Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 116




… Mấy chục giây trước.

Khi phát hiện tình huống không đúng, đáng lý phải là Trì Tiểu Trì đi kéo Viên Bản Thiện.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Trì Tiểu Trì đã dựng nên những tình tiết liền mạch một cách logic và hoàn chỉnh.

Cơ quan trong hành lang nhất định phải dùng thân thể người thì bộ phận cảm ứng nhiệt mới khởi động, bởi vậy nếu di chuyển cái tủ vào để thay thế thì bộ phận cảm ứng nhiệt sẽ không hoạt động.

Bởi vậy…trong hành lang thủy tinh nhất định phải có một người đi vào, hơn nữa bị địa hình hạn chế nên người có thể đi vào chính là người gầy nhất trong nhóm.

Hai người phụ trách “nắm tay” ở hai đầu cửa sổ được yêu cầu nhất định phải vượt quá 55kg.

Chỉ cần một người vượt quá 55kg là có thể lợi dụng địa hình mà thành công kiềm chế người bị kẹt trong khe, càng không cần phải nói là hai người.

Chỉ khi hành lang thủy tinh khép lại thì cửa sinh mới mở ra, tình huống vốn gấp gáp, mà có thêm câu kia của con khỉ nhắc nhở, không thể nghi ngờ chính là quyết định đẩy Giả Tư Viễn vào đường chết.

Nếu như cô ấy thành công chạy thoát, như vậy trừ phi có người nguyện ý hy sinh, bằng không thì có ai nguyện ý đi vào hàng lang chết chóc kia nữa?

Đến lúc đó mọi người sẽ cãi cọ, từ chối, mâu thuẫn, ẩu đả, thậm chí sẽ đi tới bước đường tự giết lẫn nhau.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì đây là nhiệm vụ cuối cùng, là nhiệm vụ chỉ có một tiếng đồng hồ.

Không ai muốn chết, như vậy chỉ có thể tiễn một người đi chết.

Dù cho Trì Tiểu Trì muốn thuyết phục bọn họ trong gian phòng có thể còn đường sống khác, nhưng ở thế ngàn cân treo sợi tóc như vậy thì làm sao cậu thuyết phục được những kẻ đang nắm lấy một chút hy vọng sống sót buông tha hy vọng đây?

…Bởi vậy, ở nơi đây, từ đầu đến cuối chỉ là đường chết.

Dù như thế nào, gã hề ở bên ngoài quan sát bọn họ vẫn có thể nhìn thấy tiết mục mà gã mong muốn: Không phải giống như bây giờ, cưỡng chế hy sinh một người để mở ra đường sống, hoặc mấy người ngồi với nhau, oán trách giận dỗi, dụ dỗ đối phương đi chịu chết.

Trì Tiểu Trì bỏ ra vài giây để xây dựng một mạch logic hoàn chỉnh, cũng bắt đầu suy nghĩ cách ứng phó.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, muốn bảo mạng cho Giả Tư Viễn thì cậu chỉ có thể nghĩ đến biện pháp phá vỡ vách tường một cách bạo lực.

Gã hề từng nói, gã ghét nhất sữa chữa nội thất, nói cách khác, một khi nội thất bị phá hoại thì sẽ bị trừng phạt.

Một sự trừng phạt không biết tên so với một mạng…

Trì Tiểu Trì do dự một chút liền đứng dậy cất bước, chuẩn bị đi đạp đổ vách kính đòi mạng này.

Ai ngờ lúc đó Cam Đường trực tiếp cản trước mặt cậu.

Cô nói, để tôi.

Chỉ là hai chữ đơn giản, cô liền giúp Trì Tiểu Trì đỡ được một tai nạn.

Trì Tiểu Trì ôm Cam Đường vào lòng, khàn cổ họng gọi cô: “…Đường Đường?”

Cam Đường không nhúc nhích.

Trì Tiểu Trì chợt cảm thấy hô hấp như bị ngưng trệ, dùng đầu ngón tay run rẩy đi thử hơi thở của Cam Đường.

Cậu không nhớ thời điểm mà mình làm động tác này trước kia đã qua bao lâu rồi, chỉ nhớ mình cực hận cảm giác này.

Không phải hận người khác mà là hận sự bất lực của chính mình.

Cũng may kết quả lần này không hỏng bét.

