Đừng Khóc Khi Không Có Anh

Chương 4: Ác Ma Đến Từ Địa Ngục (4)




Đúng như những gì Từ Phong đã nói, sáng hôm sau hắn dậy rất sớm, còn ăn vận rất chỉn chu. Người ngoài nhìn vào không biết, còn nghĩ hắn sắp đi hẹn hò với một cô tiểu thư nào đó. Có điều với ai khác thì dễ, riêng với hắn lại rất khó. Danh tiếng của gia tộc Ô Lạp Na Lạp Thị vang danh đã lâu đời, đời nào cũng có những người tài giỏi đáng ghi vào sử sách, đến đời hắn lại chẳng có gì vẻ vang. Chỉ cần nghe đến cái tên Ô Lạp Na Lạp Từ Phong, dù có là ả tiểu thư nào mê mẩn hắn, cũng phải miễn cưỡng dẹp sang một bên để bỏ chạy.

Chiếc áo sơ mi mà Từ Phong mặc hoạ tiết tối giản, chủ đạo là màu xám đen, ấy vậy mà lại là hàng thiết kế độc nhất. Hắn ghét nhất là nhìn thấy người khác ăn mặc giống mình, hoặc là hắn, hoặc là người đó đừng nên ra đường.

"Thiếu gia!"

Hắn đi đến đâu, dù là người làm bận bịu đầu tắt mặt tối cũng phải cung kính chào hỏi một tiếng không dám vô lễ. Dinh thự rộng lớn như vậy, thường ngày ngoài âm thanh dọn dẹp ra thì rất ít khi hắn và mẹ hắn nói chuyện.

"Đã tới chưa?"

Từ Phong đến chỗ bà quản gia đang đứng ở ngay cửa ghi chép sổ sách, là danh sách số người làm hôm nay nhận vào. Trong tranh giấy dài đến tận 10 người, nhưng hắn sẽ chỉ nhận 1. Đây cũng không hẳn là niềm vinh dự của người đó, suy cho cùng chỉ là vì miếng ăn. Quản gia từ tốn trả lời.

"Dạ khoảng 10 phút nữa ạ!"

Hắn gật đầu, lấy bao thuốc trong túi áo ra rồi ngậm một điếu vào trong miệng mình, nheo mắt nhìn ra cánh cổng lớn bằng vàng trước mặt. Hắn thật sự mong đợi, số người mới đến này sẽ cho hắn một thú vui mới. Quản gia hơi liếc nhìn sang, thấy hắn không có ý định vào trong ngồi mới khẽ khàng nói.

"Thiếu gia hãy vào trong! Khi nào họ đến tôi sẽ mời người ra."

"Không cần. Ra ngoài dạo một lát."

Từ Phong cất bước xuống bậc thang đi ra ngoài, khu vườn trước mắt mênh mông hoa cỏ này có cái tên khá thú vị, gọi là Thần Lệ Uyển. Lúc nhỏ hắn không thấy nơi này có hoa, chỉ toàn mấy gốc cây xù xì xấu xí đến mức không muốn nhìn, vậy mà giờ đã trồng nhiều hoa như vậy. Cỏ xanh khắp lối, còn có một dòng suối nhỏ chảy róc rách, bên trong có một đàn cá Koi.

Bên ngoài chợt vang lên tiếng chuông cửa, hắn liền ngước mắt lên nhìn. Bà quản gia hiểu ý lập tức cho người đi mở cửa, một đám người mặc quần áo đủ thứ màu sắc đi vào. Từ Phong nhìn mà chói hết cả mắt. Cho đến khi, hắn chú ý một cô gái mặc chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh nhạt, chiếc quần kaki màu đen dài đến mắt cá. Hắn nheo mắt cực độ, dáng vẻ này thật sự rất quen.

"Thiếu gia?"

Bà quản gia gọi đã tận mấy tiếng, Từ Phong mới quay lại nhìn tên của những người trong danh sách. Hắn không biết cô gái đó ứng với cái tên nào trong trang giấy này, nên cứ nhìn người ta mãi. Đột nhiên mắt hắn hơi sáng lên, lại tiếp tục nhìn. Đám người trước mặt không ai ngẩn cao đầu nhìn thẳng, hắn lại càng muốn đến nhìn gần.

