Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 174




Thông đạo của thế giới tuyến đã được 061 mở ra từ bên trong, còn Quý Tác Sơn lại giúp anh cưỡng ép mở ra cánh cửa vốn không thể mở ra.

Bởi vậy chờ 061 mở mắt một lần nữa thì anh đã về tới Mê Điệp Cốc mà lúc trước bị cưỡng chế mang đi.

Ác giao trong núi đã chết, những con rắn nhỏ mà ả nuôi dưỡng cũng đã chạy tán loạn khi bị người của phái Tĩnh Hư lục soát khắp thung lũng.

Bây giờ sương mù trong núi đã tan, cành khô lá rụng khắp nơi, chỉ có thể chậm rãi để thời gian chữa lành những vết thương do yêu tà lưu lại.

061 chống vào một thân cây, miễn cưỡng đứng vững thân thể, giơ tay đè lại huyệt thái dương, thuyên chuyển dữ liệu, lại bị âm thanh rẹt rẹt vì mất tín hiệu làm nhói cả tai.

Anh có thể thả ra tín hiệu vô cùng yếu ớt, thậm chí không có cách nào kết nối với Trì Tiểu Trì, ngay cả trở về không gian Chủ thần cũng không làm được.

Nhưng chỗ tốt là bị hỏng thì Chủ thần cũng không giám sát được hướng đi của anh, đương nhiên sẽ không biết sự tồn tại của Quý Tác Sơn.

Quý Tác Sơn hóa thành một luồng năng lượng di chuyển xung quanh anh, rất lo lắng nhưng lại không giúp được gì: “Thầy Lục, anh không sao chứ?”

Tổn thương vì bị sốc điện dẫn đến hư hỏng dữ liệu trong thân thể 061.

Tuy tinh thần lực của Quý Tác Sơn cực mạnh nhưng đa số chỉ có tác dụng với chính bản thân mình.

Nói cách khác là cậu biết cách phá hoại thế nào cho có hiệu quả nhưng lại không biết nên chữa trị cho người khác bằng cách nào.

061 cũng không yêu cầu gì, chỉ nói cám ơn, đưa tay lau đi dòng máu tràn ra từ khóe miệng, dựa vào thân cây rồi ngồi xuống, tạm thời nghỉ ngơi.

Quý Tác Sơn có chút hổ thẹn: “Em chẳng giúp được gì nhiều cả.”

061 cười cười: “Thật sự là quá khách khí rồi.”

Bản tính của Quý Tác Sơn vốn ngại ngùng, không thích nói chuyện, cho nên cũng không muốn lãng phí sức lực của 061, chỉ yên lặng trôi nổi bên cạnh anh, giả vờ chính mình là một chiếc đèn.

061 nhắm mắt nghỉ ngơi trong phút chốc, đột nhiên hỏi một vấn đề: “Không gian Chủ thần bị phá hoại ngày ấy không phải là cậu đúng không?”

“Em không có.” Quý Tác Sơn nói, “Là ba người La Thiến, tiểu Uông và Triển Nhạn Triều.”

061 cười nhạt: “Ừm, anh cũng nghĩ như vậy, cậu ắt hẳn không phải người tùy tiện sẽ ra tay hại người.”

Quý Tác Sơn lại kinh ngạc hơn cả 061: “Hả? Ai hại người? Triển Nhạn Triều?”

061 lắc lắc đầu, bày tỏ bản thân cũng không rõ lắm: “Làm sao bọn họ tìm được không gian của Chủ thần?”

Quý Tác Sơn có chút ngượng ngùng: “Bọn họ…”



Vào giờ khắc này, ở không gian Chủ thần, tại “Trong Khoảnh Khắc”.

089 cười tủm tỉm đứng trước mặt Chủ thần, vô tâm vô tình: “Ông chủ, gọi tôi có chuyện gì?”

Chủ thần nói: “Thoạt nhìn tinh thần cũng không tệ, thương tích gần như khỏi hẳn rồi, khổ cho cậu.”

089 há mồm nói: “Ông chủ, đừng cổ vũ bằng miệng, nể tình tôi bị tai nạn lao động, cho chút tiền công đi.”

Chủ thần: “…”

Ông quyết định không cho 089 càng nhiều cơ hội tự do phát huy.

Ông cũng không muốn lĩnh giáo thêm công lực múa mồm của 089.

Chủ thần hỏi: “Ngày đó cậu thấy mặt kẻ tấn công không?”

089 lắc đầu: “Không thấy.”

“Có thấy bọn họ dùng vũ khí gì để tấn công cậu không?”

089 cười ha ha: “Ông chủ, ông đùa sao. Ngay cả người mà tôi còn không thấy nữa này.”

“Nhưng cậu bị thương từ chính diện.”

089 nói: “Ông chủ à, tôi không nhìn thấy người ta, nhưng người ta nhìn thấy tôi, vừa tiến lên là một cái cửu âm bạch cốt trảo, tôi có thể ra chiêu gì, ông nói xem có đúng không? Vậy à.”