Cam Đường vẫn còn thở và có nhịp đập, chỉ là tốc độ đều rơi xuống đến mức gần bằng không, chỉ đủ duy trì cơ năng thân thể vận hành ở mức thấp nhất.

Sức ép tâm lý buông lỏng, lúc này Trì Tiểu Trì mới mở miệng thở hồng hộc.

…Suýt chút nữa cậu đã ép mình đến ngạt thở.

Cậu cúi đầu, đem mặt chôn vào trong làn tóc tỏa mùi thơm nhàn nhạt của cô, thấp giọng thì thầm: “Đường Đường.”

Khi năng lực hô hấp khôi phục bình thường thì thính lực của cậu cũng trở nên thông thuận.

Phía đầu bên kia gian phòng đã bắt đầu nổi lên tranh chấp, là Tư Gia Dịch và Kiều Vân.

Nhưng vì tận mắt nhìn thấy thảm trạng của Cam Đường nên cho dù bọn họ có tranh chấp cũng không dám tiếp tục động thủ.

Tư Gia Dịch là người có tính cách không dễ lay động, nhưng vẫn bị thảm trạng trước mắt gây kinh sợ.

Cậu tức giận mắng Kiều Vân với khuôn mặt bị dính đầy máu: “Cô giết cô ấy rồi!”

Kiều Vân đang nỗ lực lau đi máu bắn vào trong miệng, nghe vậy bèn cười lạnh: “Nhưng tôi giúp các người mở cửa.”

Tư Gia Dịch: “Lỡ không phải đường sống thì sao? Không tìm hiểu một chút trước mà đã vội vã đẩy cô ấy vào chỗ chết?”

“Tìm cái gì mà tìm?” Kiều Vân phát hiện mùi tanh trong miệng khó khử, có chút buồn nôn mà muốn ói ra ngoài, “Cậu đi tìm đi, lúc đó nếu để tiểu Giả đi ra khỏi hành lang, chúng ta không tìm được đường sống thì cậu vào giẫm cơ quan thay cô ấy sao?”

“Ngộ nhỡ còn cách khác thì sao?”

“Ngộ nhỡ không có thì sao?”

“Nếu thật không có, cũng là cô sợ thật sự sẽ có manh mối khác cho nên không dám đi tìm?”

“Tôi có thể đi hay không thì kệ mẹ tôi!” Kiều Vân bị Tư Gia Dịch chất vấn đến nổi nóng, “Cậu giả vờ cái gì? Cao thượng như vậy hả? Lần trước tình cờ gặp con quỷ không đầu, tại sao cậu không có đạo đức một chút mà lưu lại để nó ăn thịt cậu? Tại sao lại bỏ chạy còn nhanh hơn phụ nữ? Chị đây thay mấy người ngăn cản, dính một thân tanh tưởi, cmn được tiện nghi mà còn ra vẻ! Có bản lĩnh sao không vào cửa đi, ở lại đây nhìn cô ấy để trông coi thi thể cho cô ấy hả?!”

Mạnh Càn bị bọn họ tranh cãi mà cảm thấy đau đầu, rầy to một tiếng “Ngậm miệng”, tầm mắt cố gắng tránh né đống thịt nát nhừ trong hành lang thủy tinh, nhìn về phía gian phòng bên kia rồi hỏi Trì Tiểu Trì: “Cô ấy thế nào rồi?”

Trì Tiểu Trì đáp: “Còn sống.”

“Ăn no rửng mỡ đi gây chuyện!” Tâm lý của Kiều Vân thật ra cũng vô cùng hoảng loạn, chỉ có thể dựa vào việc phô trương thanh thế để tăng thêm can đảm, kiềm chế cảm giác áy náy vì hại chết tính mạng người khác, “Đã nói không được phá hỏng đồ vật nơi đây mà còn đi làm?”

Trì Tiểu Trì không lên tiếng, chỉ nâng mắt lẳng lặng nhìn chăm chú vào Kiều Vân.

Kiều Vân bị ánh mắt của cậu phóng đến có chút hãi hùng khiếp vía nhưng vẫn không chịu ngoan ngoãn ngậm miệng, thầm nói: “Không có bản lĩnh mà còn đi khoe khoang làm anh hùng.”

Mạnh Càn bực bội quát một tiếng: “Đừng ồn nữa! Gian phòng thứ nhất mất 18 phút, gian phòng tiếp theo mấy người xem có qua nổi không?!”

