Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 124-2




Đinh Thu Vân không chỉ sống thực tế, năng lực hành động cực mạnh, mà còn rất lãng mạn.

Khi Cốc Tâm Chí chưa đến, Đinh Thu Vân thường một mình ra ngoài tuần tra, vọt thật nhanh trên đường cao tốc, tìm kiếm xăng dầu, thức ăn và người sống sót.

Tính toán xe gần hết xăng, cậu liền dừng lại, lấy ra dụng cụ đổ xăng từ khoang chứa đồ bên dưới chỗ ngồi, vừa khẽ hát vừa đổ xăng, thỉnh thoảng lại ngồi xuống nghỉ ngơi, nhìn về cảnh sắc phương xa.

Cậu không có thói quen hút thuốc, vì để giải tỏa áp lực, cậu thường lấy giấy thuốc lá từ chỗ những đồng đội thích hút thuốc của mình, dùng bút chì vẽ lên giấy thuốc lá để miêu tả lại khu vực đất hoang.

Khi thu nhặt được một xấp tàn thuốc lá thật dày thì cậu gặp lại Cốc Tâm Chí.

Đêm đầu tiên gặp được Cốc Tâm Chí, bọn họ liền ngủ với nhau.

Thứ nhất là vì yêu thích, thứ hai là vì giảm bớt sức ép tâm lý, thứ ba là vì cảm giác sống sót gặp lại nhau sau biến cố thật sự đáng giá chúc mừng.

Hai người đều là lần đầu tiên, hoàn toàn dựa vào kinh nghiệm mỏng manh khi xem phim mà làm theo.

Đinh Thu Vân chiến đấu cận chiến luôn không bằng Cốc Tâm Chí nhìn có vẻ thanh tú, ở trên giường cũng vậy.

Cốc Tâm Chí cuốn lấy Đinh Thu Vân từ phía sau, tay trái ôm lấy eo của cậu, dùng lực nắm chặt, tay phải thì mở ra, đỡ lấy vị trí cổ họng của cậu, sức lực tuy nhẹ nhưng luôn đem lại một loại ảo giác có thể bẻ gãy cần cổ của Đinh Thu Vân bất cứ lúc nào.

Thân thể hai người kề sát, tim đồng loạt vang lên những tiếng thình thịch mạnh mẽ.

Đinh Thu Vân ở bên dưới, cậu đưa tay nắm chặt cỏ dưới thân, trong tay nhầy nhụa nhựa cỏ.

Sau khi kết thúc, hai người toàn thân thấm ướt mồ hôi, ngay cả động đậy cũng cảm thấy uể oải.

Cốc Tâm Chí dựa vào một bên lều, dang hai chân để Đinh Thu Vân ngồi dựa vào lồng ngực của mình.

Cốc Tâm Chí đốt một điếu thuốc, cũng dò hỏi Đinh Thu Vân có muốn hút hay không.

Đinh Thu Vân không hút thuốc lá nhưng lại chủ động cầm tay của Cốc Tâm Chí rồi rít một hơi thuốc từ trên tay cậu ấy.

Theo lời Cốc Tâm Chí, khi biến cố xảy ra, Cốc Tâm Chí liền trốn thoát từ trong quân ngủ, muốn đi tìm Đinh Thu Vân nhưng tìm mãi không thấy hình bóng của cậu.

“Trùng hợp vậy, tôi cũng muốn đi tìm cậu.” Đinh Thu Vân nói, “Khi tôi đến đó thì trại huấn luyện đã bị tập kích, chắc là những đám dây leo sinh trưởng ở gần trụ sở gây ra…”

Nhắc tới thứ đó, Đinh Thu Vân lại nở nụ cười khổ.

Thế đạo hiện tại, ngay cả cây cỏ cũng có thể thành tinh, giết người như cắt rau gọt dưa.

Đinh Thu Vân Nói: “Tôi tưởng rằng cậu…cũng giống như cha mẹ mình, đều biến mất.”

Năm đó xảy ra biến cố, cậu đã cố gắng chạy thật nhanh về nhà cha mẹ, lại phát hiện cha bị nhiệt độ hạ thấp đột ngột dẫn đến cơn đau tim.

Mẹ vì vội vã chạy đi lấy thuốc cho cha, lại chỉ mặc một lớp áo ngủ mỏng manh.

