Hoàn Nhĩ thất kinh chạy ra ngoài cửa.
Ôm ngực, thở dốc từng ngụm.
Sau đó, khó có thể tin mà nuốt ngụm nước miếng, chưa phục hồi tinh thần lại.
Đại khái qua vài giây.
Phía sau mơ hồ truyền đến tiếng bước chân.
Hoàn Nhĩ tâm bang bang nhảy đến lợi hại, như muốn dồn lên cổ.
Trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh vừa mới nhìn thấy.
Phía sau cửa thủy tinh, mơ hồ truyền đến tiếng nước, dòng nước dọc theo thân thể ào ào chảy xuống…
Thân thể trắng nõn, hai chân thon dài thẳng đứng, thắt lưng tinh hẹp, cơ bụng lộ rõ, đường cong hai bên đẹp đẽ, lại hướng lên trên, còn có xương quai xanh tinh xảo của thiếu niên.
Bởi vì hàng năm luyện tập vũ đạo cùng tập thể hình, dáng người của cậu, có lẽ là nổi bật nhất so với những người cùng lứa tuổi.
Hoàn Nhĩ chỉ có thể nghĩ đến chuyện này.
Huống chi, còn có quản lý công ty, bất kể là cái gì, đều nghiêm cẩn khống chế.
Nghĩ vậy, mặt Hoàn Nhĩ càng đỏ.
“Cái đó, thực xin lỗi, mình không biết cậu ở bên trong…” Hoàn Nhĩ cúi đầu bụm mặt, nói ấp úng, cũng không dám quay đầu.
Lục Lộc đứng sau lưng cô.
Cậu hai mươi phút trước mới vào.
Đêm qua gọi điện thoại cho Hoàn Nhĩ, hỏi cô có thể thức dậy hay không, lúc đó cô không trả lời.
Lục Lộc nghĩ cô ngủ nướng nhiều như vậy, sợ cô chậm trễ, liền tính toán trở về một chuyến, kêu cô rời giường.
Vừa vặn thời điểm vào, Hoàn Nhĩ còn đang ngủ, cậu xem còn thời gian, trước hết đi tắm rửa một cái.
Cả buổi tối, ra một thân mồ hôi.
Đặc biệt khó chịu.
Ai biết, Lâm Hoàn Nhĩ mơ mơ hồ hồ bỗng nhiên đi đến.
Cho đến khi cô hô một tiếng chạy đi, Lục Lộc mới phản ứng lại.
Cậu ngay sau đó mặc quần áo, liền đi theo ra.
Tóc ướt sũng còn nhỏ nước, dính chặt lại, áo T-shirt trắng tinh lại trễ cổ, xương quai xanh như ẩn như hiện.
Rõ ràng có thể thấy được.
Vốn là có chút xấu hổ.
Nhưng nhìn phản ứng của cô tựa hồ càng ngại ngùng hơn.
Vì thế Lục Lộc không nói gì.
Hoàn Nhĩ không có nghe thấy câu trả lời phía sau, tĩnh tựa hồ ngay cả tiếng hít thở đều nghe không thấy.
Chẳng lẽ đã đi sao?
Hoàn Nhĩ nghĩ như thế, xoay người, qua đầu, nhất thời đập vào mắt mắt cô là khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu của cậu.
*(Tựa tiếu phi tiếu: Cười như không cười)
Khuôm mặt nháy mắt đỏ bừng.
“Cậu, cậu, cậu tắm rửa thế nào không đóng cửa?” Hoàn Nhĩ nửa ngày mới nghẹn ra một câu như vậy.
Hơn nữa cậu đều nói không trở lại, ai biết bên trong sẽ có người …
Mới sáng sớm.
“Lâm Hoàn Nhĩ, cậu khá lắm.”
Lục Lộc lấy khăn lông xoa xoa tóc, tiến lại gần.
“Ai nói tôi không có đóng cửa?”
Hoàn Nhĩ cả kinh, lúc đó tay liền theo bản năng run lên.
Côngẩng đầu nhìn cậu, vốn là muốn nắm chắc một chút cho thấy không phải là cô sai, nhưng nhìn vào ánh mắt Lục Lộc, một chút tự tin cũng không có.
“Mình, mình… Mình đi rửa mặt.” Hoàn Nhĩ khom người, liền hướng tới đằng trước mà chạy.
Trong đầu theo bản năng hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó.
Hồi tưởng lúc đó cậu không có đóng cửa.
Nhưng là đầu thật sự là có chút mơ hồ, nghĩ như thế nào cũng đều không ra.
Chỉ nhớ rõ bản thân đi đến tiến vào, lại không biết là thế nào đi ra.
Quên đi, Hoàn Nhĩ lắc lắc đầu.
Coi như bản thân cái gì đều không phát hiện tốt lắm.
Đúng, lúc đó quá nhanh, không có thấy gì cả.
Hoàn Nhĩ ở trong lòng như vậy một lần lại một lần nghĩ.
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu đá phiến trên đường ở cổ thành.
