Đừng Khóc

Chương 63




Hai mươi năm cuộc đời Lạc Trạm đã nghe rất nhiều lời tỏ tình. Không kể tuổi tác, thậm chí không kể cả giới tính.

Tại trường đại học K có một kiến giải hài hước như sau: Phàm là người có ngoại hình thường nhận được nhiều ưu ái. Nếu như vừa có dung mạo lại có đầu óc, đi đến đâu cũng thu hút được chú ý thì chính là thiên chi kiều tử (1), còn nếu vừa có cả hai lại thêm gia thế lẫy lừng, trâm anh thế phiệt, lại sở hữu sức hấp dẫn hơn người… thì chỉ có thể là Lạc Trạm.

Cho nên ngày trước số người kéo đến phòng thí nghiệm INT đại học K tỏ tình với Lạc Trạm còn đều đặn, tấp nập hơn số sinh viên kéo đến căng tin giờ nghỉ trưa nữa.

Trước hôm nay, nếu có người hỏi Lạc Trạm: Giả dụ một ngày anh không kịp chuẩn bị, được một cô gái tỏ tình bất ngờ mà ngây người nửa phút thì sao? Lạc Trạm nhất định sẽ khinh thường, khịt mũi, thậm chí không thèm trả lời vấn đề vô vị này. Cho đến giờ nó thực sự xảy ra với anh.

Vào thời khắc này ——

“Lạc Lạc?”

“...”

“Lạc Lạc tại sao cậu không nói chuyện?”

“...”

“Lạc Lạc? Cậu đừng dọa tôi, hệ thống vận hành bị bug (2) sao?”

“...”

Đường Nhiễm thoáng sốt ruột, gấp gáp kéo bàn đứng dậy, tiếng chân bàn ma sát xuống nền nhà phát ra âm thanh rợn người.

Âm thanh bén nhọn đó vừa vặn giúp Lạc Trạm hồi hồn.

“...”

Nhìn cô gái nhỏ phía sau chiếc bàn, anh vẫn chưa hết ngạc nhiên.

Một hồi lâu sau, Lạc Trạm rốt cuộc nhịn không được nữa, lấy tay che mắt, anh vẫn im lặng, chật vật cười lên.

Khuôn mặt lạnh lùng vạn năm không đổi như thể nứt vỡ, phô bày những cảm xúc chân thực, vỡ òa trong tim người thiếu niên trẻ tuổi.

Mặc dù đã lấy tay che mặt, nhưng vẫn không giấu được cần cổ và hai tai đã sớm đỏ ửng.

“Lạc Lạc?”

Cô gái lo lắng từ sau bàn vuông mò mẫm đi đến.

Lạc Trạm vẫn không dám mở miệng.

Anh biết giọng anh lúc này nhất định sẽ rất khác lạ, bởi vì cảm xúc đang kịch liệt dâng lên trong tim anh lúc này khiến cả cơ thể nóng lên vì vui sướng và hạnh phúc.

Ánh mắt, giọng nói, động tác, hô hấp, nhịp tim, nhiệt độ… tất cả các bộ phận, các giác quan của anh đều bị cảm xúc mạnh mẽ lúc này thao túng, đồng khởi đứng lên “phản bội” lại lý trí của Lạc Trạm.

Anh không giấu được, ép xuống cũng không xong.

Lạc tiểu thiếu gia biếng nhác, cao ngạo, không đứng đắn, chẳng coi ai ra gì, mồm mép độc địa lúc này như bị trúng thuật “cấm ngôn” muốn nói cũng không thể nói được. trước đây Lạc Trạm chưa bao giờ nghĩ đến mình có thể gặp một thời điểm chật vật đến vậy.

“Lạc Lạc…”

Đường Nhiễm mò mẫm tìm vị trí của “người máy”.

Cô bất ngờ giơ tay lên không trung dò xét, sau đó đầu ngón tay vô tình chạm vào xương quai xanh của “người máy.”

Nhiệt độ nóng bất thường, khác hoàn toàn cảm giác ôn hòa, mát lạnh trước đó.

Đường Nhiễm hoảng hốt rút tay về.



Cô ngây người mấy giây, dùng hết khả năng, bước nhanh về phòng ngủ của mình.

