Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 177




Trái tim kia rõ ràng giấu trong lồng ngực người trước mặt nhưng Trì Tiểu Trì lại cảm giác gần gũi như thể nó đang nằm trong lòng bàn tay cậu, cả lòng bàn tay bị trái tim của anh đập mạnh đến mức có chút ngứa ngáy.

Trì Tiểu Trì cẩn thận nói: “Em có thể hỏi hay không?”

“Tôi là sư phụ của em, là thầy giáo, là người truyền đạo, là người dạy dỗ…” Văn Ngọc Kinh, 061, hoặc là nói Lâu Ảnh, nắm chặt tay cậu, nói, “…Còn việc giải thích nghi vấn cũng là trách nhiệm của tôi.”

Trì Tiểu Trì nhìn năm ngón tay giao nhau của hai người: “Sư phụ bị thương, cần phải nghỉ ngơi, vậy em chỉ hỏi năm vấn đề thôi.”

Lâu Ảnh mím môi nhẹ nhàng cười: “Được.”

Anh từng nói rất nhiều lần, anh rất yêu thích giọng điệu cứng cỏi thế này của Trì Tiểu Trì, rất đáng yêu.

Trì Tiểu Trì hỏi: “Yêu tu kia thật sự là người giết cha mẹ Thư Tuyệt?”

Vấn đề này không khiến Lâu Ảnh bất ngờ.

Sự quan tâm đầu tiên của Trì Tiểu Trì vĩnh viễn là nhiệm vụ của bản thân.

“Ừm, mà cũng không hẳn.” Lâu Ảnh lùi ra rồi dựa vào thành giường, ngồi thẳng dậy một chút, “Lúc trước tôi có ý định điều tra nghe ngóng việc này, tìm được tung tích hoạt động của yêu tu ở phụ cận đảo Đông Sơn tại Đông Hải. Sau khi thoát khỏi giam cầm, tôi nghĩ không thể tay không mà về, liền xông vào trong đảo. Chúng ta cần một đầu lâu yêu tu để làm bằng chứng.”

Lâu Ảnh nói rất bình thản, không hề đề cập đến cảnh tượng khốc liệt khi mình lên đảo.

Trước khi anh đi, Quý Tác Sơn hộ tống anh từ Mê Điệp Cốc đến Đông Hải, từng hỏi anh: “Thầy Lục, thật sự không cần em đi cùng anh à?”

Lâu Ảnh quỳ một gối xuống, duỗi tay vỗ sóng biển, nói: “Đi tìm Trì Tiểu Trì đi.”

Quý Tác Sơn vẫn không thể an tâm: “Nhưng thương tích của anh quá nặng.”

Anh nói: “Tôi không sao. Tôi hiểu rõ khả năng của mình, nhưng tôi không yên lòng vì cậu ấy.”

…Cho dù biết Trì Tiểu Trì có bản lãnh nhưng vẫn không thể an tâm.

Quý Tác Sơn nói: “Vậy em đem chuyện của anh nói cho anh ấy biết…”

“Đừng nói cho Tiểu Trì, cậu ấy mà biết tôi tiến vào động yêu cũng sẽ không yên lòng.” 061 nói, “Hơn nữa tôi không biết ông chủ của mình có theo dõi cậu ấy không, cậu và Tiểu Trì liên lạc với nhau, nói không chừng sẽ bị ông chủ của tôi theo dõi. Chỉ có thể làm phiền cậu ở bên cạnh Tiểu Trì một thời gian, thay tôi chiếu cố sự an toàn của cậu ấy một chút…Cám ơn nhiều.”

Nói đến đây, anh chậm rãi rút ra một thanh thủy kiếm từ bọt biển trắng như tuyết: “Chuyện nên nói thì khi quay lại tôi sẽ tự mình nói với cậu ấy.”

Một thanh thủy kiếm ngưng tụ từ sóng biển Đông Hải, nằm trong tay một người đầy vết thương, bầu bạn cùng anh đi trên con đường máu phảng phất như không thấy điểm cuối.

Anh đi săn yêu tu, một mình đi tới, cầm theo đầu lâu toàn thân trở ra.

Lâu Ảnh có thể đọc được ký ức Đoạn Thư Tuyệt, anh từng xuyên thấu qua lăng kính thất kinh của Đoạn Thư Tuyệt, nhìn thấy những khuôn mặt tàn sát này.

