Đừng Khóc

Chương 52




“ĐMM! Cậu mất trí nhớ? Thật hay giả thế?”

Gió đêm se se lạnh, trong loa truyền đến giọng nói kinh ngạc, thảng thốt, the thé như chim hót của Đàm Vân Sưởng.

Lạc Trạm cầm điện thoại hứng mũi chịu sào.

Anh đang đứng trên sân thượng, trong đầu đang lấn cấn suy nghĩ không biết Đường Nhiễm có thể bị lạnh không, lúc này đối diện với chất giọng không thể yêu thương nổi của Đàm Vân Sưởng, suýt chút nữa đáp điện thoại di động đi.

Lạc Trạm lấy lại tinh thần, nhíu mày ——

“Tôi nói thẳng kết luận cho anh rồi, anh còn muốn hỏi lại lần nữa. Gần đây công việc nhiều quá khiến dung lượng não của anh quá tải à, hay căn bản nó đã hỏng, không dùng được nữa?”

“Ha ha ha, anh đây chỉ đang biểu lộ sự kinh ngạc từ tận đáy lòng thôi mà.”

Đàm Vân Sưởng nói xong, đột nhiêu ưu tư mở miệng: “Nhưng tổ tông ơi, cái não xinh xẻo của cậu là vật báu trân bảo của phòng thí nghiệm chúng ta, rất nhiều ý tưởng và phát kiến tương lai đều nằm toàn bộ trong đó, cái việc mất trí nhớ này nghe thế nào cũng thấy quá nguy hiểm. Anh thấy tình hình này, đột nhiên nghĩ hay là anh mua giúp cậu một cái bảo hiểm trí thông minh nhé? Anh cảm thấy bộ óc của cậu dù có hơn ngàn vạn vẫn đáng giá cho nên để đảm bảo an toàn cho nó và các rủi ro có thể xảy ra cũng phải hơn ngàn vạn——”

Lạc Trạm lạnh lẽo hừ một tiếng, cắt lời Đàm Vân Sưởng: “Lại bắt đầu rồi đúng không?”

“... Nói xong rồi. Xong rồi.” Nghe ra chuyện không lành, Đàm Vân Sưởng lập tức thôi xàm chó, nghiêm túc nói: “Mời tổ tông của chúng ta nói tiếp.”

Lạc Trạm: “Nói với Tề Cận không cần tiếp tục điều tra việc của cậu bé kia nữa.”

Đàm Vân Sưởng vội vàng đáp ứng: “Được. Đêm nay anh sẽ báo cho cậu ta.”

“Ừ. Không còn việc gì nữa. Cúp ——”

Đàm Vân Sưởng: “He he, chờ chút. Chưa nói lời chúc mừng cậu. Chúc mừng nhé, tổ tông.”

Ngón tay đặt lên phím gác máy dừng lại, Lạc Trạm nhàn nhạt nói: “Chúc mừng cái gì?”

Đàm Vân Sưởng điềm nhiên đáp: “Mặc dù mất trí nhớ, nhưng rốt cuộc cậu bé kia vẫn là cậu. Chờ thị lực của Tiểu Nhiễm khôi phục, người bạn trúc mã mà cô bé ngày nhớ đêm mong lại tìm lại được, đến gặp cô ấy… chậc chậc, kết cục đúng là khó nói.”

Lạc Trạm rủ mắt.

Yên tĩnh một lát, anh mới lên tiếng: “Là chuyện này?” Giọng trầm thấp, nặng nề, hiển nhiên không quá vui vẻ.

Đàm Vân Sưởng ngạc nhiên hỏi: “Sao nghe kiểu gì cũng thấy cậu không vui vẻ, chẳng lẽ việc trúc mã của Tiểu Nhiễm là cậu không phải điều cậu mong muốn?”



Lạc Trạm nheo mắt.

Qua một lúc, anh mới xoay người, ánh mắt lãng đãng nhìn ra xa xăm, lười biếng tựa vào rào chắn phía sau. Cách đó không xa trong bóng đêm tĩnh lặng mơ hồ thấy hình bóng mảnh mai của một cô gái nhỏ. Mái tóc dài phía sau của cô bị gió thổi loạn, lại bị cô nhẹ nhàng gạt ra sau.

Trên thân hình gầy gầy cao cao là chiếc áo khoác nam màu đen quá khổ so với cô. Tay áo dài rủ xuống hai bên, trùng qua bắp đùi.

Trong bóng đêm bất tận, bóng dáng cô lại càng thêm nhỏ nhắn yếu ớt.

Lạc Trạm tựa vào rào chắn, nhìn cô chăm chú.

Đến tận khi Đàm Vân Sưởng đợi mãi không thấy đầu bên kia nói gì, mờ mịt lên tiếng hỏi: “Alo alo? Sóng yếu sao? Tại sao đột nhiên không nghe thấy gì nữa?”

