Đừng Khóc Khi Không Có Anh

Chương 30: Giải Quyết Nhanh Gọn




Đầu Tử kéo Tulen đứng ra xa một chút. Sự hiếu kì của gã ta về cô gái mà Từ Phong và A Trọc nhắc đến vẫn chưa dứt. Cô gái này rốt cuộc là ai mà lại có số phận bi đát như vậy? Hơn nữa, còn là người được hắn đích thân ra mặt bảo vệ, thậm chí là muốn dùng súng giết người?

"Mày nghĩ đó là ai?"

Tulen lắc đầu, nhìn ánh mắt sắc lạnh cùa Từ Phong đang dán lên người của A Trọc.

"Tao không biết. Nhưng tao chắc với mày, Từ Phong đã thay đổi rồi."

Hắn thay đổi rồi. Hắn trở nên điên cuồng và dễ nổi nóng hơn lúc trước. Hắn có thể hành sự tùy hứng mà không quan tâm đến hậu quả sau này. Danh gia vọng tộc là gì? Thể diện của gia tộc là gì? Những thứ đó với hắn chẳng qua chỉ là ở trên vành môi của người đời, bàn luận, tán thưởng. Thứ mà hắn cần vốn dĩ không phải thế. Hắn ghét sự hào nhoáng của chính bản thân mình, mặc dù vẫn luôn vung tiền như rác vào những lần ăn chơi. Hắn ghét cách mà người ta nhìn hắn nể trọng nhưng sau lưng thì chê bai, phỉ báng.

A Trọc động vào Thạch Ngọc Cầu, không hiểu sao lại vô tình khiến hắn như phát tiết mà muốn hủy diệt tất cả.

"Vậy ra mày là thằng tồi?"

Từ Phong vừa nói vừa kéo nòng súng từ trên nền xi măng nhám đến với đũng quần của A Trọc. Gã ta suýt nữa đã tè ra quần, cả người cứng đờ không dám cử động. Gã liên tục lắc đầu.

"Không. Không có..."

"Con gái của bạn mày, mà mày lại muốn đem ra làm vật gánh nợ?"

Mỗi một câu mà Từ Phong nói ra, âm thanh ấy giống như từ địa ngục truyền đến, đang muốn phán án tử dành cho A Trọc. Gã ta đã không còn là mình nữa rồi, tất cả những bộ dạng hèn hạ nhất đều thể hiện ra mặt. Hắn nhíu mày, nhìn đồng hồ thấy trời cũng đã gần sáng. Không biết đám lửa hừng hực ở sòng bài đó được dập tắt chưa, chúng đã cháy thành ra bộ dạng gì rồi?

Hắn lại nghĩ đến cô gái ngốc nghếch kia, không biết đã khoẻ lại hay chưa? Cả một đêm ngủ không ngon giấc như vậy, không biết cô đã dậy chưa? Nghĩ như vậy, ánh mắt lạnh lẽo của hắn lại dịu đi mấy phần khiến Tulen khó hiểu. Gã ta chợt nhớ đến một người, người mà Từ Phong đã đưa đến hộp đêm lần trước.

Suy nghĩ ấy đang lượn lờ trong đầu, còn chưa xác định rõ thì gã đã nghe thấy tiếng súng vang lên, cùng với tiếng hét thảm thiết của A Trọc. Từ Phong thẳng tay bắn vào hạ bộ của gã ta, khiến gã ta bây giờ chẳng khác gì một gã đàn ông vô dụng. Hắn đứng dậy phủi tay, dùng khăn lau sạch khẩu súng rồi nhét vào thắt lưng quay đi.

Đầu Tử nuốt nước bọt, người rét run vì sự dứt khoát của hắn. Tàn cuộc được dọn dẹp sạch sẽ, sau khi xử lí xong A Trọc, người của Từ Phong đến đưa hắn ra khỏi nhà hoang để đến bến cảng. Hắn muốn gã biến mất khỏi Bắc Kinh, không còn xuất hiện làm ám ảnh quá khứ của cô gái ngốc kia nữa.

