Lục Lộc cúi đầu nhìn cô, không khỏi nở nụ cười, nụ cười tươi rực rỡ ấy, thêm những bông tuyết trắng đằng sau đang rơi, làm cho người ta cảm thấy như tuyệt sắc nhân gian.
Hoàn Nhĩ trợn tròn mắt, cứ như vậy chớp chớp nhìn cậu, cô cảm thấy khuôn mặt xinh đẹp trong con cậunhư muốn đòi mạng vậy, tim Hoàn Nhĩ cũng không kiềm chế được mà đập thình thịch.
“Cậu nói đi.” Không nghe thấy Lục Lộc nói chuyện, Hoàn Nhĩ mím môi, cong lên một độ cong nho nhỏ, khẽ thúc giục cậu.
Lục Lộc cúi đầu chống lại ánh mắt cô.
Lâm Hoàn Nhĩ thật kỳ lạ, ở trong ánh mắt cô, giống như có một đạo ánh sáng mà người khác không có, giống như mặt hồ bình tĩnh, nhưng lại trong vắt.
Luôn làm cho người ta nhịn không được nhìn nhiều thêm vài lần.
Hô hấp của Lục Lộc dần trầm xuống, tựa hồ như có thể nghe được cả âm thanh tim đập.
Hoàn Nhĩ không nghe thấy cậu nói chuyện, liền nhìn bông tuyết rơi phía sau, càng lúc càng lớn, mím môi gật gật đầu.
“Cậu không nói chuyện, vậy là đồng ý đi.”
Hoàn Nhĩ tự mình nghĩ rồi gật đầu cười, học ngữ khí của Lục Lộc, nói: ” Bạn học Lâm Hoàn Nhĩ, biểu hiện xuất chúng, hoàn thành rất xuất sắc, Lục Lộc thập phần vừa lòng.”
“Cho cậu một câu khen ngợi là tốt rồi, không cần quá nhiều, sợ bạn học Lâm Hoàn Nhĩ lại kiêu ngạo mất.”
Nhìn cô hiện tại cái đuôi nhỏ cũng đã vểnh lên tận trời trời, ở phía sau phe phẩy khoe khoang, chỉ sợ người khác không nhìn thấy.
Lục Lộc không khỏi cười ra tiếng.
Sao cậu càng nhìn lại càng thấy đáng yêu chứ.
Cậu cúi đầu, nhịn không được liền hôn cô một chút.
Thời tiết rất lạnh, gió thổi từng đợt, tuyết rơi càng làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, nhưng mà cánh môi của cô ấm áp mềm mại, hương sữa quanh quẩn giống như là uống một ngụm sữa vậy.
“Được rồi, thưởng cho cậu.” Lục Lộc ở bên tai của cô nhẹ giọng nói.
Hoàn Nhĩ rất thích cách thưởng này, ánh mắt cô đều sáng lên, dừng một chút, cũng kiễng chân ở trên môi Lục Lộc hôn một cái.
“Lễ thượng vãng lai.” Cô nhẹ nhàng phun ra bốn chữ.
(*Lễ thượng vãng lai, lai nhi bất vãng phi lễ dã ( Trích Lễ Ký) Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy)
Này thật đúng là tác phong của Lâm Hoàn Nhĩ, cao hứng thì cái gì cũng đều làm được.
Lục Lộc như trước nắm tay cô, đem đầu ngón tay của cô nắm trong lòng bàn tay, cảm giác được đã ấm hơn rất nhiều.
“Vào đi thôi.” Lục Lộc đi về phía trước một bước, cười nói: “Lại ở chỗ này tiếp tục chờ đợi, sợ cậu thật sự trở thành đồ ướp lạnh mất.”
Cậu ở chỗ này đứng lâu cũng cảm thấy hơi lạnh.
Hoàn Nhĩ gật gật đầu, liền đi theo cậu đi vào.
