Đừng Khóc

Chương 55




Đàm Vân Sưởng giận quá mà cười lên, vừa nghiến răng, vừa gật đầu: “Ok, lời này ai nói anh đây cũng không phục. Nhưng tiểu tổ tông cậu nói ra thì đúng là không thể nào phủ nhận.”

Vấn đề dài ngắn đối với thanh niên hiện tại đương nhiên đều gây hiếu kì.

Cho nên sau khi hai vị anh em đối đáp mấy câu này thành công thu hút sự tò mò của Lâm Thiên Hoa: “Học trưởng Đàm, làm sao anh biết?”

Đàm Vân Sưởng cười lạnh: “Hai năm trước, lúc đấy cậu còn chưa vào phòng thí nghiệm cho nên không biết tai họa khiến người thường sang chấn tâm lý kia.”

Lâm Thiên Hoa: “Tai họa? … Sang chấn tâm lý?”

Đàm Vân Sưởng: “Cũng không hẳn, không biết khi đó thằng nhóc đầu đất nào phát biểu nói tiểu tổ tông nhà chúng ta là tên nhóc thiếu gia cành vàng lá ngọc tính tình lại đặc biệt khó ưa, có một không hai, chưa từng vào nhà tắm đại học bao giờ, có khi nào là một bóng gồng trá hình không?”

“Phụt.” Lâm Thiên Hoa nhịn cười quay sang nhìn Lạc Trạm, “Với tính cách cuồng sạch sẽ đến mức biến thái như anh Trạm sao có thể chui vào nhà tắm công cộng chứ?”

Đàm Vân Sưởng: “Cậu nói vậy sai rồi. Năm đó khi mấy học trưởng cũ vẫn còn ở trường, gần như chả tên đàn em nào chịu được mấy cái mặt mo, da dày, vô liêm sỉ của mấy ông cả…”

Lâm Thiên Hoa: “Giống học trưởng á?”

Đàm Vân Sưởng: “Hừ, anh đây so với mấy ổng thì còn kém xa —— chí ít đổi lại là anh mày, sao dám gan to bằng trời lừa tiểu tổ tông kia vào nhà tắm công cộng chứ?”

Khuôn mặt tươi cười của Lâm Thiên Hoa cứng lại, trợn tròn mắt kinh ngạc: “Thật ạ?” Nói xong anh ta khiếp sợ quay đầu nhìn Lạc Trạm.

“Cũng không hẳn?”

Đàm Vân Sưởng lắc độ, khuôn mặt biểu lộ một vẻ “chuyện cũ nhắc đến mà hãi hùng.”

“Lúc ấy anh em đứng trong phòng tắm đều háo hức đem thằng bé ra làm trò cười, tiểu tổ tông nhà chúng ta mặt lạnh, cởi cúc áo sơ mi, kết quả… chậc chậc.”

Lâm Thiên Hoa hiếu kỳ đến sắp phát rồ rồi, gương mặt bi phẫn nói: “Kết quả là gì, học trưởng? Anh nói hết một lần thì chết sao?”

Đàm Vân Sương vẫn cà lơ cà phất đáp: “Kết quả à? Dù sao cũng may không phải anh đây kéo Lạc Trạm đến nhà tắm công cộng. Hôm đó, thanh niên ăn gan hùm lừa cậu ta ấy, sau khi cậu ta cởi quần áo đi tắm về đã không còn thấy quần áo của mình đâu nữa.”

Nói rồi, Đàm Vân Sưởng nhìn về thanh niên tuấn tú đứng gần đó, ánh mắt đầy ý tứ rơi xuống hạ bộ, lắc đầu cảm thán: “Về sau, nếu không may vào nhà vệ sinh nam gặp phải anh Trạm ấy à, haizzz thật là chỉ đành uất hận cúi đầu, hận không thể quay mặt tránh đi.”

“...”

Lâm Thiên Hoa đột nhiên nổi lên lòng tôn kính vô bờ, ánh mắt nhìn Lạc Trạm thêm 3 phần sùng bái, 7 phần ngưỡng mộ.

Đường Nhiễm đứng lên như thể nghe thấy một học thuyết xa vời, không thể hiểu nổi, mờ mịt quay sang, chân thật nói: “Cửa hàng trưởng, tại sao gặp trong nhà vệ sinh lại uất hận cúi đầu, hận không thể quay mặt tránh đi?”

“...”

Tất cả mọi người đều hiểu ý nghĩa câu đùa này ý là gì, chỉ có duy nhất một người không hiểu thường sẽ trở thành đối tượng bị trêu chọc.

