Đừng Khóc

Chương 1: Đôi mắt đẹp




Phòng ngủ trống vắng.

Lướt qua toà nhà cao tầng, những hạt mưa theo từng đợt gió mạnh mà rơi lộp bộp trên khung cửa sổ sát đất.

Ở góc tường, có một cô gái nhỏ mặc chiếc váy ngủ trắng giản đơn.

Cô nghiêng đầu dựa vào góc tường, mái tóc đen nhánh, hơi dài xõa xuống che đi gương mặt nhỏ xinh, hai hàng lông mi tinh tế vẫn lặng im, chưa hề động đậy.

Đôi chân lộ ra khỏi chiếc váy trắng, hơi gầy, nhưng lại vô cùng xinh đẹp.

Màu da trắng nõn ít gặp nắng khiến cô càng thêm phần yếu ớt, dường như cơn gió nhẹ cũng có thể thổi bay.

Tiếng mưa rơi bên cửa sổ dần dần thưa thớt hơn. Phòng ngủ lại trở về với dáng vẻ ban đầu. Lặng yên. Trống trải.

Bỗng, màn hình chiếc điện thoại di động trên sàn nhà ngay bên tay cô sáng ngời lên, một giọng nam lãnh đạm, mang theo chút lười nhác cất lên làm phá đi sự yên tĩnh:

"Này, có điện thoại tới."

Âm thanh mang theo một chút máy móc, dễ dàng đánh thức cô gái đang ngủ.

Đường Nhiễm mở mắt ra, tầm nhìn mơ hồ như là đang trong đêm khuya, cô theo bản năng giơ tay xoa xoa đôi mắt, sau đó cứng lại.

...... A, lại quên mất.

Dù sự việc kia đã xảy ra từ rất lâu rồi, nhưng đến giờ cô vẫn chưa quen với tình trạng đôi mắt của mình.

Đường Nhiễm nhẹ cong khóe miệng, "Lạc Lạc," cô nhẹ giọng nói với khoảng không, "Ai gọi điện thoại tới?"

"Thông tin phụ chú ghi chú ' bà '." Từ di động, giọng nam lười nhác đáp lại.

"Bắt máy, nhớ bật loa ngoài."

Lần này không có tiếng ai trả lời. Lúc sau, điện thoại thông báo bắt máy, âm thanh từ loa ngoài nhanh chóng vang lên:

"Tiểu Nhiễm?"

"Bà, cháu đây."

"Thực xin lỗi, Tiểu Nhiễm, bởi vì giông tố cho nên chuyến bay của bà bị lùi lại -- cháu hôm nay không cần phải đi ra cửa hàng đâu. Chờ bà ngày mai lại dẫn cháu đi, được không?"

"Không sao đâu bà, cháu có thể tự mình đi."

"A? Như vậy sao được!"

"Hơn nữa......"

Đường Nhiễm nghĩ đến cái gì đó, hơi ngẩng đầu lên. Cái cổ mảnh khảnh của cô tạo nên một đường cong yếu ớt.

"Ngày mai," dựa bên bệ cửa sổ, phía sau là tòa nhà trống trải cùng với cơn gió lạnh thổi qua, dường như mang theo chút gì đó của sự cô độc, cô nhẹ giọng, "Ngày mai cháu phải đi Đường gia."

Điện thoại đột nhiên im lặng. Tựa như cả hai đã nói tới điều gì đó không nên nói.

Qua lúc lâu sau, giọng áy náy của người phụ nữ mới vang lên: "Bà lại quên mất chuyện này. Bọn họ kêu cháu trở về, là bởi vì Đường Lạc...... Bởi vì chị cháu muốn đính hôn cùng tiểu thiếu gia của Lạc gia phải không?"

"Hình như vậy ạ."

"Cha và bà nội cháu thật là bất công, chẳng lẽ cháu không phải là con cháu Đường gia sao? Vậy mà chỉ lo cho Đường Lạc Thiển, mấy ngày sau là sinh nhật 16 tuổi của cháu, nhưng đến bây giờ cháu một mình ở bên ngoài bọn họ còn không --"

"Bà." Cô gái nhỏ nhẹ giọng.

