Đừng Làm Phiền Tôi Kiếm Tiền

Đừng Làm Phiền Tôi Kiếm Tiền - Chương 8





Mạnh Hoài An mời Lâm Táo ăn cơm có thể so với tin dữ, nháy mắt dập tắt kích động của cô khi kí hợp đồng.


Tần Lộ thật ra rất kích động, nhưng nhìn em họ như trái cà tím héo, Tần Lộ cũng không dám nói gì.


Hai người một đường im lặng trở về phòng trọ.


Đồng hồ treo trên tường, thời gian 5h20 chiều.


Khoảng cách Hàn Luật đến còn chưa đầy 40 phút.


Lâm Táo nghĩ tới cuộc nói chuyện không lâu trước đây.


Hàn Luật: "Lâm tiểu thư, tôi 6h sẽ đến đón ngài, ngài có thuận tiện không?"

Có lẽ nhìn Hàn Luật là người tương đối dễ nói chuyện, Lâm Táo thử hỏi: "Tôi có thể không đi sao?"

Đầu bên kia an tĩnh vài giây, ngay sau đó vang lên thanh âm ôn hòa: "Sáng mai Mạnh tiên sinh sẽ quay lại thành phố S, nếu tối nay không gặp được Lâm tiểu thư, Mạnh tiên sinh nhất định không cao hứng."

Mạnh tiên sinh không vui....!

Chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt lạnh như băng của Mạnh Hoài An, Lâm Táo không dám cự tuyệt nữa "Được, được tôi đi..."

"Chị họ, em nên làm cái gì?" Lâm Táo tuyệt vọng nhìn về phía Tần Lộ xin giúp đỡ.


Tần Lộ cười như không cười nhìn cô: "Nếu không muốn đi vậy đừng đi."

Lâm Táo khóc đến nơi: "Em sợ hắn trả thù."

Tần Lộ buông tay: "Vậy đi thôi."

Lâm Táo muốn khóc, ăn cơm thì không sao, cô sợ ăn cơm xong rồi còn muốn...!

Tần Lộ thở dài, thu hồi vui đùa, cô nghiêm túc nói: "Em họ, chị không biết giúp em như thế nào, việc này nếu xảy ra với chị.


Mạnh Hoài An hướng chị vẫy tay, chị liền lập tức nhào qua, bởi vì so với làm nữ nhân của hắn so với việc đóng phim cực khổ thì sướng hơn nhiều, ngày nào đó nếu chị muốn đóng phim, hắn cũng có thể đưa chị một đống kịch bản."

Lâm Táo cúi đầu.



Ngay khi cho rằng Tần Lộ đã nói xong, Tần Lộ bỗng nhiên đi tới, cười cười chọc cái mũi của Lâm Táo: "Nhưng chị biết em không thích, cho nên, nếu thật sự không nghĩ đi, cùng lắm chúng ta về quê bán bánh bao, em xinh đẹp như vậy, sinh ý của tiệm chúng ta nhất định sẽ rất tốt."

Lâm Táo:.....!

"Em muốn đóng phim" Cô nhỏ giọng nói, trừ bỏ đóng phim kiếm tiền nhiều hơn so với bán bánh bao, Lâm Táo cũng thật sự yêu thích công việc này.


Đáy mắt Tần Lộ hiện lên ý cười, ngoài miệng lại tỏ ra khó xử: "Vậy không thể đắc tội Mạnh Hoài An, vạn nhất hắn lòng dạ hẹp hòi, em dám cự tuyệt hắn, liền tính bây giờ có cái gì, hắn cũng có thể cho người lấy lại." Không phải cô nói chuyện giật gân, loại sự tình này ở giới giải trí chỗ nào cũng có.


Lâm Táo hiểu được,Mạnh Hoài An háo sắc cũng đã nói lên vấn đề, vậy lòng dạ hắn có thể có bao nhiêu rộng lớn?

Thôi, đi thì đi, liền tùy cơ ứng biến giống lần trước vậy.


6h kém, Tần Lộ đứng trước cửa sổ thấy chiếc ô tô quen thuộc dừng dưới lầu.


Cô quay đầu nhìn về phía sô pha.


Lâm Táo vô cùng khẩn trương, cái váy lần trước của cô đã giặt sạch sẽ nhưng nhất định không thể mặc lại, Tần Lộ liền giúp cô phối hợp một áo ren màu trắng cùng chân váy sắc xanh.


Kỳ thật nhan sắc Lâm Táo thiên hướng kiều diễm, nhưng cô gái nhỏ vừa mới thi đại học xong, liền thích phong cách tươi sáng, Tần Lộ gợi ý những bộ trang phục gợi cảm nhưng cô nhất quyết không chịu.


