Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 234-2




Trì Tiểu Trì mang theo bào tử phấn mà cậu vơ vét được, không đến cơ quan nghiên cứu mà lại mang đến chỗ người nào đó.

—- Từ đêm qua, Edward bắt đầu viết bản thảo tăng mạnh luật pháp quản chế người dị năng, lúc đó có bào tử phấn đỏ tươi vô hình bay lượn vây quanh ông.

“Edward, chính khách nổi danh chống người dị năng.” Trì Tiểu Trì lục trong máy tính bản, “Trong năm năm này, dùng ngòi bút làm vũ khí chống người dị năng, cực lực thúc đẩy dự luật quản lý người dị năng đi theo hướng quân sự hóa và thể chế hóa. Đã từng công khai buông lời, nếu như biến thành người dị năng thì ông ta sẽ lập tức tự sát.”

*Bạch An Ức* quan sát Edward sau một hồi điên cuồng, thần trí dần dần khôi phục, đang ngồi trên sân cỏ ngẩn người: “Tôi thấy ông ta không có ý muốn chết đâu.”

Cùng Trì Tiểu Trì hối hả ngược xuôi lâu như vậy, lại có Trì Tiểu Trì chủ động đút ăn, *Bạch An Ức* cũng hút vào không ít bào tử phấn, thời gian hóa hình và đẳng cấp năng lực đương nhiên hơn hẳn ngày xưa.

Trì Tiểu Trì nhún vai: “Ai biết được.”

Lâu Ảnh đề nghị: “Không công bố chuyện bào tử phấn trước hay sao?”

Trì Tiểu Trì ung dung nói: “Trước tiên không công khai. Bây giờ chúng ta là tội phạm bị truy nã, không có cơ hội nói chuyện ngang hàng. Người ta không tin em, em tốn nước bọt. Tin em thì thiên hạ đại loạn. Cho nên nói ra làm gì, trực tiếp làm cho bớt việc.”

Cậu mở tay ra, để bào tử phấn tập hợp trong lòng bàn tay, tạo thành hình dạng lá phong: “Vượt ngục, công bố video, khiêu khích công khai, nếu chúng ta gây ra tin tức mang tính quốc tế lớn như vậy, không bằng làm ầm ĩ lớn hơn một chút, gọi là trải sẵn đường cho người dị năng trong tương lai. Đối với những người ngoan cố chống lại, đây là cách nhanh nhất làm cho bọn họ biết rõ nên đứng ở lập trường nào.”

Lâu Ảnh thương lượng với cậu: “Bên phía Edward ok rồi, chúng ta nghỉ ngơi một chút hay là hiện tại đến nhà của người kế tiếp?”

“Chờ chút.” Trì Tiểu Trì đè lên hai chân, “Em muốn nhìn xem ông ta rốt cục có tự sát hay không?”

*Bạch An Ức* ở bên cạnh nghe thế liền bật cười.

…Chẳng qua thật sự sợ Edward ấm đầu nghĩ không thông mà thôi.

Từ đầu tới cuối, Trì Tiểu Trì luôn là người vừa cảm tính vừa lý trí, thật không biết nên xem là máu lạnh hay là ấm áp.

Cũng may, Edward xem như tự thương xót mạng mình.

Ông chậm rãi đứng dậy, trở lại biệt thự, sau khi đuổi cô tình nhân đi thì ngồi yên trước bàn trong phút chốc, đem toàn bộ hồ sơ đã được soạn thảo đóng dấu đưa từng tờ vào máy cắt giấy.

Nếu như mục đích thiết kế sơ đồ ngục giam là để nhốt chính mình, chỉ cần người hơi có đầu óc liền biết nên chọn như thế nào.

—-Cái gì mới là nhân quyền?

Trong con mắt của đa số người bình thường, nhân quyền là một khái niệm rất đơn giản, bản thân mình là chủng loại người gì thì nên hô hào và ủng hộ quyền lợi của chủng người đó.

Quan điểm căn bản không quan trọng, lập trường mới là quan trọng.

Chẳng lẽ không phải vậy sao?

Thấy Edward không có chút dấu hiệu nào đi tìm cái chết, Trì Tiểu Trì cũng có thể yên tâm.

Cậu gạch tên Edward trong danh sách: “Người tiếp theo?”

Lâu Ảnh: “Ừm, người tiếp theo.”

*Bạch An Ức* cũng đứng dậy: “Không quản Tiêu Thanh Quang à?”

“Quản chứ. Làm sao lại không quản?” Trì Tiểu Trì lấy ra một tấm thẻ dịch chuyển tức thời, “Điểm hối hận của cậu ta sắp đầy bồn rồi, đổi thẻ dịch chuyển tức thời cũng đủ dùng cho chúng ta đi mười quốc gia để chậm rãi thụ phấn.”

