Đừng Khóc Khi Không Có Anh

Chương 34: Tôi Sẽ Ở Lại




"Thiếu gia! Tôi chỉ sợ anh không có ai chăm sóc, sẽ..."

Thạch Ngọc Cầu nói đến đây, lại không biết nên dùng câu từ như thế nào để hoàn thành nốt câu còn lại. Cô là người rất xem trọng tình cảm, những chuyện như người khác có ơn với mình, dù nhỏ nhặt cô cũng sẽ ghi nhớ. Bởi thế mới nói không nên nhìn người theo một cách quá chủ quan, vì chưa chắc gì đã thấy hết được con người của họ. Từ Phong chuyện xấu gì cũng làm, nhưng cô tin trong hắn vẫn có sự lương thiện.

"Ngồi xuống tôi hỏi một chút chuyện."

Thạch Ngọc Cầu gật gù, sau đó ngồi xuống ở mép giường nhìn Từ Phong rồi chớp mắt. Hắn dập điếu thuốc vào gạc tàn, sau đó ngồi ngã lưng dựa vào thành giường nhìn cô.

"Nhà ở đâu?"

"Ở gần thành phố. Nhưng mà vì ở phía sau nên rất yên tĩnh, không ồn ào."

"Sống một mình?"

Thạch Ngọc Cầu gật đầu ngay. Hắn liền nhíu mày suy nghĩ. Nhà cô thiếu nợ người ta nhiều như thế mà cô vẫn có gan ở một mình. Nếu chẳng may chủ nợ đến tìm, một cô gái trói gà không chặt như cô vốn dĩ chỉ biết chờ chết.

"Thật sự sống một mình?"

Từ Phong xác nhận lại một lần nữa. Thạch Ngọc Cầu vẫn giữ nguyên câu trả lời ban đầu mà gật đầu. Hắn thở ra một hơi, im lặng một hồi lâu mới nói.

"Thế này đi! Tôi đã không còn ở chung với người nhà, việc làm trong nhà sẽ cực hơn một chút vì chẳng có người làm nào ở đây. Nếu cô đồng ý, tiếp tục ở lại. Chuyện lương bổng, tôi sẽ cân nhắc tăng lên."

"Hả?"

Cô ngẩn ra. Đây là lần đầu tiên cô nghe hắn nói nhiều như thế, còn nói với vẻ thoả thuận thế này. Hắn cũng biết thế nào là thương lượng với một người nữa sao? Lẽ ra với tính cách của hắn, nên tự mình làm chủ ép cô ở lại là được.

"Hả cái gì? Có làm không?"

Hắn nhìn chằm chằm vào Thạch Ngọc Cầu, cô liền cười rồi đồng ý. Căn nhà này lớn như vậy, làm một mình sẽ vất vả một chút nhưng nếu được hắn tăng lương cô sẽ nhanh chóng trả hết nợ. Cô muốn giải quyết cho xong, nếu thời gian làm ở đây tận mấy năm mà vẫn không hết thì phải tìm thêm việc mà làm.

Từ Phong cười một tiếng, sau đó đứng dậy.

"Xếp chăn mền lại rồi xuống bếp đi! Tôi đói rồi!"

Cô nhanh chóng đứng dậy xếp gọn chăn mền, sau đó chạy xuống bếp để chuẩn bị thức ăn. Mấy ngày trước, người làm trong nhà biết Từ Phong sẽ dọn đến đây nên đã mang thức ăn đến lấp đầy tủ lạnh. Bọn họ biết, dù thiếu gia của họ có ăn như mèo ngửi thì cũng phải để thức ăn thật nhiều.

Từ Phong rất thích ăn trái cây, đó là lí do mà hắn luôn có cơ thể khoẻ khắn, hơn nữa da mặt cũng rất đẹp. Đôi lúc Thạch Ngọc Cầu còn cảm thấy, da mặt mình chăm sóc bao nhiêu năm trời còn không bì được với hắn.

"Tao dọn ra riêng rồi!"

Hắn nói chuyện với ai đó ở phòng khách. Cô nghe ngữ điệu này, đoán rằng là đám bạn của hắn lần trước gặp ở hộp đêm. Một gã mập và một gã trông khá được mắt nhưng nhiều hình xăm.

"Muốn đến thì đến, gọi cả Tulen đi!"

Thạch Ngọc Cầu tìm mấy quả mận cùng xoài, táo trong tủ lạnh ra rửa sạch, sau đó gọt vỏ cẩn thận rồi cắt bày ra đĩa. Từ Phong vẫn đang nói chuyện điện thoại, tay hắn nghịch ly trà nhỏ trên bàn.

"Muốn chơi thì đến hộp đêm mà chơi. Nhà của tao, không phải nhà chứa."

Hắn nhìn cô mang trái cây ra, ánh mắt không hiểu sao lại dịu đi rất nhiều dù đang nói chuyện gắt gỏng với Đầu Tử.

"Thiếu gia! Ăn trái cây!"

Từ Phong cầm nĩa ghim xuống miếng táo, đưa lên cắn một miếng rồi tiếp tục nói chuyện với Đầu Tử. Căn nhà này rộng lớn, dù sao ở một mình cũng rất buồn chán và tẻ nhạt. Gã ta và Tulen là bạn thân của hắn, từ trước đến giờ dù có buồn vui gì thì cũng bỏ qua. Hắn chỉ là không thích bản tính ngã ngớn quá đà của Đầu Tử, sơ hở là lại muốn đưa mấy cô em chân dài đi khắp nơi.

Đặt điện thoại xuống bàn, hắn đưa mắt nhìn Thạch Ngọc Cầu đang dọn dẹp bàn ghế ở đối diện. Trong lòng cô lúc này cũng thấy, mình quả thực đang mắc nợ hắn. Dù sao cũng không còn ở cùng nhà với phu nhân, ở đây chỉ có mỗi mình hắn, cũng không phải chuyện xấu gì. Có điều trai đơn gái chiếc ở cùng một nhà, có chút bất tiện.

"Thiếu gia!"

Từ Phong ngước lên nhìn, vừa định lấy điếu thuốc trong bao ra đã đặt xuống bàn.

"Hửm?"

Thạch Ngọc Cầu cười cười, đi đến chỗ bàn hắn đang ngồi rồi lau đi lau lại mép bàn nhìn hắn.

"Tôi nghĩ lại rồi. Tôi... Tôi sẽ làm tốt công việc của mình, giúp anh thấy thoải mái hơn."

Từ Phong nheo mắt cười, trong lòng như vừa mắc phải một sợi tơ tình mỏng manh. Hắn đưa tay ra, bất ngờ đặt lên đầu cô rồi xoa xoa mấy cái.

"Tiểu Cầu ngoan quá nhỉ? Biết làm người khác vui rồi!"

Cô ngẩn ngơ nhìn ánh mắt ấy của hắn. Một đôi mắt đen láy đã từng lãnh đạm và lạnh lùng đến tàn nhẫn, bây giờ đang ngập tràn những tia sáng như dải ngân hà. Từ Phong đang cười, gương mặt lạnh lùng của hắn lúc này ôn hoà như một vầng thái dương. Một con người, lẽ nào lại tồn tại được hai tính cách? Thạch Ngọc Cầu biết hắn vui buồn hay nóng giận thất thường đều là do chứng hưng cảm mà ra.

Có điều, căn bệnh này cứ như tâm bệnh, khó mà trị khỏi bằng thuốc.

"Lát nữa bọn Đầu Tử và Tulen đến, cứ để đĩa trái cây này ở đây là được rồi. Họ thích gì sẽ tự lấy, cô ra ngoài chăm hoa đi!"