"Được, được... bà không nói là được." Bà nhịn xuống, "Hay là chờ cháu từ Đường gia trở về, bà lại dẫn cháu đi cái cửa hàng kia?"

"......"

Ý thức Đường Nhiễm được kéo về, thoát khỏi sự hoảng hốt, cô cười nhẹ nhàng:

"Nhưng cháu đã hẹn với chủ cửa hàng ngày hôm nay rồi, giờ thay đổi thời gian cũng không tốt. Hơn nữa bà yên tâm, cháu sẽ đợi mưa tạnh rồi đi."

"Nhưng mà......"

"Bà, khả năng tự lập của cháu rất tốt, bà đã quên rồi sao?"

"......"

Đường Nhiễm kiên nhẫn nói chuyện điện thoại một hồi lâu, cuối cùng mới được đối phương đồng ý.

Bà không yên tâm mà dặn dò: "Vậy trên đường cháu nhất định phải cẩn thận, có chuyện gì nhớ xin giúp đỡ, không cần ngượng ngùng!"

"Vâng, bà yên tâm." Đường Nhiễm nhớ tới cái gì đó, khẽ cười, "Không phải còn có Lạc Lạc sao?"

"Lạc Lạc?" Bà sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, "Phải nha, chính là tên của app giọng nói trí năng mà chủ cửa hàng đề cử cho cháu đúng không? Kỳ kỳ quái quái, mỗi lần cháu nói bà đều không phản ứng kịp."

Đường Nhiễm sờ qua di động, vừa đứng dậy, vừa cười khẽ: "Chủ cửa hàng nói là tên của đội trưởng đội sáng tạo, cháu cảm thấy khá dễ nghe."

"Cái gì mà đội trưởng, không phải đây là sản phẩm thất bại chưa từng mở rộng trên thị trường sao?"

"Chủ cửa hàng nói, nhóm kia chỉ là tạo ra chơi chơi, cho nên không mở rộng." Đường Nhiễm nghĩ rồi lại tiếp lời, "Hơn nữa cháu cảm thấy, Lạc Lạc còn thông minh hơn so với nhiều trợ thủ trí năng trên thị trường."

"Nếu tốt như vậy thì tại sao sẽ không mở rộng?" Bà bất đắc dĩ, "Bà thấy bọn họ dùng để dỗ mấy đứa nhóc cả tin như cháu. Lại nói -- thanh âm dễ nghe cũng chỉ là chức năng của phần mềm, xảy ra chuyện gì nó không thể từ bầu trời bay xuống dưới giúp cháu đâu."

"......"

Chắc là bởi vì làm nghề phục vụ, người phụ nữ ở bên kia điện thoại vẫn luôn có định kiến đối với trí-tuệ-nhân-tạo-có-thể-thay-thế-nhân-viên-dịch-vụ-trong-tương-lai.

Đường Nhiễm không tranh cãi với bà, chỉ hơi rũ mắt, biểu tình mềm mại an tĩnh.

Chờ cuộc trò chuyện kết thúc, mưa bên cửa sổ cũng ngừng.

Đường Nhiễm đi vòng vòng quanh ngôi nhà mà cô vốn quen thuộc, thay quần áo xong, lấy cây gậy dò đường, bước ra khỏi cửa.

Đối với người thị lực kém hoặc người mù, thế giới bên ngoài nhà nơi nào cũng đầy rẫy nguy hiểm: Đường cho người khiếm thị thì bị xe đạp chiếm chỗ, đã vậy cuối đường còn có những lỗ thoát nước chẳng biết nằm nơi nào, rồi đường thì lại được thiết kế vòng vòng vèo vèo......

Đường Nhiễm nhớ đã từng có một người bạn nói với người mù các cô như này: Đường dành cho người khiếm thị không phải dùng để giúp đỡ việc người mù đi ra ngoài, mà là giải quyết người mù.

Có những người họ còn không biết đây là đường dành cho người khiếm thị. Bù lại, lâu lâu vẫn có những người hết sức nhiệt tình giúp đỡ.