“... Không.” Lạc Trạm hoàn hồn, thấp mắt: “Là tôi thất thần.”

Đàm Vân Sưởng:...

Đàm Vân Sưởng: “Cho anh đây tò mò hỏi nhảm 1 câu, tổ tông của tôi ơi cậu nhìn cái gì mà thất thần được vậy?”

Lạc Trạm rời mắt khỏi cô gái, cả người khôi phục lại vẻ lạnh lùng, hờ hững.

Anh nghiêng người, tựa vào rào chắn, cười gằn 1 tiếng, nhàn nhạt đáp: “Anh cũng tự biết là mình nói nhảm rồi, còn cần trả lời không?”

Đàm Vân Sưởng có chút rát mặt bởi pha tự vả đi vào lòng đất, lảng đi: “Đẹp đến thế à? Không phải tối nào cũng nhìn 1 mình đến 2, 3 tiếng rồi hay sao?”

Lạc Trạm hỏi lại: “Chẳng lẽ không đẹp?”

“Được rồi, được rồi, có cho anh thêm 30 lá gan cũng không dám nói cô gái của cậu không đẹp.” Đàm Vân Sưởng dừng lại, cười gian, “Huống hồ, Tiểu Nhiễm quả thực rất——”

Lạc Trạm đột nhiên ngắt lời anh ta: “Im miệng.”

Đàm Vân Sưởng: ???

Tiểu thiếu gia nào đó cười lạnh, đe dọa: “Chỉ tôi được khen cô ấy đẹp, không cho phép anh nói.”

Đàm Vân Sưởng: …

Tên chó này.

Lạc Trạm hiển nhiên không nhận ra ai đó chửi thầm mình, rất bình tĩnh đổi chủ đề: “Chuyện này đừng rêu rao, nhất là trước mặt Đường Nhiễm.”

“Hả? Vì sao?”



Lạc Trạm trầm tư vài giây: “Tôi còn chưa nói cho cô ấy biết, tôi chính là cậu bé kia.”

“...?” Đàm Vân Sưởng ngây người một lúc, vội vàng hỏi: “Vì sao không nói? Cô bé đâu có oán hận gì cậu, ngược lại còn luôn nhung nhớ muốn đi tìm cậu. Không phải đó chính là nguyện vọng em ấy ước hôm sinh nhật hay sao?”

“Tôi biết.”

“Vậy vì sao lại không nói?”

Lần này Lạc Trạm trầm tư thật lâu.

Sau đó Đàm Vân Sưởng nghe thấy một tiếng cười khẽ, lạnh nhạt và tràn đầy tự giễu vang lên từ đầu dây bên kia: “Tôi nên nói như thế nào? Thật xin lỗi, anh chính là cậu bé được em cứu, cũng chính là kẻ đã ném ân nhân cứu mạng mình vào quên lãng, để em sống trong cô độc, tủi nhục mười mấy năm nay.”

Đàm Vân Sưởng nghẹn lời, thật lâu sau mới lên tiếng, bất đắc dĩ khuyên: “Nhưng đây cũng đâu phải lỗi của cậu.”

“Không phải của tôi thì là của ai?”

“Cho dù là của ai đi chăng nữa, cậu cũng không thể vĩnh viễn giấu cô ấy sự thật được? Lạc Trạm, cậu đã hứa với Tiểu Nhiễm sẽ giúp em ấy tìm lại “tiểu trúc mã” mà.”

Lạc Trạm chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn về phía ánh đèn ảm đạm phía xa, nhàn nhạt đáp: “Tôi sẽ nói … Chờ tôi có đủ dũng khí… sẽ nói.”

Nghe lời này, Đàm Vân Sưởng nhất thời không nói nên lời, cuối cùng đành bất đắc dĩ khuyên: “Tổ tông, trong suy nghĩ của tất cả anh em chúng tôi, cậu là chàng trai không gì không làm được, ánh mắt lại cao hơn trời —— cánh phụ nữ ngưỡng mộ cậu đều âm thầm coi cậu như một vị thần tiên, nhìn được không chạm được. Hiện tại cậu nói cần dũng khí? Đến cậu còn cần dũng khí thì đám người phàm như bọn anh phải sống thế nào?”

Lạc Trạm yên lặng, đứng sững lại.

Mấy giây sau, anh rũ mắt, bật cười: “Tôi cần dũng khí là chuyện kỳ quái lắm sao?”

“Cũng không phải.”

“...”

Lạc Trạm ngước mắt, khoảng cách giữa anh và Đường Nhiễm ngày càng gần. Có lẽ cô đã nghe thấy bước chân của anh, chậm rãi xoay người lại.