Mà lúc này khuôn mặt Đường Nhiễm chỉ thiếu điều ghi 3 chữ “Em không hiểu” to đùng lên trán.

Đàm Vân Sưởng nở nụ cười đầy gian tà, đầy bao dung và phóng khoáng, sẵn sàng “phổ cập kiến thức” phổ thông cho đứa em nhỏ thơ tội nghiệp. Đáng tiếc anh ta còn chưa kịp mở miệng, đã bị một giọng nói lạnh như nước đã cắt ngang: “Chưa định dừng lại đúng không?”

Lạc Trạm cười như không cười nhìn Đàm Vân Sưởng.

Đàm Vân Sưởng vô tội chớp chớp mắt: “Việc này cũng đâu phải anh bắt đầu đâu.”

“Được rồi.” Lạc Trạm cúi đầu, nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay: “Có định đi hay không đây?”

Nói xong, anh lười biếng kéo khóa áo jacket xuống.

“ĐM, định làm gì, muốn thể hiện võ nghệ à?” Đàm Vân Sưởng giả bộ muốn tránh. “Đừng đừng đừng, anh không muốn. Nè. Nể mặt nhau chút đi. Cho anh mày chút tự tôn chứ?”

“... Biến.”

Lạc Trạm cười mắng. Vừa nói chiếc áo nằng nặng, tự nhiên phủ xuống người cô gái đang tò mò đứng bên cạnh.

Yên tĩnh mấy giây. Một cái đầu nhỏ thò ra từ áo khác, hiếu kỳ chớp mắt: “...???”

Lạc Trạm rũ mắt. Khuôn mặt tuấn tú như tượng tạc hoàn toàn bình tĩnh, không một tia cảm xúc.

Anh tự nhiên, thuần thục cầm lấy gậy dò đường trên tay cô, kéo áo khoác lên cao, đỡ lấy vai cô gái, dìu cô đi về phía xe. Lúc đi qua Đàm Vân Sưởng, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười như có như không: “Tiểu Nhiễm chưa thành niên, vẫn còn nhỏ, anh lại định làm ô nhiễm đóa hoa trong trắng của tổ quốc. Muốn tôi gọi 110 đến hốt anh đi à?”

“??” Đàm Vân Sưởng ủy khuất mở miệng: “Anh đây bẩn? Không phải chính cậu nói trước sao?”

“Là anh suy nghĩ quá nhiều thôi?”

“Không chịu thừa nhận?” Đàm Vân Sưởng nói thầm, “Bây giờ không cho tôi nói, thế sau này chỉ trông cậy vào một cô bé thuần khiết như trang giấy trắng cái gì cũng không hiểu cậu phải làm sao? Làm sao ra chuyện xxyy kia đây? Ông đây nhìn kiểu gì cũng cảm thấy, cậu mới là tên bất lương muốn chính tay nhuốm bẩn một tâm hồn trong trắng.”

“...”

Lạc Trạm mặc kệ Đàm Vân Sưởng nói hươu nói vượn, lạnh nhạt cười một cái, dìu cô gái nhỏ bước qua mặt anh ta.

Đường Lạc Thiển vẫn đứng một bên, đỏ mắt chờ Lạc Trạm mời mình lên xe.

Nhưng mà đợi tới, đợi lui, mắt thấy Lạc Trạm dìu Đường Nhiễm chuẩn bị rời đi, cô ta rốt cuộc mới phản ứng: “Lạc Trạm —— anh —— anh mang con nhỏ đó đi làm gì?”



Lạc Trạm dừng bước chân.

Cảm xúc đọng tại nụ cười tản mạn trên khuôn mặt tuấn tú rất nhạt, nhạt đến lạnh lùng. Giây lát sau, đôi con ngươi đen như mực khẽ chuyển, nhìn thẳng vào Đường Lạc Thiển: “Tôi không mang cô ấy đi, thì đưa ai đi? Chả lẽ là cô?”

“...”

Một tháng nữa là qua thu, hiện tại đang là cuối hè, gió trời bắt đầu se lạnh.

Hôm nay mặc dù trời không mây, ánh nắng chan hòa, dễ chịu, nhưng trong khoảnh khắc nhìn vào cặp mắt hoa đào, đen huyền như mực kia, không hiểu sao Đường Lạc Thiển cảm thấy toàn thân lạnh buốt.

“Em…”

Hiện tại chẳng thấy tăm hơi Đường đại tiểu thư hung dữ, hống hách ngày thường, chỉ còn lại một cô gái tên Đường Lạc Thiển tủi thân, nắm chặt ngón tay, không biết phải nói gì.

