?"
"Trước mắt thì tỉ lệ Tân Truy chiến thắng lớn hơn."
"Vậy thời cơ mà Alpha nói là gì?"
"Chờ đến khi quân đoàn Thiên Khải và đội điều tra lưỡng bại câu thương, sống dở chết dở thì lợi dụng quân đoàn cyber của Đông Hoàng giúp ngài thắng. Tôi thấy đó là phương pháp tốt nhất." Giọng điệu của Alpha không có bất kì cảm xúc gì.
Nó không đánh giá vấn đề là tốt hay xấu. Khi suy đoán bằng thuật toán và mã lệnh, Alpha sẽ đưa ra phương án tối ưu nhất cho Tương Nam Lý.
Tương Nam Lý giơ ngón trỏ lên, xoa xoa cằm: "Giết Tân Truy thì cũng phải giết Lạc Tu?"
"Đúng vậy, sau đó vu oan cho Tòa án Dị giáo."
"Vậy còn Tiểu Yến, Bồ Đề, Cổn Thạch thì sao? Cũng phải giết luôn?"
"Nếu gặp thì tôi nghĩ cần phải giết họ. Họ đã nhìn thấy ngài."
Tương Nam Lý thở dài: "Alpha, vậy thì chúng ta phải giết rất nhiều người. Alpha có biết một thuật ngữ tên là dấu vết hình sự* không? Có nghĩa là khi hung thủ giết người muốn che giấu chứng cứ gây án của mình thường sẽ dọn sạch những chứng cứ đó. Nhưng không có một vụ án nào được thực hiện trót lọt, hoàn mĩ cả."
*Dấu vết hình sự: một trong hai loại phản ánh hình sự trong quá trình điều tra các vụ án, là dấu hiệu phản ánh và nhận biết thông tin về quá trình đã xảy ra. Dấu vết hình sự tồn tại dưới các hình thức khác nhau về chất và lượng. Chúng có thể là chất rắn, chất lỏng, chất khí, mùi vị, âm thanh, ánh sáng, từ trường, điện trường. Dấu vết hình sự được hình thành do sự tác động qua lại giữa thủ phạm, công cụ, phương tiện phạm tội với nạn nhân, với những đối tượng xâm hại khác và với môi trường xung quanh trong quá trình thực hiện tội phạm.
Alpha phân tích được ý nghĩa lời nói của anh: "Ngài quá mềm yếu."
"Xin lỗi, để Alpha thất vọng rồi." Tương Nam Lý uể oải nói: "Tôi chỉ thấy rằng tàn sát không phải là cách giải quyết tốt nhất. Có lẽ với tôi thì mọi mạng sống đều trân quý. Alpha, chúng ta vẫn còn cách khác, đúng không? Có lẽ sau này tôi sẽ tập làm quen, nhưng bây giờ Alpha phải cho tôi một ít thời gian để thích ứng. Tôi vẫn chưa được rèn luyện, tôi không ra tay được."
Anh tiếp tục thương lượng với Alpha: "Khi đạn chưa bắn ra, đó là lúc lực sát thương lớn nhất. Tìm cách khiến quân đoàn cyber tỉnh lại, dùng vũ lực đe dọa, buộc họ rời đi, Alpha cảm thấy được không?"
Tương Nam Lý hiển nhiên cũng muốn lấy phần thân thể thực kia. Nhưng anh đã suy nghĩ kĩ rồi.
Nếu anh quay về thành phố ngầm, anh phải giải thích nguồn gốc xuất cứ của Đông Phương Thanh Đế như thế nào?
Nếu anh ở lại mặt đất, hệ thống đã có thân xác có giá trị chiến đấu mạnh mẽ của Đông Phương Thanh Đế rồi thì còn dễ nói chuyện như bây giờ không? Tương Nam Lý cũng không thể khống chế được Alpha. Chẳng lẽ phải dựa vào lương tâm của một AI à?
Hay là dựa vào sản vật cơ giới thiên tai đó làm bá chủ trên mặt đất? Sau đó kéo người của Liên bang Nhân loại và Tòa án Dị giáo đến phát động chiến tranh? Người muốn giết Lạc Tu không chỉ có con cháu giới tài phiệt mà còn có điều tra viên. Dù là bên nào cũng sẽ không bỏ qua cho anh.
Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội*.