Trì Tiểu Trì cúi người, định vác Cam Đường đang hôn mê lên.

Viên Bản Thiện đang ngồi xổm bên cạnh bèn giúp một tay.

Anh ta còn lâu mới có thể cây ngay không sợ chết đứng như Kiều Vân, thử thăm dò mà gọi người trước mắt: “…Thuần…Tiểu Trì.”

Trì Tiểu Trì tiện tay móc ra một gói khăn giấy từ chỗ nào đó, đưa cho Viên Bản Thiện: “Lau mặt đi.”

Viên Bản Thiện có chút kinh hỉ: “Em không trách anh à?”

Trì Tiểu Trì nhìn xuyên vào một điểm hư không nào đó phía sau đầu của Viên Bản Thiện, đôi môi nhúc nhích mấy lần, giống như đang suy tư, cũng giống như đang tránh né tầm mắt của anh ấy: “…Ai bảo cơ quan thiết kế như vậy.”

Viên Bản Thiện vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Trì Tiểu Trì nói: “Chúng ta đối mặt không phải đám nhỏ ở trại trẻ mồ côi, cũng không phải nữ quỷ trong pháo đài cổ. Đối phương là một tên sát nhân liên hoàn, một tên biến thái tâm thần, chúng ta không có cách nào nói đạo lý với gã.”

Viên Bản Thiện rất cảm động đối với sự thông càm của Tống Thuần Dương, chủ động nâng eo Cam Đường, đỡ cô lên lưng của Trì Tiểu Trì.

Khi cõng Cam Đường trên lưng, Trì Tiểu Trì suy nghĩ, bọn họ muốn đối phó quả thật là một kẻ biến thái.

Nhưng hai người Kiều và Viên này lại có thể lập tức thích ứng với sóng điện não biến thái thì cũng thật là người đặc biệt.

Nãy giờ Cam Úc không nói lời nào, lúc này mới chậm rãi đi tới bên cạnh Trì Tiểu Trì: “Đưa Đường Đường giao cho tôi đi.”

Sắc mặt của anh rất khó nhìn, biểu cảm lại nhàn nhạt, nhưng trên chóp mũi lại lấm tấm mồ hôi lạnh, không biết là căng thẳng hay là tức giận.

Trì Tiểu Trì không lên tiếng, chỉ nhấc Cam Đường lên rồi tiếp tục cõng.

Cậu cố gắng phân tán sự gia tăng trọng lượng đột ngột đến mức tối đa, mỗi một bước chân của cậu đều không thể tránh khỏi mà phát ra tiếng kẽo kẹt, làm hại Viên Bản Thiện đi theo phía sau cũng kinh hồn bạt vía.

Cũng may bọn họ bình an vô sự mà đi qua cánh cửa kia.

Cánh cửa kia dường như đã dùng máu thịt của Giả Tư Viễn để hấp thụ đầy đủ dinh dưỡng, khi Giả Tư Viễn bị kẹp nát thì nó liền mở rộng ra, khôi phục hình dáng bình thường, tuy rằng ngay chính giữa vẫn có vách kính ngăn cản nhưng khoảng cách hai bên trái phải hoàn toàn có thể bảo đảm cho một người đi lại.

Thời gian cấp bách, cho dù Tư Gia Dịch ngầm phê bình Kiều Vân thì cũng không lựa chọn lưu lại để làm bạn với đống thịt nát xương tan kia, hoặc là tìm kiếm đường sống có thể tồn tại hoặc không hề tồn tại ở gian phòng này.

Khi có người tiến vào cửa Sinh tối đen kia thì cánh cửa đột nhiên khép lại.

Bọn họ như tiến vào một thiết bị nhỏ hẹp tương tự như thang máy, bị vận chuyển đến một nơi không biết tên.

Trước mắt Trì Tiểu Trì vẫn là vách kính đang tí tách nhiễu từng giọt máu xuống sàn cùng với lớp thủy tinh vỡ nát.

…Mảnh vỡ trên chân phải của Cam Đường cũng trộn lẫn trong đó, rốt cục không thể tìm về được.

Cậu khẽ thở nhẹ hai tiếng, ép cho mình tỉnh táo trở lại.

Trước mắt bọn họ không chỉ có cục diện phải phá giải mà còn phải chăm sóc Cam Đường bị thương.

