Đừng Làm Nũng Với Anh

Chương 38: Bôi Thuốc




Ngày kế tiếp, Lâm Hoàn Nhĩ giống như được tiêm máu gà.

Cô mỗi ngày đúng 6 giờ đến công ty, luôn muốn luyện tập đến mười một mười hai giờ, mới về ký túc xá.

Có đôi khi quên luôn thời gian, cho dù là đến rạng sáng một hai giờ khuya cũng có .

Hơn nữa mỗi ngày trở về, thường thường là cả người đều ướt đẫm.

Đều là mồ hôi.

Cô biết, nỗ lực, là chuyện duy nhất hiện tại cô phải làm.

Mà nhóm nữ mới, kế tiếp cũng xuất đạo.

Công ty Tân Đoàn ra mắt nhóm nhạc mới, dù không đến mức  rất rất hot, nhưng cũng là việc lớn không thể nghi ngờ.

Vì vậy, nhóm nữ vừa ra nói, liền đạt được độ chú ý cực cao.

Khởi đầu rất tốt.

Những việc này tựa hồ đều có thể dự đoán trước, nhưng là trong đó có một việc, Hoàn Nhĩ không nghĩ tới.

Chính là bên trong MV kia, cô lại là người kết màn.

Cho dù thời gian chỉ ngắn ngủn vài giây, nhưng mà ngoài ý muốn là độ chú ý khá cao.

Cư dân mạng đều ở thảo luận, nói người cuối cùng xuất hiện sẽ là ai, có người nói là thành viên một thành viên của nhóm, có người nói là tiền bối trong công ty, cũng có người nói là thực tập sinh của công ty.

Mọi thuyết phân đoán, ý kiến trái chiều.

Hơn nữa truyền thông đưa tin rất nhiều, mỗi người một ý, thật sự là đem lòng hiếu kỳ của mọi người  câu đến cao độ.

Càng thần bí, lại càng tò mò.

Hoàn Nhĩ ngẫu nhiên cũng sẽ vào tin tức mới, load load Weibo nhìn.

Cô rõ ràng minh bạch, việc này, không phải là ngẫu nhiên.

Hoàn Nhĩ một mình đang luyện tập trong phòng.

Mới có vài người vừa mới xuất đạo, lộ  trình liền an bày rất vẹn toàn, trên cơ bản không có nhiều thời gian luyện tập trong phòng.

Vì thế phần lớn thời gian, chỉ có một mình Hoàn Nhĩ.

Cô thở dốc, dừng động tác lại, xoay người đi lấy nước uống, nhưng ngay khi  đầu ngón tay đụng tới bình nước nháy mắt tối om.

Toàn bộ phòng luyện tập đều đen ngòm.

Lúc này đã hơn mười một giờ, các phòng luyện tập chung quanh đã sớm đóng cửa, không gian tối tăm, đưa tay không nhìn thấy ngón.

Hoàn Nhĩ hoảng hốt.

Cô không phải sợ tối, cũng không sợ ma quỷ gì đó, chính là rất ngạc nhiên, khó tránh khỏi trong lòng hốt hoảng.

Cô đem nước xuống, hướng tới cửa, chậm rãi đi qua.

Phòng luyện tập trống trải, cũng rất lớn, trên cơ bản trừ bỏ một mặt gương sẽ không có cái gì.

Nhưng vì nhìn không rõ lắm, Hoàn Nhĩ vẫn là từng bước một, dọc theo bên cạnh gương dịch chuyển về phía trước.

Thời điểm có thể đụng đến chốt mở, cô đưa tay ra, từng chút hướng lên trên cửa.

Chuyện này cũng không biết là như thế nào. Phòng luyện tập  bên này, từ trước tới nay, chưa từng xảy ra vấn đề này.

Bên tai tựa hồ truyền đến tiếng hít thở mỏng manh.

Cả người lúc đó Hoàn Nhĩ đều cứng lại.

Cô đột nhiên  có chút sợ hãi.

Cô tiến lên một bước nho nhỏ, nuốt ngụm nước miếng, đè lại thần kinh, đột nhiên đè xuống chốt mở, nháy mắt cô giương mắt, trước mắt liền hiện lên một thân ảnh.

