Đừng Khóc Khi Không Có Anh

Chương 27: Phát Sốt




"Ngọc Cầu! Cô đau lắm không?"

A Lôi đỏ mắt nhìn Thạch Ngọc Cầu đang nằm sấp trên ghế sô pha dài, lưng áo chằng chịt những vết roi đỏ chót. Cô cắn môi lắc đầu, những lời lẽ không hay của bà quản gia vẫn cứ quanh quẩn trong đầu.

"A Lôi! Tôi không có lấy trộm! Tôi không có!"

Cô ấy mím môi gật đầu. Những hình ảnh này nếu để Từ Phong nhìn thấy, không biết hắn sẽ nghĩ thế nào. Cửa phòng được đẩy ra, hắn bước chân rất dứt khoát và mạnh nên trên sàn nhà có tiếng "cộc, cộc". Hắn nhìn cô đang nằm ở đó, đôi mắt ấy như cuộn lên những tia sáng mãnh liệt. Phòng của hắn vẫn chưa kịp dọn dẹp, túi tiền cùng trang sức và tập hồ sơ bệnh án vẫn vung vãi ở đó.

Hắn bước đến ngồi xuống nhặt. Tay cầm xấp tiền trên tay siết chặt, trong mắt hắn số tiền này đúng là rất chướng mắt, rất dơ bẩn. Đứng dậy bên cửa sổ, Từ Phong cầm túi tiền ném phăng ra bên ngoài, gió thổi chúng bay tứ tung xuống Thần Lệ Uyển. A Lôi im lặng không nói. Cô ấy biết giờ phút này, chỉ có để hắn phát tiết mới nguôi ngoai mọi chuyện.

Thạch Ngọc Cầu bám vào tay cô ấy muốn ngồi dậy, nhưng vừa cử động thì lưng đã đau như xát muối. Từ Phong quay đầu lại nhìn, cô đã cố gắng hé môi nói.

"Thiếu gia! Tôi không lấy trộm! Anh phải tin tôi!"

"Ừm. Tôi tin."

Giọng hắn rất nhẹ, rất nhẹ. Đến mức khiến A Lôi ngồi ở đó nghe thấy cũng ngạc nhiên. Hắn đối với Thạch Ngọc Cầu, thật sự đặc biệt hơn bất kì người con gái nào khác. Lọ cao hôm trước mà cô ấy đưa cho cô, thật ra là của hắn. Bây giờ xem ra, phải dùng hết cả lọ mới có thể thoa được mấy chỗ vết thương này. Vì làm việc này cần phải cởi áo, nên Từ Phong đã không để mắt đến mà giao lại cho A Lôi làm, còn mình ra cửa sổ hút thuốc. Hắn yên lặng nhìn ra ngoài, nhìn những tờ tiền đang bị gió cuốn, thi thoảng bay lên rồi đáp xuống như lá khô.

"Sẽ đau lắm! Cô cố chịu nhé!"

"Ừm!"

Hắn nghe Thạch Ngọc Cầu trả lời A Lôi rất khẽ, chứng tỏ cô chỉ đang cố gắng chịu đựng. Vết thương mà bà quản gia gây ra toàn là vết thương hở, máu ở miệng không ngừng chảy ra phải dùng bông gòn và khăn giấy cầm lại. A Lôi nhìn mà đau lòng. Một cô gái ngây thơ lại trong trẻo như cô, nhất định sẽ không làm ra những chuyện như vậy. Hơn nữa Từ Phong cũng đã nói, hắn chưa từng cất giữ tiền bạc hay trang sức trong tủ. Điều này chứng tỏ, phu nhân đang cố tình gây sức ép để hắn đuổi cô ra khỏi nhà.

Chỉ tiếc là bà ấy đã đánh giá thấp con trai mình, nghĩ rằng hắn sẽ dễ dàng buông bỏ.

"A~"

Thuốc vừa đổ xuống, Thạch Ngọc Cầu đã cong lưng bấu chặt vào ghế sô pha vì đau đớn, nước mắt ngắn dài tuôn ra. Từ Phong đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, sắc mặt hắn không chút gợn sóng nhưng lại nhắm mắt khi nghe cô kêu lên. Khói bay lượn lờ, mùi vị cay nồng này vẫn chưa đủ khiến hắn quên đi chuyện lúc nãy. Hắn đã không vừa mắt ai, nhất định sẽ không để kẻ đó được yên ổn. Bà quản gia cậy thế có phu nhân chống lưng nên mới lên mặt như vậy, chuyện này hắn nhất định sẽ không quên.