Anh mạnh mẽ xông vào, trong Đông Hải mênh mông tìm được một khuôn mặt từng xuất hiện trong ký ức của Đoạn Thư Tuyệt, một kiếm chém đứt đầu, bị vết máu nhuốm vào tóc dài quấn trên cổ tay, vượt qua trùng dương, đi tìm Tiểu Trì của anh.

Không chém tận giết tuyệt đám yêu tu là vì trên người anh có thương tích, sức mạnh vẫn chưa đủ.

Có mấu chốt là Tiểu Trì nên anh sẽ không dễ dàng cậy mạnh.

Huống hồ nợ máu phải để Đoạn Thư Tuyệt tự tay báo thù.

Trì Tiểu Trì hỏi vấn đề thứ hai: “Sư phụ đã sớm biết về lời đồn?”

“Việc liên quan đến em và tôi, đương nhiên tôi biết.”

Lời đồn đãi dồn dập, tất nhiên là anh biết. Anh chỉ là giữ lại ung nhọt, không nóng lòng nhổ bỏ mà thôi.

Cho dù anh đem tên họa sĩ và tên sa cơ lỡ vận giả danh lừa bịp kia lên núi, kéo đến trước mặt Xích Vân Tử để làm sáng tỏ thì lời đồn cũng đã lan truyền, chính mình cũng không thể kéo hai người kia chạy đến trước cửa từng nhà để làm sáng tỏ, cũng không thể vì thế mà tổ chức một đại hội thanh minh, làm lớn chuyện có khi còn gây phản ứng ngược. Không bằng trước tiên lưu lại lá bài tẩy, đợi lên men đủ, đợi đến trường hợp công khai xét xử thì lại đem chuyện này ra chọc thủng, làm một lần rửa sạch hết tất cả lời đồn.

Trì Tiểu Trì gật đầu, hỏi vấn đề thứ ba: “Vết thương là sao?”

Lâu Ảnh không muốn nói tỉ mỉ về vấn đề này: “Là tôi không cẩn thận mà thôi, rất nhanh sẽ tốt, không cần lo lắng.”

Trì Tiểu Trì: “… Ừm.”

Ngay sau đó lại là một khoảng lặng dài lâu.

Tay của Trì Tiểu Trì vẫn nhẹ nhàng đặt trên lồng ngực Lâu Ảnh, đôi mắt cũng rơi vào đầu ngón tay, dường như có tâm sự.

Đến đây, Lâu Ảnh cũng nhận ra Trì Tiểu Trì dường như đang có ý lẩn tránh vấn đề chân chính muốn hỏi.

Anh hơi sốt sắng, sợ Trì Tiểu Trì lại một lần nữa lâm trận lùi bước, vì vậy bất giác siết chặt tay cậu, nhưng ngay lúc đó lại lo lắng không biết có phải mình dùng sức quá mạnh hay không, vội vàng thả lỏng một chút.

Nhưng Trì Tiểu Trì lại nắm chặt y phục trên người anh.

Cậu hỏi vấn đề thứ tư: “Sư phụ, tại sao người lại đi lâu như vậy?”

Cổ họng của Lâu Ảnh cứng lại, bị một câu hỏi của cậu siết chặt trái tim đến nghẹt thở.

Giọng nói của Trì Tiểu Trì không có gợn sóng, ngón tay cái lại khẽ động, tìm tòi nhịp tim nhỏ bé của Lâu Ảnh: “…Ba ngày lại như qua mười mấy năm.”

Lâu Ảnh ngồi ngay ngắn, hơi khom lưng: “Không có báo trước với em là lỗi của tôi.”

Trì Tiểu Trì giương mắt nhìn anh: “Em không trách anh, em sẽ không trách. Chỉ là thật sự có hơi lâu.”

Trong lòng Lâu Ảnh có nỗi khổ riêng, ôm lấy eo Trì Tiểu Trì, làm cho thân thể của cậu kề sát trước ngực mình, lắng nghe từng nhịp tim.

“… Xin lỗi.”

Lâu Ảnh cúi đầu, một tay đỡ lấy sau gáy của Trì Tiểu Trì, từ từ vuốt ve mái tóc hơi dài của cậu, kề sát bên tai cậu, nói từng tiếng xin lỗi: “Xin lỗi. Xin lỗi.”

