Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 131




Phía sau Trì Tiểu Trì còn có hai cậu thanh niên với khuôn mặt baby, tuy rằng bọn họ không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn là mỗi người một bên, khống chế tiểu Hàn.

Người thanh niên lớn hơn chút có tư thế thành thạo, động tác bắt giữ cũng tiêu chuẩn: “Đinh đội, đã khống chế được.”

Bước vào gian phòng ấm áp, Trì Tiểu Trì đóng cửa lại, không nói hai lời mà thẳng thắn đoạt lấy hai con dao trên người tiểu Hàn.

Trước tiên bị khống chế, lại bị mất vũ khí, máu nóng trong đầu rút đi, tiểu Hàn mới bình tĩnh trở lại.

Sau khi hận không thể tát cho mình hai bạt tay, tiểu Hàn liền nỗ lực mượn cớ cho mình: “Tôi, tôi uống nhiều quá, mấy người bỏ tôi ra đi!”

Trì Tiểu Trì vung tay đối với đôi anh em kia: “Kéo gã ra ngoài, đừng làm ồn ba mẹ của tôi.”

Trì Tiểu Trì quay đầu lại nói: “Chờ sau khi tôi ra ngoài thì mấy đứa trẻ con che lỗ tai lại, tự giác một chút nhé.”

Hạ Uyển Uyển ngoan ngoãn nghe theo.

Cảnh Nhất Minh vẫn muốn xem trò vui, bi bô nói: “Con không phải trẻ con.”

Tiếp đó Cảnh Nhất Minh liền bị mẹ ruột bịt tai lại.

Sau khi kéo tiểu Hàn như kéo bao bố ra ngoài, Trì Tiểu Trì không nói nhiều mà chỉ đá một cái vào eo người nọ: “Uống nhiều rồi hả?”

Sau khi dùng cách này để dày vò thẩm vấn mấy lần thì tiểu Hàn rốt cục không chịu nổi, khóc ròng ròng: “Tôi không, không có uống nhiều, tôi bị ma quỷ ám ảnh, xin lỗi anh Đinh, tôi sai rồi, sai rồi—”

“Cậu không cảm thấy chính mình đến đây cướp bóc là sai.” Trì Tiểu Trì nói, “Cậu chỉ cảm thấy mình sai vì đến không đúng lúc, kết quả đụng phải tôi đây.”

Tiểu Hàn bị nói đến đổ mồ hôi hột, đành phải lắc đầu nguầy nguậy, khóc lóc phủ nhận.

Trì Tiểu Trì cũng không tiếp tục khách khí với gã, đưa tay móc túi quần của gã ra, tìm được chìa khóa xe đạp.

Tìm được chìa khóa thì tiểu Hàn cũng mất đi giá trị lợi dụng.

Trì Tiểu Trì hạ xuống tối hậu thư với gã: “Cậu từ lỗ chó ở đâu chui ra thì chui lại từ chỗ đó cho tôi, cho cậu năm phút lấy nhu yếu phẩm sinh hoạt cần thiết, sau đó cút khỏi nơi này ngay lập tức.”

Tiểu Hàn như cây khô bị sấm sét giáng xuống giữa trời quang mây tạnh: “Cửa hàng tiện lợi là của tôi…”

“Làm gì có thứ của cậu.” Trì Tiểu Trì đáp lại nguyên văn, “Thứ tôi nhìn trúng thì là của tôi.”

Trì Tiểu Trì nâng tay nhìn đồng hồ: “Cậu còn bốn phút năm mươi giây.”

Tiểu Hàn còn muốn giãy dụa một chút: “Năm phút làm sao mà đủ…”

Trì Tiểu Trì: “Ba phút.”

Tiểu Hàn: “Chẳng phải mới—-”

Trì Tiểu Trì: “Hai phút năm mươi giây.”

Tiểu Hàn vắt chân lên cổ chạy trở về, không dám tiếp tục nhiều lời nữa.

Cuối cùng Trì Tiểu Trì vẫn cho tiểu Hàn năm phút đồng hồ thu dọn đồ đạc.

Gã ôm ba thùng mì ăn liền, hai thùng nước suối và một thùng xúc xích chui vào trong xe, lái đi, chạy thục mạng về phía Nam huyện Quang.

Trì Tiểu Trì không nhắc nhở thành phố mà gã đi tới, nửa ngày sau sẽ xảy ra “nạn rắn” nghiêm trọng.

Người như vậy mà sống sót, nếu hợp tác với nhân loại mới sẽ thành chó săn, hợp tác với nhân loại cũ sẽ thành đám tay chân, hợp tác với người tốt thì sẽ lừa người, hợp tác với kẻ ác thì lại hại người.

