Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 118-2




Chỉ là trò chơi “kết nối” phổ biến trong trốn thoát mật thất mà thôi.

Tám cái tủ tương ứng với tám chữ cái ở bên dưới sơ đồ, bọn họ cần phải kết nối, tìm ra chữ cái tương ứng chính là mật mã của tủ.

Chỉ có kết nối chính xác thì mới có đường sống.

Nếu như bọn họ chọn sai mật mã thì vẫn có thể đi vào tủ kim loại, nhưng sẽ như con người rối kia, bị nòng súng thiêu sống trong tủ.

Hơn nữa đáng lưu ý chính là vừa nãy gã hề chỉ mở ra nòng súng bên cạnh tủ S.

Nếu lúc đó bọn họ còn chưa chui vào tủ, thời gian đếm ngược kết thúc, tất cả nòng súng đều đồng loạt khai hỏa—-

Nghĩ đến biển lửa nóng rực như địa ngục kia thì dường như tất cả mọi người đều rùng mình một cái.

“Quy tắc trò chơi chính là như vậy~” Gã hề vui vẻ cười to, “Cho các vị thêm ba gợi ý ~ thứ nhất, sau 15 phút…à không không, 11 phút 21 giây, tất cả nòng súng sẽ khởi động. Thứ hai, trong tủ chỉ có thể trốn một người, đây là quy tắc, không thể phá vỡ. Thứ ba, như mấy người nhìn thấy, mặc kệ là nhập vào mật mã chữ gì thì các vị đều có thể tiến vào trong tủ, nhưng hậu quả của việc đoán sai mật mã thì chính các vị tự gánh chịu~”

“Qua cửa này, các vị có thể lấy đồ vật mà các vị tạm gửi và món quà mà tôi chuẩn bị cho các vị ~ chúc các vị chơi thật vui, chờ mong các vị lần sau lại tiếp tục ghé thăm mật thất đào thoát của tôi—”

Dứt lời, âm thanh của gã hề hoàn toàn biến mất.

Mọi người vẫn còn chờ gã hề nói dứt lời, nhưng Trì Tiểu Trì đã lên tiếng: “Lão Viên.”

Viên Bản Thiện phục hồi tinh thần, vội vã đi đến trước mặt Trì Tiểu Trì: “Em đừng sợ, chúng ta từ từ…”

Trì Tiểu Trì kéo tay của Viên Bản Thiện, viết xuống hai chữ trong lòng bàn tay của anh ta.

A—–M.

Viên Bản Thiện khiếp sợ nhìn cậu: “Em…”

Trì Tiểu Trì không tiếp tục để ý đến anh ta, tiếp tục đi vẽ một đường khác.

Viên Bản Thiện vừa mừng vừa sợ, nhưng vẫn có chút hoài nghi, chính mình đứng trước lớp kính, từ điểm A xuất phát, dự định suy luận một lần nữa.

Trì Tiểu Trì cũng không hy vọng Viên Bản Thiện sẽ tin tưởng mình vô điều kiện, bởi vậy lông mày cũng không hề cau lại, mà chỉ lầm lũi đi làm chuyện của mình.

Mạnh Càn tự nhận chính mình không có sở trường ở chỗ này, liền ôm một hy vọng tìm đường sống khác, đánh bạo ló đầu nhìn vào rãnh sâu, muốn xem một lát nữa bị thiêu cháy thì có thể trốn vào dưới rãnh để tránh một kiếp hay không.

Nhưng khi vừa mới dò đầu nhìn vào rãnh sâu, một vài con rối cháy khét hút được một chút sinh khí liền nhúc nhích một cách kỳ lạ, có vài con thậm chí còn ngẩng đầu lên, khiến Mạnh Càn hoảng sợ đến mức lập tức thu đầu về.

Coi như là Mạnh Càn đã hiểu rõ: Có ranh giới phân cách với rãnh sâu, nếu có người sống tiến vào, dù chỉ bước vào một chân hoặc một cái đầu thì đám con rối kia sẽ lập tức nhào lên, đem người trốn dưới đó ăn sạch sẽ.

Không còn cách nào khác, Mạnh Càn chỉ đành quay lại trước lớp kính, chọn chữ A thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhất, kiên trì bắt đầu suy luận.

Ngay khi Mạnh Càn vừa mới chuẩn bị suy luận thì Trì Tiểu Trì bên cạnh đã lời ít mà ý nhiều: “R,I,F là của tôi, còn lại mấy người tự phân.”

Tư Gia Dịch đang bận tìm chữ tương ứng với E, chỉ gật gật đầu, cũng không trả lời.

Dứt lời, Trì Tiểu Trì bế Cam Đường lên, đi đến con đường đại diện cho chữ “R”.