Bởi vì quá mức hoảng loạn, lại bị mất điện nên mẹ không cẩn thận mà bị vấp ngã, đầu đụng phải góc giường, nhất thời đổ máu bất tỉnh.

Chờ Đinh Thu Vân về đến nhà thì lão Đinh và Đinh tỷ nhà mình đã biến mất.

Đinh Thu Vân không nói những điều này cho Cốc Tâm Chí, chỉ quay đầu lại nhìn cậu ấy, muốn xác thực mình không phải đang nằm mơ.

Cốc Tâm Chí dường như đoán được nỗi lo lắng của cậu, đè cằm của cậu xuống, cùng cậu hôn môn.

Cốc Tâm Chí nói: “Nhìn thấy chưa, tôi không có chết.”

Đinh Thu Vân tách ra, trong mắt tràn đầy vui mừng không hề che giấu: “Ừm.”

Cậu lại hỏi: “Làm sao cậu biết tôi sẽ quay lại?”

Nơi cậu tìm thấy Cốc Tâm Chí là thành thị mà trước kia Đinh Thu Vân cư trú.

Cốc Tâm Chí nói: “Tôi không tìm được cậu, cũng chỉ có thể ở nguyên tại chỗ.”

Tim của Đinh Thu Vân đột nhiên nhảy một nhịp: “Các cậu chờ bao lâu?”

Cốc Tâm Chí nói: “Từ lúc thời tiết trở lạnh tôi liền chờ trong siêu thị kia. Tôi nghĩ, nếu Đinh đội cần vật tư thì sẽ đến.”

Cứ thế mà chờ, chờ tròn hai năm.

Đinh Thu Vân không có gì để nói.

Cậu xoay người, nửa quỳ trước mặt Cốc Tâm Chí, hôn lên môi đối phương.

Sau khi gặp lại Cốc Tâm Chí, sinh hoạt của Đinh Thu Vân mới có lại màu sắc một lần nữa.

Đối với đồng đội mà nói, hóa ra Đinh đội cười rộ lên lại đẹp mắt như vậy.

Đinh Thu Vân xào rau với dầu chiết xuất từ động vật, vừa cười khanh khách mà đáp: “Đương nhiên rồi.”

Nhan Lan Lan – đồng đội thích tám chuyện mon men đến hỏi thăm: “Đinh đội, Cốc đội phó là gì của anh vậy?”

Đinh Thu Vân: “Chiến hữu”

Nhan Lan Lan: “Há, Chiến—-bằng hữu.”

Đinh Thu Vân làm bộ dáng muốn đạp cô, cô cười chạy ra ngoài, lục lạc trên cổ tay vang lên tiếng leng keng leng keng.

Chạy đến cửa, cô vừa vặn đụng phải Cốc Tâm Chí, liền hoạt bát mà chào cậu.

Cốc Tâm Chí nhìn cô một cái, không để ý nhiều, đi thẳng đến bên cạnh Đinh Thu Vân rồi hỏi: “Xào gì đó?”

“Đậu bắp.” Hai mắt của Đinh Thu Vân trở nên long lanh, “Tôi nhớ cậu thích ăn.”

Cốc Tâm Chí hơi kinh ngạc: “Lấy từ đâu ra vậy?”

Đinh Thu Vân hôn Cốc Tâm Chí một cái, cười tủm tỉm: “Cậu không cần bận tâm. Cho dù cậu muốn ăn món nào thì tôi cũng có thể chuẩn bị cho cậu.”

Trong tận thế, đây là lời hứa hẹn cao nhất cũng là tốt nhất.

Đinh Thu Vân móc tim móc phổi đối tốt với Cốc Tâm Chí, dù sao cũng là mất đi rồi tìm về được, đối với Đinh Thu Vân mà nói thì đặc biệt quý giá.

Cốc Tâm Chí rất thích đọc “Hoàng Tử Bé”, khi ở trong quân đội từng nói với Đinh Thu Vân, Đinh Thu Vân còn cười cậu, nói cậu đã lớn như vậy mà còn thích đọc Hoàng Tử Bé.

Lúc này Đinh Thu Vân cố ý nhờ đồng đội lấy được quyển sách Hoàng Tử Bé từ trong nhà sách bị bỏ hoang, đem tất cả văn tự tỉ mỉ mà chuyển thành một quyển tập tranh, vẽ hết bảy mươi lăm trang giấy thuốc lá.

