Đừng Khóc

Chương 66




Điện thoại im lặng đến mức khiến người ta bất an. Đường Nhiễm còn đang choáng váng, một ý nghĩ không thể tin nổi chậm rãi nhen nhóm thành hình trong đầu cô, đồng thời, tại nơi sâu nhất, những đoạn ký ức đứt gãy cũng dần dần liên kết lại.

Nhưng những thứ cảm xúc mơ hồ ngắn ngủi chưa thể giải thích một cách logic kia còn chưa kịp móc nối với nhau, Lạc Trạm đã cười to, lên tiếng: “Chủ… nhân.”

Giọng điệu của anh có hơi khinh mạn, cao ngạo, đầy ý cười, còn cố tình kéo dài âm cuối.

Đường Nhiễm ngây người: “Anh xưng hô vậy là sao?”

Lạc Trạm không trả lời chỉ nói: “Gần đây, phòng thí nghiệm đang nghiên cứu robot phỏng sinh vật có chức năng giọng nói cải tiến cho gần giống con người nhất.”

Đường Nhiễm đột nhiên cảm thấy khó có thể bình tĩnh nổi, lúng ta lúng túng nói: “Giống AI Lạc Lạc ư?”

“Ừ, cho nên gần đây anh đang thử nghiệm module giọng nói này, đồng thời khớp thử giọng mô phỏng cho nó xem nên đặt ở quãng giọng như thế nào là phù hợp.” Lạc Trạm ho nhẹ một tiếng, “Xem ra vẫn chưa quen lắm.”

Đường Nhiễm có chút phản ứng không kịp.

Giọng cô hơi cao, mang theo sự hân hoan không giấu nổi: “Thế nghĩa là về sau này người máy mô phỏng sinh vật sẽ có giọng nói giống anh sao?”

Đầu bên kia im lặng một lúc, mới nhịn không được cười lên, hài hước hỏi: “Em rất muốn robot đổi thành giọng giống anh?”

“Không có. Em không có.”

Đường Nhiễm lập tức theo bản năng phản bác. Cô gái nhỏ chưa từng nói dối, từ giọng nói đến nét mặt, điệu bộ, hành động đều vô cùng căng thẳng, tất cả đều tố cáo rõ ràng một điều: EM QUẢ THỰC ĐANG NÓI DỐI.

Lạc Trạm cười đến vui vẻ, giọng nói càng trầm hơn: “Vậy có thể hiểu theo cách khác, đó là… từ tận đáy lòng… em luôn mong đợi… Anh trở thành người máy của em?”

“!!!”

Câu này thẳng thắn vạch trần suy nghĩ mơ hồ trong đầu kia của Đường Nhiễm.

Cô gái nhỏ cứ nghĩ tâm tư này giấu rất kín đáo, ai ngờ lại cứ thế bị vạch trần, khiến Đường Nhiễm lập tức mặt đỏ tai hồng, hoảng loạn, bối rối.

Cô muốn cãi lại nhưng đáng tiếc không thể phản bác một chữ.

Đường Nhiễm thính tai, dù mặt đỏ tai hồng nhưng vẫn tỉnh táo, mơ hồ nghe được giọng nói ghét bỏ của Đàm Vân Sưởng ở đầu dây bên kia: “Tổ tông, cầu xin cậu sống lương thiện với Đường Nhiễm một chút được không? Tiểu Nhiễm đơn thuần, trong sáng, chưa trải sự đời, nếu cậu cứ lấy cô bé ra đùa cợt như thế, rồi đùa hỏng thì tính sao?”

“Đùa hỏng?”

Tiếng cười trầm trầm xen chút ngạo nghễ kia xuyên qua loa truyền vào tai Đường Nhiễm khiến trái tim cô run rẩy, loạn nhịp theo.

Hình như anh hơi nghiêng mặt sang bên cạnh nói chuyện với Đàm Vân Sưởng, giọng nói loáng thoáng truyền vào loa, ý cười phong lưu lại có chút trêu chọc.

“Nếu thật sự hỏng… vậy tôi sẽ chịu trách nhiệm, chẳng lẽ còn sợ không được?”

Câu nói này thành công khiến đại não Đường Nhiễm tăng vọt nhiệt độ, toàn bộ hệ thống não bộ rối loạn, các dây mạch ngừng hoạt động, năng lực suy đoán hoàn toàn đình trệ.

Cô không nhớ rõ Lạc Trạm nói cái gì, chỉ mơ hồ biết anh đã đồng ý sẽ đến, sau đó vội vàng cúp máy. Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô gái nhỏ ngồi úp sấp mặt lên bàn, cố gắng khiến nhiệt độ toàn thân trở về trạng thái bình thường.