Chương 235: Đại đào sát: Tuyệt địa cầu sinh (hai mươi lăm)

Tiêu Thanh Quang thật sự rất hối hận và sợ hãi.

Khi nhìn thấy tin tức, cậu nghĩ, chỉ cần chính phủ tóm được tội phạm bị truy nã, canh giữ nghiêm ngặt là tốt rồi.

Mặc dù tự an ủi như thế nhưng cậu vẫn gây ra lỗi lầm chồng chất trong hội thảo dự án quan trọng của thầy mình, tài liệu mang theo bị thiếu chương thiếu trang, ngay cả hóa chất và máy tính xách tay cũng bỏ quên trong phòng thí nghiệm.

May mà năng lực chuyên nghiệp của thầy không kém, lại có mạng lưới quan hệ rộng, cho nên dự án mới không bị lật xuồng.

Thầy thấy Tiêu Thanh Quang như hồn bay phách lạc, cho rằng trong nhà cậu ấy gặp chuyện, cũng không trách cứ, chỉ bảo cậu ấy về nhà nghỉ ngơi.

Tiêu Thanh Quang quay về ký túc xá lúc bốn giờ chiều, muốn đi ngủ ngay lập tức nhưng nhịn không được mà lướt điện thoại, muốn nhìn xem đám người vượt ngục này có sa lưới đền tội hay chưa.

Ai ngờ trên mạng càng sôi sục, nhao nhao nói đến chuyện Cuộc Chiến Sinh Tồn gì đó.

Tiêu Thanh Quang ép mình phải bình tĩnh trở lại, xem những bình luận liên quan rồi tải xuống video được lan truyền về Cuộc Chiến Sinh Tồn.

Sau khi thấy Bạch An Ức lạnh lùng giết Ngụy Thập Lục lần thứ mười hai, Tiêu Thanh Quang lập tức ném điện thoại di động, vọt vào phòng tắm rồi mở vòi sen nước lạnh, để nước ập lên đầu mình.

Tiêu rồi…tiêu rồi.

Bạch An Ức điên rồi.

Ban đầu là mình đưa cậu ấy vào đó, cậu ấy trốn ra được, nếu muốn trả thù vậy mình nhất định là đứng mũi chịu sào!

Sớm biết như vậy lúc trước mình không nên đi tìm Bạch An Ức sau khi báo cáo cậu ấy.

Tiêu Thanh Quang như nghẹn cổ họng, xông vào nước lạnh tắm một lúc, ngã lên giường, trên người vẫn toát mồ hôi, chỉ chốc lát sau lại cảm thấy dạ dày co giật, ở trên giường lăn qua lăn lại, vừa nãy thuốc ngủ và thuốc ức chế huyết thanh loại A được cậu uống chung với nước đều bị nôn hết ra ngoài.

Xung quanh là mùi chua và non nửa viên thuốc còn nằm lẫn trong bãi nôn, Tiêu Thanh Quang liếc mắt nhìn, càng cảm thấy tâm tư rối bời.

Cậu gọi điện thoại đến cục cảnh sát gần đó, đường dây báo bận.

…Không chỉ một mình cậu lo lắng cho sự an toàn của bản thân.

Mặc dù biết sự lo lắng này rất bệnh hoạn, nhưng Tiêu Thanh Quang căn bản không khống chế được chính mình.

Cậu lại bấm số gọi đi gọi lại, mãi đến khi đầu dây bên kia bắt máy.

Tiêu Thanh Quang sợ mình giải thích không rõ ràng, không có cách nào để đối phương nhận thức được tính chất của việc này rất nghiêm trọng, nên trong lúc chờ đợi thì cậu đã đánh sẵn bản nháp.

Theo bản nháp, cậu ngắn gọn khai báo quan hệ của mình và Bạch An Ức, nhấn mạnh việc cậu lo lắng gặp phải chuyện bị trả thù, muốn xin cơ quan bảo vệ.

Người nhận điện thoại quả nhiên coi trọng, cúp máy chưa đến năm phút thì đã có ba chiếc xe ô tô màu đen dừng trước cửa ký túc xá.

Mặc âu phục mang giày da, thoạt nhìn như nhân viên quan chức ghé thăm, Tiêu Thanh Quang gấp đến mức khóc nức nở: “Tôi muốn được bảo vệ chu toàn, cậu ta…Bạch An Ức có thể đến giết tôi bất cứ lúc nào!”

Người đến thong thả đi một vòng quanh ký túc xá của Tiêu Thanh Quang, gật gật đầu: “Ừm.”

Tiêu Thanh Quang đứng ngồi không yên: “Tôi…Vậy chúng ta đi?”