Anh nên nỗ lực một chút, anh nên về sớm hơn một chút.

“Không sao.” Trì Tiểu Trì chôn trong lòng của anh, giọng điệu không quá khổ sở, thậm chí còn có chút vui sướng khó tin, “Anh tiết kiệm mấy chục năm chờ đợi cho em.”

Trì Tiểu Trì nói: “Trước đây em từng nghĩ, nếu như em già rồi, diễn không nổi nữa, xem không hiểu kịch bản thì sẽ ở ẩn. Đến lúc đó em sẽ ở trong khu chung cư, mỗi ngày nấu một chút cơm, xem tivi, chờ một ngày nọ anh sẽ đến đón em…Hiện tại em chỉ chờ mười mấy năm đã tìm được anh, thật tốt.”

Chiếc đèn treo kia như được số mệnh an bài, công bằng, rơi xuống đầu cậu, thật sự tốt.

Lâu Ảnh vuốt ve sau gáy của cậu, tim hơi nhói.

Anh không muốn cám ơn chiếc đèn treo kia, mặc dù chiếc đèn treo bất ngờ rơi xuống đưa Trì Tiểu Trì đến bên cạnh anh, làm cho anh không còn là một bộ máy đơn điệu vô vị.

Anh chỉ đau lòng vì Tiểu Trì của anh mà thôi.

Anh hỏi: “Tôi ôm em như vậy, em sẽ khó chịu chứ?”

“Không biết.” Trì Tiểu Trì đem đầu chôn xuống thấp hơn một chút, “Chỉ là rất lâu chưa như vậy, không quen lắm.”

Lâu Ảnh cảm thấy trước ngực tản ra ấm áp, trong lòng mềm hơn mấy phần, thấp giọng dỗ cậu: “Tôi không nhìn thấy gì cả. Cứ làm chuyện em muốn làm là được.”

Sau một lúc lâu im lặng ôm nhau, Trì Tiểu Trì ngẩng đầu lên.

Cậu khống chế mình rất tốt, trong mắt không có bao nhiêu tơ máu, bọng mắt cũng không sưng, không nhìn ra vết tích đã khóc nhiều hay ít.

“061.” Trì Tiểu Trì hơi ổn định tinh thần một chút, trịnh trọng hỏi vấn đề cuối cùng, “Anh là Lâu ca?”

Lâu Ảnh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, câu trả lời sai đã bật thốt ra trước khi anh kịp ý thức: “Tôi không phải.”

061 hơi biến sắc.

Dù cho không tiến vào trong cơ thể Trì Tiểu Trì, tạm thời không chủ động liên kết hệ thống của Chủ thần thì hệ thống bảo mật vẫn còn phát huy tác dụng.

Quả nhiên chủ thần đang theo dõi bọn họ!

Trì Tiểu Trì nhìn vẻ mặt có chút ảo não của anh, hai tay bèn ôm lấy cổ Lâu Ảnh: “Đông Phi Hồng không phải là anh sao?”

“… Không phải.”

Cậu nghiêng đầu, đôi mắt hơi nheo lại: “Blue không phải là anh?”

“Không phải.”

“Hả? Cam Úc cũng không phải?”

Lâu Ảnh phục hồi tinh thần, không nhịn được mà cười: “Có lẽ là không phải.”

“Ồ.” Trì Tiểu Trì gật gật đầu, “Vậy Ông Chủ cũng khẳng định là không phải.”

“Có lẽ cũng không phải.”

Trì Tiểu Trì nở nụ cười, dùng trán nhẹ nhàng cụng vào trán của Lâu Ảnh: “Ừm, em biết rồi. Sư phụ, thuốc của ngài một ngày phải uống ba lần, đồ nhi đi sắc chén thuốc mới. Đồ nhi xin cáo lui.”

Dứt lời, cậu cầm lấy khay gỗ đựng chén ngọc, khom người chào rồi mới lui ra.

Nhưng Lâu Ảnh vẫn có thể nhìn thấy vành tai ửng đỏ của cậu.

Lâu Ảnh bật cười.

Trêu người ta như thế nào mà lại trêu cho bản thân phải bỏ chạy, còn chạy trốn nhanh như vậy.

…..

P/S: Xưng hô cổ kim tứ lung tung luôn =)))