Không bằng để gã và động vật so chiêu một chút, cho gã biết cái gì gọi là sự hung hãn của động vật.

Trì Tiểu Trì mở hai ổ khóa, kiểm tra vật tư còn lại trong cửa hàng, cũng cùng hai anh em mặt baby chuyển vật tư vào một gian phòng trống bên cạnh.

Nói là đi ba ngày, kỳ thật vừa mới bắt đầu rời đi thì Trì Tiểu Trì đã hoàn thành kế hoạch.

Qua lại một ngày, vậy là đủ rồi.

Tiểu Hàn thuộc về tính cách dân chợ trời điển hình, vừa tàn nhẫn vừa hèn nhát vừa tham lam, gã không có tiền án nhưng lại nghĩ đến việc làm ác, luôn cảm thấy phạm tội vào ban đêm sẽ an toàn hơn, bởi vậy sẽ không gây khó dễ cho đám người Nhan Lan Lan vào ban ngày, mà vô cùng có khả năng là sẽ bắt đầu kiếm cớ ngay buổi tối ngày đầu tiên, tống cổ cha mẹ và Nhan Lan Lan ra ngoài, cũng chiếm lấy vật tư của bọn họ.

Anh em nhà họ Tôn ở thành phố sát bên, chạy hai tiếng đồng hồ là có thể tới nơi, sáng sớm xuất phát, trễ nhất là trước tám giờ có thể quay về kịp.

Anh cả nhà họ Tôn tên Tôn Ngạn từng là đội viên của Đinh Thu Vân, cũng giống như Đinh Thu Vân, bởi vì bị thương nên sớm xuất ngũ, công tác trong một công ty vận chuyển, em trai Tôn Bân học ngành kỹ thuật hệ thống, 24 tuổi học đến tiến sĩ.

Tình cảm của hai anh em rất tốt.

Khi ở trong quân ngũ, Đinh Thu Vân nghe Tôn Ngạn kể thì mới biết em trai Tôn Bân có ngày sinh giống y hệt của cậu ấy là 12 tháng 9, thuộc cung xử nữ, thích ăn cay, thích đọc sách, rất  yêu thích động vật nhỏ, là một thiên tài nhưng không hề kiêu ngạo, vô cùng hiền hòa, tính tình lại rất tốt, chẳng qua hành động hơi có chút quái dị.

Trước khi xảy ra biến cố, trùng hợp Tôn Bân đến khu nhà tập thể của Tôn Ngạn, hai anh em vốn đã hẹn nhau suốt đêm chơi game đua xe.

Trên đường đào tẩu, Tôn Ngạn lái chiếc xe tải trống mà mình hay chạy.

Mà chiếc xe tải này trở thành công cụ trường kỳ thay đi bộ cho tiểu đội của Đinh Thu Vân sau này.

Ban đầu chiếc xe tải do lính lái xe Tôn Ngạn toàn quyền phụ trách, còn Tôn Bân vốn sinh ra đã giao thiệp với các loại trí tuệ nhân tạo cao cấp, có thể hiểu rõ van dầu và phanh xe dùng chân nào để đạp đã là rất đáng quý rồi.

Trước khi chết, Tôn Ngạn kéo Đinh Thu Vân, nói với cậu, Đinh đội, chăm sóc tốt cho tiểu Bân.

Tôn Ngạn còn nói tuyệt đối đừng ném con Pikachu treo trên cửa kính xe, mặc dù mọi người đều nói nó xấu nhưng đó là món quà sinh nhật đầu tiên mà tiểu Bân lúc năm tuổi đã tặng cho cậu.

Cuối cùng Tôn Ngạn gọi tên Tôn Bân, gọi đến ba lần thì mới tắt thở.

Sau khi Tôn Ngạn qua đời, Tôn Bân rất nhanh học được cách lái xe.

Mà trước khi Tôn Bân chết, cậu cũng không chịu rời khỏi ghế điều khiển, ngay cả ngủ cũng ôm áo khoác mà anh hai để lại.

Cũng may hai anh em vẫn còn đây, hoàn hảo đứng trước mặt cậu.

Xử lý xong họ Hàn, kiểm tra lại vật tư gã để lại, Trì Tiểu Trì cất máy phát điện cầm tay mà mình đã mua trước đó cùng với chừng mười mấy hộp đồ hộp, đệm chăn và hai thùng nước đã phong kín chặt chẽ bỏ vào nhà kho mới, ra vẻ đây là vật tư mới tìm về từ lần ra ngoài này.