Vốn dĩ tuổi còn nhỏ, mặc bộ váy này, Lâm Táo lại càng giống một cô bé học sinh.


Tần Lộ bỗng nhiên kinh hãi, chẳng lẽ Mạnh Hoài An thích chính là kiểu này....!

Ngừng lại, không thể nghĩ tiếp, nghĩ tiếp cô liền không thể để em họ đi một mình.




"Tới rồi." Tần Lộ nhắc nhở Lâm Táo.


Lâm Táo nhìn cửa sổ, không xác định hỏi: "em đi xuống?"

Tần Lộ lắc đầu: "Gấp cái gì, chờ hắn gọi điện thoại tới!"

Lâm Táo một lần nữa ổn định.


Tần Lộ tiếp tục nhìn chằm chằm dưới lầu, thấy Hàn Luật một thân tây trang xuống xe, một tay xách theo hai hộp quà.


Tần Lộ cắn ngón tay, nhìn một cái, Mạnh Hoài An lại chuẩn bị lễ vật cho em họ, ông trời vì sao bất công như thế, có người mong muốn cơ hội này nhưng lại cố tình không chiếm được, người nghĩ muốn trốn lại trốn không được.


Tần Lộ thật hâm mộ a.


6h đúng, đi động Lâm Táo vang lên, cô vẫn đang ngồi ở sô pha nên không biết Hàn Luật đã xuống xe, nhận được điện thoại còn tưởng rằng Hàn Luật nhắc nhở mình xuống lầu: "Anh tới rồi sao?"

Hàn Luật: "Đúng vậy, tôi..."

Lâm Táo: "Tôi lập tức đi xuống, anh chờ một lát."

Hàn Luật còn nghĩ giải thích, điện thoại đã bị người ta cắt đứt.


Tần Lộ vì vô cùng ghen tị mà bảo trì trầm mặc không muốn nhắc nhở Lâm Táo.


Vì thế, Lâm Táo vừa mở cửa, nhìn đến Hàn Luật đứng bên ngoài, liền bị hắn dọa sợ, "Phanh" cửa đóng lại, cô liên tiếp lùi về sau ba bước.


Hàn Luật:....Hắn lớn lên đáng sợ như vậy sao?

Lâm Táo không phải sợ hắn, mà là đang căng thẳng, vốn dĩ cảm thấy lão đại Mạnh Hoài An giống xã hội đen, ở cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người đen sì, cô có thể không sợ sao?

"Lâm tiểu thư, là tôi..." Hàn Luật rất lễ phép mà gõ cửa.


Lâm Táo ỷ lại nhìn Tần Lộ.


Tần Lộ bất đắc dĩ, ai bảo cô là chi họ cơ chứ?

Bước nhanh tới, Tần Lộ thoải mái mở cửa: "Ngại quá, tiểu Táo có chút nhát gan, không đoán được là anh sẽ lên tận đây."

Hàn Luật nghe ra được một chút thâm ý, tựa hồ nghi ngờ hắn sao biết được số phòng của 2 người.


Hàn Luật chỉ cười cười, đem hộp quà trong tay hướng Lâm Táo: "Đây là lễ phục Mạnh tiên sinh chuẩn bị cho ngài."

Lâm Táo:...!cô không muốn vòng cổ kim cương, liền đổi thành tặng lễ phục.


Cô ngốc ngốc, Hàn Luật nhìn đồng hồ, uyển chuyển nhắc nhở: "Mạnh tiên sinh sẽ kết thúc hội nghị lúc 7h."

Tần Lộ lập tức tiếp nhận hộp quà, đẩy Lâm Táo vào thay quần áo.



"Vì cái gì ă cơm còn phải chuẩn bị lễ phục?" Bị Tần Lộ đẩy vào, Lâm Táo có chút không cao hứng, Mạnh Hoài An coi thường quần áo bình dân của cô sao? Nếu là như thế, sao hắn không trực tiếp ghét bỏ người bình thường là cô đây.


Tần Lộ một bên suy đoán một bên mở hộp quà ra "Khả năng muốn mang em tham gia một yến hội nào đó đi, những trường hợp như vậy cần thiết phải mặc trang phục sang trọng."

Nói xong, cô lấy ra một chiếc váy dài trong hộp.


Lâm Táo nhìn váy trắng mỏng trước mặt mình, vô cùng chấn động, so với cái váy trắng hôm trước của cô đẹp hơn rất nhiều.


Cô kìm lòng không đậu mà vươn tay vuốt vuốt, lụa trắng nhẹ nhàng uyển chuyển mang theo cảm giác mát lạnh, vô cùng thoái mái..