“Lúc đầu, hôm đó,... trong phòng trà,... chính anh nói đưa chúng em đi chơi, con nhỏ mù kia… Đường Nhiễm chỉ là đi cùng, anh lại dìu cô ta lên xe, vậy vậy… vậy là sao…?”

Lạc Trạm xì khẽ một tiếng, cười lạnh. Cô gái khoác chiếc áo jacket bên cạnh anh hình như thoáng bất an, bàn tay nắm lại, hình như muốn nói gì đó.

Anh vỗ vỗ bả vai cô trấn an.

Lại nhìn về phía Đường Lạc Thiển.

Bề ngoài tỏ vẻ yếu ớt đáng thương, nhưng bên trong đang cố kìm giữ sự phẫn nộ và hận thù. Tuy nhiên hiện tại Lạc Trạm đang ở trước mắt, có chết cô ta cũng phải diễn cho tròn vai, không để anh nghi ngờ.

Lạc Trạm buông tay Đường Nhiễm, đi về phía Đường Lạc Thiển, dừng lại cách cô ta vài bước.

“...”

Ánh mắt Đường Lạc Thiển lộ rõ vui mừng, nhưng rất nhanh đã đè xuống. Cô ta cắn môi, cúi đầu, thấp giọng nói: “Em không bắt nạt Tiểu Nhiễm. Anh đừng hiểu lầm em. Hôm nay em vì anh nên mới ra ngoài,...”

“...”

“Ai cần cô.” Một giọng nói lạnh lùng, bỡn cợt vang lên.

“Cái… cái gì?” Đường Lạc Thiển kinh ngạc ngẩng đầu.

Đôi mắt người thiếu niên đang nhàn tản đút tay túi quần, hờ hững cúi xuống nhìn cô ta vô cùng đẹp, chỉ có điều trong tròng mắt đen như ngọc đó đầy vẻ hờ hững, lạnh lùng.

Trước vẻ điềm đạm đáng yêu lại nhút nhát tỉ mỉ của cô ta, người kia chẳng mảy may rung động, chỉ giễu cợt nhìn xuống như nhìn 1 trò hề vô cùng nhạt nhẽo.

“Là mẹ cô, hay nói chính xác là bà lão nhà họ Đường kia?”

Lạc Trạm đút tay túi quần, rũ mắt, lạnh nhạt cúi người, trầm giọng hỏi: “Nhìn tôi thân cận Tiểu Nhiễm, có phải mấy bà già đó nói với cô, thanh niên tầm tuổi này đều thích những cô gái nhỏ bộ dáng yếu ớt, đáng thương. Cho nên chỉ cần cô tỏ vẻ tội nghiệp, ấm ức là tôi sẽ để ý tới cô?” Nói xong, Lạc Trạm cũng không rời đi lập tức.

“...”

Đường Lạc Thiển không nhịn được lộ vẻ chột dạ, lẳng lặng nuốt một ngụm nước miếng.

Đây là lần đầu tiên Lạc Thiển phát hiện, tiểu thiếu gia kiệt ngạo bất tuân, chẳng để ai vào mắt trong lời đồn, thực sự có bộ mặt đáng sợ như vậy —— cứ như thể, như thể anh ta chính tai nghe thấy mẹ cô nói chuyện với cô vậy.

Loại cảm giác bị nhìn thấu trần trụi đó, quả là khiến người khác không rét mà run.

Chờ Đường Lạc Thiển lấy lại tinh thần, sắc mặt trắng bệch: “Em dâu có giả vờ tội nghiệp…”

“Vậy cô thực sự oan khuất lắm à? Vì cái gì?” Lạc Trạm lại bước thêm một bước nữa, đến gần sát cô ta.

Khoảng cách gần gũi như vậy khiến người bên ngoài dễ liên tưởng biết bao chuyện kiều diễm, lãng mạn, nhưng sự thật đôi con ngươi đen huyền, lạnh lẽo kia nhìn cô ta như nhìn một thứ hèn mọn.

“Cảm thấy oan ức vì một cô gái nhỏ bị cả nhà các ngươi ném ở nhà phụ tự sinh tự diệt, hiện tại lại được ngồi lên vị trí cô mong muốn? Hay là tủi thân vì bây giờ cô bị đặt vào vị trí của cô ấy, vị trí mà cô ấy nhận hết mọi sự phỉ báng, làm khó dễ của nhà các người? Sao?”

“...”

Đường Lạc Thiển bị ánh mắt kia dọa sợ, lùi về sau một bước, nhưng cô ta cảm thấy không cam tâm nổi, cắn răng, nắm chặt tay, ngửa đầu phản kháng: “Nhưng đó vốn là vị trí của em, con nhỏ mù lòa đó dựa vào gì mà muốn cướp đi?”