Chờ khi cậu đi ra thì phát hiện Nhan Lan Lan đang chờ mình bên ngoài.

Thiếu nữ bị đông lạnh, trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra một chút xấu hổ: “Anh Đinh, em xin lỗi.”

Trì Tiểu Trì nhìn cô.

Cô trả lại khẩu súng cho Trì Tiểu Trì, thấp giọng nói: “Em…đã hứa phải bảo vệ tốt bọn họ, nhưng em không dám ra tay…”

Trì Tiểu Trì bình tĩnh đẩy khẩu súng về cho Nhan Lan Lan.

Cậu nói: “Ừm, lần này làm không đúng, lần sau chú ý hai điều, thứ nhất, khi chưa quen thuộc với súng, nếu không phải bất đắc dĩ thì đừng rút súng ra trong không gian chật hẹp, thứ hai, ngộ nhỡ bất đắc dĩ, mặc kệ tình huống nào thì phải có quyết đoán nổ súng. Đây không phải chỉ bảo vệ những người khác mà cũng là bảo vệ chính mình.”

Kỳ thực sau khi giao khẩu súng cho Nhan Lan Lan thì Trì Tiểu Trì vốn có thể yên lòng ra ngoài.

Nhan Lan Lan còn trẻ nên dễ kích động, chỉ có một bầu nhiệt huyết, luôn cảm thấy cái chết đối với mình là chuyện quá xa xôi, cảm thấy mình là trung tâm thế giới, bàn luận đến việc ai chết cũng không đến phiên mình, cho nên cũng không kiêng dè mà mạo hiểm.

Nhan Lan Lan không biết mùi vị của cái chết như thế nào, nhưng Đinh Thu Vân biết, Trì Tiểu Trì cũng biết.

Cho nên cô ấy cần phải học, Trì Tiểu Trì cũng cần phải dạy.

….

Phát hiện thẻ khống chế giấc mộng đã biến mất, Trì Tiểu Trì tiện tay lấy ra một tấm thẻ khống chế giấc mộng khác trong kho hàng, sau khi xử lý nó thì lại đặt vào một cái khe để sử dụng.

Làm xong việc này, Trì Tiểu Trì nằm ngủ trong tiếng đọc sách của 061, trong lồng ngực thì ôm con báo nhỏ như ôm túi giữ ấm nhiệt độ.

Con báo nhỏ không chịu nghe lời, bò lên bò xuống trên người cậu một hồi, cuối cùng chọn nằm ổ trước ngực cậu, tay chân trải phẳng một cách thoải mái.

Có tiểu tổ tông này, Trì Tiểu Trì ngủ rất ngon.

Sáng sớm bị nó hôn tỉnh, Trì Tiểu Trì mơ màng nhớ đến Thịt Chó.

Chính mình lúc đùa với Thịt Chó cũng ngã xuống đất giả chết.

Thịt Chó rất trung thành, nó không nhìn thấy, liền dùng mũi ngửi, phát hiện tình hình không đúng, lập tức bay nhào đến người cậu, nỗ lực thực thi cưỡng ép Trì Tiểu Trì tỉnh lại, thiếu chút nữa đã giẫm cho Trì Tiểu Trì phải hộc máu.

Nghĩ đến đó, cậu khẽ cười, ôm con báo nhỏ đến trước mặt, kéo lấy chân trước của nó, dùng khăn ướt xoa xoa rồi hôn lên đệm thịt móng vuốt hình hoa mai vô cùng đáng yêu.

Con báo nhỏ ngẩn người.

Thằng nhóc này rõ ràng da mặt rất dày lại tỏ vẻ xấu hổ, chui vào trong chăn mà trốn.

Trì Tiểu Trì dễ dàng lôi nó ra, đặt lên hõm cổ, dùng đầu ngón tay vuốt từ lỗ tai của nó đến sóng lưng, khiến cả người con báo nhỏ chảy ra như máy bay.

Con báo nhỏ bị xoa nắn, cái cổ, lông mày và quai hàm đều bị vò một vòng, đuôi lắc qua lắc lại, khẽ kêu lên tiếng khò khè khò khè thoải mái.

Trì Tiểu Trì đang nhiệt tình chơi với báo nhỏ thì 061 lên tiếng.

Trong giọng của anh mang theo một chút nhẫn nại rất kỳ lạ: “Tiểu Trì.”

Ngón tay của Trì Tiểu Trì đang vuốt ve liên tục trên cái bụng hơi tròn của báo nhỏ: “Sao?”

061: “…Rời giường, đi nấu cơm thôi.”