Cô kinh hô một tiếng, nhấc chân lui về sau, thân mình cũng ngã xuống, nhưng một bàn tay duỗi đến của bên hông cô, đem cô ôm lấy.

Tập trung nhìn vào, mới phát hiện người trước mắt là Lục Lộc.

Hoàn Nhĩ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Cậu làm gì vậy?”

Buổi tối khuya, thực dọa người, hù chết người ta rồi.

“Đưa cậu về nhà.”

Mấy ngày nay câu rất vội, luôn không về công ty, thẳng  tới buổi chiều hôm nay, mới giải quyết xong chuyện.

Lại nghe Quý Mạt nói, Lâm Hoàn Nhĩ mấy ngày nay, đến sớm về trễ, cơ hồ là ngày ngày ở phòng luyện tập, gần như không có thời gian nghỉ ngơi.

Cậu vừa vặn đi ngang qua bên này, thấy đèn còn  sáng.

Cậu đứng ở cửa, xem cô nhảy đã một lát rồi.

Xem cô cả người toàn mồ hôi, thở phì phò, ngay cả bước chân đều không vững .

Sau đó đột nhiên đã nghĩ muốn chỉnh cô một chút.

“Mấy giờ?” Hoàn Nhĩ chỉ biết là tối rồi, nhưng là luôn luôn như vậy không ngừng luyện tập, thời gian trôi qua, cũng lặng yên không một tiếng động.

Ngẩng đầu vừa thấy, kim đồng hồ đã chỉ hướng mười hai giờ.

Đã trễ thế này…

“Vậy cậu đợi lát nữa,  mình đi thay quần áo.” Hoàn Nhĩ ném lại một câu, liền xoay người chạy về phía phòng thay đồ.

Động tác rất nhanh, không đến năm phút đồng hồ liền đi ra.

Hoàn Nhĩ hôm nay mặc là một chiếc váy màu lam không có tay , bởi vì ra mồ hôi,  cô  liền đem tóc buộc đuôi ngựa cao.

Dưới ánh đèn, còn có thể thấy mồ hôi trên thái dương Cô.

“Đi thôi.”

Hoàn Nhĩ ngẩng đầu cười nói.

Cô đóng cửa, rồi cúi đầu khóa cửa.

Lục Lộc ánh mắt tùy ý đảo qua đi, đột nhiên thấy cánh tay có một mảng bầm tím, trên da thịt trắng tuyết, thật sự là đặc biệt nổi bật.

Ánh mắt Lục Lộc ngưng tại vết  bầm kia, dừng một chút, đưa tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên vị trí miệng vết thương.

Mới chạm được, cánh tay Hoàn Nhĩ liền run lên.

“A ―― “

Cô nghiêng đầu nhìn cánh tay, mới thấy trên tay mình có một mảng bầm tím, lặng lẽ nhìn, ngay cả bản thân cũng cảm thấy kinh ngạc.

“Đây là bị từ bao giờ?”

Lúc trước còn không có cảm giác, hiện tại vừa bị Lục Lộc chạm vào, liền cảm thấy… Rất đau.

“ Tôi hỏi cậu đấy!” Lục Lộc nói xong, đánh một lên đầu cô, lực đạo thật sự không nhẹ.

“ Bản thân cậu bị thương, cậu lại không biết?” Lục Lộc  trách cứ  xong, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, trên mặt toàn đau lòng, cũng là thật sự. ---Đọc full tại Đọc Truyện---

Hoàn Nhĩ bĩu môi, giật giật cánh tay, tựa hồ cảm thấy còn có chỗ khác cũng đau, nhưng là… Cũng không cảm giác được là chỗ nào.

“Đây là hôm nay mới… Mình cố luyện tập, sao có thể biết.”

Cô thật sự rất ủy khuất.

“Bất quá cũng không có việc gì, dù sao thường xuyên đều có, qua vài ngày liền hết.”

Bọn họ bình thường luyện tập, bị thương là chuyện tránh không được, thời điểm nghiêm trọng, thắt lưng bị thương, chân bị thương, thậm chí đều không thể cử động, cô chỉ là vết bầm nho nhỏ, đều không tính là gì.