Đáy mắt Lạc Trạm lạnh lẽo cực điểm. Anh đè ép lại cảm xúc phẫn nộ đang vỡ òa trong lòng, khiến mạch máu ở thái dương căng lên, giương mắt, khàn khàn đáp: “Vị trí của cô? Vị trí bên cạnh Lạc Trạm tôi, trừ chính tôi đồng ý, người bên ngoài chẳng ai có quyền đáp ứng cô cả.”

Lần đầu Đường Lạc Thiển thấy một Lạc Trạm đầy tức giận, bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, lắp bắp không dám lên tiếng.

Đàm Vân Sưởng và Lâm Thiên Hoa đứng bên cạnh, thấy tình huống không ổn, đưa mắt nhìn nhau.

Đàm Vân Sưởng tiến lên, cẩn thận hòa giải: “Tổ tông đừng tức giận, đừng tức giận. Giờ chúng ta vẫn đang đứng ngoài cửa nhà họ Đường đó…”

“Thứ chó má.”

Lạc Trạm lạnh giọng, chất chứa một thứ cảm xúc ẩn nhẫn, và đầy phẫn nộ, nghiến răng nói ra, sau đó nhìn về cánh cửa bảo vệ cách đó không xa của nhà họ Đường.

Nhân viên cảnh vệ kia đang quan sát tình hình bên này đột nhiên cứng người. Bản năng nghiệp vụ nhạy bén cho anh ta cảm giác, ánh mắt của vị tiểu thiếu gia kia như thể muốn xông đến sống mái với họ một trận.

Nhân viên an ninh: …???

Bọn họ chỉ là người gác cửa thôi mà.

Họ đã làm gì sai chứ?



Đàm Vân Sưởng đột nhiên cảm thấy đau đầu.

Anh ta đã nghe Lạc Trạm đề cập qua việc nhà họ Đường máu lạnh, tự tay đưa Đường Nhiễm vào cô nhi viện, cho dù cô bé kia đơn thuần, thiện lương không quá đặt nặng chuyện này, nhưng dựa vào hiểu biết bao năm của Đàm Vân Sưởng về Lạc Trạm, khi đã quý trọng ai thì tên nhóc này cực kỳ bao che bảo vệ, chắc chắn sẽ không nén nổi tức giận.

Mặt khác, Đàm Vân Sưởng hiệu rõ tính tình cái vị tiểu thiếu gia kiệt ngạo, bất tuân này nhà mình hỉ nộ vô thường đến mức độ nào. Nhưng trên thực tế, dù quen biết nhiều năm, anh ta cũng chưa từng thấy Lạc Trạm tức giận vì chuyện gì đến thế ——

Hết lần này đến lần khác, Đường Nhiễm còn chưa thành niên, quyền giám hộ vẫn đang nằm trong tay nhà họ Đường, ngoài phẫn nộ Lạc Trạm cũng chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn.

Thân là Lạc tiểu thiếu gia nhà họ Lạc, Lạc Trạm mắt cao hơn trời, chẳng quan tâm đến bất kỳ điều gì, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu nhóc này gặp phải một thứ khiến bản thân cố kỵ, đến mức tất cả những thứ liên quan đến người đó cậu ta đều chỉ có thể cẩn thận và cẩn thận hơn nữa, bảo vệ cô bé kia chu toàn.

Nhưng tình cảnh này quả thực sắp ép tiểu thiếu gia phát điên rồi.

Hậu quả của việc bị bức điên chính là thế, hệt như một mồi lửa nhỏ rơi vào kho thuốc nổ.

Bùm! Mọi thứ tan tành.

Đàm Vân Sưởng không có chút hứng thú nào đối với việc này.

Thoáng thấy tiểu tổ tông nhà mình chuẩn bị nổi cơn thịnh nộ mà chưa tìm được cách hạ hỏa. Mắt anh ta khẽ động dừng trên người cô gái nhỏ đang ngẩn người bên cạnh, khuôn mặt anh ta sáng lên, vội vàng chạy đến: “Tiểu tô tổng à, gió thu lạnh, Đường Nhiễm còn đang chờ cậu đó.”

Tia băng giá trong đáy mắt anh khẽ động. Mấy giây sau, nhàn nhạt tan ra. Lạc Trạm thu hồi ánh mắt, hơi cúi đầu, quay lại chỗ Đường Nhiễm.

Nhưng vừa xoay người, anh liền dừng lại.

