Thời điểm rẽ ngoặt, Hoàn Nhĩ quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Vừa vặn chống lại ánh mắt chứa đầu địch ý của Trần Duyệt.
“Cô ấy tới tìm cậu.” Hoàn Nhĩ không xác định nói một câu.
“Hôm nay sẽ không đi công ty, đi nhà của mình có phòng luyện tập.” Lục Lộc giống như hoàn toàn không nghe thấy cô nói chuyện, nói.
“Cậu thấy mình mặc chiếc váy này có đẹp hay không?”
Hoàn Nhĩ nói thầm một câu.
“Tôi chọn mấy bài hát, cậu nghe trước một chút, rồi chọn sau.”
Lục Lộc tiếp tục tự nói.
“Cậu có thẻm nghe mình nói chuyện hay không?”
“Nghe xong rồi.” Lục Lộc không lắm để ý gật đầu, trả lời nói: “Váy của cậu khó coi thật đấy.”
“Nếu cậu thích, mình có thể mua cho cậu chiếc váy đẹp hơn nha.”
Hoàn Nhĩ nhất thời sửng sốt, nhưng là nghĩ đến cái gì, trên mặt lại lộ ra tươi cười, cũng không tiếp tục đề tài này.
“Mình muốn về trước ký túc xá lấy cái này, cậu đi về trước, có được không?”
Dù sao ký túc xá của bọn họ cách đây cũng không xa, đi hai bước liền đến.
“Mình đi cùng cậu.” Lục Lộc giữ chặt tay cô nói.
“Không cần, cậu về trước đi, ta có một kinh hỉ nhỏ cho cậu đây.”
Hoàn Nhĩ trở về khẳng định muốn về một lát, chuẩn bị vài thứ, cũng không thể để Lục Lộc luôn chờ cô.
Lục Lộc gật đầu, cũng không kiên trì nữa.
Cậu đưa tay nhẹ nhàng gõ nhẹ cái trán của cô, cười nói: “Kia nhớ nhanh chút, quá hạn không chờ!”
“Đã biết.”
Lục Lộc nhìn cô rời đi, đến lúc không thấy bóng lưng, mới cười quay đầu lại, đi về hướng ký túc xá của mình.
Rất nhanh sẽ đến.
Lục Lộc mở cửa, thấy trong phòng mở cửa, thời điểm cúi đầu đổi giày, vừa vặn thấy một người ngồi trên sofa.
Xa xa chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu màu đen, hơn nữa trong phòng, rèm cửa sổ bị kéo lên, có vẻ hơi u ám, thấy không rõ lắm.
Lục Lộc tưởng Quý Mạt.
“Sao hôm nay lại trở về sớm vậy?” Lục Lộc một bên đổi giày một bên hỏi.
Quý Mạt người này rất bận rộn, buổi tối không đến mười một mười hai giờ tuyệt đối không thấy được bóng người.
Cũng không có ở phòng luyện tập, dù sao cũng không biết cậu mỗi một ngày đều đi đâu.
“Lúc nên trở về không trở về, lúc không lúc nên trở về thế nào đột nhiên lại —— “
Lục Lộc nói được nửa câu, người trên sofa đột nhiên đứng lên, mang theo áp bách mãnh liệt, chậm rãi chuyển mình.
Lục Lộc ngồi thẳng lên, lúc thấy mặt người đó, liền sửng sốt, đứng ở tại chỗ, ánh mắt ngưng lại, nhìn như vậy, hiển nhiên có chút kinh ngạc.
Hoàn Nhĩ ngày hôm qua cùng Thư Tâm học làm bánh ngọt.
Chị Thư Tâm làm bánh ngọt rất ngon, lại hương lại ngọt, chỉ cần ngửi hương vị đều làm cho người ta không kiềm chế được.
Hoàn Nhĩ nghĩ nghĩ đã vội tới đưa Lục Lộc nếm thử.