Đi vào trong phòng, mới thật sự ấm áp, Lục Lộc nhìn Lâm Hoàn Nhĩ mặc đơn bạc như vậy, xốc chăn lên, nói: “Mau vào nằm đi.”
Lần trước cô đau bụng kinh, cô y tế đã nói người cô mang tính hàn, Lục Lộc đều luôn ghi nhớ trong lòng.
Chỉ cần nghĩ lại bộ dáng lần trước cô thống khổ như vậy, cậu đều không nhẫn tâm làm cho cô lại chịu thêm lần thứ hai.
Đau đến ngất, thật sự rất khó chịu.
Lục Lộc chỉ là nghĩ lại, cả trái tim liền đau.
Hoàn Nhĩ ngoan ngoãn nằm vào.
Trong chăn thật sự là ấm áp, nhất tiến vào đi cả người đã bị mềm nhũn vây quanh, thoải mái thật.
Hoàn Nhĩ cả người đều ở trong chăn, hai tay đặt phía trên, liền hướng về phía Lục Lộc lộ ra nửa gương mặt.
“Cậu không về phòng của mình, đến đây nhìn mình làm gì?” Hoàn Nhĩ vừa gặp cậu đã nghĩ hỏi vấn đề này, chỉ là bỗng nhiên tuyết rơi, liền đem suy nghĩ của cô đánh gãy.
Hiện tại tiến vào phòng, cô mới nhớ tới muốn hỏi.
Cũng đã trễ thế này, cậu đột nhiên chạy đến bên này, còn im hơi lặng tiếng tại đây đợi.
Nếu đổi thành người khác, đã sớm có thể đem Lâm Hoàn Nhĩ dọa đến chết khiếp.
“Còn không phải sợ cậu không ngoan ngoãn hay sao.”
Hoàn Nhĩ kỳ thực đã sớm biết cậu sẽ trả lời như vậy, nhưng cô vẫn sẽ hỏi, nghe được cậu chính miệng nói ra, tâm tình Hoàn Nhĩ không khỏi lại tốt lên không ít.
Cô hướng bên cạnh xê dịch, dọn ra giường nửa, bĩu môi, hơi cầu xin nói: “Vẫn rất lạnh… Cậu lại đây ôm mình ngủ đi…”
Mấy giờ nữa là trời sáng rồi.
Hoàn Nhĩ nói xong, rụt lui thân mình, tỏ vẻ bản thân rất lạnh.
Lục Lộc bất đắc dĩ, đành phải xốc lên chăn nằm vào.
Kỳ thực trên người Lâm Hoàn Nhĩ rất nóng, hơn nữa cô cũng không sợ lạnh, dù gió lạnh, ăn mặc đơn bạc, cô cũng có thể chịu đựng.
Chỉ là đơn thuần muốn Lục Lộc ngủ cùng mà thôi.
Cô một tay ôm lấy thắt lưng của cậu, cuộn thành một đoàn, hướng vào trong lòng cậu, nhắm mắt lại, đã buồn ngủ.
Mệt mỏi lâu như vậy, không có nghỉ ngơi, buồn ngủ chuyện bình thường.
Mới vừa rồi không có buồn ngủ lắm, nhưng hiện tại nằm xuống, lại không có tỉnh táo như vậy.
Lâm Hoàn Nhĩ cơ hồ là mới nhắm mắt lại, liền tiến vào mộng đẹp.
Trước khi đi ngủ, Lục Lộc còn nghe thấy trong miệng cô ở nỉ non cái gì đó.
Lục Lộc đem lỗ tai dịch lại gần, cẩn thận nghe.
“Trên người cậu thật ấm áp.” Lâm Hoàn Nhĩ nỉ non những lời này, thanh âm nhẹ nhàng, cuối cùng hơi thở mong manh, sau đó hoàn toàn dứt.
Lục Lộc không khỏi ôm chặt cô thêm.
Trở lại trường học, lại thêm một tuần học, chính là kiểm tra cuối kỳ.
Sau đó là kỳ nghỉ đông.