…Này tự hỏi tự trả lời thật sự khiến người ta nghẹt thở.

Chủ thần nín nhịn, sớm kết thúc lần nói chuyện này: “Được rồi, vết thương của cậu vừa khỏi, sớm quay về nghỉ ngơi một chút đi.”

Máy hát 089 vừa mới bật lên liền bị tắt, chưa thỏa mãn, trước khi khép cửa rời đi còn hôn gió Chủ thần một cái.

Đợi 089 rời đi, Chủ thần mới hỏi trí tuệ nhân tạo: “…Kiểm tra thế nào rồi?”

“089 không nói dối.” Trí tuệ nhân tạo vừa mới len lén lẻn vào ký ức của 089, thành thật bẩm báo, “Ký ức của cậu ấy kết thúc khi bị động tĩnh phía sau kinh động, xoay người liền chìm vào bóng tối. Xin ngài yên tâm, 089 không có bất kỳ giấu giếm nào cả.”

Chủ thần nở nụ cười: “Đề phòng mà thôi. Loại ngu dốt như cậu ta thì không cần quá để ý. Chỉ sợ nhất là người tự cho mình thông minh, giống như 061…Hiện tại đã bị hệ thống đối phương khống chế.”

Trí tuệ nhân tạo kiểm tra một chút, xác nhận không có gì sai sót mới báo cáo: “Đúng vậy. Đã không thể đo được tín hiệu của 061.”

Chủ thần không thể che giấu được sung sướng trong lời nói: “Tốt, lần này có thể để cho cậu ta nhớ lâu một chút cũng là chuyện tốt.”

089 quay trở lại ký túc xá, nhàn đến nhàm chán, tiện tay mở ra ngăn kéo chứa đồ ăn vặt của mình, chọn một túi bánh quy caramel đã được xé sẵn, lại chọn một quyển sách từ trên giá sách để đọc giải trí, lấy ra từng miếng bánh quy từ trong túi, vừa đọc vừa ăn, vụn bánh quy rì rào rơi xuống.

023 mới vừa mang theo cây lau sàn đi ra từ phòng vệ sinh, liếc thấy dáng vẻ của 089, quả thật giận đến không có chỗ xả: “Tôi vừa mới quét nhà đó!”

089 cúi đầu xuống, “Ôi” một tiếng, vội vàng nói lời áy náy: “Xin lỗi, xin lỗi nha.”

023 nghiến chặt quai hàm, quay người đi lấy chổi, quét lại một lần nữa.

Khi đi ngang qua 089, cậu tức giận quát: “Chân!”

089 ngoan ngoãn nâng chân lên, đồng thời đưa túi bánh quy về phía 023: “Ăn không?”

023 cầm cây chổi và cái ki quay lại phòng vệ sinh, ghét bỏ nói: “Ngọt phát ngấy.”

089: “Ăn ngon mà.”

023: “Toàn bộ hệ thống chỉ mình anh thích ăn bánh quy loại này, ngay cả 009 còn không ăn. Đừng nói tôi không nhắc nhở, sớm muộn cũng có ngày ăn đến mắc bệnh tiểu đường, một ngày tiêm ba mũi in-su-lin cho biết mùi.”

089 cắn bánh quy, hàm hồ nói: “Anh phải động não mà, ăn chút đồ ngọt để tẩm bổ.”

023 từ xa xa trả lời: “Đầu óc của anh cũng bị caramel bám chặt rồi đó.”

089 nở nụ cười, đem bàn tay đút vào túi bánh quy, lấy ra miếng bánh quy tiếp theo.

Nhưng miếng bánh quy bị caramel bao phủ này có chút khác với mấy miếng kia.

Trên bánh quy có dòng chữ viết bằng sô cô la trắng: “Tin tưởng nó. Nhập nó vào.”

089 nhìn sáu chữ này trong phút chốc, vẻ mặt bình thản, đem bánh quy bỏ vào miệng cắn răng rắc, sau đó tiếp tục đưa tay cho vào túi bánh.

Trước khi tìm thấy miếng bánh quy tiếp theo, đầu ngón tay của anh chạm phải một con chip bộ nhớ.

089 lấy ngón tay kẹp lấy con chip, nhưng cũng không nóng lòng lấy ra, giống như lúc đang chơi cờ, nhẹ nhàng gõ con chíp xuống đáy túi, ước lượng xem con chíp này có đáng giá tín nhiệm hay không.

Trước khi 023 đi ra khỏi nhà vệ sinh, 089 bỏ ra hai mươi giây để làm ra một quyết định.

089 lấy ra con chíp, kết nối nó vào não của mình.

Trong phút chốc, 20 phút ký ức mới tinh tràn vào trong đầu của anh.

…Đó là ký ức xảy ra vào tối hôm đó.