Cho nên cô chạy về ký túc xá, đem bánh ngọt làm ngày hôm qua ở trong tủ lạnh tiểu một lần nữa làm nóng, lấy hộp ra đựng.
Đi về hướng ký túc xá của Lục Lộc.
Dọc theo đường đi ngửi hương vị thơm ngào ngạt, Hoàn Nhĩ đi đều nhẹ nhàng hơn hẳn.
Cô nghĩ Lục Lộc nhất định sẽ thích.
Hoàn Nhĩ đi tới cửa.
Cửa lớn tuy rằng khép hờ không đóng, nhưng Hoàn Nhĩ vẫn muốn gõ cửa.
Tay vừa mới nâng lên, đột nhiên nghe được bên trong tựa hồ có tiếng gì đó, cô ngẩn ra, động tác liền dừng lại.
“Việc kia, con cũng đã đáp ứng ba, ba còn muốn như thế nào nữa?”
Hoàn Nhĩ nghe được ra, đây là thanh âm của Lục Lộc.
Giọng cậu thập phần bất đắc dĩ, có một loại cảm giác mệt mỏi thật sâu không thể nói thành lời, đè nén, như là muốn bộc phát ra, lại như đang cố gắng chịu đựng.
Sau đó lại xuất hiện âm thanh một người khác.
Chỉ là âm thanh của người đó rất trầm ổn, rất nặng, nói một chuỗi lời, lời nói thấm thía, Hoàn Nhĩ nghe không rõ ràng.
“Nhiều năm như vậy, con cuối cùng muốn thế nào?”
Lời nói của người đó vừa phát ra, Lục Lộc lại đột nhiên lên tiếng, thanh âm so với lúc nãy còn lớn hơn không ít, rống lên một câu, dáng vẻ cực kì phẫn nộ.
Hoàn Nhĩ ở bên ngoài nghe được đều run lên.
“Lục Đổng, từ nhỏ đến lớn, ta còn chưa đủ nghe lời ngài nói sao? Ngài cao cao tại thượng, ngài nắm trong tay hết thảy, nhất định phải để tất cả mọi người theo ý muốn của ngài, đều phải nghe ngài nói.”
“Dù sao tôi cũng là cái loại ngu xuẩn, vô dụng, làm cái gì đều không được, chỉ có đi theo con đường ngài an bài, mới có tương lai, mới có hi vọng —— “
“Ngài muốn đem tôi bức tử mới cam tâm, phải không?”
Cuối cùng khi nói những lời này, cậu nghiến răng nghiến lợi, Hoàn Nhĩ nghe được trong lòng run lên, không hiểu sao rét run.
Cậu vừa mới nói xong câu đó, Hoàn Nhĩ liền nghe thấy bên trong ‘bang’ một tiếng, như là có cái gì rơi xuống vậy, sau đó lại là một trận bùm bùm.
Hoàn Nhĩ trong lòng run lên, kém chút cho rằng người ở bên trong đánh nhau.
Cô không do dự, lập tức đẩy cửa mà vào.
“Lục Lộc.” Hoàn Nhĩ sốt ruột hô một tiếng, thẳng đến hướng Lục Lộc chạy tới, đem hộp trên tay tùy ý đặt ở một bên.
“Cậu thế nào? Không sao chứ?”
Vừa hỏi xong, cúi đầu liền thấy trên đất cốc nước đã vỡ, nước văng tung tóe, mà lại nhìn, phát hiện trên người cậu không có nửa điểm khác thường.
Hẳn là không cẩn thận làm vỡ cái cốc.
Hoàn Nhĩ nhìn, thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó ngẩng đầu hướng bên cạnh xem.
Người bên cạnh mặc một thân tây trang, thân hình cao lớn, lúc này một mặt nghiêm túc, lạnh lùng vô cùng.
Hoàn Nhĩ nhìn vài lần, cảm thấy người này có chút quen mặt, nghĩ một lát mới đứng lên, đây là người ngày đó đến phòng luyện tập tìm Lục Lộc.
