Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 189-2




Lý Nghiệp Thư cưỡi ngựa đi diễu hành trên phố, tuyên cáo chiến thắng trở về.

Nhĩ lực của hắn không kém, có thể nghe thấy bốn phía có người đang bàn luận về hắn.

“Người đó chính là Lý Nghiệp Thư bị câm nổi danh đó hả?”

“Đúng rồi, ngươi nhìn khí độ của người ta đi, ngân thương bạch mã, nhất định là xuất thân từ đại tộc rồi.”

“Nghe nói trước kia là người hầu phủ Tướng quân đấy.”

“Ngươi nghe tin này từ đâu vậy. Trong truyện những nhân vật cầm ngân thương cưỡi bạch mã nếu không phải Mã Siêu thì cũng là Cao Hoài Đức, đều là nhất đẳng tướng môn, là anh hùng hào kiệt, làm sao mà là người bình thường cho được.”

“Cũng đúng. Ta nghe nói người này giết người như ma, mỗi lần vào thành đều sẽ tàn sát tất cả tướng lĩnh Nam Cương, còn tưởng rằng là nhân vật có tướng mạo như dạ xoa cơ chứ, ai ngờ lại như….một thư sinh.”

Lý Nghiệp Thư cúi đầu nở nụ cười, thúc ngựa đi về phía trước.

Sau khi thỉnh đương kim Hoàng thượng về thành, Lý Nghiệp Thư thỉnh cầu đi thăm mộ của công tử một chút.

Mộ của công tử được dựng trong hoàng thành, phía sau cung điện mà Chử Tử Lăng cư ngụ. Lý Nghiệp Thư cởi xuống mũ nón và áo giáp, thay đổi một bộ áo bố cà sa, tắm rửa sạch sẽ rồi mới đến trước mộ.

Hắn quỳ xuống, dập đầu sát xuống đất.

Mỗi lần đến trước mặt công tử, hắn luôn có vô số lời muốn nói.

Lý Nghiệp Thư thử phát ra âm thanh: “A.”

Hắn bị cái giọng khó nghe lại quái dị của mình chọc cười.

Hắn dựa vào trước bia mộ, dùng tay phải viết lời hắn muốn nói lên bia mộ, bảo rằng lúc trước hắn hối hận, không nên nghe lời công tử ở lại quản lý phủ Tướng quân, bảo rằng hắn nên theo công tử đến Nam Cương, bảo rằng hiện tai hắn là Lý Nghiệp Thư thần ghét quỷ ghét, muội muội A Thanh bây giờ đã lập gia đình sinh con, sống rất tốt, bảo rằng hắn phát hiện chỉ cần chăm chỉ luyện tập thì con chim ngu ngốc cũng có thể bay lên trời trở thành đại bàng.

Hắn viết, xin lỗi Công tử, bảy năm trôi qua, bây giờ A Thư mới đến.

Cứ viết viết, Lý Nghiệp Thư mệt mỏi, gối đầu lên bia mộ của y, nhắm mắt lại, cũng như khi còn bé hắn ngủ ở ngoài phòng công tử mỗi đêm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Phó tướng của hắn mới ngơ ngác phát hiện, Lý Nghiệp Thư đã cắt cổ tay bỏ mình trước mộ Thời Đình Vân.

Toàn thân của hắn chảy hết máu, máu thấm vào bùn đất, màu đỏ sậm lan ra phạm vi nửa mét đất, Lý Nghiệp Thư ngồi ở chính giữa, cúi đầu đặt lên bia mộ, thần sắc bình yên, chẳng khác nào đang ngủ.

Không ai nói cho hắn biết trước khi Chử Tử Lăng rời đi đã phát hiện Vọng Thành khó giữ được nên liền đào hài cốt của Thời Đình Vân lên, dùng quan tài nhỏ để giả trang rồi cùng quân đội mang đi.

Lý Nghiệp Thư tuẫn táng một ngôi mộ trống không.

Nhưng cũng may hắn đi được an lòng.

Cốt truyện thế giới dừng lại, Trì Tiểu Trì đứng trước cửa sổ.

Gian phòng của A Thư thắp sáng nến, có thể nhìn thấy thân ảnh bận rộn bên trong.

Bây giờ A Thư vẫn là A Thư lải nhải từng chuyện một, lơ là võ nghệ, không có tâm tư với binh pháp, chỉ thích quây quần bên bếp núc, mỗi đêm trước khi ngủ sẽ hỏi ngày mai công tử muốn ăn sáng món gì, ăn trưa món gì, ăn tối món gì.

Trì Tiểu Trì đẩy cửa mà vào.

Lý Nghiệp Thư nghe thấy tiếng mở cửa, ngạc nhiên quay đầu lại: “Công tử, sao không ngủ thêm một chút, gà còn chưa gáy đấy.”