Người đến vung tay: “Không vội. Cậu ta biết cậu ở ký túc xá này à?”

Tiêu Thanh Quang bị nhắc đến chuyện này thì liền hoảng loạn: “Vâng…đúng vậy đúng vậy, cậu ấy biết, trước đây từng đến đây…để nấu cơm cho tôi.”

Người kia nói: “Vậy cũng tốt. Cậu ở lại chỗ này, tôi sẽ phái người bảo vệ cậu.”

Tiêu Thanh Quang vừa nghe thấy liền cuống lên, thân thể nghiêng về phía trước, cực lực đè nén khủng hoảng trong lòng: “Chẳng phải…anh, xin anh suy nghĩ đến tâm tình của tôi một chút có được không? Ban đầu tôi báo cáo cậu ấy là vì cậu ấy rõ ràng bày tỏ không muốn đeo vòng cổ. Vì an toàn của xã hội nên tôi không e dè đến chuyện tình cảm riêng tư mà đi tố cáo cậu ấy. Nói thế nào thì tôi cũng đã cống hiến cho xã hội? Hiện tại tôi sợ bị cậu ấy trả thù, tâm tình này mấy anh có thể hiểu hay không?”

“Đương nhiên chúng tôi rất thông cảm cho cậu.” Người nọ gật đầu, “Hiện tại cũng vì cân nhắc cho an toàn của xã hội, xin cậu phối hợp với chúng tôi ở lại chỗ này, chúng tôi sẽ bố trí thiên la địa võng, tiến hành bắt giữ cậu ta.”

Tiêu Thanh Quang bỗng nhiên đứng dậy, buồn bực mà cào loạn tóc tai: “Nói cách khác, mấy người muốn bắt tôi làm mồi nhử?!”

“Trải qua điều tra, cậu ấy ngoại trừ Trì Giang Vũ thì không có thân nhân nào khác. Nếu như cậu không báo cảnh sát thì chúng tôi cũng sẽ nhanh chóng tìm đến cậu. Nếu như chúng tôi bảo vệ cậu, đem cậu đến nơi bí mật thì cậu ta sẽ không còn chỗ nào để đi. Nếu vì vậy mà tạo thành mối nguy khác cho xã hội thì sao, chẳng lẽ cậu tình nguyện nhìn thấy chuyện này xảy ra ư?”

Chỉ trích thẳng thừng Tiêu Thanh Quang, người nọ đứng dậy, chỉnh lại càravát, không nhanh không chậm mà nói: “Cậu Tiêu, xin cậu tin tưởng vào cục. Chúng tôi sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ sự an toàn của cậu.”

Người nọ để lại bốn người dị năng đeo vòng cổ ở ký túc xá của Tiêu Thanh Quang.

Khi biết sự sắp xếp này, Tiêu Thanh Quang bày tỏ rất kháng cự.

Trên khuôn mặt trắng mập hiền hòa của người nọ lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ nửa chân thành nửa giả tạo: “Cậu Tiêu, nếu như là người bình thường thì e rằng không có cách nào tạo thành uy hiếp với Bạch An Ức. Đây là cân nhắc cho sự an toàn của cậu, nếu như thấy bất tiện thì tôi đành nói lời xin lỗi.”

Lời này rất rõ ràng.

Hoặc là từ chối chờ chết, hoặc là chấp nhận giám sát.

Không còn cách nào, Tiêu Thanh Quang chỉ có thể cắn răng chấp nhận.

Cùng bốn người dị năng ở chung ký túc xá, phòng ký túc xá vốn cũng rộng rãi lập tức trở nên chật chội.

Bốn người dị năng kia cũng không khách khí, sử dụng bồn cầu, rót nước uống, khiến Tiêu Thanh Quang nhìn thấy mà muốn buồn nôn.

Tiêu Thanh Quang mất hết khẩu vị, co rút nằm trên giường, dùng chăn bịt miệng, ngăn cách không khí, cậu bị mùi chua trong miệng của mình làm cho toàn thân khó chịu, nhưng lại không dám hít thở quá mạnh.

….Ngộ nhỡ bị lây bệnh thì sao.

Cậu chỉ cảm thấy mình đang ở cùng gian phòng với một đám chó dại, nhưng chỉ có đám chó này mới có thể bảo vệ được sự an toàn của cậu.

Tiêu Thanh Quang sởn da gà, trong lòng bỗng nổi lên tâm tình, hối hận đến đứt ruột đứt gan.

Tại sao lúc trước lại quen biết Bạch An Ức?

Nếu không quen biết cậu ấy, không bắt chuyện với cậu ấy thì tất cả mọi thứ ở hiện tại sẽ không xảy ra đúng không?