*Raw 匹夫无罪,怀璧其罪 (Thất phu vô tội, hoài bích hữu tội): dân thường vốn không có tội gì, nhưng vì trong người mang theo ngọc bích mà thành tội. Ý đen là mang theo tài bảo dễ chuốc họa; nghĩa ẩn dụ là do có tài năng, lý tưởng mà bị hại. Xuất xứ của câu này từ "Xuân thu Tả truyện"
Đối với Tương Nam Lý, lấy được Đông Phương Thanh Đế thì hại nhiều hơn lợi. Chẳng lẽ phải theo hệ thống nương nhờ vào quân đoàn Cyber? Như vậy thì lại xuất hiện thêm một Alpha khác.
Anh không biết thái độ của Alpha như thế nào, nhưng anh hiểu rõ một chuyện: Tương Nam Lý chết đi mới là Tương Nam Lý tốt nhất.
Alpha trầm mặc nửa phút, nói: "Ngài sẽ hối hận, Tân Truy đã khẳng định anh ta sẽ giết ngài."
Tương Nam Lý: "Đúng là vậy. Vì giết tôi không gây ảnh hưởng gì. Tôi chỉ là một người vừa xuất hiện ở thời đại này, còn chưa có thân phận rõ ràng. Nếu tôi chết thì sẽ không ai quan tâm, cũng sẽ không có người nào báo thù cho tôi."
Alpha nghiêm túc nói: "Có. Tôi sẽ. Đến cùng trời cuối đất. Cho đến khi chết mới thôi."
Tương Nam Lý thừa nhận anh thấy cảm động vì lời của hệ thống.
Nhưng mà...
"Alpha dùng gì để báo thù? Đông Phương Thanh Đế à? Chúng ta đã lấy được thứ đó đâu? Tuy trông Alpha có vẻ mạnh thật nhưng nếu rời khỏi tôi thì cũng không thể hành động được, chỉ có thể chờ đến khi có người nhặt ve chai thu gom Alpha rồi trả về hệ thống chủ mà thôi."
Người nhặt ve chai là những kẻ lưu lạc ở vùng hoang dã. Họ sẽ chui rúc trong những bãi hoang tàn không có nguy hiểm và nhặt nhạnh rác rưởi, phế phẩm sống qua ngày. Có nhiều lúc người nhặt ve chai và thợ săn hoang dã cũng không khác nhau là mấy, chỉ là thợ săn thì thích phiêu lưu mạo hiểm hơn.
Alpha muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể mệt mỏi thở dài.
Nó ngầm đồng ý với quyết định của Tương Nam Lý. Vì nó chỉ là một AI phụ trợ. Nếu Tương Nam Lý không hợp tác, nó cũng không thể điều khiển thân thể của Tương Nam Lý hành động theo ý mình.
Cuộc chiến vẫn còn tiếp tục bên ngoài. Nhóm người soi nháo nhào lao về phía Tân Truy, muốn cắn nuốt máu thịt của hắn nhưng chỉ có thể cắn đứt một phần xúc tu đỏ lòm. Xúc tu bị cắn đứt rơi xống mặt đất nhưng chưa chết hẳn mà tiếp tục ngọ nguậy, vặn vẹo biến thành một con trùng đỏ vừa dài vừa dài, mấp máy bò về chỗ của Tân Truy.
Cảnh tượng có chút ghê tởm.
Máu kỵ sĩ soi cũng ồ ạt bắn ra không ngừng, trên mặt đất toàn là máu. Họ áp đảo một người máy, tiếng nổ mạnh vang lên hòa cùng tiếng gào rú, những trận tạp âm cuồng loạn vang vọng khắp chốn, cho thấy một cuộc chiến khốc liệt đang diễn ra.
Kỵ sĩ trưởng không thể chống đỡ nổi cơ thể quá tải, phải biến trở về hình người.
Xúc tu của Tân Truy quấn lấy cổ của kỵ sĩ trưởng, sau đó nhấc bổng gã lên cao ——
Kết thúc rồi.
Tân Truy nghĩ thầm. Bề ngoài của hắn gần như bị cắn nát nhưng đầu óc vẫn duy trì tỉnh táo.
Hắn biết sau lần biến dị này cần phải chữa trị một thời gian dài, cũng cần rất nhiều thuốc để khống chế, cơ thể cũng sẽ sinh ra một số chuyển đổi vĩnh viễn... Nhưng không sao, Lạc Tu vẫn sẽ tin tưởng hắn.
Tân Truy hi vọng Lạc Tu đã thỏa mãn khi làm việc ở đội điều tra, sau đó ngoan ngoãn quay về thành phố Lạc Dương, nghe lời sắp xếp của cha mẹ, tham gia vào cuộc tranh tài kế vị.