Đường Nhiễm cầm gậy dò đường đi đến trạm giao thông công cộng gần nhất, lấy di động chuẩn bị kêu "Lạc Lạc" hỗ trợ.

Lúc này, có cô gái bên cạnh rụt rè tiến lên: "Xin chào."

Đường Nhiễm hơi giật mình, chậm rãi hướng qua nơi phát ra âm thanh. Cô khép hờ mắt, thanh âm mang một chút hoang mang: "Xin chào?"

"Cậu...... Muốn lên xe buýt hả?"

"Ừm."

"Vậy cậu muốn xuống nơi nào, để mình nhìn xem xe tới chưa."

Đường Nhiễm có chút ngoài ý muốn, gật gật đầu: "Mình muốn tới đường 963. Cảm ơn."

"Không có gì không có gì." Đối phương đáp lại, giọng có chút khẩn trương, lúc sau đột nhiên nhận ra "Hể? Cậu cũng tới đường 963 sao? Mình cũng vậy nè, tớ đến đường Thanh Nham rồi xuống xe, cậu thì sao?"

Đường Nhiễm nhớ lại, "Là hai trạm sau cái trạm vừa nãy đứng sao?"

"Đúng vậy."

"Mình cũng xuống trạm đó."

"A, vậy thật trùng hợp!" Nữ sinh cười nói, "Xem ra chúng ta rất có duyên phận, cậu muốn đi đâu, mình dẫn cậu qua!"

Sau một hồi tới tới lui lui, Đường Nhiễm cuối cùng vẫn không thể từ chối ý tốt của đối phương.

Xuống xe buýt, Đường Nhiễm cầm gậy dò đường lên một lần nữa.

"Cái cửa hàng cậu nói mình chưa từng nghe qua, cậu có địa chỉ không?" Nữ sinh đỡ cổ tay của cô, hỏi.

Đường Nhiễm: "Để mình hỏi Lạc Lạc."

"Lạc --?"

Không đợi nữ sinh mở miệng hỏi, dưới ánh nắng mặt trời, một giọng nam lười nhác vang lên.

"...... Đây."

Nữ sinh ngơ ngác đánh giá Đường Nhiễm một lần nữa -- cô xác định cái thanh âm kia chắc chắn là vọng lại từ cô gái mù xinh đẹp này.

Sau đó cô thấy cô gái nhỏ lấy di động ra.

"Lạc Lạc, ' cửa hàng INT tương lai' đi như thế nào?"

"Nghe tôi chỉ dẫn."

Cái âm thanh dễ nghe kia lười biếng mà nói ra bốn chữ rồi lập tức hướng dẫn.

Nữ sinh ngây người vài giây mới phản ứng lại, "Cái này là?"

"Nó gọi là Lạc Lạc." Đường Nhiễm nói, "Là một app trợ lý trí tuệ nhân tạo."

"Mình biết có loại này, nhưng âm thanh này......" Nữ sinh hít vào một hơi, rốt cuộc kích động mà nói ra, "Quá dễ nghe!! Mình chưa bao giờ nghe giọng trợ lý nào như vậy! Mình cũng muốn một cái. Ứng dụng tên là gì? Gọi là Lạc Lạc sao?"

Đường Nhiễm có điểm ngượng ngùng mà nói: "Cái này không có đường link tải xuống cho bên ngoài."

"A?"

"Là chủ cửa hàng mà mình muốn đi đề cử cho mình, app không cho phép thương mại."

"Ai? Như vậy hả......" Nữ sinh thất vọng, "Vậy thôi, mình đưa cậu qua!"

Nhưng mà khi Đường Nhiễm cùng nữ sinh đi đến nơi thì cửa hàng treo biển "INT tương lai" lại đóng cửa.

Nghe nữ sinh nói, Đường Nhiễm có chút ngoài ý muốn: "Mình hẹn với chủ cửa hàng chính xác là hôm nay......"

"Cậu có số điện thoại người ta không? Hay là gọi điện qua hỏi một chút?"

"Ừm"

Đường Nhiễm bảo "Lạc Lạc" gọi điện cho chủ cửa hàng trong danh bạ, không bao lâu, điện thoại vang lên âm thanh từ đầu dây bên kia.