Khuôn mặt chôn trong khuỷu tay, mái tóc chảy xuống che hết khuôn mặt, nhưng vành tai đỏ hồng như gấc đã tố cáo rõ ràng toàn bộ tâm tình của cô.

Đoàn Thanh Yến đứng quan sát toàn bộ quá trình. Tâm tình phức tạp không nói lên lời, chỉ cảm thấy, cô bé này giống như một bé thỏ lạc bầy, thân cô thế cô, bất lực bị sói xám hung hãn, xảo quyệt cắn đỏ rực cả cổ, nhưng không thể phản kháng chỉ có thể bất lực chui vào ổ.

Tiểu Nhiễm nhà cô ấy mới 16 tuổi, sao lại đen đủi gặp phải tên đàn ông chó má đó chứ, về sau có khi còn bị ăn đến không còn miếng xương đó…

Sầu chết mất…

Trong lòng Đoàn Thanh Yến lo lắng thấp thỏm nhưng vẫn phải tận lực kiềm chế ngồi cùng Đường Nhiễm đợi sói xám kia.

Lúc đưa Đường Nhiễm đến cổng nhà phụ, Đoàn Thanh Yến càng lúc càng không yên lòng.

Cô ấy sốt ruột, chất giọng địa phương thốt ra theo bản năng, hết sức chân thành dặn dò Đường Nhiễm: “Tiểu Nhiễm à, ông cha đã nói, đàn ông ấy à, dáng dấp càng đẹp mắt dẻo miệng, 8, 9 trên 10 là sở khanh. Em xinh đẹp thế này, ra ngoài cẩn thận bị người ta lừa gạt!” Lúc này Đoàn Thanh Yến dường như đã gấp đến bất chấp.



Đường Nhiễm thoáng giật mình, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, cô bé cong mắt, cười đáp: “Chị đang nói Lạc Trạm?”

Tiếng động cơ của chiếc siêu xe thể thao từ xa vọng lại, Đoàn Thanh Yến che miệng không dám nói tiếp.

Đường Nhiễm tươi cười nói: “Lạc Lạc sẽ không đâu.”

Đoàn Thanh Yến đè giọng xuống thấp hơn: “Kẻ lừa đảo sẽ không nói với em là hắn ta muốn lừa gạt em…”

“Không phải thế. Chỉ là Lạc Lạc là một người con trai rất giỏi giang, rất ưu tú, anh ấy không cần lừa gạt người khác… càng không cần lừa gạt em đâu.”

Nói đến đây, nụ cười của cô gái nhỏ nhiều hơn chút do dự, thêm một chút mặc cảm. Tâm trạng dường như sa sút đi một ít.

“Với anh ấy, có lẽ em chỉ là một cô nhóc chưa trưởng thành, mỗi ngày anh ấy đều nhìn thấy vô vàn cô gái xinh đẹp, kiều diễm, nào có thời gian chú ý đến em, càng không nhàm chán đến nỗi bỏ tâm ra lừa gạt em đâu.”

“...”

Đoàn Thanh Yến im lặng đến nghẹn. Trong nhất thời không biết sắp xếp từ ngữ như thế nào để phản bác.

Chờ đến khi cô ấy nghĩ thông suốt câu chữ, muốn nói cho Đường Nhiễm hiểu đó là do cô bé căn bản không phát hiện Lạc Trạm kia có ý đồ đó với mình, muốn nhắc nhở cô nhóc này… thì đã muộn.

Cổng lớn nhà phụ mở ra, Lạc tiểu thiếu gia thần thái biếng nhác, cao ngạo đã đứng dưới con đường nhỏ trải sỏi. Nghe thấy tiếng cửa mở, anh chậm rãi ngẩng lên, đôi con ngươi đen như mực, cao lãnh, ngông cuồng, rơi trên thân mình yêu kiều nhỏ nhắn của Đường Nhiễm.

Sau đó như thể khối băng xám xịt trong đáy mắt âm u, lạnh lẽo từ từ nứt vỡ, trăm ngàn ánh sáng ấm áp bung nở, đột ngột tỏa ra, dịu dàng rực rỡ.

“Đã lái xe đến.” Người kia cong mắt, khẽ mỉm cười ôn hòa, “Hồ ước nguyện nói, thật hạnh phúc vì có thể thỏa mãn được nguyện vọng của em, chủ nhân.”