Đó không chỉ là kỳ vọng của cha mẹ Lạc Tu mà còn là kỳ vọng của hắn.
Vì cũng chỉ có như vậy thì sự hi sinh này mới có ý nghĩa.
Tân Truy nhìn kỵ sĩ trưởng trọng thương đến mức không thể nhúc nhích nổi trước mặt, cánh môi hắn run rẩy, thầm thì: "Xin lỗi."
Hắn nghĩ mình nói như vậy thực ra cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ là một câu chân thành xuất phát từ tận đáy lòng.
Tôi phải giết anh. Dù là người xa lạ nhưng ta vẫn có tín ngưỡng của riêng mình. Người anh em à.
Xúc tu đỏ rực từ từ siết chặt.
Kỵ sĩ trưởng không hay biết gì, trong miệng toàn là máu, tròng mắt trắng dã của gã không ngừng nhìn về phía trước.
"Mày... Thả..." Kỵ sĩ trưởng giãy giụa: "... Thả..."
"Đoàng ——"
Ngay lối vào vang lên tiếng súng nổ.
Đó là lời cảnh cáo.
Khoảng 10 kỵ sĩ Thiên Khải xuất hiện, nhưng lần này trong tay chúng có con tin.
Kỵ sĩ Thiên Khải cao lớn đang kéo ba thành viên của đội điều tra đi đến.
Chúng không nói gì, những thanh kiếm sắc lẹm đang kề cận ngay bên cổ đội điều tra, những đôi mắt sắc lẹm nhìn về phía Tân Truy.
Cổn Thạch trông bị đánh nặng nhất, gần như đã hôn mê, cả người tắm trong máu, mắt kính râm thường đeo cũng biến mất.
Tiểu Yến mím môi, có chút căng thẳng. Cổ tay cô bị trật khớp, không thể động đậy, gần như bị lôi đi xềnh xệch.
Cô muốn hô to hãy bỏ mặc cô; Tòa án Dị giáo vốn không phải thứ tốt lành gì, chỉ là một tổ chức phản xã hội mà thôi. Nhưng Tiểu Yên không đủ can đảm để nói ra những lời nói chính nghĩa đó.
Cô không muốn chết.
Bồ Đề cũng vậy.
Điều tra viên chỉ là một công việc. Nhiều lúc những người đăng ký làm công việc này cũng không có lí tưởng gì cao đẹp. Họ không giống với Lạc Tu, họ muốn làm điều tra viên chỉ vì địa vị xã hội và tiền thưởng hậu hĩnh.
Tân Truy bị xúc tu quấn quanh mặt nên không rõ hắn có biểu tình gì, kỵ sĩ trưởng lại ha hả cười to.
Giọng nói của gã vô cùng mong manh, yếu ớt nhưng lại đầy khiêu khích: "Một đổi ba, giao dịch này... không lỗ nhỉ?"
Tân Truy chậm chạp không thả tay ra, nhưng cũng không có hành động nào nữa.
Gương mặt lúc nhúc thịt của Tân Truy thể hiện sự không cam lòng.
Hắn từ từ đứng dậy, nhưng cũng không giống như đứng lên mà là những xúc tu quanh người hắn đang kéo hắn lên.
Người của Tòa án Dị giáo thả con tin ra.
Tiểu Yến và Bồ Đề khiêng Cổn Thạch bất tỉnh đi đến phía sau Tân Truy.
Kỵ sĩ trưởng cũng có một đoàn kỵ sĩ Thiên Khải vây quanh. Áo giáp trên người gã đã vỡ vụn, cả người cũng toàn là máu.
Kỵ sĩ áo đen lấy thuốc ra nhanh chóng tiêm một liều vào tay gã.
Loại thuốc này được đặc chế dành riêng cho người cải tạo gien, sau khi biến dị thì họ rất dễ mất khống chế. Thứ thuốc đó như một dạng thuốc an thần và thuốc bổ sung dinh dưỡng.
Lạc Tu cũng lấy một loại thuốc tương tự ra mà trước khi Tân Truy biến dị đã đưa cho hắn.
Hắn vuốt ve phần cổ của con quái vật, cẩn thận tiêm vào một dòng nước thuốc màu xanh. Tuy cử chỉ dịu dàng, xoa dịu này cũng không thể làm giảm bớt đau đớn trong người bạn mình được.