Đôi mắt vẫn nhắm, hàng mi dài cong vút như cánh bướm, uyển chuyển đậu trên khuôn mặt đẹp như một đóa hoa: “Lạc Lạc?”

Cô gái nhẹ nhàng gọi.

Bờ môi hơi mở, sắc môi hồng nhàn nhạt khiến anh chỉ muốn cẩn thận hôn lên thật dịu dàng.

Trong điện thoại, tiếng Đàm Vân Sưởng khẽ thở dài: “Nếu cái này truyền ra ngoài, cậu coi như rớt khỏi cái danh tiếng thần tiên không vướng bụi trần rồi, tổ tông.”

Lạc Trạm hoàn hồn.

Anh rũ mắt, nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói hơi khàn: “Tôi cam tâm tình nguyện.”

Đàm Vân Sưởng: …

Trong phòng thí nghiệm, đại học K.

Sau khi đối phương cúp máy, Đàm Vân Sưởng cứng người mấy giây mới lấy lại tinh thần: Mẹ nó, phi phi phi, miệng đầy cẩu lương rồi. Đúng là ngược cẩu độc thân.(1)”

Nhà họ Đường, nhà chính, lầu hai

Từ cầu thang tiến vào hành lang, rẽ vào hướng phòng trà. Đường Nhiễm chần chờ mấy giây, nhẹ giọng hỏi người bên cạnh: “Lạc Lạc, chúng ta có nên tách ra rồi đi vào từng người không?”

“Không cần.” Người bên cạnh thản nhiên đáp: “Nói là vô tình gặp là được.”

“... Vâng.”

“Sao? Em sợ?” Nhìn ra Đường Nhiễm có chút bất an, Lạc Trạm quay đầu lại hỏi.

“Không, không sợ…” Đường Nhiễm vô thức lắc đầu.

Bên tai vang lên tiếng cười khàn khàn trầm ấm.”

Đường Nhiễm thoáng đỏ mặt.

Hai giây sau, cô thành thật đáp: “Hơi sợ một chút.”

“Sợ ai?”

“...”

“Bà già cay nghiệt nhà em?”

“!” Đường Nhiễm giật mình, ở nhà họ Đường này không ai dám nói bà cụ Hàng như thế. Cô cuống quýt ngẩng đầu, “nhìn” về phía Lạc Trạm: “Anh… Anh anh anh nói nhỏ chút. Bà nghe thấy thì sao?”

“Xem ra đúng là em rất sợ bà phù thủy đó.” Lạc Trạm cúi thấp người, giờ tay xoa xoa đầu Đường Nhiễm, nín cười đáp: “Dọa bé con nhà chúng ta cà lăm luôn rồi.”

Đường Nhiễm càng đỏ mặt hơn, không biết là đang buồn bực hay xấu hổ.

“Nhưng mà,” Lạc Trạm nghĩ đến bà già kia tự tay sắp xếp đưa Đường Nhiễm vào cô nhi viện, không nhịn được giọng lạnh đi: “Bà ta đối xử tệ với em, anh nói như thế đã là khách khí lắm rồi.”



Đường Nhiễm thoáng do dự: “Nhưng nếu anh gọi bà như thế, người khác nghe được sẽ nói anh không lễ phép đó.”

Lạc Trạm nghe vậy hơi đứng thẳng lên, đuôi lông mày đa tình khẽ nhếch, cặp mắt hoa đào bên dưới thoáng lạnh, trong đáy con ngươi hiện lên ý cười châm chọc: “Anh cần gì để tâm đến mấy lời đánh giá đó? Họ chưa đủ tư cách.”

Tính tình ngạo mạn, ngông cuồng kiềm chế bấy lâu nay triệt để bộc phát.

Đường Nhiễm yên tĩnh mấy giây, đột nhiên cúi mắt, mỉm cười nói: “Em rất thích, Lạc Lạc.”

“...!!!”

Nụ cười trào phúng, lạnh nhạt trên môi Lạc tiểu thiếu gia cứng đờ vì cú tấn công bất ngờ không báo trước này. Theo bản năng, anh cúi xuống: “Em…”

Đường Nhiễm không phát hiện ra tâm trạng đang chao đảo của ai đó, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, hồn nhiên: “Em luôn tưởng tượng Lạc Lạc là người như thế nào ư? Có lẽ rất kiêu ngạo, không để cái gì trong mắt, chẳng thèm cố kỵ ai, nhưng sống như thế nhất định rất vui vẻ, phóng khoáng. 100 điểm tính cách.”

“...”

Lạc tiểu thiếu gia dùng “bộ não đáng giá mấy ngàn vạn tiền bảo hiểm” của mình cẩn thận phân tích, mổ xẻ câu này ra, rất nhanh đã hiểu.

