Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 217-1




Lâu Ảnh bọc Trì Tiểu Trì trong chăn, sau đó anh ngồi trong lều, cầm lấy áo khoác của Trì Tiểu Trì, mở ra phần lót bên trong, bắt đầu viết chính tả tất cả công thức mà mình có thể nhớ được, cũng tỉ mỉ ghi chú cạnh từng công thức những điều kiện cần thiết và hiệu quả của nó.

Ngày hôm sau Trì Tiểu Trì dậy rất sớm.

Khi cậu tỉnh lại từ trong ổ chăn thì Lâu Ảnh đã thức dậy.

Khuôn mặt này của Lâu Ảnh khác một trời một vực so với hình tượng ấm áp nho nhã trong dĩ vãng, khi khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt ẩn giấu sau mặt nạ tràn đầy tâm tình, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Có lẽ cũng giống như vẻ ngoài có thể tùy ý biến hóa của anh, tâm tình của anh cũng thật sự thay đổi, không giống với trước đây cho lắm.

Thật không phải là…anh trai hàng xóm luôn nuông chiều, xem mình là em trai nữa.

Dường như Lâu Ảnh nhận ra Trì Tiểu Trì đang nhìn anh, anh liền quay người sang.

Anh thấy cậu đang nhắm chặt mắt, nhưng lông mi lại hơi run run.

Anh bật cười, ngồi xổm bên cạnh cậu: “Dậy nào.”

Trì Tiểu Trì giả bộ ngủ, sau khi điều chỉnh tốt trạng thái, cậu diễn xuất rất ra hình ra dáng.

Lâu Ảnh nói: “…Bên ngoài có người đến.”

Trì Tiểu Trì bỗng nhiên mở mắt.

“Anh bố trí một chút dây thông tin bên ngoài.” Lâu Ảnh nói, “Có người tiến vào rừng cây. Cách chúng ta khoảng chừng 400 mét.”

Trì Tiểu Trì ngồi bật dậy như cá chép: “Sao anh không nói sớm với em?”

“Vẫn kịp. Ngủ thêm một chút cũng không sao.” Giọng điệu của Lâu Ảnh rất ấm áp, có ý ám chỉ, “Anh sẽ đi trốn. Em ra suối rửa mặt đi.”

Trong vòng nửa phút, Trì Tiểu Trì thu lại tất cả vật dụng lều bạt vào trong kho.

Lâu Ảnh thì nhanh nhẹn biến mất trong rừng cây, Trì Tiểu Trì quỳ gối bên dòng suối nhỏ, múc nước rửa mặt.

Tiếng nước róc rách, gió mát nhè nhẹ, chim hót líu lo, dường như tất cả đều là thật sự, tựa như ở chốn nhân gian.

Cái bóng dưới nước phản chiếu hình ảnh, hơi nghiêng đầu, nhìn về một thân cây cách hơn hai mươi mét.

Trì Tiểu Trì đưa lưng về phía thân cây kia, tựa như đang dùng tay đùa giỡn cái bóng dưới dòng suối.

“Theo dữ liệu thì năng lực của cậu ta có lẽ là dịch chuyển tức thời.”

Trong bụi cỏ ngồi chồm hổm một nam một nữ, bọn họ mặc quần áo giống Bạch An Ức, nhưng trông có vẻ ung dung sạch sẽ hơn rất nhiều, đầu đội mũ bảo hiểm, cầm một bộ thiết bị giảm sát. Tấm bảng trên cổ tay hiện lên điểm đỏ lóe sáng đại biểu cho “mục tiêu” ở cách bọn họ rất gần.

“Khi trò chơi vừa bắt đầu, cậu ta liền từ xe tải chuyển đến rừng cây này.” Người nam chỉ vào màn hình trên tay, “Xem ra là tên bất tài định lợi dụng dị năng để né tránh trò chơi.”

Hai người nam nữ này có thể tự do đối thoại trong mũ bảo hiểm, có mũ bảo hiểm cách ly nên bên ngoài không thể nghe bọn họ nói gì.

Người nữ khinh thường tặc lưỡi, nhìn về phía Trì Tiểu Trì đang nâng nước đến bên môi, không hề ý thức được nguy hiểm ngay sau lưng cậu, cô ta bình luận: “Theo dữ liệu thì thể chất của người này rất tệ, chưa từng trải qua huấn luyện, tỉ lệ đặt cược đã rơi xuống hạng chót, 99.9% xác xuất là dị năng cấp F không có tính công kích, là một tên phế vật, ngay cả tư cách làm *chất dinh dưỡng* cũng không có.”