"Em gái Đường?" Giọng nam chưa tỉnh ngủ từ bên kia đường dây hỏi, "Sao đột nhiên lại gọi điện thoại đến đây?"

"Chủ cửa hàng, chúng ta hẹn hôm nay......"

"A!" Đường Nhiễm nói còn chưa dứt lời, đối diện đã kêu lên một tiếng sợ hãi, "Anh quên mất! Em từ từ em từ từ, anh một lát liền -- a, không được, anh không thể phân thân được, em chờ anh tìm người, trong vòng mười phút nhất định sẽ đến!"

"Không cần, có thể lần tới......"

"Thế sao được, em ra ngoài một chuyến có biết bao nguy hiểm, không thể để em đi vô ích như vậy được! Em chờ, anh tìm người, trong mười phút, muộn nhất là hai mươi phút, nhất định sẽ đến!"

Đường Nhiễm không kịp đáp lại, đối phương đã tắt máy.

Vài phút sau.

Phòng thí nghiệm chuyên dụng của trường đại học K.

"Anh Trạm, có điện thoại."

Một đôi chân dài lười biếng mà gác trên bàn máy tính, không động tĩnh, không phản ứng.

Liên tục mấy giây sau, hình như thấy điện thoại thông báo mãi không ngừng, nam sinh nằm nghỉ ở ghế dựa nhăn mi, hai mắt vẫn nhắm, rút điện thoại từ túi quần ra.

"...... Sao?"

Nếu Đường Nhiễm ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện: Âm thanh chây lười này thật dễ nghe, nhưng so với âm thanh của "Lạc Lạc" trong điện thoại của cô lại có bảy tám phần tương tự.

Mà lúc này trong chiếc điện thoại nam sinh cầm lại vang lên kèm theo sự nóng nảy: "Cậu cuối cùng cũng bắt máy -- tổ tông cứu cứu với!!"

"Đã chết, không cứu."

Nam sinh nhắm chặt mắt, lạnh nhạt mà kết thúc cuộc trò chuyện.

Chưa đến vài giây, điện thoại lại vang lên lần nữa.

Mấy giây sau, Lạc Trạm không thể nhịn được nữa mà mở mắt ra, bỏ đôi chân xuống khỏi bàn, cầm điện thoại bực bội bắt máy: "...... Nói."

"Cầu cậu đó, tổ tông! Cậu đi đến cửa hàng INT một chuyến giúp tớ mở cửa lấy vài món đồ là được, khách hàng người ta hẹn trước với tớ nửa tháng là hôm nay lấy, nhưng mà tớ lại quên! Không phải tớ ở bên này biện hộ đâu, nhưng mà thực sự không thể phân thân được! "

"Bảo người ta ngày mai lại đến thì chết sao?"

Đôi mắt Lạc Trạm đen nhánh nay lại thêm u ám.

Hắn trời sinh có một đôi mắt đào hoa, trong khóe mắt hơi thâm mà sâu, đuôi mắt khẽ cong lên tạo thành một hình vòng cung xinh đẹp. Đôi mắt lúc này vẫn lạnh như băng, không quan tâm đến ai, mang theo vài phần lười nhác và lãnh đạm.

Chủ cửa hàng ở bên kia đầu dây khóc lóc kể lể: "Là một cô gái nhỏ mù, đi đến tiệm một chuyến không dễ dàng, sao tớ có thể nhẫn tâm mở miệng."

"......"

Do dự mấy giây.

Nam sinh ngồi trên ghế dựa, không nhắc tới khuôn mặt tai họa kia, cái chất giọng trầm thấp của hắn "chậc" một cái, liền nói:

"Đã biết, bảo cô ấy chờ."

Xong, hắn đứng lên khỏi ghế dựa, thuận tay ném điện thoại lên trên bàn. Sau đó hắn xách cái áo khoác treo trên lưng ghế, khoác lên vai rồi khó chịu đi ra ngoài.