Lạc Trạm vẫn đứng chết chân tại chỗ. Đến khi cơn sóng cảm xúc dần dần bình ổn, lý trí mới chịu trở về, “giải phóng” cho cơ thể.

Phòng khách trống không, “kẻ khởi xướng” tất cả không thấy tung tích.

Nhớ đến hành động vừa rồi, anh xoay người, sải chân bước về phía phòng ngủ của Đường Nhiễm.

Còn chưa đến cửa, Lạc Trạm đã nghe thấy giọng nói gấp gáp của cô, hình như đang gọi điện thoại cho ai đó: “Em cảm thấy có lẽ là máy chủ bị bug, hình như Lạc Lạc bị chết máy, cửa hàng trưởng anh có thể nhanh đến xem tình hình được không?”

Giọng điệu Đàm Vân Sưởng có vẻ cổ quái. Lấy hiểu biết của anh về thằng nhóc Lạc Trạm này, Đàm Vân Sưởng đã phán đoán đại khái ra “lỗi” mà Đường Nhiễm đang nhắc đến, cố nén cười, gian nan lên tiếng: “Người máy phỏng sinh vật thường không có khả năng chết máy đâu. Đường Nhiễm à, đừng vội, không thì, em chờ một lát nữa, chờ cậu ta hồi thần,… Khục, không phải, chờ cậu ta tự khởi động lại là được.”

Lúc này Đường Nhiễm mới bớt lo lắng, cũng không phát hiện ra Đàm Vân Sưởng dùng sai thuật ngữ.

Nhưng trong giọng nói vẫn còn đôi phần sốt ruột: “Thế nhưng nhiệt độ của Lạc Lạc hơi mất khống chế, nóng đến bỏng tay, em lo lắng chip sẽ bị hỏng hoặc cháy.”

Đàm Vân Sưởng: “Phụt, nhiệt độ cơ thể tăng cao? Vậy luôn hả, hai người trò chuyện kiểu gì mà…”

Lạc Trạm nghe không lọt tai được nữa.

Anh giơ tay, gõ cửa.

Đường Nhiễm đứng bên cạnh cửa tập trung tinh thần báo cáo tình hình “bệnh trạng nguy kịch” của “người máy” vì tiếng động này mà giật mình một cái, theo bản năng quay phắt người lại.

Mấy giây sau, cô mới phản ứng kịp, vui mừng reo lên: “Lạc Lạc??? Cậu không sao chứ?”

Khuôn mặt Lạc Trạm vẫn đỏ hồng như nhuộm màu hoàng hôn, da càng trắng càng nổi bật rõ sắc đỏ ngượng ngùng kia.

Nhưng đôi mắt đen huyền lại vô cùng tỉnh táo, anh liếc qua điện thoại trong tay Đường Nhiễm, đáy lòng hung hăng chém giết cái tên Đàm Vân Sưởng 1000 lần, nhưng vẫn thản nhiên như không mở miệng: “Lỗi trong khởi động, đã tiến hành fix lỗi, khởi động hoàn tất.”

Thanh âm đều đều, máy móc vang lên. Cực kỳ bình tĩnh.

Nhưng nếu để ý kỹ vẫn nghe ra sự trầm khàn, kìm nén trong giọng nói.

Tuy nhiên Đường Nhiễm quá vui mừng, cảm giác người máy “đại nạn không chết” nên hoàn toàn toàn không nhận ra chi tiết ấy: “May quá, làm tôi sợ muốn chết… Cứ tưởng cậu bị hỏng.”

Sau tiếng thở dài nhẹ nhõm này, Đường Nhiễm mới đột nhiên nhớ ra mình vẫn đang nói chuyện điện thoại với Đàm Vân Sưởng, bèn vội vàng cầm lại máy lên, vui vẻ nói: “Cửa hàng trưởng, Lạc Lạc đã khởi động lại được rồi. Không có vấn đề gì nữa.”

Đàm Vân Sưởng đầu dây bên kia đã cười đến chảy nước mắt, lúc này đang nín cười đến run rẩy, giả vờ ngây thơ nói: “Vậy là tốt rồi.”

Đường Nhiễm đáp: “Nhưng mà tối nay anh có thể đến đón cậu ấy về sớm hơn được không ạ? Kiểm tra một chút xem có vấn đề gì không?”