Nhớ rồi.

Hắn bước lên hai bước, dẹp cái cuốn sổ cũ kĩ kia qua một bên làm bà quản gia khó hiểu.

"Nếu bạn đang mệt, hãy ôm tôi một cái?"

Từ Phong nói câu này, nghe có vẻ khá vô tri, nhưng chỉ có hắn mới hiểu mình đang nói gì. Rõ ràng là một người, vậy mà khi hắn nói thế lại chẳng ngẩn đầu lên nhìn. Hắn cảm thấy có chút không vui, quay đầu lại giật lấy cuốn sổ trên tay bà quản gia rồi nhìn vào mớ chữ ngoằn ngoèo mà bà ta viết.

Hắn nhíu mày, quyết định đọc từng tên một.

"A Mỹ?"

"Tiểu Liên?"

"Tiểu Mẫn?"

"Tiểu Hoa?"

Mấy cái tên chẳng có gì nổi trội này, hắn lại nghĩ nó có chút không xứng với người con gái kia. Dù sao trong số bọn họ, cô vẫn là người nổi bật nhất. Da trắng, môi hồng, tóc đen dài trông rất ưa nhìn. Quét qua một lượt, cuối cùng Từ Phong dừng lại ở một cái tên, có vẻ rất chăm chút và hoa mỹ, xem ra cha mẹ của cô gái này cũng gửi gắm không ít hi vọng.

"Thạch Ngọc Cầu?"

Cô gái mà hắn chờ đợi sẽ nhìn mình cuối cùng cũng ngẩn đầu lên. Lúc cô nhìn thẳng vào mắt hắn, một cảm giác lạnh từ sống lưng truyền đến từng tế bào khiến cô cứng đờ tại chỗ. Đây chẳng phải thiên duyên tiền định gì, mà chính là tự mình tìm đến hang cọp, còn chưa vào trong hang đã gặp cọp chúa.

Từ Phong thích thú nhếch môi cười, lại nói cái câu vô tri khi nãy.

"Nếu bạn đang mệt, hãy ôm tôi một cái?"

Thạch Ngọc Cầu đơ mặt, không nghĩ rằng cái dinh thự to lớn này lại là của hắn, càng không thể tin hắn là con trai độc nhất của tộc Ô Lạp Na Lạp Thị. Cô nhớ rằng sáng nay mình ra đường đã rất cẩn thận, tuyệt đối không dẫm phải bãi phân hay thứ ô uế gì. Ấy vậy mà, người đứng trước mặt cô còn kinh khủng hơn cả như vậy.

Bà quản gia đứng ở bên cạnh hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc hắn đang nghĩ gì trong đầu. Cho đến khi hắn trả lại sổ, quyết định đi đến chỗ của Thạch Ngọc Cầu. Cô hoảng hồn lùi lại, lưng đập vào tường. Nếu như lúc đầu cô và hắn không gặp nhau ở gần chỗ hộp đêm, có lẽ hắn cũng không đến nỗi nhắm trúng cô làm người hầu. Nhưng đúng là không dễ như vậy. Hắn và cô có duyên gặp một lần, mà lần đó còn không để lại ấn tượng tốt.

Sau cùng, ngoại trừ Thạch Ngọc Cầu bị giữ lại ra, tất cả những người khác đều bị đuổi về.

Vậy là bị nhìn trúng rồi sao?

Nếu không phải vì cuộc sống của cô quá mức khó khăn, học xong không tìm được việc làm còn phải trả nợ cho người cha đã mất, cô nhất định sẽ tiếp tục học cao nữa. Chỉ tiếc rằng xã hội này xem trọng đồng tiền, mà cô thì chính là kiểu người không đáng nhìn mặt.

Từ Phong vẫy tay, gọi cô tới gần. Lúc đầu cô nghĩ chỉ cần mình cố chấp một chút, nói không chừng sẽ khiến hắn khó chịu mà đuổi mình đi. Cô thà rằng tìm công việc khác sống qua ngày, còn hơn đối diện với một kẻ quỷ dị không rõ tính tình.

"Thiếu gia gọi, cô còn không qua?"