Đường Nhiễm chưa từng thấy Lạc Trạm như thế này, khi nghe chất giọng khàn khàn ấm áp, lại mang theo chút trêu chọc, dịu dàng truyền đến cô chậm rãi đỏ mặt.

Đoàn Thanh Yến cũng chưa từng gặp qua tình huống này.

Nhìn chàng thanh niên tuấn tú như hoa, dung mạo như vẽ trước mắt, có lẽ đã làm khổ không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Từ tận đáy lòng cô cảm thấy một dự cảm bất tường, bảo bối Đường Nhiễm nhà cô ấy đúng thật không thể giữ được rồi, chỉ có thể bất lực nhìn cô nhóc rơi vào miệng sói.

Không biết có phải cảm ứng được ý nghĩ của cô ấy hay không, trước khi bước ra, cô nhóc kia nhẹ nhàng quay người lại, tiến đến trước mặt Đoàn Thanh Yến, nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.

Khuôn mặt Đường Nhiễm rất đẹp dù hai má vẫn thoáng đỏ, nhưng khí chất quý khí, kiêu sa của một tiểu thư đài các không gì có thể che mờ nổi. Cô bé nhỏ giọng thì thầm: “Thật ra, người lừa gạt người khác, là em mới đúng.”

Đoàn Thanh Yến: ???

Cô gái nhỏ càng thêm đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Em muốn lừa anh ấy thành của mình… Em sẽ cố gắng.”

Đoàn Thanh Yến: ??????

Bảo bối à, công lực của em sao đủ để đấu lại tên cẩu nam nhân kia được???

Đáng tiếc Đoàn Thanh Yến chưa kịp lên tiếng nhắc nhở, Lạc Trạm đã tiến lên, theo thói quen thu lại gậy dò đường của Đường Nhiễm dìu cô rời đi.

Đoàn Thanh Yến đành tận mắt chứng kiến bảo bối dê non nhà mình hớn hở, tình nguyện tiến vào miệng cọp.

Bởi vì ở lại chờ người cùng Đường Nhiễm cho nên khi Đoàn Thanh Yến mang hộp cơm trở lại nhà chính muộn hơn bình thường rất nhiều.

Vừa tiến vào khu vực bếp, cô ấy đã đen đủi đụng phải quản sự. Người kia vừa nhìn thấy cô ấy lập tức xám mặt: “Chỉ bảo cô qua đấy đưa cơm, vậy mà đến giờ mới vác mặt về. Muốn ở luôn đó ăn bữa tối một thể hả?”

Đoàn Thanh Yến hiểu quy tắc, cũng rất thức thời cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi quản gia Tiền. Hôm nay tôi về muộn, lần sau nhất định sẽ không xảy ra việc này nữa.”

“Lần sau, lần sau cái gì mà lần sau. Chỉ biết nói mồm. Mấy người lúc cần hệt như xe bị tuột xích, kẻ nào kẻ nấy đều chậm chạp, lề mề. Hôm nay nhà chính có việc phải dùng người, tìm mãi không thấy ai, đúng là xui xẻo.”

Không biết vì lý do gì quản sự Tiền lại nóng nảy, bực tức như thế. Đoàn Thanh Yến cũng không dám hỏi. Cô ấy cúi đầu chờ quản sự đi qua. Nhưng đối phương đột nhiên như nhớ ra cái gì, quay đầu, quỷ dị nhìn cô ấy.

Đoàn Thanh Yến chột dạ lên tiếng: “Quản gia Tiền?”

Quản gia Tiền hỏi: “Tôi nhớ cô có thể vào được nhà họ Đường là do tay nghề pha trà không tệ đúng không?”



Đoàn Thanh Yến do dự một chút, bối rối gật đầu: “Chủ cũ của tôi khá yêu thích trà, cho nên lúc nào việc ở đó tôi cũng học bập bõm được một chút kỹ kiến thức.”

“... Ồ, cái này đúng là khiến tôi ngạc nhiên đó.” Hai mắt quản sự Tiền lập tức sáng lên: “Hôm nay trong nhà đột nhiên có một vị khách, nghe nói là cực kỳ thích trà đạo. Sư phụ trà đạo trong nhà lại vắng mặt đúng hôm nay… Vậy cô đi thay đi! Nhỡ ông bà chủ có gọi vào, nhất định đừng để tôi mất mặt đấy.”

Đoàn Thanh Yến như người nằm mộng ngơ ngác “A” một tiếng.

“Đừng đừng, cứ đặt hộp cơm sang một bên, cô tranh thủ thời gian theo tôi đi.”

“Dạ. Vâng.”