Mạnh Càn cả kinh nói: “Này, cậu tính làm gì?”

Trì Tiểu Trì không có thời gian phản ứng Mạnh Càn, chỉ đi thẳng đến tủ sắt, nhập vào chữ U.

Cậu đặt Cam Đường đã hôn mê vào giữa, đỡ thân thể thẳng lên, còn thay cô sửa lại một chút tóc tai và cổ tay, xác nhận trong tủ có lỗ thoáng khí, lúc này mới đóng cửa tủ lại.

Ngay sau đó, cậu đi về trước vách kính, bắt đầu tìm kiếm chữ cái tương ứng với F.

Mạnh Càn không nhịn được mà nói: “Có tự tin như vậy sao? Lỡ sai thì sao, cậu đang hại chết một mạng người đó.”

Trì Tiểu Trì cũng không thèm nhìn Mạnh Càn.

Mạnh Càn bị mất mặt, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nghiên cứu chữ cái “A” của mình.

Mạnh Càn không dễ dàng lắm mới đưa sợi dây thừng nối từ chữ A đi đến phân nửa, ai ngờ nghe thấy Viên Bản Thiện bên cạnh nói: “Tiểu Trì, anh tìm được chữ cái ứng với chữ A rồi, nhưng mà….không giống với chữ mà em đã tìm thấy.”

Trì Tiểu Trì không trả lời, Mạnh Càn đã bùng nổ trước: “Anh tìm chữ A? Cmn sao anh không nói sớm?”

Viên Bản Thiện nhất thời nghẹn lời.

Trước đó Tống Thuần Dương tiết lộ đáp án cho anh, nhất thời hưng phấn liền theo bản năng cảm thấy chữ A thuộc về mình, tập trung đối chiếu kết quả nên hoàn toàn quên mất phải cẩn thận quy định trước với những người khác về chuyện này.

Nhưng việc liên quan đến sinh tử thì hiện tại cũng không phải là lúc giả vờ dịu dàng nhường nhịn.

Vì thế Viên Bản Thiện vặn hỏi lại một cách lạnh lùng: “Cậu có hỏi không?”

Mạnh Càn tức giận đến giậm chân, ánh mắt vẫn không chịu rời khỏi đống dây thừng, muốn tranh trước Viên Bản Thiện, nhanh chóng tìm được đáp án để cướp đi đường sống.

Đối mặt với nghi vấn của Viên Bản Thiện, vẻ mặt của Trì Tiểu Trì vô cùng vững vàng.

“Thử lại lần nữa đi.” Cậu nói, “Đáp án của em là đúng.”

Viên Bản Thiện cảm thấy khá bất đắc dĩ, mà vì lý do an toàn nên vẫn quyết định suy luận lại từ đâu.

Việc này không thể nghi ngờ đã cho Mạnh Càn cơ hội, anh ta hào hứng suy luận phần kết nối đang làm dang dở, phát hiện chữ cái tương ứng chính là B

Mạnh Càn vui vẻ trong lòng, lập tức bắt đầu từ A thử lại một lần nữa.

Vì để nhanh chóng, anh ta dựa theo con đường suy tính mới vừa nãy đã đi qua, quả nhiên đi nhanh hơn Viên Bản Thiện một bước.

Khi Viên Bản Thiện sắp đến điểm cuối cùng thì Mạnh Càn đã nghiệm chứng thành công một lần nữa, đáp án là B.

A—–B!

Mạnh Càn quay đầu đi, nhanh chân bỏ chạy, xuyên qua con đường nhỏ, chạy gấp rút ngang đám con rối cháy khét bên dưới rãnh, đứng trước tủ A để bấm mật mã B.

Mạnh Càn chạy như con cá trạch, khiến Viên Bản Thiện sắp đại công cáo thành tức muốn hộc máu: “Cậu—-”

Mà chờ Viên Bản Thiện thấy rõ Mạnh Càn ấn chữ cái trên bảng mật mã, trong nháy mắt Viên Bản Thiện trở nên ôn hòa trở lại, quay đầu tiếp tục làm rõ vài đường kết nối cuối cùng đến chữ A.

Đúng như Trì Tiểu Trì từng nói, A, quả nhiên tương ứng với M.

Hai mắt của Trì Tiểu Trì khóa chuẩn trên vách kính, căn bản không rãnh phân tâm, cho nên cậu cũng không biết phía sau xảy ra chuyện gì.

Viên Bản Thiện liền tự mình đổi chữ cái C, tiếp tục suy tính.

Lúc này thời gian đếm ngược còn 8 phút 43 giây.

26 sợi dây thừng bằng đồng thau có vẻ ngoài hoàn toàn giống nhau, không hề đặc sắc.