Ra gian ngoài phòng thí nghiệm, những người khác chú ý liền kỳ quái hỏi: "Anh Trạm, tối hôm qua không phải chạy chương trình suốt đêm mới vừa ngủ sao? Còn muốn đi ra ngoài làm gì?"

Lạc Trạm đang lười nhác mà đi ra ngoài, nghe thấy vậy thì dừng lại.

Hắn cười xòa, tay xoa cổ, chân bước ra phía cửa, mặt không biểu tình nói --

"Phân phát tình thương, đi làm từ thiện."

"......?"

Lúc này, thanh niên vừa bị Lạc Trạm tắt máy, chủ cửa hàng INT nhẹ nhàng thở ra: "Còn tốt còn tốt, tính ra thì Lạc Trạm còn chút ít tình người."

Mạnh Học Vũ bên cạnh hắn đã sớm nóng nảy, "Anh kêu Lạc Trạm đi mở cửa hàng lấy đồ cho Đường Nhiễm? Với cái khuôn mặt "họa thủy" của hắn... Đường Nhiễm tới chỗ hắn có khác gì bánh bao thịt với chó, có đi mà không có về!"

"Mắng ai là chó vậy." Chủ cửa hàng nói hắn, "Hơn nữa chú bị ngốc có phải không, Lạc Trạm lớn lên đẹp thì có ích lợi gì, em Đường thấy được hắn trông như thế nào sao?"

"Ừ phải ha." Mạnh Học Vũ sửng sốt, sờ sờ cái ót, "Em quên."

Mạnh Học Vũ mới vừa yên tâm chưa tới vài giây, lại bắt đầu nhíu mày, "Vậy lỡ như Lạc Trạm nhìn Đường Nhiễm đẹp, thấy sắc nảy lòng tham thì làm sao?"

Chủ cửa hàng bĩu môi: "Chú coi Lạc Trạm giống chú chắc? Hắn từ nhỏ đến lớn thấy biết bao là mỹ nhân, chú thấy hắn có hứng thú với ai chưa?"

"Hình như ánh mắt hắn cũng cao quá rồi thì phải."

"Hắn nào phải là ánh mắt cao, hắn là biến thái."

"?"

Thấy Mạnh Học Vũ lộ ra biểu tình hoang mang, chủ cửa hàng mỉm cười: "Chú không biết hả? Lạc Trạm có cái đam mê đặc biệt độc đáo -- hắn chỉ yêu tha thiết đôi mắt đẹp."

"Đôi mắt đẹp?"

"Đúng vậy, bằng không lấy gia thế, diện mạo của hắn, từ nhỏ đến lớn, người theo đuổi hắn có thể xếp hàng vòng quanh trường K ba vòng, tại sao hắn lại không để ý một ai? Trước đó phòng thí nghiệm bọn họ không phải đã có người từng nói? Muốn sở hữu một đôi mắt để Lạc Trạm vừa ý còn khó hơn lên trời."

"Đàm Vân Sưởng, tới lượt em."

Trợ giáo phòng bên cạnh bỗng đi ra gian ngoài điểm danh.

"A, tới đây."

Chủ cửa hàng INT, cũng chính là Đàm Vân Sưởng vội vàng đáp lời, vừa đứng dậy vừa mở miệng.

"Cho nên chú cứ yên tâm đi. Đường Nhiễm dù đẹp, nhưng cũng là một cô gái mù, đôi mắt bình thường còn không có, chứ đừng nói đôi mắt đẹp. Lạc Trạm làm sao có thể nhìn trúng cô ấy?"

Đàm Vân Sưởng đi trước vỗ vỗ bả vai Mạnh Học Vũ, thần bí mà hạ giọng:

"Hơn nữa lén nói cho chú, anh nghe nói gia đình bắt anh ấy đính hôn, đối tượng là đại tiểu thư nhà hào môn, hình như cũng họ Đường -- cho nên người ta về sau có cô gái xinh như hoa chờ ở nhà, sẽ không đoạt Đường Nhiễm của chú."

"......"

Nhìn bóng dáng Đàm Vân Sưởng, Mạnh Học Vũ mờ mịt mà nhăn mày.

Tuy nói như thế......

Nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy bất an.