Câu này của Đường Nhiễm tương tự câu: “Em rất thích DaVinci, bởi vì ông ấy vẽ trứng gà rất tròn.” chứ chẳng có ý tứ gì đặc biệt cả.

Lạc tiểu thiếu gia đột nhiên cảm thấy không muốn sống nữa, biếng nhác cúi đầu ủ rũ.

Nhưng mà trước khi tiến vào phòng trà, anh không quên vuốt vuốt tóc Đường Nhiễm, nói: “Mỗi người đều có một tính cách khác nhau, độc nhất vô nhị, không có gì là tiêu chuẩn cả. Đương nhiên cũng có loại tính cách đạt điểm tuyệt đối. Ví dụ như em thích tính cách của anh, anh cũng vô cùng thích tính cách của em vậy.”

Đường Nhiễm ngạc nhiên hỏi: “Anh thích tính cách của em? Thế nhưng bà nói em quá hướng nội, mọi người ai cũng thích những cô gái hoạt bát, thú vị…”

Đường Nhiễm ngượng ngùng cúi đầu: “Mà cái gì em cũng không hiểu, nói chuyện với em thật vô vị.”

“Bà ta nói tào lao thôi.”

Lạc Trạm không vui nhíu mày.

Đường Nhiễm sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên.

Lạc Trạm cũng phát hiện mình hơi quá kích động, anh ho một tiếng, chầm chập nói: “Anh nói rồi, mỗi người đều có một tích cách độc nhất vô nhị, tiêu chuẩn của mỗi người cũng không nhất quán. Giống như việc giữa bao nhiêu con người, anh chỉ thích em… tính cách của em vậy.”

Đường Nhiễm không hề phát hiện ra cách dừng câu kỳ quái của ai đó. Đột nhiên được người khác công nhận, cô vui đến độ hai mắt cong lên nhưng đôi trăng khuyết, cười rạng rỡ nói: “Mặc dù biết anh đang dỗ ngọt em nhưng em vẫn thấy rất vui vẻ.”

Lạc Trạm không đồng ý: “Là nói thật, không phải dỗ ngọt em.”

Đường Nhiễm cười khẽ: “Vậy nên em mới không tin. Sao có thể chỉ thích mỗi em được.”

“Đương nhiên là có thể. Thế đã tính là gì?”

Đường Nhiễm ngẩn ra: “Còn có thể hơn được nữa sao?”

“Ừ.”

Giọng tiểu thiếu gia uể oải, mang theo chút hững hờ, thản nhiên: “Thậm chí còn thích đến mức nghiêm trọng, thích đến không muốn làm người nữa.”

Đường Nhiễm ngẩn người: “Thích đến không muốn làm người, là kiểu gì?”

“Đại khái là…”

Lạc Trạm nghiêm túc suy nghĩ: “Hận không thể đeo một cái lịch trước ngực, mỗi ngày xé xuống một tờ, xé đến hết thời hạn hai năm.”

Đường Nhiễm càng cảm thấy khó hiểu: “Tại sao lại liên quan đến xé lịch rồi?”

“Bởi vì,”

Khóe môi Lạc Trạm cong lên, tầm mắt rủ xuống, giọng nói khàn khàn từ tính: “Chờ xé xong, thì không cần làm người nữa.”

(BRANDY: Ý ÔNG TRẠM Ở ĐÂY LÀ ĐƯỜNG NHIỄM 2 NĂM NỮA MỚI ĐẾN TUỔI KẾT HÔN THEO PHÁP LUẬT QUY ĐỊNH, ĐẾN LÚC ĐÓ THANH NIÊN NÀY MUỐN LÀM CẦM THÚ.)

Cẩu lương là từ ghép từ 2 từ:

狗 /gǒu/: Cẩu (từ Hán Việt), có nghĩa con chó trong từ thuần Việt.

粮 /liáng/: Lương (từ Hán Việt), nghĩa là đồ ăn, thức ăn trong từ thuần Việt.

Từ đây cẩu lương được ẩn dụ hình ảnh chú chó ngồi nhìn chủ ăn một cách thèm thuồng nhưng bản thân lại không được ăn, cũng giống như hình ảnh các cặp tình nhân thể hiện tình cảm khiến cho những người độc thân phải đứng nhìn thèm thuồng rồi lại ghen tỵ với họ. Các từ liên quan mà giới trẻ Trung Quốc thường hay sử dụng:

Cẩu độc thân: Là từ dùng để gọi đùa người độc thân.

Rải, phát cẩu lương: Thể hiện tình cảm ngọt ngào trước mặt những người độc thân.

Ăn cẩu lương: Chỉ những người độc thân phải nhìn thấy những cảnh tình cảm ngọt ngào của cặp đôi yêu nhau.

Ảnh minh họa

KHỔNG NGỜ PHẢI HÔNG :)