26 sợi dây như vậy lại chằng chịt quấn quanh một nùi mà không có bất cứ quy luật nào thì thật sự là một thử thách ngược đãi đối với thị lực, sức tập trung và khả năng chịu áp lực của con người.

Màn hình điện tử đếm ngược ngay phía trên vách kính hiện lên màu sắc đỏ như máu, đâm thẳng vào mắt người càng vô hình tạo áp lực khiến người ta cực kỳ nôn nóng.

Người bình thường muốn tìm một chữ đã phải tiêu hao rất nhiều sức lực.

…Mà Trì Tiểu Trì phải làm chính là ba chữ.

Còn có 5 phút 45 giây, Trì Tiểu Trì động.

Cậu chạy như bay đến bên cạnh Cam Úc, bế người đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân lên.

Sắc mặt Cam Úc đỏ rực, đôi môi tái nhợt nổi bật trên làn da, cũng may lúc này ý thức thanh tỉnh hơn mới nãy một chút.

Anh dựa vào lòng Trì Tiểu Trì, để mặc cậu vận chuyển mình đến trước tủ F.

Anh khàn giọng hỏi: “Cậu tìm chữ cho mình chưa?”

Trì Tiểu Trì đi đường xiêu vẹo có chút vất vả, trước mắt như nổi đom đóm.

…Đây là di chứng của việc sử dụng thị lực quá độ.

Cậu thuận miệng nói: “Đã tìm rồi.”

Cam Úc đưa tay khẽ nhéo cổ tay của cậu một cái, giọng điệu có chút bất đắc dĩ: “Nói dối.”

Bởi vì tinh thần tập trung cao độ trong thời gian dài, Trì Tiểu Trì đã xuất hiện cảm giác đau đầu choáng váng, chờ đặt Cam Úc trước tủ F, ngón tay của cậu đã bắt đầu run rẩy, suýt chút nữa đã nhập sai mật mã.

Trì Tiểu Trì hít sâu một hơi, không biết xấu hổ mà thừa nhận: “Ừm, nói dối.”

Sau khi tĩnh tâm một chút, cậu dò ngón tay ra, nhấn chữ T trên bảng mật mã của tủ F.

Cam Úc cũng không tiếp tục dây dưa, lãng phí thời gian vô ích, khi Trì Tiểu Trỉ sắp xếp cho anh vào trong tủ thì anh chỉ nhẹ giọng nói: “Phải sống.”

Trì Tiểu Trì hỏi: “Bác sĩ Cam, anh tin tôi không?”

Cam Úc không chút do dự mà gật đầu.

“Tin tôi thì ngoan ngoãn ở lại.” Trì Tiểu Trì nói, “Chờ tôi ở đường sống bên kia.”

Nói xong, cậu đóng cửa lại, lao nhanh về trước vách kính.

Chưa kịp thở dốc thì cậu đã bắt đầu mưu cầu đường sống cho mình.

Khi cậu dàn xếp cho Cam Úc thì Tư Gia Dịch đã rời đi, nhấn mật mã D lên tủ E.

Còn Viên Bản Thiện cũng đối chiếu ba lần đáp án của mình, sau khi xác nhận không có sai sót thì mới nhìn về phía Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì nhìn chằm chằm vào vách kính, cắn chặt răng, ngón tay vuốt nhiều lần vào lòng bàn tay, vai không khống chế được mà run rẩy.

Viên Bản Thiện nhìn màn hình chỉ còn dư lại 4 phút 10 giây, vừa sốt ruột vừa đau lòng.

…Nhưng anh có thể làm gì đây? Lẽ nào lại chấp tay dâng đáp án chính xác mà mình đã thử đi thử lại nhiều lần cho người ta?

Vừa nghĩ tới cảnh mình bị thiêu chết, cơ mặt của Viên Bản Thiện bắt đầu không khống chế được mà co rúm.

Cuối cùng anh ta chỉ nói với Trì Tiểu Trì một câu: “Thuần Dương, em nhanh lên.” Rồi nhanh chân chạy đến trước tủ C, nhấn mật mã Q.

Cửa thành công mở ra, Viên Bản Thiện liền trốn vào trong.

Trong nháy mắt, trước vách kính chỉ còn lại một mình Trì Tiểu Trì.

Căng thẳng quá độ khiến đầu của cậu như bị nhét một cái còi trong đó, đầy tai đều là tiếng quỷ khóc nghẹn ngào hoặc tiếng rầm rĩ sắc nhọn, nhiệt độ càng lúc càng hạ thấp, lạnh thấu xương.

Trong mắt của cậu phản chiếu màu đỏ của đồng hồ đếm giờ đang lóe sáng.

Mà cậu cũng không nghĩ đến gì khác, chỉ lo tập trung tìm đáp án cuối cùng.