Vào ngày sinh nhật thứ hai mươi sáu của Cốc Tâm Chí, Đinh Thu Vân đem tặng món quà này cho Cốc Tâm Chí.

Cốc Tâm Chí không quá nóng lòng với món quà này, ngược lại đi ôm lấy Đinh Thu Vân, mở lòng bàn tay của cậu ấy ra.

Mấy ngày nay Đinh Thu Vân quá mức chăm chú với vẽ vời, ngón út bên tay phải bị phồng rộp, vừa nhìn liền biết rất đau.

Cốc Tâm Chí hôn lên phần phồng rộp của Đinh Thu Vân, sau đó mới cùng cậu lật xem tác phẩm bằng tàn thuốc này.

Cốc Tâm Chí nói với Đinh Thu Vân: “Tôi thích nhất câu chuyện của hoàng tử bé và hoa hồng.”

Hoàng tử bé sống một mình trên một tiểu tinh cầu, cậu trồng một đóa hoa hồng, vô cùng che chở nâng niu cô ấy.

Từng có lúc cậu cho rằng cô ấy là đóa hồng độc nhất vô nhị trên đời, mãi đến khi cậu đến địa cầu thì mới phát hiện chỉ một vườn hoa mà đã có 5000 đóa hoa hồng.

Hoàng tử bé vì phát hiện này mà đau lòng rất lâu, sau khi được con cáo khuyên bảo, cậu mới nhận ra đóa hoa hồng kiêu căng ngạo mạn cùng cậu vượt qua những năm tháng dài lâu kia đối với cậu mà nói là độc nhất vô nhị, không thể thay thế được.

Nói xong, Cốc Tâm Chí ôm lấy vai Đinh Thu Vân, đọc phần lời thoại viết trên giấy thuốc lá.

…Đây là lời của Hoàng tử bé sau khi tỉnh ngộ đối với 5000 đóa hoa hồng kia.

“Các cậu rất đẹp, nhưng các cậu là trống rỗng, bởi vì không người nào có thể chết vì các cậu.”

Lúc đó Đinh Thu Vân không hiểu rõ ý của Cốc Tâm Chí, chỉ cảm thấy lời này không hề may mắn, đưa tay vỗ vỗ mặt Cốc Tâm Chí, xem như trừng phạt.

Cốc Tâm Chí thì lại hôn Đinh Thu Vân.

Tuy rằng Đinh Thu Vân đắm chìm trong niềm vui sướng gặp lại Cốc Tâm Chí nhưng cậu cũng không quên chuyện cần phải làm.

Toàn cầu trở nên lạnh hơn, trí tuệ nhân tạo xâm chiếm thế giới, quả thật nhân loại phải chịu trách nhiệm cho việc này, nhưng việc cha mẹ của Đinh Thu Vân đột ngột qua đời đối với Đinh Thu Vân là một sự đả kích rất lớn.

Dưới hoạt động ngầm của trí tuệ nhân tạo, những năm gần đây đồng đội của Đinh Thu Vân có không ít người chết trong tay nhân loại mới, hoặc chết vào miệng động vật tiến hóa.

Muốn bảo cậu không oán không hận thì hoàn toàn không có khả năng.

Sau khi Cốc Tâm Chí đến không bao lâu, Đinh Thu Vân liền lựa chọn một trạm căn cứ, chuẩn bị ra tay phá hủy.

Ai ngờ khi bọn họ động thủ thì trạm căn cứ này liền bị một nhóm linh cẩu đã trải qua biến dị bao vây.

Mặc dù Đinh Thu Vân và Cốc Tâm Chí liều mạng yểm trợ nhưng Nhan Lan Lan vẫn thiệt mạng ở trong đó.

Phát hiện Nhan Lan Lan bị tụt lại phía sau, Đinh Thu Vân muốn lao vào trong trạm căn cứ. Cốc Tâm Chí không nói lời nào mà chỉ khiêng cậu lên vai rồi sải bước rời đi.

Điều cuối cùng mà Đinh Thu Vân nhìn thấy là Nhan Lan Lan duỗi ra một cánh tay từ trong đám linh cẩu đang tấn công cô.

Tiếng chuông leng keng của chiếc lắc bạc vang lên, kèm theo tiếng la khàn cả giọng của Nhan Lan Lan: “Mọi người đi nhanh đi! Mặc kệ em!”