Sau khi sát trùng và băng bó xong, cơn đau điếng người đã dịu dần xuống, mắt của Thạch Ngọc Cầu cũng rệu rã theo. Cô cứ nghĩ mình đã có một giấc ngủ ngon, không ngờ lại để bản thân bị dày vò thành ra như vậy. A Lôi hiểu ý Từ Phong mà rời khỏi phòng, chầm chậm đóng cửa lại.

Cô được đặt nằm trên giường của hắn, trán túa ra một lớp mồ hôi.

"Thiếu gia! Không phải tôi... Tôi không có..."

Hắn ngồi ở mép giường, đưa tay sờ lên trán của cô rồi lại sờ trán mình. Nóng. Trán cô nóng như từ trong lò lửa lấy ra vậy. Vết thương ở lưng xem ra không hề nhẹ, còn hành cô phát sốt. Hắn đứng dậy mở cửa đi xuống lầu, thấy bà quản gia lúc này đang đứng trước đám người làm trong nhà chứa dặn dò.

"Chuyện của Thạch Ngọc Cầu, các người nhất định phải lấy ra để làm gương."

"Đúng. Phải làm gương. Nên như thế."

Giọng của Từ Phong cất lên, lãnh đạm lạnh lùng khiến bà ta im bặt quay đầu lại cúi chào. Hắn nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của bà ta, chỉ muốn một cú hất văng bà ta ra khỏi nhà. Đêm nay dài như vậy, hắn lại không thể nào ngủ được vì cô gái ngốc trên kia gặp chuyện. Bây giờ ở sòng bài, hắn cũng không thể thu xếp ổn thỏa để giải quyết gã đầu trọc kia.

Hắn lên xe ra ngoài, lúc này đồng hồ đã điểm 11 giờ đêm. Giờ này đã khuya lắm rồi, vốn dĩ đã không còn cửa hàng thuốc nào mở cửa để tiếp hắn. Đứng trước một cửa hàng hút thuốc, hắn bắt đầu đập cửa.

Một lần rồi lại hai lần, đến lần thứ ba hắn đã bắt đầu mất kiên nhẫn nhưng vẫn phải nhẫn nhịn. Cuối cùng đèn trong cửa hàng sáng lên, cửa kéo mở ra, cô chủ bán thuốc còn đang mơ ngủ hỏi.

"Là ai vậy? Cửa hàng đã đóng cửa rồi, ngày mai quay lại được không?"

Từ Phong dứt khoát trả lời.

"Không."

Cô chủ cửa hàng tỉnh cả ngủ, mở to mắt ra nhìn mới thấy người đứng trước mặt mình là một tên đàn ông được mã. Cô ta suýt nữa đã thốt lên, nhưng vẫn cố gắng giữ lại cho mình chút sĩ diện.

"Anh đẹp trai! Cửa hàng của tôi đóng cửa rồi, nhưng nếu anh muốn mua thì tôi sẽ vui lòng bán cho..."

"Thuốc hạ sốt. Lấy nhanh đi."

Từ Phong nói rồi ném cái thẻ gì đó màu đen lên trên bàn khiến cô chủ há miệng. Đây chẳng phải là thẻ đen, thẻ dành cho những người trong giới siêu giàu sao? Có điều mua thuốc hạ sốt thôi mà đã dùng thẻ này thanh toán, ở một cửa hàng nhỏ thế này thì đúng thật không hợp lí. Cô chủ lúc này miệng vẫn chưa ngậm lại được, nuốt một ngụm nước bọt xuống rồi cười trừ.

"Vị thiếu gia này! Ở đây chỉ là một cửa hàng thuốc nhỏ, anh xài loại thẻ này tôi không giải quyết nổi đâu."

Hắn thở ra một hơi, tháo chiếc nhẫn bạc có mặt hình viên kim cương ở ngón cái xuống đặt trên bàn, trầm giọng.

"Dùng cái này. Lấy thuốc nhanh đi!"