Sau khi nhận được lệnh đến phòng Chủ thần, 089 liền sao chép lại ký ức, để vào trong con chíp bộ nhớ này, rồi tự mình động thủ xóa sạch tất cả ký ức liên quan đến ngày hôm đó, cuối cùng đặt con chíp vào trong túi bánh quy caramel mà chỉ có một mình anh ăn, cũng sử dụng sôcôla trắng viết lên để nhắc nhở chính mình sau khi trở lại phải nhớ thu hồi ký ức.

Dù sao cách che giấu chân tướng tốt nhất chính là lãng quên.

20 phút thông tin đối với hệ thống mà nói cũng không xem là quá lớn, khi 023 cầm đồ lau sàn ra thì 089 cũng đã đổi một quyển sách khác, nằm ngửa trên giường, một tay cầm sách, một tay gối sau gáy, còn bệ vệ bắt chéo trên giường, chẳng khác nào một địa chủ ác bá.

…Nhìn 089 như vậy, 023 có chút oán hận muốn ném đồ lau sàn lên mặt của anh.

Nhưng đối phương hiện tại là một bệnh nhân, 023 cũng chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.

Còn 089 đang nằm đọc sách, ký ức quay ngược về buổi tối hôm đó bị ba luồng tinh thần thể xâm nhập không gian.

Khi tất cả mọi việc còn chưa xảy ra, 089 đang ngồi trong phòng trực, vừa xem bộ phim máu chó đầy đầu, vừa ăn bánh trà xanh ngàn lớp.

Khi cô chị đang khóc lóc gào thét với nữ chính vì sao muốn cướp nam chính của mình thì ba luồng năng lượng trong suốt hiện lên từ phía sau 089.

Ba luồng năng lượng liếc nhìn nhau, người thanh niên cao lớn nhất trong cả ba đang bẻ cổ hoạt động gân cốt, lặng lẽ tới gần 089, dự định khống chế anh để hỏi chút thông tin.

089 đưa lưng về phía bọn họ, đem miếng bánh ngọt cuối cùng đưa vào trong miệng, liếm sạch kem bơ trên nĩa, lên tiếng như đang bắt chuyện với người bạn thân: “Mấy người tới rồi à.”

Người chuẩn bị tập kích lập tức giật mình.

“Vậy mà bị tôi bắt được, không biết là vận may của tôi tốt hay là không tốt.”

089 xoay người lại từ trên ghế, thật giống như không hề kinh ngạc khi thấy bọn họ xuất hiện ở đây.

Anh kiểm lại số lượng luồng năng lượng ở đây: “Hả? Người tiến vào nhiều hơn tôi tưởng đó. Tôi còn cho là một lần nhiều nhất chỉ có thể tiến tới hai người. Rất tốt, bây giờ đủ để mở một bàn mạt chược rồi.”

Dứt lời, 089 vung tay lên, tăng thêm dữ liệu bảo vệ và cách âm cho phòng trực.

Hành động liên tiếp của 089 làm cho ba người kia đều có chút khó hiểu.

Thanh niên vốn định đánh lén cảm thấy ngờ vực: “Anh nhận ra chúng tôi?”

089 trầm ngâm: “Có thể xem là vậy.”

Giọng nói của người thanh niên kia có chút kích động, nhìn dáng dấp như muốn xông lên xách cổ áo của 089: “Anh chính là 061?!”

089 để bàn tay áp xuống: “Này này, đừng đoán, tôi biết mấy người nhưng mấy người không quen biết tôi. Thay vì lãng phí thời gian đoán tới đoán lui, không bằng chúng ta tiết kiệm thời gian cho nhau một chút…”

089 đưa mắt nhìn ba người một lúc, chọn trúng một luồng năng lượng không thấy rõ mặt nhưng có thể đoán là nữ tính: “Thứ mà mấy người muốn, tôi không chắc có thể giúp được hay không….La Thiến.”

Người nữ cao gầy từ ban đầu vẫn chưa nói lời nào, nghe vậy liền ngẩn ra: “Làm sao anh biết tên của tôi?”

089 cười nói: “Tôi biết rất nhiều. Tôi còn biết người xâm nhập mấy ngày trước đó tên là Quý Tác Sơn.”

Tập thể ba người trầm mặc trong chốc lát.

Uông Hệ Chu đi cùng bọn họ đến đây hiển nhiên không ngờ tới tình huống này, nhịn không được mà liếc nhìn La Thiến.

Việc đã đến nước này, tâm tình La Thiến lại trở nên bình tĩnh.

Cô được rèn luyện trong quân đội đã lâu, lại trải qua vô vàn cuộc chiến, tất nhiên có một trái tim tinh tế có thể phán đoán thế cuộc.

“Là 061 nói cho anh?”

“061 đã rất lâu chưa quay lại, không biết chuyện có người xâm nhập.”

“Anh biết Quý Tác Sơn từng tới nhưng lại không nói cho những người khác biết, tại sao?”

“Ồ…”

089 ấn huyệt thái dương, dường như đang nghiêm túc nhớ lại chuyện gì đó, nhưng ánh mắt vẫn chằm chằm nhìn La Thiến.