I tương ứng với chữ gì?

Rốt cục nó tương ứng với chữ gì?

Khi còn lại 2 phút 10 giây, cậu tìm được đáp án.

Nhưng ngay lúc đó trái tim của cậu cũng đột nhiên lạnh xuống.

Là…U?

Tại sao lại có thể là U?

U chẳng phải tương ứng với tủ R mà mình đã đặt Cam Đường vào sao?

Nhất thời Trì Tiểu Trì cảm thấy rối loạn, lập tức quay đầu, từ đầu chữ I tìm mật mã tương ứng.

Nhưng cậu không nhịn được mà suy nghĩ: Là lần này mình kết nối sai? Hay là kết nối bên phía Cam Đường vốn là sai từ ban đầu?

Trái tim của cậu hoàn toàn hỗn loạn, mồ hôi lạnh liên tục tuôn ra, cho nên tầm mắt cũng bắt đầu tan rã.

Nhận thấy tâm trạng không đúng, cậu lập tức giơ tay tát cho mình một cái, cưỡng chế kéo lại thần trí bởi vì căng thẳng quá độ mà đang có xu hướng tan rã.

Bình tĩnh!

Nhất định phải bình tĩnh!

Cậu đặt ngón tay đang khẽ run lên vách kính, xuất phát từ chữ I, bắt đầu vận hành theo quỹ đạo lên trên.

Trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực, phát ra tiếng tinh đai nhức óc.

… Còn lại 60 giây.

Âm thanh đếm ngược tích tắc vang lên.

… Còn lại 40 giây.

Thậm chí Trì Tiểu Trì còn nghe được tiếng cười gằn của gã hề, cùng với tiếng khởi động trầm thấp của nòng súng.

Khi còn lại 20 giây, Trì Tiểu Trì không nói lời nào mà quay đầu nhằm về phía tủ I.

Lần thứ nhất cậu đi nhầm đã lãng phí thời gian cho nên cậu căn bản không kịp thử lại đáp án của mình một lần nữa.

Cậu đã hết sạch thời gian.

Cậu cơ hồ là nhào đến tủ sắt, nhấn chữ V, khi cửa tủ bật ra thì Trì Tiểu Trì lập tức lăn người vào.

Trong nháy mắt cửa tủ đóng lại, cậu rõ ràng nhìn thấy nòng súng cách cậu gần nhất phun ra ngọn lửa, xông thẳng vào mặt của cậu.

Trong vài giây đầu, dưỡng khí dường như bị rút sạch, bốn phía triệt để trở thành chân không, ngay cả hô hấp cũng không thể thở.

Trì Tiểu Trì banh chặt cơ thể, chờ đợi phán quyết cuối cùng dành cho mình.

Khi tủ sắt bắt đầu nóng lên thì bỗng có một tiếng lạch cạch, vách ngăn sau tủ đột nhiên bật ra, không khí trong lành tràn vào trong.

Trì Tiểu Trì không kịp suy nghĩ nhiều, thậm chí chưa từng ngẩn người hoặc dừng lại, chỉ kịp lảo đảo lao ra, kéo Cam Đường từ trong tủ sắt gần cậu nhất ra ngoài.

Cam Úc còn tỉnh nên đã tự mình lếch ra khỏi tủ.

Trừ ba người bọn họ sống sót thì còn có Viên Bản Thiện và Tư Gia Dịch.

Tiếng kêu thảm thiết và đau đớn không ngừng truyền đến từ tủ A, giống như tiếng rên rỉ từ nơi địa ngục sâu xa truyền đến, mà vách ngăn sau tủ A vẫn luôn khép chặt, không hề có ý định mở ra.

Không lâu lắm, tủ A đã bắt đầu im bặt.

Trì Tiểu Trì ngã ngồi xuống đất, thở dốc trong chốc lát rồi mới lo lắng nhìn khắp xung quanh.

Lúc này bọn họ tiến vào một gian phòng có chút ấm áp.

Trong phòng không có đèn nhưng vẫn sáng như ban ngày, rất mỹ lệ, có vẽ khinh khí cầu hình gã hề ở trong phòng, còn có vài con gấu Teddy mềm nhũn và vật dụng mà bọn họ mang theo được đặt trên ghế sô pha nhỏ.

Mà gã hề không ở nơi này.

…Xem ra đây chính là căn phòng lễ vật mà gã hề đã nói.

Bọn họ thành công vượt qua thử thách ba gian phòng, mà cách thời gian kết thúc nhiệm vụ còn gần mười phút.

Bọn họ chỉ cần chờ đợi trong “căn phòng an toàn” này, sốt sót trong mười phút còn lại thì có thể chính thức kết thúc mười lần nhiệm vụ, trở lại thế giới bình thường.