Thạch Ngọc Cầu thức dậy, cảm giác đầu tiên có được là cơn đau âm ĩ từ lưng truyền đến. Cô nhìn trần nhà có một chùm đèn hoa lệ cầu kì, mới phát hiện ra đây là phòng của Từ Phong. Cô nhanh chóng ngồi dậy, nhưng lưng lại phát ra tiếng kêu cứ như sắp bị bẻ gãy.

A Lôi trông thấy thế liền giúp một tay.

"Từ từ thôi! Cẩn thận!"

Cô quay sang nhìn cô ấy. Tại sao cô lại ngủ trên giường của Từ Phong một cách thoải mái như vậy, không bị ai để ý cũng không ai nói gì? Hơn nữa từ lúc tỉnh lại đến giờ, cô chỉ thấy A Lôi mà không nhìn thấy hắn.

"A Lôi! Thiếu gia..."

Cô ấy cười một tiếng rồi nhìn ra ngoài cửa, sau đó lại nhìn cô không biết trả lời thế nào. Cả đêm qua Từ Phong không ngủ, gần sáng lại ra ngoài với gương mặt đầy sát khí. Cô ấy không dám chắc rằng hắn ra ngoài chỉ để khuây khỏa, biết đâu chừng lại gây sự nơi nào rồi. Chỉ là Thạch Ngọc Cầu không nên biết những chuyện ấy, vì bệnh tình vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.

"Thiếu gia không có nhà."

Cô "à" một tiếng. Đêm qua cô nhớ mình đã bị đánh rất thảm, trong lúc tưởng chừng như không ai cứu nổi thì Từ Phong xuất hiện. Trước đây khi lần đầu gặp hắn, trong mắt cô hắn chính là vị Thần chết, nơi nào có không khí u ám thì nơi đó hắn hiện diện. Nhưng từ sau khi vào dinh thự làm việc, nơi nào cô gặp nguy hiểm thì hắn đều là người đầu tiên ra mặt.

Trên đời này, còn có một người như hắn sao? Cô thấy mình như đứng giữa thiên đường và địa ngục vậy, không rõ hắn là ma hay là thần.

"Thiếu gia! Cậu về rồi ạ?"

A Lôi lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ ấy của Thạch Ngọc Cầu. Lúc cô ngước lên nhìn, Từ Phong đã từ ngoài cửa đi vào trong phòng. Việc đầu tiên hắn làm là đến mở ngăn tủ ra xem còn thuốc hút không. Nhưng đó là trước đây, còn bây giờ lại khác. Hắn đi thẳng đến chỗ cô đang ngồi, đưa tay ra sờ lên trán cô rồi nói.

"Hạ sốt rồi."

Thạch Ngọc Cầu chớp mắt. Cô chợt nhìn thấy ống tay áo sơ mi đen của hắn ươn ướt rồi lem ra cổ tay thứ gì đó màu đỏ. Nhìn kĩ mới biết đó là máu. Đôi mắt trong trẻo của cô thoáng hiện ra nét kinh ngạc, thốt lên.

"Thiếu gia bị thương sao?"

Từ Phong cũng nhìn theo ánh mắt của cô xuống ống tay áo, sau đó đưa tay ra sau lưng rồi quay đi vội. A Lôi vẫn luôn im lặng quan sát hành vi của hắn, quả nhiên hắn vừa mới ra ngoài phát tiết về. Trên người hắn có ám mùi khói lửa cháy rực, còn có thoảng qua mùi máu. Hắn dĩ nhiên không để chúng ở lâu trên cơ thể đó, lập tức tìm quần áo tắm rửa.

"A Lôi! Xuống làm bữa sáng mang lên phòng!"

Cô ấy gật đầu, đi ra đến cửa mới quay vào trong hỏi xác minh.

"Làm 2 phần ạ?"

Từ Phong dừng lại trên gương mặt của cô ấy. Mặc dù có vết bớt, nhưng hắn hiểu rõ nhan sắc phía sau hơn ai hết. Từ sau khi về làm việc dưới tay hắn, Yukiko Mira luôn thể hiện sự tận tâm và trung thành tuyệt đối, hơn nữa rất thân thiết với Thạch Ngọc Cầu. Hắn quay sang nhìn cô đang ngồi ở mép giường rồi nhìn cô ấy.

"Ba phần. Cô cũng ăn đi!"