Trên sân khấu thì không cảm thấy gì.
Nhưng ngay khi bước xuống sân khấu, cô thấy chân như nhũn ra.
Cô trấn an tinh thần và chạy vào khán phòng trước khi lui vào hậu trường.
Cô đã nhìn thấy Lục Lộc.
Cô chắc chắn đó là cậu.
Cô biết rằng cậu sẽ đến.
Hoàn Nhĩ chạy đến bên cậu, ngẩng đầu nhìn cậu cười.
“Cậu đến khi nào?” Cô hỏi.
“Vừa rồi.”
“Thế nào?” Hoàn Nhĩ hỏi, cô múa thế nào.
“Ân.” Lục Lộc chỉ gật đầu nói một chữ.
Hoàn Nhĩ nhìn cậu đầy nghi hoặc.
Ân là gì? Lả tốt hay không tốt đây?
Hoàn Nhĩ không mong đợi để nghe bất cứ điều gì tốt đẹp từ miệng cậu.
“Chờ mình một chút, minh đi thay quần áo.” Hoàn Nhĩ vẫn đang mặc trang phục biểu diễn, đứng trước mặt Lục Lộc thế này, cô luôn cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Hoàn Nhĩ xoay người lại, sợ Lục Lộc rời đi, đặc biệt dặn dò: “Cậu đừng đi, đợi mình một lát, một lát thôi.”
Sau đó cô vội bước nhanh đi.
Hoàn Nhĩ chỉ mất năm phút để quay lại.
Cô thay một chiếc áo sơ mi, một chiếc áo khoác denim ngắn thành một chiếc áo khoác dài, cô không trang điểm, nói vội một câu với Thư Tâm, cô liền chạy ra ngoài.
May mắn thay, Lục Lộc vẫn ở đó.
“Cậu định ở lại công ty?” Bên ngoài mặt trời đã lặn, trời cũng đã tối.
Mọi hôm tầm này, Lục Lộclẽ ra phải ở trong phòng luyện tập.
“Không, hôm nay là ngày nghỉ.” Lục Lộc đáp.
Lục Lộc nói xong liền hối hận.
Lâm Hoàn Nhĩ hỏi điều này, chắc hẳn không có chuyện gì tốt.
Quả nhiên—-
“Thật tốt quá!” Hoàn Nhĩ cười gật đầu.
Cô kéo cậu ra ngoài.
“Nói cho cậu biết, mình hôm nay làm trò hề rồi.” Hoàn Nhĩ ngẩng đầu nhìn cậu, cẩn thận nhớ lại bộ dáng của người kia.
Thực ra chỉ nhìn sơ qua thì rất giống nhau nhưng nếu nhìn kỹ vẫn dễ dàng phân biệt được.
Hai khuôn mặt hoàn toàn khác nhau, nhưng lại giống nhau một cách kỳ lạ.
Lục Lộc bị cô nhìn chằm chằm rồi quay đi.
“Cậu có anh em nào không?” Đây là lời giải thích duy nhất mà Hoàn Nhĩ có thể nghĩ ra.
Lục Lộc không hề nghĩ ngợi, thoe bản năng trả lời: “Không có.”
“Thật sự không có?”Hoàn Nhĩ không cam lòng hỏi lại.
“Thật sự không có.” Lục Lộc không kiên nhẫn nhấn mạnh.
“Nhưng hôm nay mình nhìn thấy một người ở hậu trường trông rất giống cậu.” Hoàn Nhĩ hơi dừng lại, sợ cậu không tin, nghiêm túc nói thêm: “Thật sự rất giống.”
“Thật sao? Thế giới này rất nhiều người giống nhau. ”Lục Lộc vừa nghe vừa thản nhiên đáp, tựa hồ không quan tâm.
“Còn là người thi cùng mình.” Hoàn Nhĩ vẫn còn chút nghi hoặc.
Nghe thấy từ “thi cùng”, ánh mắt Lục Lộc khẽ nhúc nhích.
Cậu nhớ lại cuộc điện thoại mà cậu đã nhận trước đó.
“L, cậu tranh thủ đi gặp cậu ấy đi.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Lục Lộc có chút khác thường, Hoàn Nhĩ vội vàng hỏi:“Cậu biết cậu ấy?”
