Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 202-1




Máu tươi nhầy nhụa bị gió thổi khô trong lòng bàn tay của cậu, kết thành những hoa văn máu rạn nứt, máu khô ma sát với dây cương rồi không ngừng rớt xuống.

Cậu không có nôn mửa cũng không có buồn nôn, rất bình tĩnh mà phán đoán thế cục trước mắt.

Cậu giết người, tự tay giết.

Thảo nào lúc trước Trì Tiểu Trì còn suy nghĩ tại sao đã là thế giới thứ tám, Chủ thần luôn nhắm vào mình lại cho mình một thân phận ưu việt như vậy.

Công tử thế gia, xuất thân quý tộc, đối tượng nhiệm vụ mặc dù có thân phận là Hoàng tử tôn sư, nhưng hiện tại cũng chỉ là một nô tài nho nhỏ ngẩng mặt nhìn cậu mà thôi.

Hóa ra là chờ cậu ở chỗ này.

Thời Đình Vân là tướng quân, lại nổi danh là Tướng quân thiện chiến dũng mãnh.

Mà trên tay mình dính máu tanh thì sẽ càng lúc càng xa thế giới cũ.

Cho dù đó cũng không phải mong muốn của cậu nhưng cũng không thể từ chối sạch sẽ.

Cảm giác tự tay cắt đứt cuống họng của người khác, muốn quên cũng không đơn giản như vậy.

Bởi vậy cậu cấp thiết quay về, muốn gặp Lâu Ảnh.

Trong trấn nhỏ vô cùng náo nhiệt, mấy tướng sĩ có máu mặt trong quân đội Nam Cương bị áp giải suốt đêm đến trấn nhỏ.

Đi đến ngoài trấn, Trì Tiểu Trì dừng chân, hơi nghỉ ngơi một chút.

Cậu ngồi xổm bên cạnh dòng suối nhỏ, lần lượt rửa đi vết máu trên tay và trên mặt, lại lấy ra hương cao vị bạc hà trong kho hàng để thoa lên người, xác nhận không còn mùi tanh thì mới đứng dậy.

Cậu lên ngựa, vào thành, vào phủ, thuần thục mò đến gian phòng của Lâu Ảnh.

Thân thể của anh ốm yếu, quả nhiên không chờ được, đã ngủ trước rồi.

Dù sao chiến thắng cũng nằm trong dự đoán.

Trì Tiểu Trì cởi bỏ áo giáp, rón rén đẩy cửa ra, đi tới bên giường, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Người kia có lẽ ngủ chưa sâu, cậu vừa mới ngồi xuống liền mở mắt ra.

Trì Tiểu Trì nói: “Tiên sinh, chúng ta đánh thắng trận.”

Lâu Ảnh gật đầu: “Ừm, anh nhìn thấy.”

Trì Tiểu Trì: “… Tiên sinh không có ngủ?”

Lâu Ảnh nói: “Lo lắng cho em.”

Đôi mắt của Trì Tiểu Trì uốn cong: “Sợ tiên sinh lo lắng nên em chạy cả đêm về đây.”

“Chỉ vậy thôi sao?”

Trì Tiểu Trì thẳng thắn nói: “Ừm.”

Dứt lời, cậu vẫn mặc quần áo nằm xuống bên giường, không nói thêm lời nào.

Trong lòng Lâu Ảnh có chút thất vọng.

…Cả đêm anh không ngủ chính là vì muốn chờ Tiểu Trì trở về.

Làm sao anh lại không biết cảm thụ hiện tại của Trì Tiểu Trì cơ chứ?

Trì Tiểu Trì khóc cũng được, mắng cũng được, trách Chủ thần cũng được, Lâu Ảnh chỉ không muốn thấy cậu nhẫn nhịn như vậy, che lấp sự chân thật nhất của mình, không chịu để người khác nhìn thấy.

Anh không muốn làm thần tượng và mặt trời mà Trì Tiểu Trì kính ngưỡng, chỉ muốn…

Còn chưa nghĩ xong thì Trì Tiểu Trì đã cách lớp chăn mà ôm anh vào lòng.

Giọng của cậu nhẹ như một cơn gió lướt ngang cửa sổ: “…Tiên sinh, để em nạp điện một chút, có được không?”

Lâu Ảnh im bặt.

Một hồi lâu sau giọng nói trầm thấp dịu dàng của anh mới cất lên: “Ừm.”

Hai người cứ nằm như thế cho đến khi tiếng ồn ào bên ngoài dần tăng cao.

Có binh sĩ thấy Trì Tiểu Trì tiến vào, cũng nhìn thấy trong phòng tắt đèn, nhưng tin vui này thật không nhỏ, hắn do dự một lúc, vẫn quyết định tiến đến báo hỉ.