Cam Đường sẽ không sao…Chỉ cần có thể chống cự mà thoát khỏi nơi đây là được…

Trong bóng tối, một cánh tay trái nhẹ nhàng duỗi đến, nắm chặt tay cậu.

Cậu giật mình một cái, theo bản năng quay đầu lại, nhưng phát hiện đầu Cam Đường vẫn gối trên vai mình, hôn mê bất tỉnh.

Bên cạnh truyền đến giọng nói thì thầm cực kỳ dịu dàng của Cam Úc: “Chuyện này không liên quan đến cậu. Đừng tự trách.”

Trì Tiểu Trì cúi đầu.

Cậu chỉ cảm thấy người nắm tay mình còn lạnh hơn cả mình, nhưng lại mang đến sự tin cậy và chân thành một cách đặc biệt.

Cũng giống như mỗi lần tiếp xúc với Cam Úc, Trì Tiểu Trì không sinh ra bất kỳ cảm giác khó chịu nào.

Cậu hơi suy nghĩ, muốn quay đầu lại để nhìn anh một chút, gương mặt kia lại ẩn trong bóng tối âm trầm, rất khó để phân biệt.

Nhưng ở nơi mà cậu không thấy, Cam Úc đang dựa lưng vào vách tường, tay phải đè chặt lên đùi phải, mồ hôi lạnh tuôn ra như thác.

Nếu như vừa nãy Trì Tiểu Trì lắng nghe kỹ thì sẽ phát hiện âm cuối của anh mang theo một chút run rẩy đau đớn.

Thang máy di chuyển ngang dọc một hồi, sau khoảng hai phút thì dừng lại.

Khắp mọi nơi có tiếng ầm ầm, tiếng tim đập thình thịch vang lên.

Mạnh Càn: “Dừng rồi sao?”

Lời còn chưa dứt thì sàn nhà dưới chân đột nhiên bị mở ra.

Cảm giác không trọng lượng khủng bố vọt tới như nước thủy triều.

Nhưng tiếp ngay sau đó, mấy người bọn họ đã đứng trong căn phòng với đèn đuốc sáng trưng, giống như cảm giác “hụt chân” khi nằm mơ, tưởng rằng mình đã ngã chết nhưng vừa mở mắt liền phát hiện mình vẫn còn hoản hảo nằm trên giường.

So với gian phòng mới nãy, nơi này bình thường hơn nhiều, ít nhất mặt đất và vách tường đều là xi măng, có một cánh cửa sắt và một khóa đồng lớn, thoạt nhìn đây là lối thoát duy nhất.

Nhưng mà…

Giữa phòng có đặt một bể cá khổng lồ, chiều cao cỡ một thân người, có hòn non bộ, có rong rêu, đèn chiếu sáng, đầy đủ thiết bị, theo quy mô này có thể dùng để nuôi những loại cá mập nhỏ.

Trên mặt Kiều Vân còn dính máu, cô ngồi bên trong bể cá.

Cô vẫn còn chưa kịp phản ứng tình huống trước mắt là gì, đang ngây ngốc vuốt ve vách kính bể cá.

Kiều Vân gõ lên vách kính vài cái, liền đứng dậy đẩy ra phần nóc đóng chặt phía trên bể cá, bốc góc của phần nóc đã bị khóa lại, cho dù cô dùng sức đẩy ra thì cái nóc vẫn nằm im không nhúc nhích, nặng như đá.

Cô dọc theo bể cá mà tìm tòi một vòng, cũng không thể tìm ra lối thoát, chỉ nhìn thấy một cái băng rôn đỏ được dán bên ngoài, mặt trên hẳn là viết chữ gì đó, nhưng cô ở bên trong bị trái chữ nên không đọc được.

Đến lúc này cho dù cô có ngốc đến mấy cũng nên cảm giác tình huống bất thường, sắc mặt tái xanh mà gõ vào vách kính nói: “Phía trên viết gì vậy?”

Mọi người không nói, ngay cả Tư Gia Dịch mới vừa cùng cô tranh cãi cũng ngậm miệng không đáp.

Trên băng rôn vẽ vô số ngôi sao màu vàng và những dải màu sặc sỡ, cùng một thằng hề lò xo nhảy ra khỏi hộp một cách đáng sợ, cùng với một câu viết liền dùng kiểu chữ hoa.

“Đây là phần thưởng dành cho người chơi có biểu hiện xuất sắc nhất!”