Lục Lộc lắc đầu: “Tôi không biết.”
Quả thực không biết.
Tên cẩu này còn lớn lên giống cậu, dạo này chơi nạn đạo mặt sao?
Cũng thực sự buồn cười.
—————————————————
Khi bước ra khỏi công ty, trời đã tối hẳn.
Hoàn Nhĩ cũng không nhiều lời, chỉ là kéo Lục Lộc đi về phía trước. ---Đọc full tại Đọc Truyện---
Hôm nay Lâm Hoàn Nhĩ của ngày.
Lôi cuốn và quyến rũ, như một nàng tiên trong đêm.
Chỉ là, lọn tóc xoăn gợn sóng to lớn của cô quá chói mắt, vừa dừng lại trên phố, ánh mắt mọi người hướng về phía cô từ lúc nào không hay.
Mà Lục Lộc bên cạnh càng thêm chói mắt.
Không có bất cứ vỏ bọc nào, cậu đi bên cạnh cô trong bộ dạng chân thật nhất.
Dù trong bóng tối vẫn hiện rõ khuôn mặt thanh tú.
Những ánh mắt săm xoi khiến Lục Lộc rất khó chịu.
Cậu không thích những cái nhìn này.
Tất cả những cái nhìn xa lạ.
“Đi, lối này.” Hoàn Nhĩ dường như cảm nhận được điều gì đó và kéo cậu sang lối đi bên cạnh.
Lục Lộc rốt cuộc không thể chịu đựng thêm được nữa.
“Lâm Hoàn Nhĩ, chính xác thì cậu muốn làm gì?”
“Không có chuyện gì, ra ngoài đi dạo chút.” Hoàn Nhĩ chắp tay sau lưng cười:“Mỗi ngày, cậu dù ở trường hay ở phòng luyện tập, nếu không ra ngoài đi dạo, người sẽ mốc lên mất. ” Hoàn Nhĩ quay đầu lại, khóe môi cong lên.
Tất nhiên không thể chỉ đi loanh quanh đây.
Sau khi rẽ qua vài con phố, Hoàn Nhĩ chợt nhìn thấy thứ gì đó, kéo cậu rồi chạy về phía trước vài bước.
Lục Lộc cau mày nhìn xung quanh.
Không nói rõ được là ở đâu. ---Đọc full tại Đọc Truyện---
Có rất nhiều quầy hàng đơn giản, cũng như một dãy lều nhỏ làm bằng gỗ, đủ loại hàng hóa nhỏ.
Thoạt nhìn đơn giản mà sạch sẽ.
Lâm Hoàn Nhĩ và Lục Lộc đang đứng ở đây, có vẻ hơi lạc lõng.
Lâm Hoàn Nhĩ rõ ràng là có mục đích.
Cô rẽ thẳng vào ngã tư thứ hai đằng kia.
“Chị Nhược Thủy lần trước đã đưa mình đến đây.” Hoàn Nhĩ bước vào một cửa hàng nhỏ bán quần áo, mở cửa và cười giải thích.
Quần áo trong cửa hàng nhỏ mang một chút hương vị của dân tộc.
Hầu hết trong số đó là váy.
Chủ quán là một phụ nữ trạc ba mươi, mặc áo dài trắng thêu hoa, trông rất dịu dàng.
Khi thấy có người đi vào, cô đứng dậy khỏi ghế và đi tới.
“Cô bé, lại là em à.”
Hoàn Nhĩ đã đến đây mấy lần, chủ cửa hàng cũng biết cô rồi.
Những người ưa nhìn luôn dễ nhớ hơn.
“Vâng ạ.” Hoàn Nhĩ cười ngọt ngào và gật đầu.
Hoàn Nhĩ cười, xem một loạt mấy cái váy trong dãy, nhìn cái này cái kia.
Cô đều thấy đẹp, nhưng tôi không thể quyết định mua cái nào.
Vì vậy, cô quay lại hỏi Lục Lộc, “Cậu nghĩ cái nào đẹp hơn?”
Tất cả đều là quần áo của con gái, Lục Lộc làm sao có thể biết được điều gì, lại bị Lâm Hoàn Nhĩ kéo đến đây, anh vốn dĩ rất không vui, mặt lạnh, không nói lời nào.