Đá phiến ngẫu nhiên toát màu rêu xanh, mang theo chút giọt nước mưa trong suốt, dưới ánh mặt trời lóng lánh.
Một đêm náo nhiệt ở cổ thành, lúc này tựa hồ mới có một chút hương vị yên tĩnh.
Lục Lộc mở ra cửa sổ, hít một hơi thật sâu.
Trong nháy mắt kia, đầu cậu như hiện ra rất nhiều rất nhiều sự tình.
Trong đêm qua, đến thật lâu thật lâu lúc trước.
Cậu suy nghĩ ước nguyện ban đầu của bản thân.
Kỳ thực cẩn thận ngẫm lại, liền phát hiện, khiêu vũ, xuất đạo này đó với cậu mà nói, cũng không có quan trọng như vậy.
Cậu chỉ là cần tìm cho mình một điểm cuối.
Cho nên lựa chọn con đường này.
Lục Lộc nghiêng đầu, vừa vặn mơ hồ thấy bên trong nhân thân ảnh.
Cậu nhớ tới, rất nhiều đêm, cậu đều từng gặp qua thân ảnh của cô.
Một mảnh góc váy hoa, một trận sữa thơm ngọt.
Đó là thứ của riêng mình cô.
Mà thời điểm này, đối với cô càng quan trọng hơn.
Cậu nghĩ, hiện tại, rốt cục có mục tiêu mới.
So với trước kia càng quan trọng hơn, càng cần cậu cố gắng hơn nữa.
Lục Lộc sắc mặt càng thêm nhu hòa đứng lên.
Khóe môi nhẹ nhàng giương lên.
Đó là một loại thần sắc cậu chưa bao giờ có.
Đại khái qua 15 phút, Hoàn Nhĩ thu thập xong đi ra.
Thắt lưng đen bó chặt vào quần áo.
Là đồ Thư Tâm chuẩn bị cho cô.
Tuy rằng không phải là quần áo bình thường Hoàn Nhĩ mặc, nhưng sắp lên sân khấu, nên trang phục ắt có sự khác biệt.
Cho nên Thư Tâm chuẩn bị cho cô cái gì, cô sẽ mặc cái đó.
“Đi thôi.” Cô đưa tay túi xách.
Cổ áo có chút thấp, thoáng cúi người, đập vào đáy mắt, là một khe rãnh trắng tuyết.
Hoàn Nhĩ kỳ thực phát dục rất tốt.
Là một loại tốc độ hoàn toàn vượt qua bạn cùng lứa tuổi.
Vì vậy, Hoàn Nhĩ kết luận rắng cô rất béo. ---Đọc full tại Đọc Truyện---
Trên người thịt nhiều, toàn thân thịt cũng nhiều hơn.
Hơn nữa chính là bởi vì như thế, làm cho cô nhảy cũng có đôi lúc không thuận tiện.
Lục Lộc liếc mắt một cái thấy, dừng tầm mắt một chút, lập tức liền đem ánh mắt dời đi.
Nhưng là hình ảnh kia dường như vẫn lưu lại trong mắt.
Yết hầu của cậu khẽ nhúc nhích.
Thật sự là, sáng sớm này, không thể bình yên một chút sao?
Hoàn Nhĩ ngồi thẳng lên, không hề phát hiện.
Cô một tay nắm lấy cánh tay cậu, tiếp theo đưa tay kéo tay kia của cậu, ngón tay nhéo vào cổ tay cậu.
Nhìn đồng hồ trên cổ tay cậu.
“Vừa vặn 6 giờ.”
Hoàn Nhĩ nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nói: “Cậu còn có thể ngủ một lát.”
Cậu đáy mắt đỏ sọng, sợ là một đêm không ngủ.
“Không cần.”
Thân mình Lục Lộc có chút cứng ngắc, thanh âm nói ra đều là khô chát.
Hoàn Nhĩ gật gật đầu.
Sau đó lôi kéo cậu đi ra ngoài.
Bước chân Lục Lộc cũng trầm trọng.
- --Đọc full tại Đọc Truyện---
Đột nhiên, dừng lại.
Hoàn Nhĩ cúi người thay đổi một đôi giày, đang chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm được phía sau lưng của cô.
Thân mình Hoàn Nhĩ cứng đờ.
Lục Lộc giữ chặt quần áo của cô, hướng cổ áo kéo lên trên.
Nhưng tựa hồ không có tác dụng gì, vừa kéo lên trên lại rớt xuống.
Cứ như vậy, cậu làm sao có thể cho cô ra ngoài.
“Đi thay quần áo đi.” Lục Lộc khụ khụ hai tiếng, có chút xấu hổ.
Hoàn Nhĩ không hề phát hiện, lắc đầu trả lời, một bộ dáng nghiêm trang.
“Không cần, đây là chị cố ý mua cho mình, nói muốn mình mặc, còn phải chụp ảnh chứng thực, nếu không chị ấy sẽ mất hứng.”
“Chị nào?” Lục Lộc nghẹn một hơi, còn chưa phát tác.