Vừa mới bọn họ giống như ở cãi nhau…. Cho nên hiện tại đây là tình huống gì?
Lục Lộc mặt tức giận, ánh mắt đỏ đậm một mảnh, trừng mắt nhìn người trước mặt, ánh mắt như nhìn kẻ thù vậy.
Hoàn Nhĩ cho tới bây giờ chưa thấy qua Lục Lộc như vậy.
Làm người ta kinh hồn khiếp sợ.
Cô theo bản năng liền nắm tay cậu.
“Không có việc gì, không cần tức giận, có cái gì, chúng ta từ từ nói.” ---Đọc full tại Đọc Truyện---
Hoàn Nhĩ nói thập phần ôn nhu, mang theo chút ấm ấp, ở bên người cậu nhỏ giọng nói.
Tận lực trấn an cảm xúc của cậu.
Hoàn Nhĩ biết, lời nói khi con người tức giận mất đi lý trí, liền dễ dàng gây ra việc hồ đồ, rất nhiều thời điểm, sau đó bản thân đều sẽ hối hận.
Tuy rằng Hoàn Nhĩ không biết giữa bọn họ là quan hệ như thế nào, đã xảy ra cái gì.
“Mình đi thu dọn.” Hoàn Nhĩ nhìn những thủy tinh mảnh nhỏ, đang muốn xoay người đi lấy cái chổi, Lục Lộc liền giữ cô lại.
“Không cần, để mình dọn.” Sắc mặt của cậu thoạt nhìn bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng thanh âm vẫn vô cùng trầm thấp, không có một chút cảm xúc.
“Lời nên nói ta cũng nói rồi, việc ta muốn làm chuyện, cho tới bây giờ không thể thay đổi.”
Lục Thành Tông vân vê bản thân mình, ngữ khí nghiêm túc, nói: “Con chơi đùa có thể, nhưng ‘mời’ xem bản thân mình đi.”
Lục Thành Tông nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.
Lục Lộc cắn răng.
Cậu ấn Hoàn Nhĩ ở ngồi trên sofa.
“Cậu không nên động, mình đem nơi này thu dọn trước.”
Lục Lộc sợ thủy tinh tùy tiện sẽ làm bị thương đến Hoàn Nhĩ, động tác bay nhanh chóng, lập tức liền thu dọn xong.
Hoàn Nhĩ lúc này mới nghĩ đến bản thân mang bánh ngọt đến.
Để trong phòng một lát, may mắn không lạnh, còn có một chút độ ấm.
Ấm áp vừa vặn.
“Đây là tự mình làm, rất ngọt.”
Hoàn Nhĩ đem hộp mở ra, đưa tới trước mặt Lục Lộc, cười nói: “Ăn chút ngọt, tâm tình cũng sẽ đỡ hơn.”
Lục Lộc vừa mới phát tính tình lớn như vậy, sau lại yên lặng thu thập này nọ, tuy rằng không nói một lời, nhưng nhìn ra được, tâm tình không tốt.
Cậu ở Hoàn Nhĩ bên cạnh ngồi xuống, nhìn thoáng qua bánh ngọt kia, không nói lời nào, liền đưa tay nhận lấy.
Đem một miếng toàn bộ nhét vào miệng.
Không biết cậu có ăn không, liền nuốt rất nhanh.
Hoàn Nhĩ sợ cậu nghẹn, lập tức liền đưa tay vỗ lưng cậu, khuyên nhủ: “Cậu ăn chậm một chút.”
Cô nhẹ nhàng vỗ cậu, mới vỗ hai cái, Lục Lộc đột nhiên ôm lấy cô, đầu tựa lên vai cô.
Im lặng không nói.
Hoàn Nhĩ cũng không có hỏi cậu đã xảy ra cái gì, chỉ là nhìn cậu như vậy, cảm thấy đau lòng. ---Đọc full tại Đọc Truyện---
Cũng liền nhẹ nhàng ôm lại hắn.