Binh sĩ ở trong sân cất cao giọng: “Thiếu tướng quân! Thiếu tướng quân! Ngài ngủ rồi sao? Chử phó tướng lập công! Hắn bắn chết Ngô Nghi Xuân của Nam Cương rồi!”

Trì Tiểu Trì bỗng nhiên ngẩng đầu, thả Lâu Ảnh ra, nhảy lên từ trên giường, tràn đầy năng lượng mà mở cửa ra: “Thật chứ?!”

“Hoàn toàn chính xác!” Binh sĩ báo tin vui vẻ nói, “Nghe nói là Chử phó tướng nhìn thấy một người ở trại tù binh, cảm thấy khả nghi, dự định mang đi cho Tướng quân xem, ai ngờ người nọ giữa đường muốn bỏ trốn, bị Chử phó tướng bắn chết tại chỗ! Sau đó chúng ta lục soát trên người hắn tìm thấy ấn tín của Ngô Nghi Xuân, còn có người đến nhận dạng thi thể kia, quả thật là Ngô Nghi Xuân, không sai đâu!”

“Tốt lắm!!”

Trì Tiểu Trì vỗ tay vô cùng vui vẻ, cao giọng nói: “Đây là đại công! Thông báo toàn quân, dán hỉ bảng! Chử Tử Lăng giết chủ Tướng phe địch, đề bạt làm Tham quân Kiêu Kỵ Doanh! Sau đó ta muốn đại yến ba ngày, cũng cổ vũ cho các tướng sĩ xuất thân từ tầng chót, chỉ cần dũng mãnh giết địch thì có thể nhận được đề bạt ban thưởng!”

Được Thiếu tướng quân nhắc đến, binh sĩ liên lạc lúc này mới nhận ra mặc dù mọi người xưng Chử Tử Lăng là Chử phó tướng, nhưng cũng là vì hắn luôn bên cạnh Thiếu tướng quân để bày mưu tính kế, vì vậy bọn họ mới ngước nhìn hắn.

Nói cho cùng thì hắn vẫn xuất thân là nô tịch thấp hèn.

Tuy rằng Chử Tử Lăng giết một Tướng quân nhưng cũng chỉ là Tướng quân vận chuyển lương thảo, nếu ban thưởng quá cao thì cũng không tốt.

Hiện tại chức vụ Tham quân nho nhỏ có thể thấy được Thiếu tướng quân cũng không tính là thiên vị, mà đại yến cũng có thể nói là ăn mừng cho tướng sĩ toàn quân, ngoài ra mọi người khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ, một tiện nô lập công mà còn có thể được thăng chức Tham quân, nếu xuất thân là bá tánh bình dân thì sao? Xuất thân của binh sĩ liên lạc cũng không cao, nghe thấy cỗ vũ như vậy liền hưng phấn chắp tay: “Vâng, Thiếu tướng quân, thuộc hạ đi thông báo xuống đây!”

Cuối cùng, Trì Tiểu Trì còn không quên nhắc nhở một cách tri kỷ: “Truyền đi càng xa càng tốt, tốt nhất để người Nam Cương cũng biết Tướng quân của bọn họ bị người mà chúng ta gọi là Chử Tử Lăng giết chết, để áp chế nhuệ khí của người Nam Cương!”

Năng lượng mặt trời Lâu Ảnh nằm trên giường không cần tận mắt nhìn xem cũng có thể nghĩ đến ánh mắt rực sáng, bộ dáng tràn ngập sức lực của người bên ngoài, anh nhịn không được mà nhếch khóe miệng.

Xem ra lượng điện nạp bổ sung không tệ.

Hơn nữa nếu như anh nhớ không lầm, bây giờ tiểu đoàn trưởng Kiêu Kỵ Doanh lại trùng hợp là đại hán gò tháp đen lúc trước từng ban ân cho Chử Tử Lăng.

……

Chử Tử Lăng nhắm mắt lại trước danh sách, sắc mặt cũng không dễ nhìn.

Hắn đến Kiêu Kỵ Doanh đã khoảng hai tháng, mà ngày đầu tiên hắn đến Kiêu Kỵ Doanh liền nhận được quân lệnh của Thời tướng quân, lập tức xuất phát đi thu mua ngựa, số lượng càng nhiều càng tốt, đi tới một trấn nhỏ ở biên thùy cắm trại, nghỉ ngơi lấy sức.

Tuy quân đội không có chiến sự nhưng hắn cũng không thể thanh nhàn.

Chử Tử Lăng mỗi ngày vừa mở mắt là bận đến trời tối, việc vặt quân vụ tầng tầng lớp lớp, còn phải an bài huấn luyện ngựa, thân thể toàn mùi phân ngựa.

Thậm chí ở trại phụ cận có người bị chạy mất một con lừa, cũng phải vào trong doanh trại náo loạn một trận, miễn cưỡng nói Bắc Phủ Quân trưng thu của họ.