Qúa đẹp...!

Lâm Táo chẫm rãi ngẩng đầu lên.


Tần Lộ nhìn cô: " Đẹp không? Đây thật sự mới là váy của tiên nữ." Cái váy trước của Lâm Táo chỉ là mô phỏng mà thôi.


Lâm Táo nhìn nhìn: "Qúa lộ đi"

Tần Lộ tức giận: "Lộ cái gì mà lộ, nếu Mạnh Hoài An thực sự muốn xem em, thì phải đưa mấy loại váy xẻ tà cao đến đây, đâu giống như cái váy này, phải đi giày cao gót thì tà váy mới không chạm đến đất."

Lâm Táo thành công bị chị họ thuyết phục.


Cô tâm tình phức tạp mà thay váy, thay xong, Lâm Táo đi đến trước gương, thấy ngực được đường viền hoa của váy che đến kín mít, vai sau cùng lưng cũng không bị lộ nhiều lắm, cuối cùng cũng tin tưởng Mạnh Hoài An tặng lễ phục cũng không có ý định xấu xa gì.


Đến nỗi khi mặc lên thì hiệu quả...!

Lâm Táo không tiếp tục nghĩ nhiều, cô sợ mình sẽ thật sự rơi vào viên đạn bọc đường của Mạnh Hoài An mất.


Tần Lộ lấy ra từ một hộp khác một đôi giày cao gót màu trắng, không nhịn được cảm thán: " Một thân đồ này, chắc cũng phải mấy vạn đi."

Lâm Táo đau đầu: "em đi giày cao gót không quen."

Tần Lộ: " Đi không quen cũng phải đi, em không thể đi đôi giày không xứng với một thân váy trên người chứ."

Lâm Táo đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, Mạnh Hoài An đây là làm khó cô mà!

"Lâm tiểu thư, ngài đã xong chưa?" Ngoài cửa, Hàn Luật khách khí thúc giục.


Tần Lộ trực tiếp mở cửa.


Hàn Luật ngẩn đầu, nhìn Lâm Táo rực rỡ hẳn lên, kết hợp với khuôn mặt đỏ bừng, Hàn Luật lộ ra một nụ cười thập phần thân sĩ: "Bộ váy này rất thích hợp với Lâm tiểu thư!"

Lâm Táo cứng đờ nới cảm ơn.


"Đi thôi, không nên làm cho Mạnh tiên sinh chờ." Hàn Luật nhường cô đi trước.


Lâm Táo hướng cửa đi đến, mắt lưu luyến nhìn Tần Lộ, một bộ dáng chồn chúc tết gà.


Tần Lộ đột nhiên sinh ra cảm giác trách nhiệm gà mái bảo vệ gà con.


"Khoan đã, tôi có thể hỏi mọi người mấy giờ thì về sao?" Tần Lộ hướng Hàn Luật cười cười: " Qua muộn tôi liền ngủ trước"

Hàn Luật không lộ ra chút tin tức: "Đây phải xem ý tứ của Mạnh tiên sinh, Tần tiểu thư không cần tiễn, tạm biệt."

Nói xong, lập tức đem cửa đóng lại.


Tiểu khu của Lâm Táo xây dựng đã lâu, không có thang máy, Lâm Táo ở tầng 3, sợ làm hư váy cùng giày cô còn phải bồi thường, Lâm Táo một tay cầm làn váy, một tay đỡ tay vịn cầu thang, thật cẩn thận đi xuống dưới.


Hàn Luật lại lần nữa nhìn về phía đồng hồ: "Lâm tiểu thư, nếu chúng ta đến trễ, Mạnh tiên sinh khẳng đinh sẽ không cao hứng."

Lâm Táo không dám đắc tội Mạnh Hoài An, chẳng lẽ còn không dám đắc tội trợ lý của hắn?

Cô giận dỗi nói: "Vậy anh đi đón hắn trước đi, tiệc tối nay ở đâu, tôi sẽ tự bắt xe qua."

Hàn Luật trầm mặc, thấy Lâm Táo vẫn luôn đặt tay trên tay vịn, Hàn Luật nhanh tay ở trên lau một chút, quả nhiên, trên tay đều là bụi.


"Tôi đi lên xe lấy đồ vật"

"uh"

Chờ Lâm Táo rốt cuộc đi xuống dưới, liền thấy Hàn Luật cầm một túi khắn ướt chạy tới, đưa cho cô lau tay.


Lâm Táo nhìn bàn tay đày bụi của mình, khuôn mặt lúc đỏ lúc trắng.