Trì Tiểu Trì ôm báo nhỏ, đem mặt chôn vào cái bụng lông xù của nó, hít một hơi thật sâu.

061: “…”

Trì Tiểu Trì đặt báo nhỏ lên vai của mình, cực lực đề cử với 061: “Thầy Lục, hít mùi hương của con báo này rất đã nha.”

061 đè lại bụng dưới đang tê dại, trong tiếng nói mang theo tiếng cười: “Thật sao?”

Trì Tiểu Trì: “Không tin thì anh ra đây thử xem.”

Con báo nhỏ ôm đuôi của mình liếm liếm, tỏ vẻ mùi vị cũng bình thường thôi mà.

Trì Tiểu Trì đun nước sôi, lấy ra ba quả trứng gà tươi rồi bỏ vào nước luộc.

Hạ Uyển Uyển rửa mặt xong, mang theo Cảnh Nhất Minh vừa từ bệnh nặng khỏe lại đến xem Trì Tiểu Trì làm cơm, kiêm sưởi ấm.

Trì Tiểu Trì liếc nhìn hai đứa nhóc trắng trẻo hồng hào, chủ động bắt chuyện với Hạ Uyển Uyển: “Muốn ăn trứng luộc lòng đào hay là trứng luộc bình thường?”

Hạ Uyển Uyển nhẹ giọng trả lời: “Trứng luộc lòng đào.”

Cảnh Nhất Minh hỏi: “Chị ơi, trứng luộc lòng đào là gì?”

Hạ Uyển Uyển ra vẻ trưởng thành mà sờ tóc của Cảnh Nhất Minh, nói: “Lát nữa chị sẽ nói cho em biết.”

Dứt lời, cô bé chuyển sang Trì Tiểu Trì, đem câu hỏi này ném lại y nguyên: “Chú Đinh, trứng luộc lòng đào là gì?”

Trì Tiểu Trì kiên nhẫn trả lời mười vạn câu hỏi tại sao của bọn nhỏ: “Là lòng đỏ trứng chưa chín hẳn.”

Hạ Uyển Uyển, Cảnh Nhất Minh: “Ồ—-”

Cảnh Nhất Minh ngửa mặt hỏi Hạ Uyển Uyển: “Trứng gà bị luộc chín, như vậy trứng gà sẽ đau lắm phải không?”

Hạ Uyên Uyển đã sớm qua cái tuổi lo lắng về những vấn đề này, nhưng cô bé vẫn dịu dàng dỗ đứa bé nhỏ hơn mình rất nhiều này: “Có lẽ vậy.”

Cảnh Nhất Minh bi bô nói: “Vậy em cũng muốn ăn trứng không đau, trứng lòng đào.”

Trì Tiểu Trì quay đầu lại, vừa định nói gì đó liền phát hiện Cảnh Nhất Minh không mang bao tay, hai cái tay nhỏ bé nhét vào trong túi, lộ ra một đoạn da bị đông lạnh đến đỏ bừng.

Trì Tiểu Trì hỏi: “Bao tay của con đâu?”

Cảnh Nhất Minh ngoan ngoãn đáp: “Mới vừa dậy, không tìm thấy.”

Trì Tiểu Trì cũng không nói sẽ giúp nó đi tìm mà chỉ cười trên sự đau khổ của người khác: “Một lát nữa mẹ của con nhìn thấy thì sẽ mắng cho thối đầu ha ha ha ha.”

061: “…” Ông chú kiểu gì thế này.

Mới vừa thầm nghĩ thì con báo nhỏ mà anh gửi hồn vào đó liền bị nâng bụng đưa lên.

Giọng của Trì Tiểu Trì giống như người bán hàng rong đang chào hàng máy nước nóng: “Đây, giữ lấy cái này, rất ấm áp.”

Cảnh Nhất Minh không ngờ nhận được một thứ mềm mại ấm áp ở trong  ngực, cố sức ôm chặt con báo nhỏ, tỉ mỉ quan sát một chút, vui vẻ nói: “A, là báo nhỏ. Con từng ở trong sách nhìn thấy nó đấy.”

… 061 có chút cảm động.

Đây là người đầu tiên kể từ khi anh đến thế giới này không dựa vào ánh mắt mà phán định thân phận của báo nhỏ.

Hạ Uyển Uyển tốt bụng phổ cập kiến thức với em trai: “Đây là chó.”

Trì Tiểu Trì không biến sắc, chỉ nói: “Nói bậy, đây rõ ràng là dụng cụ sưởi ấm tay.”

Thế giới quan của Cảnh Nhất Minh vốn là bình thường thì hiện tại lập tức rơi vào hỗn loạn.

061:…Haizz.