Nhưng dù sao Nhan Lan Lan cũng chỉ là một cô bé mười chín tuổi, cô thật sự đánh giá quá cao khả năng chịu đựng của mình khi chân chính đối mặt với tử vong.

Sau khi chạy ra xa, tiếng kêu thảm thiết và đau đớn của Nhan Lan Lan hòa lẫn tiếng cắn xé của đám linh cẩu đang ăn thịt người truyền đến từ trạm căn cứ: “Đinh đội! Đinh đội….Cứu em, em không muốn chết—”

Trong xe tải, có bốn năm người đồng loạt giữ chặt Đinh Thu Vân mới khống chế được không cho cậu nhảy xuống xe.

Cốc Tâm Chí lái xe tải chạy đi, xa xa liếc nhìn trạm căn cứ rồi thu hồi ánh mắt.

Xe chạy đi rất xa thì Đinh Thu Vấn mới dừng giãy dụa.

Đôi mắt của cậu kéo đầy tơ máu, mệt mỏi kiệt lực ngửa mặt nằm trong thùng xe tải, bên tai tràn đầy tiếng chuông lắc bạc của Nhan Lan Lan.

Leng keng, leng keng, leng keng.

Nhan Lan Lan là người cũ trong đội, từ khi lập đội đã bắt đầu ở bên cạnh Đinh Thu Vân. Cô ấy chết là một đả kích cực lớn đối với Đinh Thu Vân.

Cậu liên tục suy nghĩ đến tột cùng kế hoạch kia của mình xảy ra vấn đề ở chỗ nào.

Cốc Tâm Chí không nhìn nổi bộ dáng này của cậu, ôm lấy cậu rồi nhẹ giọng động viên: “Chuyện này không phải lỗi của cậu.”

Đinh Thu Vân nói: “Em ấy gọi tôi một tiếng Đinh đội, em ấy là trách nhiệm của tôi.”

Đinh Thu Vân không ngốc. Cậu nghĩ có lẽ bọn họ đã bị theo dõi.

Xem ra việc tấn công trạm căn cứ, phá hủy nơi cư trú của trí tuệ nhân tạo quả thật đã gây nên khủng hoảng cho đám trí tuệ nhân tạo.

Mà có vết xe đổ của Nhan Lan Lan, Đinh Thu Vân không muốn đẩy mọi người lên nơi đầu sóng ngọn gió tiếp tục mạo hiểm, cho dù có mấy người trẻ tuổi xung phong đảm đương, muốn tiếp tục kéo dài việc tấn công đám trí tuệ nhân tạo, Đinh Thu Vân cũng nghĩ cách giúp đỡ khuyên nhủ, dự định vượt qua giai đoạn nguy hiểm này rồi hẵng tính tiếp.

Nhưng chưa tới một tuần thì nơi ẩn thân lâm thời của bọn họ lại bị một đám nhân loại mới tấn công.

Cuối cùng ba người trẻ tuổi bị bắt giữ.

Không có người nào đồng ý trở thành nô lệ của nhân loại mới, thậm chí có một người còn muốn tự sát.

Nhân loại mới phát hiện những người cũ không chịu phối hợp, liền hạ lệnh chém đầu ba người, cũng đem đầu treo lên ngọn cây cao nhất ở gần đó.

Leo lên xe tải, tiểu đội hốt hoảng trốn chạy, có người nhìn thấy cái đầu của bạn mình bị treo lên, lắc lư giữa cành lá vây quanh như ba trái dừa to tròn.

Cậu ấy muốn gọi Đinh Thu Vân, nhưng vừa mới mở miệng thì liền nuốt xuống.

Đinh Thu Vân đưa lưng về phía thân cây kia, gắt gao cắn chặt hàm răng, trong miệng tràn đầy mùi máu tanh.

Cốc Tâm Chí ôm vai Đinh Thu Vân, Đinh Thu Vân lại căng chặt thân thể như một cây cung.

Cậu điên cuồng suy nghĩ làm sao những nhân loại mới không có dị năng có thể tìm được nơi này.

Xem bộ dáng của đám nhân loại mới kia thì hiển nhiên là có chuẩn bị mà đến.

Chẳng lẽ là mấy ngày trước lúc bọn họ rút lui bị người theo dõi?