Cứ như vậy qua một lát… Hai người đều không nói gì.
Trong phòng phá lệ yên tĩnh.
Hồi lâu sau, Lục Lộc rầu rĩ mở miệng, nói: “Ông ấy là ba mình.”
Hoàn Nhĩ nghe thế, cũng không quá kinh ngạc.
Kỳ thực theo vừa rồi bọn họ nói chuyện có để lộ ít chi tiết, cô có thể đoán được.
Đầu tiên là lúc trước đến phòng luyện tập tìm cậu, còn có thời điểm cô nhắc tới bọn họ đều họ Lục, Lục Lộc lại có phản ứng lạ lùng.
Còn có lúc trước, chuyện cậu xuất đạo, đột nhiên bị Lục đổng tự mình hoãn.
Lục Lộc thanh âm bình tĩnh, thập phần đơn giản cùng Hoàn Nhĩ nói chân tướng sự tình.
Cậu thích ca hát nhảy múa, nghĩ ra nói, nhưng là Lục Thành Tông, lại muốn cậu tiếp nhận công ty, kế thừa vị trí của ông ta.
Ham muốn khống chế quá mạnh.
Sau đó hai người ra ước định, Lục Thành Tông đồng ý cho cậu đến công ty làm thực tập sinh.
Chỉ cần Lục Lộc có thể bằng thực lực bản thân bản tự giành được suất xuất đạo, là có thể theo ý tứ của cậu, không bức cậu tiếp nhận công ty.
Dù sao ở công ty xuất đạo, đó là quá trình rất khó khăn.
Chỉ là thực lực của cậu quả thật không tồi, tất cả mọi người đều cảm thấy như vậy, chỉ có Lục Thành Tông không tán thành.
Ông ta thậm chí luôn luôn cảm thấy, Lục Lộc không có thực lực, ở trên con đường này, không có khả năng thành danh.
Lục Thành Tông người này, rất cố chấp, cố chấp đến mức căn bản không ai có thể thay đổi ý tưởng của ông.
Hoàn Nhĩ luôn luôn lẳng lặng nghe cậu nói, nghe thanh âm của cậu, tuy rằng bình thản, lại càng ngày càng đè nén, trong lòng không khỏi run lên.
Đột nhiên, cô nghĩ tới cái gì.
“Vậy lần trước cậu vốn có thể xuất đạo… Nhưng là nhưng không có… Là vì ba cậu sao?”
Hoàn Nhĩ hỏi Lục Lộc.
Lục Lộc cũng đồng dạng như vậy lẳng lặng nhìn cô.
Do dự một lát, cậu lắc đầu, nói: “Không phải, thật ra là bản thân mình tự yêu cầu.”
Lục Lộc sờ sờ đầu cô, đột nhiên liền nở nụ cười, trong thanh âm lạnh nhạt nổi lên chút ý cười.
“… Không phải cậu nói, muốn đuổi kịp của mình bước chân sao?”
Lục Lộc nói một câu, làm Hoàn Nhĩ ngây ngẩn cả người.
Cô phía trước khảo hạch không qua, tối hôm đó, khóc rất đau đớn, nói cô rốt cuộc không có biện pháp đuổi theo bước chân của cậu, không thể cùng cậu đứng chung một chỗ.
“Cho nên, mình được như vậy không phải là?”
Lục Lộc biểu cảm thoải mái, nói chuyện, giống như không coi việc này là một việc lớn vậy.
Nhưng Hoàn Nhĩ nghe xong, tâm lại bỗng dưng trầm xuống.
Cô nói muốn đuổi theo bước chân cậu,cậu sẽ không xuất đạo, thậm chí mạo hiểm hoàn thành không xong ước định, hoàn thành không xong giấc mộng phiêu lưu, cũng muốn làm như vậy.
Hoàn Nhĩ đau xót, kinh ngạc nhìn cậu, nước mắt vừa rơi, chảy ròng hai bên má.