Vì không muốn cô nhóc hoài nghi, vả lại đây cũng là kế sinh nhai của quân sư Đàm nên anh chỉ đành nín cười đồng ý.

Lúc cùng Lâm Thiên Hoa vận chuyển rương đựng robot đẩy lên xe vận chuyển của phòng thí nghiệm, Đàm Vân Sưởng thực sự không nhịn được, quay đầu đi đến chỗ cô nhóc đang lo lắng đứng bên ngoài cổng nhà phụ, cười như không cười nói: “Em gái” Đàm Vân Sưởng nhịn cười đến mức cơ mặt căng cứng, cố gắng tỏ vẻ bình thường hỏi: “Rốt cuộc tối nay em đã nói gì với Lạc… Lạc Lạc thế, khiến cậu ta triệt để “đứng máy”, “tự khởi động lại”?

Đường Nhiễm ngẩn người nhớ lại: “Em chỉ dựa theo lời khuyên của cửa hàng trưởng nói thôi, khởi động chức năng tư vấn tình cảm của robot, sau đó hỏi cách để theo đuổi người con trai em thích.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó, cậu ấy hỏi em đó là ai…” Đường Nhiễm ngượng ngùng cúi đầu: “Sau khi em nói ra tên người đó, hình như cậu ấy lập tức bị ngưng vận hành.”

Lời này vừa dứt, trong nháy mắt, có một điểm nào đó thoáng qua trong suy nghĩ của Đường Nhiễm. Đáng tiếc, cô chưa kịp bắt lấy, đã bị tiếng cười lớn của Đàm Vân Sưởng làm phân tâm.

Đường Nhiễm không hiểu ngẩng đầu: “Cửa hàng trưởng, sao anh lại cười?”

“Không có gì, không có gì…” Đàm Vân Sưởng cảm giác tối hôm nay cơ bụng của anh vì nhịn cười đã bị co giật đến nội thương. Anh khó khăn khoát tay: “Anh chỉ hỏi để xem có phải bug không thôi, chút về lại phòng thí nghiệm kiểm tra lại kỹ càng.”

“Dạ.” Đường Nhiễm lo lắng gật đầu, “Nếu có vấn đề gì, cửa hàng trưởng nhớ gọi cho em nhé.”

“Ừ, nhất định, em yên tâm. Đêm lạnh, em mau trở về phòng đi.”



“...”

Xe ô tô của phòng thí nghiệm nhanh chóng rời khỏi khu nhà phụ. Đợi đến khi cách sân lớn nhà học Đường một khoảng cách an toàn, Lâm Thiên Hoa thành thục dừng xe ở ven đường.

Tình huống đêm nay quả thực quá “đặc thù”, anh ta nhịn không được đi ra phía sau cùng Đàm Vân Sưởng mở rương giúp Lạc Trạm.

Mới đầu còn không nhìn ra cái gì, chờ Lạc Trạm trở lại trong xe, nương ánh đèn, Đàm Vân Sưởng thấy rõ “hậu quả sau khi được tỏ tình” bật cười ha hả.

“Ha ha ha ha ha ha ông trời ơi. Ha ha ha ha cười chết mất. Ha Ha ha tổ tông, đừng nói với anh đây con gái nhà người ta đã tỏ tình với cậu hơn 1 tiếng đồng hồ mà giờ mặt cậu vẫn đỏ đến mức này nhé ha ha ha ha ha.”

Lạc Trạm buông thõng mắt, tựa vào thành ghế, từ phần xương gò má hoàn hảo đến phần xương cằm quyến rũ chết người đều nhuộm một màu đỏ chói mắt.

Nghe Đàm Vân Sưởng trêu ngươi, anh hừ lạnh một tiếng, bướng bỉnh nói:

“Hết rồi.”

Lâm Thiên Hoa tương đối thành thật, lúc này càng khiếp sợ nhiều hơn, anh ta có chút không bình tĩnh nhìn Lạc Trạm, theo bản năng phản bác: “Đúng là chưa hết đỏ đâu, Trạm Ca.”

“Đã đỏ mặt một giờ rồi. Sao? Không phải động cơ của cậu là động cơ vĩnh cửu đó chứ hahaha?”