Mà Đinh Thu Vân làm việc luôn thỏa đáng, dù cho mất đi Nhan Lan Lan thì cậu vẫn luôn kiên cường lấy lại tinh thần quan sát bốn phía, không phát hiện có người theo dõi.

Cậu cũng nghĩ tới có phải …nội bộ có vấn đề hay không, nhưng cậu đã kiểm tra tất cả món đồ tùy thân của mọi người, không phát hiện bất kỳ thiết bị gì có thể theo dõi.

Đi theo cậu đều là chiến hữu lâu năm, đương nhiên sẽ không nghi ngờ.

Sau đó trải qua một thời gian tương đối dài, Đinh Thu Vân đều suy nghĩ về vấn đề này.

Mãi đến tận rất lâu sau đó, Đinh Thu Vân chỉ còn dư lại bảy người bên cạnh bị một đám nhân loại mới bắt giữ, khi bị thẩm vấn, cậu mới biết phần lớn những người trong đám nhân loại mới đã ký khế ước với trí tuệ nhân tạo.

Trong những thành phố chỉ có nhân loại mới tồn tại, trí tuệ nhân tạo đã khôi phục hoạt động bình thường, nó cung cấp tiện lợi cho nhân loại mới, nhưng nhân loại mới nhất định phải giúp trí tuệ nhân tạo tiêu diệt nhóm người phản kháng.

Đối tượng mà bọn họ nhằm vào chính là Đinh Thu Vân, nhân loại cũ có gan dám công kích trí tuệ nhân tạo, cùng với đám nhân loại cũ “Thông đồng làm bậy”, không muốn làm nô lệ cho nhân loại mới.

Sau khi bị bắt lấy, Đinh Thu Vân đã nhất quyết cho dù như thế nào cũng không khai ra hướng đi của Cốc Tâm Chí và đồng bọn của mình.

Cậu thà chết.

Nhưng sau khi cậu bị ép phải quan sát chiến hữu của mình bị hình phạt treo cổ, tưởng rằng chính mình sẽ rất nhanh cũng được giải thoát thì đám nhân loại mới vây quanh pháp trường lại không có ý muốn giết cậu.

Một lúc lâu sau, đoàn người tự giác tách ra, nhường một lối đi, tựa như Moses tách nước biển, thủ lĩnh của bọn họ đi về phía Đinh Thu Vân.

Đinh Thu Vân ngẩng đầu lên, trong đầu như bị một đạo sấm sét giáng xuống ầm ầm.

Trong vài giây đó, thật giống như có người cầm súng nã một phát vào hốc mắt của cậu, khiến đôi mắt đau nhói, đầu cũng như bị vô số viên đạn xuyên qua.

Đi về phía cậu, rõ ràng là Cốc Tâm Chí.

Một nửa thân người Cốc Tâm Chí bị máu tươi thấm ướt, khóe miệng và hai má cũng dính máu, nhưng cậu ấy không có vẻ tà dị, mà vẫn là Cốc Tâm Chí thanh tú lại lạnh lùng như ngày xưa.

Trong vài giây ngắn ngủi đó, Đinh Thu Vân suy nghĩ rất nhiều, nghĩ máu trên người Cốc Tâm Chí là từ đâu mà tới, nghĩ đến đám chiến hữu mà Cốc Tâm Chí mang đi, nghĩ đến ba cái đầu treo trên cây, nghĩ đến tiếng chuông lắc tay của Nhan Lan Lan, nghĩ đến ngày ấy bất ngờ gặp lại, cùng những gì Cốc Tâm Chí đã nói với mình.

Cốc Tâm Chí nói, tôi không tìm được cậu, chỉ có thể ở tại chỗ chờ đợi. Chờ tròn hai năm.

Đợi Cốc Tâm Chí đi tới trước người, Đinh Thu Vân tái mặt, ngẩng đầu hỏi: “Cậu thật sự đợi tôi hai năm à?”

Cốc Tâm Chí biết cậu đang hỏi cái gì, thoải mái đáp lời: “Đúng vậy, tôi ở trong siêu thị kia đợi hai năm, giết rất nhiều nhân loại mới.”

Cậu nói tiếp: “Cho nên bọn họ sợ tôi, để tôi làm thủ lĩnh của bọn họ.”

Đinh Thu Vân nghe thấy giọng nói khàn khàn của mình: “Cậu…phản bội…”

Cốc Tâm Chí nhẹ nhàng nói: “Ừm.”