Hoàn Nhĩ cũng đoán được phản ứng của cậu rồi.
Khuôn mặt ưa nhìn như vậy, vừa nhìn đến cô liền trở nên nghiêm nghị.
Như thể cô là một con mãnh thú vậy.
Nhưng Hoàn Nhĩ cũng quen rồi.
Cô nhìn những chiếc váy này, miệng vẫn còn lẩm bẩm.
“Chiếc màu trắng nhìn cũng đẹp, nhưng mình cũng có chiếc gần giống nhau. Chiếc màu đỏ… quá phô trương, quá chói lóa.”
Hoàn Nhĩ chọn hồi lâu nhưng không đưa ra kết quả.
Cuối cùng, cô lắc đầu nói với Lục Lộc: “Đi thôi.”
Lục Lộc đợi cô lựa chọn xong, ai biết cô đã lâu như vậy cũng không mua gì.
“Trực tiếp đi?” Lục Lộc nhìn thoáng qua dãy váy hỏi.
“Đúng vậy.” Hoàn Nhĩ gật gật đầu, thấy cậu đang nhìn mấy cái váy liền vui vẻ nói:“Hiện tại cậu muốn mua cho mình sao? Tuy rằng không tốt lắm nhưng không sao, vốn là đã đồng ý nếu mình đậu, sẽ tặng váy cho mình như một phần thưởng còn gì. ”
Cô mà không không nhắc tới Lục Lộc sẽ thật sự quên mất.
Cậu khịt mũi, lạnh lùng, khẽ chế nhạo, “Làm sao cậu biết mình qua?”
Hoàn Nhĩ gật đầu, vẻ tự tin không thể giải thích được.
Cô nhớ rằng ở đoạn kết cuối cùng, cô đang đứng trên sân khấu, ngay khi nhìn xuống, cô đã nhìn thấy Lục Lộc.
Lúc đó, trong mắt cậu không phải là sự thờ ơ, lạnh lùng, mà là một cảm giác … tán thưởng, hoặc là vui mừng.
Khoảnh khắc đó, Hoàn Nhĩ thật lòng nở nụ cười.
Cô cảm thấy những nỗ lực của mình đã được ghi nhận.
Vậy là đủ.
Về phần cao tầng công ty nghĩ như thế nào, Hoàn Nhĩ nghĩ, tùy thôi.
Hoàn Nhĩ vẫy tay với cô chủ, nói: “Lần sau chúng em sẽ quay lại.” Cô chủ cũng gật đầu và vẫy tay với họ.
“Cô bé à, lần sau chị sẽ giảm giá 20% cho em.” Cô chủ cũng gật đầu, vẫy tay với bọn họ.
Hoàn Nhĩ hơi xoay người, đáp: “Được nha, vậy cảm ơn bà chủ nhé.”
Đèn đường về đêm mờ ảo.
Những chiếc lá lốm đốm rơi trên mặt đất và đung đưa theo làn gió.
Hoàn Nhĩ bước nhanh, giẫm lên cái bóng trên mặt đất và kiễng chân bước về phía trước.
“Lục Lộc, cậu nói như vậy có tốt không?” Tối nay tâm trạng Hoàn Nhĩ có vẻ rất tốt.
Cô đưa tay ra và khắc họa hình dáng của Lục Lộc và đôi lông mày của cậu trong mắt cô.
“Tại sao luôn che giấu chính mình?”
Mỗi ngày đem mình thành như vậy, làm cho chính mình cảm giác xa lạ.
“Bởi vì có người giống cậu vậy.” Lần này Lục Lộc thế nhưng lại trả lời.
*(Ý của anh là có những người mà phát hiện ra bộ dáng thật của anh sẽ quấn lấy anh như Hoàn Nhĩ)
Không phải đâu, cậu xem Lâm Hoàn Nhĩ nhảy một lần một lần, liền bị cuốn theo.
Sau đó, trở thành một rắc rối không thể giải quyết được.
Cậu không thích cảm giác này.
Cũng ghét bị phiền toái.
“Nói bậy.” Hoàn Nhĩ cầm viên sỏi nhỏ ủ rũ phản bác.
Cô mới không phải phiền toái.