Lâm Hoàn Nhĩ cùng Lục Lộc còn rất nhiều chương trình học, nhưng cũng may tới gần cuối kỳ, hơn phân nửa là ở lớp ôn tập, cũng không có gì nội dung gì mới.
Chỉ là cô còn phải phụ trách giảng bài cho Lục Lộc.
Thời điểm hết tiết thật sự chịu không nổi nữa, Hoàn Nhĩ ghé vào trên bàn tưởng ngủ một hồi, ai biết mắt đều chưa kịp nhắm lại, đã có người gọi.
Nói là Lão Tần gọi 2 người bọn họ vào văn phòng.
Hoàn Nhĩ nhịn không được, ngẩng đầu hỏi bạn học có chuyện gì.
Bạn học không có trả lời, chỉ là ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hai bọn họ một cái. ---Đọc full tại Đọc Truyện---
Hoàn Nhĩ không có biện pháp, đành phải kêu người bên cạnh đã ngủ say- Lục Lộc kêu dậy, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Lão Tần kêu chúng ta đi văn phòng.”
Lục Lộc nghe vậy, biểu cảm ngưng trệ một chút.
Muốn nói tại đây cái trường học người cậu sợ nhất,vậy nhất định là Lão Tần.
Ngay từ đầu, ánh mắt kia nhìn cậu giống như cái đinh vậy, đóng thẳng trên người Lục Lộc, trong phương diện học tập ấy, chưa bao giờ buông tha cậu.
Cho nên vừa nghe kêu cậu đi văn phòng, Lục Lộc trong lòng liền không hiểu sao hốt hoảng một trận.
Nhớ tới lần trước cũng là kêu cậu cùng Lâm Hoàn Nhĩ, kết quả liền muốn để Lâm Hoàn Nhĩ giám sát cộng thêm tra tấn cậu.
“Việc gì vậy?” Lục Lộc đứng dậy, nhỏ giọng hỏi một câu.
Hoàn Nhĩ lắc đầu, tỏ vẻ bản thân cũng không biết.
Trong văn phòng chỉ có một người là Lão Tần, khác giáo viên cũng không có, khi hai người bọn họ tiến vào, Lão Tần đã mở sẵn cửa cho bọn họ.
Yên tĩnh ngoài ý muốn.
Sắc mặt Lão Tần không quá tự nhiên, xoay người lại, ý bảo bọn họ ngồi xuống hai cái ghê trước mặt.
Hai người liếc nhau, không yên ngồi xuống, như là đang đứng đống lửa, ngồi đống than.
Lão Tần nhìn bọn họ như vậy, đương nhiên là thế nào cũng không tự nhiên, chỉ có thể cúi mắt, không hướng bên kia cậu nhìn.
Lão Tần thanh thanh cổ họng, sau đó mở miệng nói:” Thầy biết, của các em có tính chất tương đối đặc thù.”
Câu này vừa thốt ra lời này đứng lên, trong văn phòng tràn ngập không khí xấu hổ, đại khái là đã đoán được thầy muốn nói gì.
“Nhưng ở trong trường học, vẫn nên chú ý một chút.”
Lão Tần một bộ nghiêm trang nói như vậy, Hoàn Nhĩ nghe được cũng không thể không biết xấu hổ, cô chỉ có thể cúi đầu, một bên nghe một bên gật đầu.
Khi tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người mới từ trong văn phòng đi ra.
Hoàn Nhĩ cúi đầu mím môi, gò má hơi hơi phiếm hồng.
Kỳ thực Lão Tần cũng không nói cái gì, chính là thời điểm hai ngày trước, chuyện hai bọn họ yêu đương, bị phát hiện trên mạng.
Vừa mới xuất đạo đã bị tuôn ra chuyện như vậy, vốn là thập phần bất lợi cho bọn họ ——
Nhưng có lẽ quan hệ xã hội của công ty rất mạnh, trước tiên mua marketing, đem sự tình toàn bộ đều phóng đại, sau đó nhân tiện pr cho nhóm nhạc.
