Đừng Khóc Khi Không Có Anh

Chương 2: Ác Ma Đến Từ Địa Ngục (2)




Đầu Tử trố mắt ra, nhìn số vàng có sức hút lấp lánh nằm trên mâm đặt ở bàn rượu. Bao nhiêu đó, đối với một ả bán hoa trong Hạ Hồi Lầu mà nói là vô cùng lớn, có thể xoá sạch nợ chuộc thân. Bọn họ ai nấy đều mắt sáng long lanh, không thể rời mắt khỏi số vàng đó, bắt đầu muốn liều mạng đánh cược. Dù sao cũng giống như lời Từ Phong đã nói, chỉ ném có mấy lần thì đâu thể chết người?

Thế là bọn họ nhất loạt nghe lời răm rắp, bộ dạng hệt như mấy chú cún con. Tulen không thấm nổi trò chơi kì lạ này của Từ Phong, nhưng đã đánh cược rồi vẫn nên thử một lần. Gã ta không nghĩ đến chuyện lương thiện mà ban phát vàng cho ai đó, chỉ đơn thuần là muốn thắng cược.

"Gà chiến" của ba người bọn họ lần lượt quỳ xuống trước mặt, hai người sẽ thay phiên nhau "nhận" vàng. Cuối cùng, người của đội nào chịu đựng được lâu nhất thì cả đội đó đều sẽ thắng. Từ Phong nhìn cô gái trước mặt, không hiểu sao cô ả lại có vẻ nhút nhát hơn mấy cô kia. Hắn ra vẻ thương hoa tiếc ngọc, vuốt vuốt mi mắt cô gái đó vài cái.

"Đừng để anh thất vọng đấy!"

Cô gái đó gật gật đầu, nhắm mắt lại chấp nhận số phận. Đám thiếu gia nhà giàu này làm gì hiểu được cảm giác của những người có thân phận thấp hèn như vậy. Cô bé chỉ là một trong số những người thuộc tầng lớp thấp, có lẽ vẫn còn nhiều người bị chà đạp hơn. Đầu Tử và Tulen cầm thỏi vàng trong tay, nhìn hai mỹ nữ đáng thương trước mặt thật không nỡ ra tay chút nào.

Bỗng nhiên có tiếng động gì đó vang lên "bộp" một cái rất rõ. Cô gái quỳ trước mặt Từ Phong đã bị ném phát đầu tiên, và đương nhiên hắn không hề ném nhẹ. Hắn nhìn giữa trán của cô ấy bắt đầu đỏ lên, nhếch môi nở một nụ cười. Mấy cô ả dự bị đứng ở ngoài kia chết lặng, hầu như đã đứng không vững nữa. Tulen và Đầu Tử không được nhẫn tâm như thế, họ cũng ném nhưng chẳng có tí lực nào.

Từ Phong biết họ đang thương hại đám con gái này, nên bắt đầu nói mấy lời kích động.

"Số tiền mà bọn mày phải trả khi thua cược, gấp đôi số vàng này đấy! Nhớ cho kĩ!"

Bọn họ xám mặt, buộc phải dẹp bỏ sự lương thiện chút đỉnh còn sót lại mà liều mạng ném. Sau gần 15 phút dài đằng đẵng trôi qua, người của Đầu Tử và Tulen đều đã ngã gục, đầu đổ máu phải thay người dự bị vào. Duy nhất chỉ có cô gái của Từ Phong, từ lúc bắt đầu đến bây giờ vẫn còn sức bám trụ, dù hai mắt đã mơ màng. Hắn nhếch mép cười, không tỏ ra nể phục mà càng thêm hăng máu, ném một phát liền hai, ba thỏi vàng.

Cô gái đáng thương suýt gục, nhưng vẫn cố gắng bám chặt mấy đầu móng tay xuống nền gạch lạnh lẽo. Dáng vẻ này của cô gái làm Từ Phong mất cả hứng, đột nhiên không ném nữa mà đứng dậy. Hắn cho tay vào túi quần, quay lưng nói.

"Bỏ đi! Số vàng dưới đất đem cho cô ta!"

Đầu Tử và Tulen há hốc mồm, thế mà hắn lại nói thật. Cô gái đáng thương lúc này không chịu nổi mới ngồi bệt xuống đất, nhìn mấy thỏi vàng đến mức hoa cả mắt dưới nền gạch. Hắn không nói ai là người thắng trong vụ cược lần này, nên hai người kia cũng không hỏi.

Lúc rời khỏi Hạ Hồi Lầu, tâm trạng của Từ Phong có chút không thoải mái. Hắn không rõ thái độ của cô gái đó, rõ ràng là đang vì tiền hay là muốn chống đối lại hắn. Ra khỏi nơi này thì trời đã tối đen như mực, trên trời lại không có sao trăng gì, người qua đường thưa thớt. Hắn leo lên xe ngồi hút thuốc, giữa làn khói lượn lờ bỗng nheo mắt nhìn về phía trước.

"Nếu bạn đang mệt, hãy ôm tôi một cái?"

Hắn lẩm bẩm đọc dòng chữ viết bằng bút lông đen trên tấm biển treo đặt phía trước một cô gái. Viền môi thanh tú nhếch lên, ánh mắt tối sầm của hắn nhìn rất lâu như vậy, quyết định bước xuống.

Thạch Ngọc Cầu đứng ở đó đã hai tiếng đồng hồ. Lúc đầu có đông người qua lại nên cô cũng được ôm khá nhiều, số tiền kiếm được cũng kha khá. Bây giờ đường vắng không có ai, cô nghĩ đã đến lúc mình nên về rồi. Cúi người xuống thở dài một cái, cô định cất tấm biển thì nhìn thấy mũi giày của một người.

Ngước lên nhìn, người này gây ấn tượng với cô bởi vẻ ngoài rất cuốn hút, đẹp từ đôi mày cho đến cả khuôn miệng. Thạch Ngọc Cầu nhíu mày, chưa kịp hỏi thì Từ Phong đã lên tiếng trước, hắn đọc lại dòng chữ ghi trên biển.

"Nếu bạn đang mệt, hãy ôm tôi một cái?"

Cô cười xùy một cái, thì ra là có người mệt mỏi cần được ôm. Nhìn cách ăn mặc sành điệu này, tuy cô không sành về hàng hiệu nhưng mấy thương hiệu nổi tiếng như Gucci, Louis Vuitton,v.v... Mà cô biết đều đang "dát" trên người hắn. Nếu hắn ôm xong thấy thoải mái, không chừng có thể cho cô thêm chút hoa hồng. Thế là Thạch Ngọc Cầu không đề phòng gì mà đưa hai tay mình ra, nhìn Từ Phong mỉm cười.

"Nếu anh mệt thì có thể ôm tôi."

Nào ngờ Từ Phong không những không ôm, còn đưa chân đá cái ghế và tấm biển đặt trên đó ngã xuống. Thạch Ngọc Cầu trơ mắt nhìn, sau đó còn chưa kịp mắng hay chửi gì đã bị hắn đẩy một cái vào vai.

"Anh làm gì vậy hả?"

Hắn thích thú nhìn gương mặt đang tức giận của cô, muốn thử xem cô sẽ làm gì. Cảm thấy hành động của mình còn nương tay quá, hắn thuận thế bước đến đẩy vai cô một cái nữa. Thạch Ngọc Cầu phát cáu đẩy ngược lại hắn, cô gắt giọng.

"Đủ rồi nhé! Anh không cần ôm thì để người khác. Đừng đứng đây cản trở tôi kiếm cơm."