Đoàn Thanh Yến không dám lâu la, vâng lời đặt lồng cơm xuống.

Cô còn chưa kịp đứng vững, quản sự Tiền kia đã vội vã thúc giục: “Nhanh lên, nhanh lên.”

“...Ai.”

Mười phút sau, Đoàn Thanh Yến đã đứng tại lầu chính.

Đây là nơi ở của chủ nhân nhà họ Đường. Nếu không phải người có cấp bậc quản sự, phụ trách công việc tại đây thì mấy người hầu bình thường căn bản không được phép bước vào cả cửa lầu chính.

Đây là lần đầu Đoàn Thanh Yến đến đây.

Trên đường đi cô ấy không dám nhìn đông nhìn tây, ngoan ngoãn cúi đầu bước theo vị quản sự Tiền kia. Bà ta dẫn cô ấy đến một phòng nhỏ trên lầu ba, sau đó rời đi.

Trong phòng có hai người hầu nữ khác, chỉ là theo phân cấp trang phục, Đoàn Thanh Yến nhìn ra được đối phương có phẩm cấp cao hơn mình không ít.

Hai người kia đương nhiên cũng nhìn ra điều lành, vì vậy rất nhanh không hứng thú với kẻ vừa đến, khinh khỉnh thu tầm mắt lại.

Hình như hai người kia đang nói chuyện phiếm mà bị gián đoạn vì sự xuất hiện của Đoàn Thanh Yến vì vậy một người lên tiếng tiếp tục câu chuyện: “Chị chắc chắn không?”

“Trong lúc quản gia phân bổ người tôi nghe nhắc đến, không thể sai được, chính là tên đó.”

“Nhưng tại sao hắn ta lại đến nhà họ Đường?”

“Cái này thì chịu, nghe nói là còn không thèm hẹn trước, đột ngột đến nhà chúng ta —— tôi trông thái độ ông ta là biết chắc chắn chả có gì tốt lành.”

“Vậy em lại càng muốn nhìn hắn ta một cái, mấy năm gần đây hắn ta gặt hái không ít thành công, còn được các tạp chí kinh tế tài chính hàng đầu bình chọn là vương lão ngũ thời hiện đại.”

“Aiii cô thật là…”

Trong lúc hai người trò chuyện rôm rả, cửa phòng bị đẩy ra.

Quản sự Tiền ban nãy còn mặt nặng mày nhẹ với Đoàn Thanh Yên, giờ quy củ cúi khom lưng với người đàn ông trung niên vừa bước vào, kính cẩn nói: “Quản gia Khâu, người có thể đều đã tìm đến đây.”

Người đàn ông kia liếc nhìn ba người một cái, khi lướt qua người Đoàn Thanh Yến thì khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nhàn nhạt phân phó: “Ba người các cô theo tôi.”

“...”

Ba người đều thoáng hồi hộp, lo lắng, đừng đờ ra một lúc, đến tận lúc quản sự Tiền nóng nảy thúc giục mới nhanh chóng bước đi.

Vòng qua lầu chính là hành lang lầu ba, ba người được đưa đến phòng trà của nhà họ Đường. Đi qua bình phong thủy mặc, Đoàn Thanh Yến ngẩng đầu theo bản năng.

Trong phòng là một khuôn mặt xa lạ.

Ngồi đối diện Hàng lão thái thái, là một người đàn ông ngũ quan góc cạnh rõ ràng, thần thái trầm tĩnh, thanh lãnh.

Đoàn Thanh Yến nghe nói, người này chính là người đàn ông gần đây được tất cả các tờ báo kinh tế tài chính, các trang thông tin điện tử lớn uy tín xướng tên, mệnh danh là Vương lão ngũ thời hiện đại, cũng chính là nhân vật được mấy cô gái nhắc đến trong câu chuyện phiếm những lúc rảnh rỗi.

Họ nói nếu sau này ông vẫn độc thân thì có khả năng sẽ ngồi chắc chân trên ngôi vương đầu bảng của danh sách xếp hạng Vương Lão Ngũ cực phẩm của cực phẩm, cũng có người bẻ ngón tay đọc làu làu tiểu sử cá nhân, các câu truyện truyền kỳ của ông khi bôn ba hải ngoại đến chuyện cũ xoay quanh con đường vươn đến đỉnh cao thành công và quyền lực như ngày hôm nay.

Bởi vậy Đoàn Thanh Yến đối với cái tên này cực kỳ quen thuộc: Người sáng lập kiêm CEO của AUTO, hiện tại đang là ông vua của lĩnh vực tự động hóa - Lam Cảnh Khiêm.