Còn ăn gì nữa, cô tức đến no rồi!


Lên xe, Lâm Táo mặt không biểu tình nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, hạ quyết tâm không cùng Hàn Luật nói nửa lời.


Hàn Luật nhìn cô một cái, duỗi tay, đem đỉnh xe đổi thành bầu trời sao: "Tuy ban ngày hiệu quả không tốt băng ban đêm, nhưng cũng rất xinh đẹp."

Lâm Táo vẫn không nhúc nhích.


Hàn Luật: "Lâm tiểu thư chắc cũng không hiểu nhiều về Mạnh tiên sinh?"

Lâm Táo rốt cuộc cũng nhìn hắn.


Hàn Luật vẫn duy trì tốc độ xe: "Mạnh tiên sinh thích yên tĩnh không thích ồn ào, thường ăn đồ Tây ít khi ăn đồ Trung, rất ghét người không đúng thời gian, Mạnh tiên sinh nói là làm, cho nên, nếu hắn mời hoặc hi vọng ai đó đi làm chuyện gì, nếu đối phương từ chối, Mạnh tiên sinh sẽ không cao hứng."

Nói tới đây, Hàn Luật liếc Lâm Táo qua kính chiếu hậu: " Năm ngoái, có một công ty nhỏ khai phá mảng võng du, Mạnh tiên sinh rất xem trọng, phái người đàm phán đầu tư hợp tác, kết quả đêm trước ngày kí hợp đồng, một công ty khác ra giá cao hơn, công ty nhỏ kia thấy lợi quên nghĩa, quay đầu với tiên sinh.


Ông chủ rất không cao hứng, nửa năm sau, công ty cạnh tranh tuyên bố phá sản, công ty nhỏ kia cũng mắc nợ phải đóng cửa."

Lâm Táo đã hiểu: "Vậy...vậy anh đi nhanh lên, chúng ta vẫn là đừng nên đến trễ."

Hàn Luật cười: "Chắc sẽ không đến trễ, đúng rồi, Mạnh tiên sinh có thói quen sạch sẽ, Lâm tiểu thư có thể chú ý một chút, ông chủ nhất định sẽ thích cô!"

Lâm Táo:.....!

Xong rồi, nếu cô chọc cho Mạnh Hoài An không cao hứng, hậu quả khẳng định sẽ rất nghiêm trọng, nhưng nếu không làm như vậy, bị Mạnh Hoài An thích cũng không xong đâu!

Lâm Táo tiến thoái lưỡng nan.


6h58 phút, xe dừng trước trung tâm hội nghị quốc tế ở phía đông.


Lâm Táo giống như Hàn Luật, gắt gao nhìn chằm chằm khu vực lối ra vào.


Không biết qua bao lâu, một thân ảnh thon dài xuất hiện, nam nhân khuôn mặt lạnh băng, vừa thấy liền không dễ chọc, người khác bên cạnh đều tươi cười nói chuyện, hắn liền mím chặt môi mỏng, cự tuyệt người sống chớ gần.


Hàn Luật chậm rãi đem xe chạy qua, xuống xe thay Mạnh Hoài An mở cửa sau.


Lão đại muốn lên xe, Lâm Táo so với lần trước thấy hắn càng sợ hãi hơn.


Mạnh Hoài An cúi người, thấy cô gái nhỏ bên trong cứng đơ người, tròng mắt đen láy nhìn nhìn hắn: "Mạnh...Mạnh tiên sinh!"

Manh Hoài An ừ một tiếng, ngồi xuống.


Hàn Luật đóng cửa xe, đi lên đằng trước.


Ghế sau, Mạnh Hoài An mở notebook ra, bắt đầu xử lý công việc của tập đoàn.


Sợ trong lúc vô ý đụng chạm hắn, Lâm Táo không dám hướng bên trái nhìn, nghĩ lấy ra di động diết thời gian, mới nhớ ra thay váy mới xong cô quên đem theo ví luôn.


"Tìm cái gì?"

Bên tai truyền đến thanh âm trầm thấp, Lâm Táo theo bản năng trả lời: "Tôi quên mang điện thoại."

Mạnh Hoài An vẫn nhìn notebook hỏi: "Muốn gọi điện thoại?"

Lâm Táo lắc đầu "Không phải, tôi...tôi có thói quen ngồi trên xe chơi di động"

Ngón tay Mạnh Hoài An đang gõ màn hình dừng lại mấy giấy.


Sau đó, hắn đem di động của mình đưa cho Lâm Táo: "Trước dùng của tôi, cái gì không nên xem thì đừng xem."

Lâm Táo:......!

Cô có thể không cần sao? Thật đáng sợ!!!.