Chỉ cần ứng phó với điêu dân thế này cũng đủ để Chử Tử Lăng sứt đầu mẻ trán.

Cho dù hắn chu đáo khéo léo đưa đẩy thế nào nhưng mười mấy năm qua đa phần là ứng phó với quý tộc danh gia, đám lưu dân tận lực tới cửa đòi ăn này cũng sẽ không chịu nghe lời hắn.

Mà càng khiến hắn khó có thể chịu đựng chính là…

“…Chử tham quân.”

Một người họ Sầm tham quân đẩy ra lều vải, nói với Chử Tử Lăng đang kiểm kê ngựa: “Trong lều không đủ thỏi mực, lấy thêm một chút đi.”

Trong Kiêu Kỵ Doanh bình thường có vài vị Tham quân, chức trách khác nhau, Có nhập sổ nghị sự, trợ giúp vẽ kế sách, có an bài lương thảo, phân công quản lý tạp vụ, có chỉnh lý sổ sách, làm đủ mọi việc…

Ban đầu Chử Tử Lăng nhận lệnh đã vô cùng khiếp sợ.

Hắn vẫn cho rằng mọi người gọi hắn một tiếng “Phó tướng”, hắn từ lâu là danh xứng với thực, ai ngờ bọt biển tản đi, hắn vẫn chỉ là một gã người hầu không xu dính túi.

Mà chờ hắn lấy lại tinh thần, cho rằng chính mình ít nhất sẽ có bạn bè đồng liêu, thì đại hán gò đen Lỗ Đại Viễn ngày xưa từ chối hắn gia nhập Bắc Phủ Quân, hôm nay lại bỗng nhiên trở thành người lãnh đạo trực tiếp của hắn, an bài hắn đi làm Tham quân quản tạp vụ!

Hắn từng chính tai nghe Lỗ Đại Viễn nói với Tham quân chỉnh lý sổ sách khuyên Lỗ Đại Viễn chiếu cố hắn nhiều hơn: “Ừm, Chử Tử Lăng hắn đúng là tâm phúc của Thiếu tướng quân, nhưng hắn mới đến, không hiểu quân vụ của Kiêu Kỵ Doanh chúng ta, để hắn đến chỉ đạo thì chẳng phải là thầy bói xem voi sao, có thể lấy cái gì ra để chỉ đạo? Với lại hắn trước đây cũng làm tạp vụ bên cạnh Thiếu tướng quân, làm những chuyện mà mình quen biết trước thì sẽ dễ dàng hơn. Chờ hắn hiểu rõ Kiêu Kỵ Doanh, đến lúc đó lại đề bạt lên trên cũng không muộn.”

Lời này cũng không sai nhưng từng chữ lại vô cùng đáng ghét.

Chử Tử Lăng nuốt xuống lời oán giận đầy bụng, tích tụ ra một nụ cười hơi qua lọa, xoay người đi lấy thỏi mực.

Dọc đường đi, không ngừng có binh sĩ hạ cấp thỉnh giáo hắn việc vặt vãnh, nào là bao giờ sẽ chinh phạt lương thảo, nào là tiểu đội tuần tra bắt được một người hình như là thám tử, phải giam giữ ở đâu?

Mãi đến khi hắn tiến vào lều trại đặt tạp vật thì mới có được một chút thanh tĩnh ngắn ngủi.

Cấp tốc lấy một thỏi mực thấp kém ở trong lều chứa tạp vật, Chử Tử Lăng thậm chí không muốn đi ra ngoài.

Hắn ngồi xuống trong lều, đỡ đầu, đầy tai đều là những tiếng hỏi thăm “Chử tham quân”. “Chử tham quân”.

Chử Tử Lăng đem mặt chôn vào lòng bàn tay, lặng lẽ mắng một câu.

Hắn cách xa Thời Đình Vân, đến trấn nhỏ ở biên thùy uống gió ngậm cát đã gần ba tháng.

Hắn không được cùng ăn với công tử, không được thay xiêm y mỗi ngày, không có lều riêng, thậm chí còn phải dùng chung với một người Tham quân khác, tâm phúc mà hắn bồi dưỡng ở doanh trại chính và chủ thành cũng đều cắt đứt liên hệ với hắn.

Công tử không bàn giao bất kỳ ai chăm sóc tốt cho Chử Tử Lăng nhiều một chút.

Đây chính xác là bản tính của Thời Đình Vân, làm việc tiêu sái, nếu rườm rà bàn giao cái này, căn dặn cái kia thì lại không phù hợp với tác phong làm việc của y.

Mà Chử Tử Lăng trong vòng hai tháng ngắn ngủi này đã nếm trải mùi vị của cái gọi là bái cao giẫm thấp.