Như thể nhớ ra điều gì, Lạc Trạm nghiêng mặt, nhìn Đường Lạc Thiển mặt cắt không còn giọt máu trước mặt, khóe môi cong lên: “Nói cho cô hay. Tốt nhất thu lại ý đồ của mình. Cô không phải cô ấy, cho nên làm gì cũng vô dụng thôi.”

Nói xong, anh lạnh nhạt rời đi. Đến khi quay lại bên cạnh Đường Nhiễm, sự băng giá trong đáy mắt đã hoàn toàn tan đi, chỉ còn lại tia dịu dàng, ấm áp.

Anh đỡ tay Đường Nhiễm, dìu cô ngồi lên xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô. Mỗi động tác đều vô cùng cẩn thận, tỉ mỉ.

Lâm Thiên Hoa đứng ngây ra, ngốc nghếch nhìn. Đến khi lấy lại tinh thần, mới ghé vào tai Đàm Vân Sưởng nói nhỏ: “Từ khi gặp Đường Nhiễm, anh Trạm như biến thành người khác. Nếu không phải tận mắt chứng kiến câu chuyện, em còn sợ là đội trưởng của chúng ta bị tâm thần phân liệt.”

Đàm Vân Sưởng cười lạnh: “Cậu từng thấy tên tâm thần phân liệt nào giỏi giang, xuất sắc như này chưa?”

Lâm Thiên Hoa nghĩ nghĩ, lắc đầu.

Đàm Vân Sưởng tiếp tục cười lạnh: “Đây không gọi là tâm thần phân liệt, mà gọi là sức mạnh của tình yêu đấy.”

Lâm Thiên Hoa nghi hoặc nói: “Nhưng em thấy người khác yêu đương cũng không giống thế này đâu…”

“Ừ.”

Đàm Vân Sưởng suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Trước kia thằng nhóc đó đối xử với người khác phái thế nào?”

“Lạnh lùng?”

Đàm Vân Sưởng: “Không đủ.”

“Ặc, vậy thì hờ hững, lạnh nhạt?... Chiến thuật của Đường Lạc Thiển kia hôm nay đúng là quá nông cạn. Mấy kiểu như cô ta ấy à. Nũng nịu, tỏ vẻ đáng thương chạy đến phòng thí nghiệm của chúng ta, anh Trạm còn chẳng thèm nhìn 1 cái.”

“Chưa rõ ràng lắm.”

Lâm Thiên Hoa quả thực đã nặn hết vốn từ nghèo nàn của mình rồi, nhăn mặt nói: “Thế thì là gì?”

Đàm Vân Sưởng nhìn lòng bàn tay mình: “Nếu ven đường có một bà già ngã thì có thể cậu ta còn dừng lại đỡ dậy, chứ nếu đổi thành người con gái theo đuổi cậu ta có khi ngã xuống vực cậu ta còn chẳng thèm nhìn, lạnh lùng bước qua ấy chứ. Tóm lại chính là một tên tuyệt tình, không có bất kỳ khái niệm nào về thương hoa tiếc ngọc, anh nói đúng không?”

Lâm Thiên Hoa suy nghĩ một chút, gật đầu lia lịa.

Đàm Vân Sưởng: “Cho nên, để hình dung tình huống này, đơn giản vô cùng. Hai chữ là đủ.”

Lâm Thiên Hoa hiếu kỳ: “Là gì ạ?”

Đàm Vân Sưởng im lặng mấy giây. Nhìn chàng thiếu niên đang chậm rãi khởi động xe, hơi cúi đầu, xoa xoa ót mỉm cười.

Trước giờ chơi đùa tình cảm người khác thành quen, hiếm khi dịu dàng thành thật.

“Người ta gọi là “nghiệp quật” đó. Đúng là nghiệp quật không chừa một ai mà.”

“...”

Cùng lúc đó.

Lạc Trạm vừa khởi động xong xe, đột nhiên cô gái nhỏ vẫn luôn an tĩnh ngồi bên cạnh lên tiếng. Anh dừng tay, ngoái nhìn cô: “Em vừa nói gì?”

Yên tĩnh vài giây.

Đường Nhiễm lấy hết dũng khí, quay sang phia anh, nhỏ giọng hỏi: “Lạc Lạc tốt với em, bởi vì em thoạt nhìn, giống anh nói…”

Cô dừng lại, cố gắng suy nghĩ từ ngữ thích hợp, nghiêm túc nói: “Có vẻ đáng thương, yếu ớt, là mẫu con gái mà nam sinh ở tuổi này đều thích, đúng không?”

Lạc Trạm: …