” Chị Nhược Thủy!” Hoàn Nhĩ ngay sau đó trả lời.
Lục Lộc gật đầu, nghĩ, quả nhiên là Nguyễn Nhược Thủy.
“Vậy xem ra tôi nên tìm Nguyễn Nhược Thủy hảo hảo nói chuyện, xem xem cô ấy có ý gì?” ---Đọc full tại Đọc Truyện---
Vì sao muốn tìm Nhược Thủy nói chuyện?
Hoàn Nhĩ sửng sốt, thế này mới nhận thấy được âm thanh Lục Lộc trầm thấp rất nhiều, tựa hồ có chỗ nào không thích hợp.....
Cô cúi đầu, lúc này mới bừng tỉnh.
Hoàn Nhĩ mím môi, bỗng nhiên liền nở nụ cười.
Cô càng cười Lục Lộc sắc mặt lại càng khó coi, sau đó, Hoàn Nhĩ trực tiếp đi qua lấy áo khoác.
Là cái áo ngày hôm qua Lục Lộc cho cô.
“Tốt rồi tốt rồi, đi thôi.”
Hoàn Nhĩ trước mặt cậu đem khóa áo khoác kéo lên.
Còn hướng lên trên kéo cao chút.
Thành nhỏ hôm nay phá lệ náo nhiệt.
Vốn chỉ là một hoạt động bình thường, tin tức công ty cũng giữ kín, cho dù là thực tập sinh, cũng không có thả ra tiếng gió với bên ngoài.
Nhưng người đến vẫn rất nhiều.
Hơn nữa trong đó phần lớn đều là nữ sinh.
Không biết là từ đâu truyền ra tin tức, nói là hôm nay sẽ có soái ca biểu diễn, hơn nữa, là một cặp song sinh.
Người gặp qua, đều nói vô cùng kì diệu.
Nói là toàn bộ vòng giải trí đều tìm không ra nhan sắc giá trị đến như vậy.
Mánh lới như vậy nhất truyền đi, có nhiều người tràn đầy phấn khởi tỏ mò muốn xem, nên người đến rất náo nhiệt.
Dù sao bất kể là xuất phát từ cái gì mục đích, tóm lại người tới ngfay càng nhiều, cho đến khi bên dưới sân khấu không còn chỗ.
Bên ngoài còn vây quanh một vòng.
Như thế khiến người quản lí thập phần đau đầu.
Hoàn toàn không nghĩ tới tình cảnh như vậy hôm nay.
Sợ đến lúc đó, duy trì trật tự thập phần khó khăn, chỉ sợ bởi vậy mà nháo xảy ra sự cố gì đâu.
Bên này Hoàn Nhĩ vừa vào cửa, AE đã cho cô mượn trang phục.
Hoàn Nhĩ đưa tay tiếp được, nghi hoặc.
“Tôi cũng không biết, chỉ là có chút nghi hoặc, liền đưa cho cậu… Mặc kệ, cậu cứ thay trước là được.”
Trang phục mới là áo T-shirt hồng nhạt không có tay bó sát người cùng chân váy màu trắng.
Hoàn Nhĩ gật đầu, cũng không nghĩ nhiều, liền đi vào phòng thay đồ.
Vén rèm lên, Vân Đóa vừa vặn đi ra.
Cô ta nhìn cô một cái, tiếp theo ánh mắt chuyển qua trang phục trên tay cô.
Ánh mắt hơi dừng một chút, ngẫm nghĩ vài giây.
Bộ dạng rất kỳ quái.
“Cậu động tác nhanh chút.” Cô ta cũng không nói gì, chỉ mặt lạnh đốc thúc một câu.
Sau đó liền rời khỏi.
Hoàn Nhĩ cùng cô ta vốn không quen, duy nhất cùng xuất hiện chính là ở cùng nhau luyện qua mấy điệu nhảy.
Thái độ Vân Đóa đối với cô luôn luôn là ôn hoà, Hoàn Nhĩ cũng thói quen, nhưng là lần này ra ngoài hoạt động, cô ta tựa hồ có phá lệ nhằm vào cô.
Luôn khó chịu với cô.
Ngữ khí cũng thập phần không tốt.
Hoàn Nhĩ không nghĩ ra bản thân ở đâu chọc tới cô ta.
Trừ ra ngày đó đến muộn ra, lại cẩn thận nghĩ, thật là không có gì.
Hơn nữa cho dù là bởi vì cô đến trễ, cũng không đến mức làm cho cô ta canh cánh trong lòng như thế.
Hoàn Nhĩ thay đồ, nghĩ nghĩ, bản thân vẫn nên mặc kệ đi.
Trước đem sân khấu hoàn thành là quan trọng nhất.
Hoàn Nhĩ đi hai bước, theo bước chân, cô cảm giác quần áo có chút lạ.
Chỗ thắt lưng có chút không thoải mái.
Hoàn Nhĩ thu lại, sau đó hít một hơi.
Hẳn là thích ứng thích ứng thì tốt rồi.
Hoàn Nhĩ nghĩ, thích ứng tốt sẽ không sao.