Người nam cười một cái, nắm chặt tay phải, giữa nắm đấm lập lòe ánh sáng đỏ khiến người ta cảm thấy mí mắt cũng muốn co giật: “Chân con muỗi thì cũng là thịt thôi. Sau khi giết cậu ta, tất cả năng lượng trong thân thể đó sẽ thuộc về cô, tôi không lấy, có được không? Như vậy chúng ta có thể nhanh chóng kết thúc nhiệm vụ, tôi có thể đi tìm tiếp một kẻ khác.”

Người nữ xì một tiếng: “Anh thật là ranh ma! Lúc này anh nhường tôi, kẻ tiếp theo tôi phải nhường lại cho anh? Theo đánh giá số liệu thì người tiếp theo có dị năng thấp nhất là cấp B!”

Người nam hơi cứng đờ một chút, thản nhiên chịu mắng, cũng không che giấu nhu cầu của mình: “Tôi thích dị năng của cái tên Ngụy Thập Lục. Chúng ta nói câu công bằng đi, tôi cũng không lấy toàn bộ, chia bốn sáu, tôi sáu cô bốn, thế nào?”

Người nữ xí một tiếng khinh thường, lặng lẽ cởi ra mũ bảo hiểm và găng tay, dùng lòng bàn tay phải chặn lại hai má.

Phần da nơi bị cô kìm lại dần dần khuếch tán trở nên trong suốt.

Rất nhanh, toàn thân của cô đều biến mất trong không khí.

Con dao găm người nam mang theo cũng bị cô lặng lẽ rút ra, thuần thục làm ra một hành động mô phỏng việc cắt cổ, sau đó lưỡi dao được truyền sang lòng bàn tay phải.

Không lâu lắm, con dao găm cũng hóa thành đồ vật trong suốt.

Duy nhất khiến người ta bất mãn là quần áo trên người cô cũng ào ào rơi xuống.

Người nam vui vẻ dùng ngôn ngữ bằng tay để nói: “Không mặc được quần áo…Dị năng tàng hình của cô có khuyết điểm ngay chính chỗ này đấy.”

Có một mảnh nước phun lên mũ bảo hiểm của gã, có lẽ là người nữ phun một cái.

Người nam thản nhiên cởi mũ xuống, lau đi vệt nước, cợt nhả mà dựa vào cục đá, chậm rãi đợi cô ả quay về.

Người nữ quang minh chính đại bước ra khỏi nơi ẩn nấp, từng bước một tới gần người đang ngồi xổm bên dòng suối, nghe được cậu lẩm bẩm không đầu không đuôi.

“Công thức mà tôi thích nhất à…Có lẽ là định luật vật lý nhiệt động lực học. Khi mới học trung học đã cảm thấy rất thần kỳ. Năng lượng không tự nhiên sinh ra mà cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển hoá từ dạng này sang dạng khác.” Người đeo mắt kính quỳ dưới đất, giang hai tay ra, “…Cảm thấy lãng mạn không? Tóc của cậu, có lẽ là một hạt bụi sao nào đó, ngón tay trỏ của cậu có lẽ tạo từ một đống tro tàn của một vị cố nhân nào đó đang thiêu đốt một áng văn thơ.”

Ngay sau đó người nữ lại nghe thấy một âm thanh giống y như đúc truyền đến từ dưới dòng suối: “Cậu cũng thật sự là người không thiết thực.”

Người nữ nhướng lông mày.

Người nọ đang tự hỏi tự trả lời? Điên rồi sao?

Ha, cũng đúng, một con mọt sách suốt ngày ngồi trong phòng thí nghiệm, đọc nhiều quá nên tưởng tượng cũng nhiều, đa số đều rất ngây ngô, không chấp nhận được sự thật tham gia vào trò chơi giết người như vậy, cho nên mới bị điên loạn.

Kẻ điên trốn tránh không dám đối diện với hiện thực cũng đã bị cô giết chưa đến mười thì cũng khoảng bảy tám người.

Chẳng qua không thú vị cho lắm.