“Đợi lát nữa về mình sẽ thoa thuốc liền ―― “

“ Được rồi được rồi, đừng nói nữa.” Lục Lộc bất đắc dĩ đánh gãy tiếng của cô, giữ chặt tay cô đi ra ngoài, liên tục nói: “Đi nhanh đi, tôi thoa thuốc cho cậu.”

Nhược Thủy cùng Thư Tâm đã mấy đêm cũng không về ký túc xá.

Các cô mới mới xuất đạo, công việc liền một đống một đống đưa tới trước mặt, cơ hồ không có thời gian nghỉ ngơi, mỗi ngày đều vội vàng, vừa mở mắt đều không biết bản thân ở đâu.

Cho nên ký túc xá yên tĩnh một cách đáng sợ.

Hoàn Nhĩ mở tủ tìm được thuốc, vừa tìm vừa nói: “Trước kia mỗi ngày buổi tối trở về, còn có thể ăn hoa quả chị Thư Tâm gọt, hiện tại thật quạnh quẽ chỉ có một mình mình ở thôi.”

Cô nói, mang thuốc mỡ về.

Hoàn Nhĩ ngồi xuống sofa, cầm thuốc mỡ đưa đi, nhẹ nhàng cười nói: “ Này.”

“ Cậu bảo bôi thuốc cho mình đó.”

Lục Lộc đưa tay nhận.

“ Mấy ngày nay cậu đúng là nhàn thật, luyện tập đến không muốn sống nữa.” Lục Lộc thoa thuốc cho cô động tác nhẹ nhàng, sau đó tựa như trào phúng mà nói.

Hoàn Nhĩ thở dài.

“ Mạng thì đương nhiên muốn rồi.” ---Đọc full tại Đọc Truyện---

Cô muốn nỗ lực, đồng thời cũng biết mức độ của bản thân.

Ít nhất sẽ không để thân thể của  mình xảy ra vấn đề gì.

Hoàn Nhĩ nâng cằm ngẩng đầu nhìn cậu, tầm mắt rơi trên đường cong khuôn mặt cậu, tóc đen nhẹ nhàng rủ xuống, rũ ở trên trán.

Hoàn Nhĩ đột nhiên phát hiện, ngày nay cậu đều không đeo kính và đội tóc giả. Xuất hiện trước mặt cô, đã bộ giáo nguyên bản cùng chân thật nhất của Lục Lộc.

Cô vươn tay ra, không đợi phản ứng lại, liền đặt trên đầu cậu, dùng sức xoa xoa tóc của cậu, cười nói: “Lục Lộc, tóc giả của cậu đâu?”

Lục Lộc biến sắc.

Cậu thu tay trở về, phiền chán nói: “ Tự cậu thoa đi!”

Lâm Hoàn Nhĩ gần đây thật là càng ngày càng vô pháp vô thiên.

“Cũng sắp khai giảng, cậu đến lúc đó… Vẫn như vậy đi?”

Tuy rằng Hoàn Nhĩ không biết, lúc trước vì sao cậu muốn giả dạng làm như vậy.

Nhưng cô cảm thấy, diện mạo Lục Lộc rất tốt, một khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, tùy ý bị chà đạp, đúng là đáng tiếc.

Nhưng nghĩ tới phương diện khác, đây thật sự là trêu hoa ghẹo nguyệt!

“Không như vậy thì như nào?” Lục Lộc thuận miệng hỏi lại.

Thật giống như là không nghe hiểu ý của Hoàn Nhĩ.

Hoàn Nhĩ cũng không cùng cậu bàn tiếp chuyện này.

“Hôm nay quá muộn,  cậu liền ngủ tại đây đi.” Dừng một chút, Hoàn Nhĩ nói tiếp: “Ngủ phòng mình.” ---Đọc full tại Đọc Truyện---

Lục Lộc biến sắc.

Hoàn Nhĩ quay đầu, thấy cậu thần sắc không đúng, nháy mắt liền biết cậu đang nghĩ cái gì, tiếp theo lập tức còn nói thêm: “ Mình đi phòng chị Thư Tâm ngủ!”

Hoàn Nhĩ nói xong, nghiêng đầu cười.

“Nghĩ cái gì đây.”