Trì Tiểu Trì nói: “Không có A Thư đại nhân ở bên cạnh làm bạn, tại hạ không quen cho lắm, khó có thể an ổn yên giấc.”

Lý Nghiệp Thư bị chọc cười: “Công tử lại nói đùa rồi. Ngài xem, tiểu nhân mang theo gối đậu xanh dùng để hạ nhiệt làm mát, tiểu nhân chọn từng hạt đậu xanh tốt nhất, bảo đảm hữu dụng.”

Trì Tiểu Trì dựa vào cửa nhìn hắn: “Ngươi mang mấy thứ vụn vặt này theo vừa chiếm diện tích vừa nặng, cần gì phải thế chứ.”

Lý Nghiệp Thư tự có đạo lý của mình: “Ở trong nhà có thể nghèo nhưng ra ngoài phải giàu, bên ngoài không thể so với trong nhà, có đồ mang theo vẫn tốt hơn.”

Trì Tiểu Trì cầm lấy cái túi to bằng cái đấu để kiểm tra: “Vịt quay?”

Lý Nghiệp Thư lau một chút mồ hôi: “Công tử thích ăn nên chuẩn bị sẵn một chút.”

Trì Tiểu Trì lại cầm lấy một cái túi khác: “Quả mơ?”

Lý Nghiệp Thư: “Xe ngựa xóc nảy, Công tử sư sức khỏe không tốt, chưa hẳn chịu được, chuẩn bị chút mơ chua để lấy vị.”

Trì Tiểu Trì cầm lấy một tấm bùa màu đỏ đặt trên giường: “Này là cái gì?”

“Là A Thanh cả đêm chạy đến đưa.” Lý Nghiệp Thư giương mắt nhìn, cười nói, “Nàng đi chùa Thanh Nguyên cầu được, thỉnh đại sư khai quang, bảo tiểu nhân giao cho công tử, nguyện công tử chuyến này bình an, đao thương không thể gần người.”

Trì Tiểu Trì nâng phù: “Nàng có lòng. Còn của ngươi đâu, nàng không cầu cho ngươi một cái à?”

Lý Nghiệp Thư gãi đầu: “Nàng vốn muốn cầu nhưng tiểu nhân cố ý căn dặn bảo nàng đừng cầu, sợ cầu nguyện hai cái thì sẽ mất linh.”

Trì Tiểu Trì đem phù cầm vào trong tay: “A Thư, ngươi quá dông dài.”

Lý Nghiệp Thư cũng không ngại: “Có thể làm vài việc vặt cho công tử là đủ rồi.”

Trì Tiểu Trì ném bùa về phía hắn: “Nếu ngươi muốn làm việc cho ta thì không bằng làm Phó tướng của ta.”

Lý Nghiệp Thư bắt lấy, có chút không rõ: “Chẳng phải có A Lăng sao? Tiểu nhân lo liệu ẩm thực sinh hoạt thường ngày cho công tử là được rồi.”

Trì Tiểu Trì hỏi: “Lẽ nào ngươi muốn cả đời làm người hầu cho người ta sao?”

Lý Nghiệp Thư cũng không ngốc, hắn biết công tử có ý muốn cất nhắc, nhưng hắn vẫn lắc đầu, nói một cách trung thực: “Chỉ cần là người hầu của công tử thì A Thư đều nguyện ý.”

Trì Tiểu Trì rũ mắt xuống: “Vậy ta phải cố gắng không chết để ngươi có thể cả đời hầu hạ ta.”

Bởi vì câu nói này mà Trì Tiểu Trì gây ra đại họa.

Lý Nghiệp Thư từ lúc hầu hạ cậu mặc y phục đến rửa mặt, đến lúc dùng bữa sáng, lại đến lúc dẫn ngựa xuất phát, trên đường đến hoàng thành lĩnh quân, ra khỏi cửa thành, miệng vẫn không hề dừng lại, chủ đề trọng tâm chính là “Công tử nói bậy”, hận không thể bắt Trì Tiểu Trì nhổ ra một trăm lần để xóa hết tất cả xúi quẩy.

Trì Tiểu Trì bị lải nhải đến đau cả đầu nhưng vẫn thành thật nghe lọt từng câu lải nhải của A Thư, cũng nỗ lực giả vờ không nhìn thấy Nghiêm Nguyên Hành liên tiếp quay đầu nhìn lại từ phía trước.

….

Thiếu niên đầu đội mũ sắt thân mặc áo giáp bày ra vẻ mặt đau khổ vừa sinh động lại thú vị, mà Nghiêm Nguyên Hành nhìn lâu liền có chút khó chịu.

Hắn nhìn thẳng về phía trước một lúc, trong lòng vừa nóng vừa ngứa, đang nhịn không được muốn quay đầu lại nhìn thì bên cạnh bỗng có thêm một con ngựa trắng.

Nghiêm Nguyên Hành lập tức đưa mắt nhìn về phía trước.