Khi cô tiếp cận Trì Tiểu Trì, cô lại nghe Trì Tiểu Trì nói lời điên loạn: “Đó là khi còn bé, tôi thích nằm mơ. Hiện tại thì rất thiết thực. Hiện tại tôi thích công thức lực hấp dẫn vạn vật… Fhd =G*(m1m2/r2).”

Người nữ đã giơ lên dao găm, suy nghĩ, thật sự là một kẻ điên đáng thương…

Nhưng cô chưa kịp nghĩ xong thì con dao găm trên tay bỗng nhiên trở nên nặng thêm cả nghìn cân.

Xương cổ tay của cô không chịu nổi trọng lực bất thình lình như vậy, một tiếng răng rắc vang lên rồi vỡ vụn.

Loại áp lực này không khác gì không khí lan tràn đến toàn thân của cô, đầu gối của người nữ dính chặt xuống đất, bàn tay bị gãy của cô mềm oặt đặt trên cán dao găm còn cách mặt đất chỉ khoảng 1 tấc, trên người chỉ miễn cưỡng giữ được tư thế thẳng đứng, khi nhận ra xương gáy phát ra tiếng trầm đục kỳ lạ, cô rốt cục không còn dám kháng cự, như bùn nhão mà ngã xuống, hàm răng tràn ra tiếng rên rỉ đau đớn vì không thể tưởng tượng được chuyện đang xảy ra.

Khi thân hình của cô dần dần xuất hiện, Trì Tiểu Trì nghiêng mặt sang một bên: “Hay là, nghe người ta nói đi.”

Ánh mắt đụng chạm đến cánh tay trần trụi của người nữ, Trì Tiểu Trì bỗng nhiên không đành lòng nhìn thẳng: “Ấy da.”

Cậu thu lại tầm mắt, cởi áo khoác ra rồi ném lên người cô gái.

Giờ khắc này áo khoác chẳng khác nào tòa Ngũ Hành Sơn bị ném lên người cô.

Cô bị ép tới mức gần như muốn hộc máu, cảm giác ngũ tạng lục phủ đều bị chen chúc thành một khối, phổi như bị vò ép thành một cục giấy vụn, nhưng sau khi đạt đến một giá trị giới hạn nào đó thì áp lực không còn tăng lên nữa.

Người nữ cảm thấy bản thân mình chẳng khác nào một miếng thịt có thể sẽ bị ép nát bất cứ lúc nào.

Người nam đồng hành cùng cô nghe thấy động tĩnh, liền nhoài ra nhìn về phía người nữ đang nằm úp sấp trên đất, vai liền bị một người nào đó từ phía sau nhẹ nhàng chặn lại: “Chào anh.”

Người nam rùng mình, không chờ quay đầu lại thì đã tung nắm đấm có chứa tia sáng đỏ về phía sau.

Đồng thời vai phải của gã cũng nặng nề chìm xuống.

—Đối phương có thân hình dẻo dai, trực tiếp vặn chuyển thân thể của gã, một cước đạp lên mặt, sau đó dùng lực eo để leo lên vai người nam, uốn cong ngón tay, chặn lại huyệt vị nào đó trên đầu gã, sau đó lập tức dùng lực.

Người nam phát ra tiếng gầm nhẹ đau đớn khó nhịn, thân hình nghiêng về phía trước, cũng giống như người nữ, mặt đổ ập xuống đất.

Người nam tự nhận phản xạ thần kinh của mình rất xuất sắc, khi nhận ra gã sắp ngã xuống đất thì đã làm ra động tác lật người lăn sang một bên, nhưng đối phương lại đưa tay khoát lấy sau lưng của gã, đo ra ba đoạn, ấn vào hai lần, bỗng trở tay đẩy một cái, xương sống bị lệch vị trí khiến gã đau đớn quên mất phản kháng, lảo đảo vài bước, mặt úp sấp xuống lớp bùn nhão của buổi sớm mai.

*Bạch An Ức* không nói không cười, một tay nắm lấy tóc của gã, dùng lực đập xuống tảng đá dưới đất.

Trong lúc dùng cùng một loại lực đạo đập năm lần xuống tảng đá, cậu chỉ dùng một tay, động tác gọn gàng mà chính xác dời đi hết thảy khớp xương từ trên cánh tay phải của người nam.