…Cũng giống như khi cậu nói với Đinh Thu Vân lúc trốn khỏi quân đội, giọng điệu thoải mái, dường như đối với Cốc Tâm Chí mà nói, thân là nhân loại cũ chưa biến dị, phản bội nhân loại cũ, nương nhờ vào trí tuệ nhân tạo và nhân loại mới là một chuyện vô cùng tự nhiên.

Đinh Thu Vân mơ màng hỏi: “…Tại sao vậy.”

Cậu ấy bị uy hiếp sao?

Hay là vì nguyên nhân khác…

“Không cần nghĩ nhiều.” Cốc Tâm Chí dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Đinh Thu Vân, dùng bàn tay dính máu chiến hữu của Đinh Thu Vân mà nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cậu: “Tôi không sợ bọn họ, cũng không có ai có thể uy hiếp được tôi. Nhưng tôi biết trí tuệ nhân tạo rất bất mãn đối với hành vi phá hoại kéo dài của cậu, muốn thanh trừng cậu. Cậu không thể luôn sống trong hoàng cảnh nguy hiểm có thể tử vong bất cứ lúc nào…Cậu không thể, tôi không cho phép điều đó xảy ra. Cho nên, tôi nhất định phải bảo vệ cậu.”

Cốc Tâm Chí lại hôn môi Đinh Thu Vân như lần đầu tiên bọn họ hôn nhau, nâng mặt cậu lên, nhẹ giọng nói: “Bọn họ đáp ứng với tôi, chỉ cần tôi ra tay hỗ trợ, gạt bỏ hết thảy tay chân vướng bận của Đinh đội thì bọn họ sẽ không tiếp tục truy sát Đinh đội.”

Đinh Thu Vân ngửa đầu nhìn Cốc Tâm Chí, cảm thấy như đang rơi vào ác mộng.

Nhưng thi thể của chiến hữu vẫn còn nằm bên cạnh, mà nước mắt chảy xuống gò má của cậu cũng nóng đến kinh người.

Giọng nói của cậu trở nên nức nở: “Cốc Tâm Chí, cmn cậu có ngon cứ nhắm vào tôi đây này!—-”

Cốc Tâm Chí vuốt ve mặt Đinh Thu Vân: “Tôi chính là nhắm vào cậu mà tới…Vẫn luôn là như vậy, bắt đầu từ trong quân đội chính là như vậy.”

Cốc đội phó của cậu ngồi xổm xuống, nhìn Đinh Thu Vân, giọng điệu hơi ôn hòa một chút: “Cậu rõ ràng luôn yêu thích tôi nhưng lại không chịu đối mặt. Nếu không phải lần kia máy móc bị mất khống chế thì làm sao cậu biết tôi quan trọng đến thế nào trong lòng của cậu?”

Dứt lời, Cốc Tâm Chí ôm lấy Đinh Thu Vân vào lòng, thấp giọng nói: “Chỉ là tôi không nghờ lại khiến cậu tổn thương nặng nề đến như vậy. Xin lỗi, sau này tôi sẽ làm việc đúng mực.”

Đinh đội cứng đờ nằm trong lồng ngực Cốc đội phó, sau một lúc im lặng chỉ có thể bật cười không thể giải thích nổi, cười đến run rẩy cả người.

Chiến hữu cũ của cậu hại chết chiến hữu hiện tại, nói cho cùng, tất cả cũng là vì cậu.

Thật là nực cười.

Dần dần, Đinh Thu Vân cười đến mệt mỏi, hai mắt chỉ còn dư lại uể oải và sự trống rỗng vô biên vô hạn.

Sau ba ngày, Đinh Thu Vân trong nhà giam rốt cục tìm được cơ hội, phá tan phòng vệ, nhảy lầu tự sát, coi như chuộc tội với chiến hữu của mình.



Xem xong cốt truyện thế giới, cảm tưởng duy nhất của Trì Tiểu Trì là, chờ tí, để tôi vuốt lông bé báo tìm an ủi một chút.

………

P/S: Edit xong chương này cảm giác giống Tiểu Trì, thật cảm thán.

Xong chương này Fynnz xin nghỉ tết sớm nha mọi người <3. Vì thấy tạm dừng ở đây là thích hợp, chứ dừng lở dở lại khó chịu. Sang tết mình gặp lại nha. Chúc mọi người ăn tết vui vẻ <3, yêu nhiều.