Lạc Trạm không thèm nâng mí mắt, im lặng một hồi, mới chịu thuận theo lương tâm mở miệng: “Vừa ngồi trong rương… lại nghĩ tới.”

Đàm Vân Sưởng lại bò lăn ra cười.

Chiều thứ Sáu, đại học K có mở một cuộc hội thảo.

“Ha ha ha là thật! Anh tin em đi, đây là nguyên văn những gì Trạm Ca nói.”

“...”

Vị Lam Cảnh Khiêm người mà gần đây tất cả các tờ báo về kinh tế lớn nhỏ thi nhau ca ngợi, tung hô, người sáng lập ra AUTO, đang ngồi đối diện Đàm Vân Sưởng, nghe anh ta nói chuyện.

Ban đầu cả hai chỉ trao đổi những lĩnh vực liên quan đến trí thông minh nhân tạo, máy móc, ngành công nghệ thông tin, nhưng về sau, Đàm Vân Sưởng quả nhiên không nhịn được, nhắc đến “vết nhơ” duy nhất trong cuộc đời hoàn mỹ, tráng lệ, cao cao tại thượng của Lạc tiểu thiếu gia.

Ân oán giữa Lam Cảnh Khiêm và nhà học Đường, Lạc trạm vốn đã nhắc nhở Đàm Vân Sưởng trước, cho nên Đàm Vân Sưởng tự nhiên khéo léo lược bớt tên và xuất thân của cô gái trong câu chuyện, chỉ kể phản ứng có một không hai của Lạc Trạm.

Mà Lam Cảnh Khiêm cũng cực kỳ hứng thú với chuyện này.

Ông nâng chén trà bằng tử sa cao cấp trên tay, sau khi nghe xong đảo mắt cười, ánh mắt rơi xuống cậu thiếu niên anh tuấn đang buồn bã, ỉu xìu ngồi một góc phòng: “Lạc tiểu thiếu gia còn có bộ dạng như thế?”

Lạc Trạm híp mắt, vất cho Đàm Vân Sưởng một ánh mắt lạnh nhạt: “Đàm Vân Sưởng anh hận không thể nói cho cả thế giới biết chuyện của tôi nhỉ?”

“Không trách cậu ấy được, tôi cũng rất tò mò.” Lam Cảnh Khiêm cười: “Cô gái như thế nào tỏ tình mà có thể khiến cậu phản ứng dữ dội đến thế?”

“...”

Lạc Trạm không mở miệng, Đàm Vân Sưởng lập tức nhanh nhẹn tiếng lời: “Đây chính là chỗ thần kỳ —— nhưng em nghe kể, con gái nhà người ta còn chưa nói một câu “Em thích anh” hoàn chỉnh ra miệng cơ.”

Lam Cảnh Khiêm tỏ vẻ hối tiếc: “Ừm?”

Đàm Vân Sưởng ranh mãnh mỉm cười: “Nhiều nhất chỉ nói một câu đơn giản: TÔI THÍCH MỘT NGƯỜI. ANH ẤY TÊN LẠC TRẠM. Mà đã khiến tiểu tổ tông nhà chúng em tước vũ khí đầu hàng nhận thua rồi.”

Lam Cảnh Khiêm nhìn về phía Lạc Trạm: “Xem ra cậu thực sự rất thích cô bé đó.”

Lạc Trạm vuốt ve chiếc chén tử sa, ánh mắt khó có lúc ngượng ngùng, nhìn sang hướng khác.

Lam Cảnh Khiêm hỏi: “Đôi bên có tình là một việc tốt đẹp biết bao. Định bao giờ chính thức quen biết con gái nhà người ta đây?”

“Sao có thể ạ.” Nhắc đến chuyện này. Đàm Vân Sưởng suýt chút nữa cười thành tiếng. “Cô nhóc kia nhỏ hơn Trạm ca mấy tuổi, năm nay còn chưa thành niên.”

Lam Cảnh Khiêm giật mình hai giây, bật cười lắc đầu: “Vậy cậu phải cẩn thận một chút, đừng để bị ba mẹ cô bé phát hiện —— không thì chỉ sợ không dễ dàng tha cho cậu đâu.”