Tia sáng đỏ trong tay phải của người nam vì bị đau đớn kịch liệt mà biến mất, sau khi *Bạch An Ức* xác nhận không còn sai sót thì mới đá người nam lộn vài vòng, rồi đạp lên xương sườn của đối phương, lúc này mới nở ra nụ cười nhàn nhạt, khom người xin lỗi: “Đã mạo phạm rồi.”

Người nam như một cái túi bị *Bạch An Ức* tóm chặt gáy, kéo đến bên cạnh người nữ.

Đầu óc choáng váng mà tiến vào từ trường, người nam bỗng nhiên cũng dính chặt xuống đất, trở thành một đôi uyên ương sắp chết với người nữ.

*Bạch An Ức* nhã nhặn lễ độ mà đẩy mắt kính lên: “Cậu nhắm mắt lại đi, không nên nhìn.”

Trì Tiểu Trì nói: “Tôi không sợ.”

“Không phải sợ cậu nhìn thấy.” *Bạch An Ức* nói, “Là *cậu ấy* không nhìn nổi cảnh này.”

Trì Tiểu Trì liền ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

*Bạch An Ức* đi vòng quanh hai người nam nữ, khom lưng nói: “Có ai có thể nói cho tôi biết, hai người đang làm gì hay không?”

Hai người đều im lặng.

“Là người tham dự trò chơi ở trên xe?”

Trong lúc *Bạch An Ức* tự hỏi tự trả lời, cậu chủ động quay về trong rừng cây, cầm lấy giày mà người nữ cởi ra để kiểm tra, khi quay lại, cậu nắm chặt cổ chân của người nam, bẻ ngược lại, kiểm tra đế giày của gã.

*Bạch An Ức* thu tay về, động tác và giọng điệu đều nhã nhặn: “Giày là mới, không có giấu vết lau chùi, bùn đất bám dính đều rất mới, hơn nữa đều bám theo sương sớm. Làm phiền nói cho tôi biết, từ nơi xe tải dừng lại đến đây, tổng cộng 50 kilômét. Dám hỏi hai vị là ai biết bay?”

Hai người vẫn im bặt không lên tiếng.

*Bạch An Ức* đứng trước mặt người nữ, hai ngón tay nâng cằm của cô lên: “Ưu tiên phụ nữ. Mời nói trước.”

Có thể nhìn ra được người nữ đang sợ hãi, hàm răng run rẩy đánh vào nhau, cuống họng cũng co giật kịch liệt.

Mặt khác, cô đang chống cự lực hút, đồng thời suy tư nên trả lời thế nào mới có thể vừa giữ được mạng sống mà lại không tiết lộ bí mật ra ngoài.

…Đúng rồi, kéo dài thời gian!

Cô hắng giọng, nói: “Anh đừng mơ tưởng, tôi sẽ không nói. Trừ phi anh đáp ứng một điều kiện của tôi…”

*Bạch An Ức* cau mày: “…Ồ.”

Cậu gọn gàng nhanh chóng bẻ gãy cái cổ mảnh khảnh của cô ả.

Trong miệng của người nữ ùng ục tuôn ra bọt máu, tiếng răng rắc vang rền trong cổ họng, đầu ngoặt sang một bên rồi buông thỏng xuống đất, không còn động đậy.

Một giây trước khi chết, trong mắt của cô vẫn tràn đầy kinh ngạc.

*Bạch An Ức* quyết đoán từ bỏ người nữ, vẫn duy trì tư thế ngồi xổm, dịch chuyển sang một bước đến trước mặt người nam: “Cô ta muốn kéo dài thời gian. Đối với tôi mà nói thì thời gian là thứ rất quý giá. Còn anh thì sao? Có điều kiện gì muốn khai ra hay không?”

Người nam khó khăn mà nuốt một ngụm nước bọt, càng nhắm chặt mắt lại, ngẩng đầu chờ chết.

*Bạch An Ức* nghiêng đầu, định ra tay thì Trì Tiểu Trì đang nhắm mắt lại kêu dừng lại.

*Bạch An Ức*: “Sao vậy?”

Trì Tiểu Trì nhắm mắt nói: “Cậu định tra tấn ép cung anh ta sao?”

*Bạch An Ức* à một tiếng: “Tôi đang tính làm vậy.”

Trì Tiểu Trì: “Không cần thiết.”