Cả người Tân Truy run rẩy. Đó là di chứng của biến dị, thuốc chữa trị có thành phần giảm đau nhưng vì sinh lý thay đổi quá nhanh nên hiệu quả khá nhỏ. Ai cũng không thể né tránh được cơn đau từ di chứng biến dị.
Không gian bất chợt rơi vào thế cân bằng đầy quỷ dị, không một ai tiến thêm một bước, cũng không một ai chịu nhân nhượng lùi xuống một bước.
Tân Truy vẫn duy trì hình dạng quái dị của mình, mặc dù ai cũng nhận ra hắn đã kiệt sức.
Tương Nam Lý biết bây giờ là lúc anh nên ra tay: "Alpha, giá!"
Alpha có chút ghét bỏ: "Tôi không phải là ngựa."
Tuy mở miệng chê bai nhưng nó vẫn thành thật hành động theo.
Trong nháy mắt, hàng ngũ cyber như binh mã bắt đầu khởi động.
Từ cyber đến xe tăng, xe dọn dẹp vệ sinh, đến cả máy bay không người lái, nguồn năng lượng trung tâm của tất cả những cỗ máy đều đồng loạt phát sáng.
"Kiểm tra có người xâm nhập." Chúng đồng thanh hô to như một quân đoàn bách chiến bách thắng, dù sau cuộc chiến vừa rồi đội ngũ đã tan đàn xẻ nghé không thể khởi động lại được: "Kế hoạch thanh trừng bắt đầu! 10, 9, 8, 7..."
Kỵ sĩ trưởng ôm lấy ngực, gương mặt biến sắc, bắt đầu lùi về sau.
Tân Truy không thể tiếp tục chống đỡ cơ thể khổng lồ, những xúc tu đỏ bắt đầu khô héo dần. Lạc Tu cũng không khiển trách gì, chỉ âm thầm cầm dao cắt bỏ những xúc tu hết sức sống đó đi, kéo ra một thân thể chất chồng vết thương rồi bế Tân Truy lên.
"6, 5, 4..."
Không còn nhìn thấy làn da của Tân Truy đâu, cả người như một khối kim loại màu đỏ thon gầy. Biến dị là một cái giá đắt đối với hắn, dù có tiêm thuốc gien cũng cần một thời gian dài để chữa trị.
Nhìn phản ứng của họ, Tương Nam Lý không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, như vậy thì kế hoạch của anh thành công rồi.
Bất ngờ giọng nói gấp gáp của hệ thống vang lên: "Tương Nam Lý!" Trong giọng nói ấy còn chứa đựng sự khiếp sợ không thể che giấu.
Tương Nam Lý ngây người: "... Hả?"
Hệ thống lạnh lùng nói: "Ra khỏi đó ngay, ngay lập tức!"
"——3, 2, 1!"
Mặt đất nứt ra một cái động, cả đại sảnh rung lắc dữ dội.
Một cánh tay máy từ trung tâm giơ lên.
Cánh tay màu trắng bạc có kích thước khổng lồ.
Cánh tay ấy cũng không hoàn toàn được làm bằng kim loại, bên dưới những sợi dây điện vẫn còn máu thịt đang quấn lấy nhau.
Cánh tay khổng lồ xé toạc mặt đất, một cái đầu người khổng lồ khác nhô lên.
Cái đầu phát ra tiếng thét dài: "Grào ——"
Cái đầu không có mắt, chỉ có một cái miệng há to, để lộ hàm răng nanh và chiếc lưỡi dài.
Nhưng khác với đồng loại của nó, trên đỉnh đầu của con quái vật lúc nhúc mụn nhọt.
Giống như những bức tượng Phật được chạm khắc trên đường hầm đi vào nhà máy Đông Hoàng nhưng hình dạng của nó dị dạng hơn nhiều, và dường như nó có thêm được thần tính.
Trên người nó có những sợi dây điện dài, những dây điện ấy trông như có chức năng cung cấp năng lượng cho nó hơn là trói buộc nó, khiến nó không uể oải, chán chường như đồng bạn của mình bị giam cầm trong lồng kính thủy tinh.
Vậy là con quái vật đã thức tỉnh.
Nhưng như vậy chẳng phải kế hoạch của mình phá sản rồi sao?
Rốt cuộc người tiềm hành là cái quỷ gì? Tương Nam Lý nhớ lại hình ảnh nó vừa mới ngậm một thi thể rời đi ngay trước mắt mình.
Đó là một cái đầu người bò sát bằng máy to lớn.