Nhưng những việc này đối với công ty bọn họ cũng không phải việc gì đặc biệt.
Tiếp theo chỉ cần cố gắng trau dồi luyện tập, còn có sự trợ giúp từ công ty, lập tức có vô số người qua đường trên mạng đã thành fan, thậm chí quy mô ngày càng mở rộng.
Dù sao cũng là người mới xuất đạo, cũng không có quá khứ đen tối gì, cứ như vậy, mấy người bọn họ rất nhanh đã hồng, thậm chí muốn đại bạo.
Cũng tạo ra một CP mới.
Mà bát quái như vậy ở trong trường học tự nhiên không thế thiếu. ---Đọc full tại Đọc Truyện---
Các học sinh đều nói chuyện này rất hăng say.
Lão Tần lúc này mới tìm hai người bọn họ đến nói chuyện.
Học sinh Lâm Hoàn Nhĩ này, ông rất thích, cho tới nay học tập nghiêm túc, thành tích cũng ổn định, cơ hồ chưa từng có sai lầm.
Bên ngoài vẫn đang bàn tan rất nhiều về chuyện này, ông không quản đến được, nhưng dù sao ở trong trường học, vẫn nên chú ý một chút.
Mấy ngày nay rất lạnh, tuyết không ngừng rơi, trong vườn trường đã bị bao phủ bởi một lớp tuyết dày, gió ào ào thổi qua.
Lâm Hoàn Nhĩ vừa ra khỏi cửa liền run cả người.
Cô vây quanh khăn quàng cổ, cằm đều giấu ở bên trong khăn quàng cổ, lộ ra nửa bên mặt cùng mũi đều đỏ rực.
Lục Lộc nhịn không được đưa tay nhéo nhéo mũi cô: “Giống ông già Noel.”
Cậu đùa nói.
“Đừng động tay động chân.” Hoàn Nhĩ lui về phía sau một bước, giống con mèo nhỏ vươn móng vuốt, cảnh cáo cậu: “Lão Tần vừa mới nói cậu.”
Lão Tần luôn thích Lâm Hoàn Nhĩ, chưa bao giờ nói cô nửa câu nặng lời, cho nên vừa rồi kêu hai người đi vào, kì thực chỉ nói mình Lục Lộc mà thôi.
“Vì sao lại nói mình chứ?” Lục Lộc biết rõ còn cố hỏi lại.
Hoàn Nhĩ bị lời này của cậu ngăn chặn, còn chưa có trả lời, Lục Lộc nở nụ cười, bản thân tự trả lời: “Còn không phải bởi vì cậu sao.”
Đi tiếp hai bước, liền đến trước phòng học.
Hoàn Nhĩ đang muốn đi vào, Lục Lộc đột nhiên đưa tay, từ phía sau một phen đem cô giữ chặt.
Cậu thoạt nhìn có lời muốn nói, mím môi, lời đến bên miệng, lại nói không ra.
“Vào lớp rồi.” Hoàn Nhĩ nhìn tay cô bị cậu lôi kéo, không nói chuyện cũng không chịu buông tay, nhỏ giọng thúc giục một câu.
“Ba mình nói, chủ nhật này, mời cậu tới nhà ăn cơm.” Lục Lộc rốt cục cứng đờ nói ra một câu.
Này chủ nhật vừa khéo đã thi xong, công ty thì có thể cho nghỉ phép, Lục Thành Tông chỉ nói cậu mang Hoàn Nhĩ trở về ăn cơm.
Hoàn Nhĩ sửng sốt một chút.
Tuy rằng lúc trước cô gặp qua Lục Thành Tông cũng có quen biết, nhưng tới mức vào nhà, trong lòng cô vẫn là không yên, đặc biệt Lục Lộc vừa nói, đột nhiên còn có điểm hoảng.
“Được.” Do dự một chút, Hoàn Nhĩ vẫn gật đầu đáp lại.