Trì Tiểu Trì xoa lỗ tai, đi song song với hắn, nhỏ giọng nói: “Đến chỗ của ngươi tránh bão một chút.”

Sau đó A Thư thấy thế, cho là công tử nhà mình có việc quan trọng muốn nói cùng Thập tam Hoàng tử, bèn ngừng lải nhải, đi đến chiếc xe ngựa phía sau để kiểm tra tình hình của Công tử sư.

Nghiêm Nguyên Hành có chút cao hứng, quay đầu đi: “Ừm, không sao.”

Trì Tiểu Trì quan sát  trên trán của hắn có vẽ hoa văn.

Nam tử vẽ hoa văn trên trán là trào lưu phong nhã của quý tộc triều đại Vọng Thành, lúc trước cậu có chút ngạc nhiên Thập tam Hoàng tử bình thường ăn mặc đều rất đơn giản, tại sao lại theo đuổi phong trào làm đẹp này?

Hiện tại cách khá gần, Trì Tiểu Trì mới nhìn rõ trong hoa văn dựng thẳng kia có một vết thương mà không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ.

Hoa văn màu đỏ dài nhỏ mô phỏng hình song ngư âm dương, tròng lên ngay vị trí vết sẹo.

Trì Tiểu Trì lật lại ký ức của Thời Đình Vân mới biết năm mười lăm tuổi, lúc đó Thời phụ quay về Vọng Thành báo cáo công tác, mang theo rượu nho Nam Cương, vị đậm đà, nếm vào chẳng khác gì nước trái cây chưng cất.

Thời Đình Vân chỉ xem là thứ mới mẻ, bèn mang đến chia sẻ với Nghiêm Nguyên Chiêu và Nghiêm Nguyên Hành.

Uống xong ba chén, Nghiêm Nguyên Hành liền im lặng đứng dậy, đi ra ngoài, Thời Đình Vân và Nghiêm Nguyên Chiêu ở phía sau gọi hắn nhưng hắn không nghe, tưởng rằng hắn có việc gấp phải đi, nên cũng không nghĩ nhiều.

Một lúc lâu sau, Nghiêm Nguyên Hành đi rồi quay lại, trong tay cầm một quyển sách không còn xuất bản nữa, không nói hai lời liền nhét vào lòng của Thời Đình Vân.

Nghiêm Nguyên Chiêu muốn lấy xem nhưng lại bị Nghiêm Nguyên Hành đẩy ra.

Hắn nói: “Lần trước ngươi bảo là muốn có, nhưng mà trong người không có ngân lượng, ta bèn hỏi mua từ lão bản, chẳng qua không tìm được lý do đưa cho ngươi, nên, vẫn luôn cất trong tủ sách. Ngày hôm nay ta cho ngươi, không được cho người khác xem.”

Thời Đình Vân và Nghiêm Nguyên Chiêu trợn mắt ngoác mồm.

Nghiêm Nguyên Hành nghiêm túc cường điều: “Ta đưa cho ngươi, chỉ một mình ngươi, không được cho người khác xem, ta lén lút kẹp đóa hoa ta rất yêu thích ở trong sách…”

Nói xong, hắn lật trang sách ra, lông mày hơi nhướng lên: “Hoa của ta đâu?”

Thời Đình Vân đã đoán được chuyện gì xảy ra: “Nguyên Hành, ngươi say rồi.”

Nghiêm Nguyên Hành kéo Thời Đình Vân đến, mở ra bàn tay của y rồi lại mò đến đai lưng: “Ta không có say. Ngươi giấu hoa của ta ở đâu?”

Bên ngoài nổi gió, cánh cửa sổ đong đưa một chút, mang đến một mùi hương thoang thoảng nhắc nhở Nghiêm Nguyên Hành.

Hắn loạng choạng đi ra ngoài: “Ta lại đi hái một đóa khác cho ngươi.”

Thời Đình Vân không ngăn được hắn, Nghiêm Nguyên Chiêu thì xem náo nhiệt còn không kịp, Nghiêm Nguyên Hành mơ màng trèo lên cây, giẫm một chân lên thì liền trượt té, cái trán bị nhánh cây sắc nhọn quẹt thành vết thương.

Vết thương không cạn, ngay tại khuôn mặt, thái y khám xong liền than thở một tiếng, bảo là nhất định sẽ để lại sẹo.

Khi thái y thăm khám, Nghiêm Nguyên Hành còn nhìn chằm chằm Thời Đình Vân, trong miệng lẩm bẩm tiếng Nam Cương, ngay cả Thời Đình Vân cũng không biết hắn lặng lẽ học tiếng Nam Cương từ khi nào.

Lúc đó náo loạn một trận, Nghiêm Nguyên Hành nói cái gì thì Thời Đình Vân cũng không nhớ rõ.

Vì một đóa hoa không biết có tồn tại hay không mà Thời Đình Vân ăn trọn một bữa gia pháp.