Người nam nằm trên đất lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên người thanh niên ngồi xếp bằng này là một kẻ nhẹ dạ, không chịu nổi giết chóc máu me.

Người như thế thì gã đã nhìn quen rồi, bắt được kẻ thù muốn giết mình thì sẽ muốn nói một câu, đừng giết, đây cũng là một sinh mệnh mà.

Cmn quá giả nhân giả nghĩa đi.

Nhưng ngay sau đó gã liền cười không được nữa.

Bởi vì Trì Tiểu Trì nói: “…Bởi vì anh ta vẫn đang kéo dài thời gian đó.”

Dứt lời, Trì Tiểu Trì đứng thẳng dậy, vỗ bụi trên tay, nhắm mắt bước một bước về phía người nam: “Bọn họ trung thành một cách kỳ lạ. Giống như thứ bọn họ gặp phải còn đáng sợ hơn so với cái chết.”

Người nam đột nhiên cảm thấy lực hút tăng mạnh khiến tơ máu trong mắt tràn ra như mạng nhện, nước dãi cũng thuận theo khóe miệng mà chảy xuống, không nhịn được mà phát ra âm thanh hà hà kỳ lạ.

“Loại sợ hãi này rốt cục bắt nguồn từ đâu?” Trì Tiểu Trì lại bước một bước, trầm ngâm nói, “Bùn đất bám trên đế giày của bọn họ chứng minh bọn họ được đưa thẳng đến khu rừng rậm này. Có thể giám sát đến vị trí của chúng ta, cũng đưa hai người hoặc thậm chí là hai người trở lên đến đây, vậy bọn họ nhất định là đến từ một tổ chức có thể thoải mái quan sát toàn bộ tình hình…”

“…Có lẽ là trung tâm điều khiển trò chơi bên ngoài.”

*Bạch An Ức* cấp tốc thăm dò mạch đập sau tai người nam, quả nhiên đo lường được mạch máu đang nhấp nhô gấp gáp.

Cậu nhướng mày suy nghĩ.

Trì Tiểu Trì nói tiếp: “Giả thiết là bọn họ quả thật đến từ trung tâm điều khiển, mà kẻ giám sát bên ngoài có thể quan sát đến nội dung mà bọn họ quan sát được, như vậy hoàn toàn có thể lập tức dùng biện pháp cưỡng chế chúng ta, tiêm thuốc độc giết chết chúng ta, bảo đảm cho bọn họ được an toàn, cũng cưỡng chế trình tự thi đấu chung cuộc của chúng ta. Nhưng hiện tại chúng ta lại bình an vô sự…Có lẽ là vì trung tâm điều khiển lo lắng có người dị năng có thể quan sát được tín hiệu điện tử cường độ cao, dẫn đến phát hiện ngoài 101 người dự thi còn có thêm những *Người dự thi* khác. Bởi vậy bọn họ tháo xuống vòng cổ có thể giám sát tín hiệu sinh mệnh của mấy người này, thay vào đó là công cụ giao tiếp có tần suất tín hiệu thấp để dễ dàng che giấu tai mắt mọi người.”

*Bạch An Ức* thuận theo suy luận của Trì Tiểu Trì rồi nói: “Ừm…nếu như vậy thì tồn tại một mâu thuẫn.”

Trì Tiểu Trì: “Đúng vậy. Nếu trung tâm không thể kịp thời giám sát hành vi của bọn họ, vậy tại sao bọn họ lại phải giữ yên lặng, thậm chí không tiếc hy sinh tánh mạng?”

Sắc mặt người nam đã vàng như giấy nến, đôi mắt đỏ như máu, âm thanh thở mạnh như bị tông xe gẫy nát xương sườn.

Trì Tiểu Trì ngồi xổm xuống, chống cằm: “Nói ra bí mật để đổi mạng, có 80% cơ hội bị diệt khẩu, nếu không nói thì chắc chắn sẽ chết. Vậy tại sao bọn họ không tranh thủ 20% cơ hội này? Chuyện này không hợp lẽ thường, cũng không hợp nhân tính.”

“Duy nhất để cho bọn họ có thể mạo hiểm cũng phải kéo dài thời gian, giữ yên lặng, tranh thủ cơ hội cứu viện…” Trì Tiểu Trì nói tiếp, “…Chính là còn có người thứ ba đi chung với bọn họ.”