Đừng Khóc Khi Không Có Anh

Chương 16: Chơi Khâm




Em trai cùng cha khác mẹ của Từ Phong, nghe nói lần này trở về từ Los Angeles sẽ sống ở Bắc Kinh luôn mà không sang đó nữa. Học rộng hiểu nhiều, chung quy cũng là vì lợi ích của gia tộc, vì sự hưng thịnh muôn đời của Ô Lạp Na Lạp Thị. Trước đây khi lão gia còn sống, vẫn luôn hi vọng rằng hai người vợ của mình sẽ chung sống hoà thuận với nhau, cùng nhau nuôi dạy hai đứa con trưởng thành.

Có điều, một rừng không thể có hai cọp, huống hồ là phụ nữ chẳng có ai muốn mình phải chịu kiếp chung chồng. Phu nhân trước giờ vẫn luôn là người nói ít làm nhiều, có lẽ bản tính của Từ Phong cũng từ bà ấy mà ra. Lúc Cảnh Thiên được đưa đến Los Angeles du học, bà ấy cũng đã lập tức cho người dọn dẹp khu biệt phủ ở phía bên hông dinh thự để bà hai vào ở. Bây giờ anh từ nước ngoài về, bà ấy lại phải một lần nữa chấp nhận sống cùng một nhà với người mình không hòa hợp.

Trước khi Từ Phong rời khỏi nhà đến sân golf, hắn đã bị phu nhân gọi lại để vào khu nhà thờ của tổ tiên. Khu nhà thờ nằm ở phía sau dinh thự, đi qua một con đường bằng đá sỏi, hai bên có cỏ xanh mọc thấp. Phu nhân đi trước, hắn cứ thong thả mà đi theo sau. Nhà thờ tổ tiên được xây dựng từ rất lâu đời, dù là vậy vẫn giữ được nét tôn nghiêm và cổ kính của nó.

"Có biết mẹ gọi con đến đây làm gì không?"

Phu nhân đứng quay lưng lại với Từ Phong, ngước mắt nhìn lên di ảnh của lão gia, sau lưng là các bài vị tổ tiên được nâng cao hơn một chút. Trên tường có mấy bức tranh được đúc bằng vàng làm khung, nạm hình rồng phượng cầu kì. Trong tranh vẽ lại chân dung của các tổ tiên trọng triều đại nhà Thanh, từng được phong làm phi tần và hoàng hậu.

Hắn trả lời qua loa.

"Không biết."

Hắn định lấy điếu thuốc trong bao ra hút, nhưng ánh mắt lướt qua dừng lại trên di ảnh của lão gia, không hiểu sao lại bỏ ngược vào túi áo. Những lời mà ông đã dạy hắn trước đây, từ cách đối nhân xử thế, làm sao để trở thành một người khiến kẻ khác nể trọng. Có lẽ hắn chỉ ghi nhớ mỗi vế sau. Hắn đi ngược lại tất cả, mặc kệ rằng trước đây tôn quy của Ô Lạp Na Lạp Thị có khắt khe đến mức nào.

"Cuối tuần này Cảnh Thiên sẽ về nước. Mẹ là đang nhắc nhở con, tự liệu lấy thân."

Từ Phong không để tâm lắm đến người em trai này của hắn. Hai người ít gặp, lập trường lại trái ngược nên cũng chẳng có gì thú vị. Có lẽ điều mà phu nhân lo lắng lại chính là điều mà hắn phớt lờ, về sự điềm đạm của Cảnh Thiên.

"Có chuyện gì phải liệu?"

"Sang năm con đã 30 rồi, dù tiền có xài không hết thì cũng phải biết tu sửa bản tính một chút. Con ra bên ngoài ăn chơi đã đành, còn muốn qua lại với người ăn kẻ ở trong nhà để người khác dị nghị nữa sao?"

Từ Phong liếc mắt nhìn, phu nhân lập tức có động thái im lặng không nói nữa. Mang danh làm mẹ, nhưng thật ra bà ấy cũng không mấy lần lên tiếng nhắc nhở hay chỉ dạy được hắn. Chuyện hắn ở bên ngoài qua lại ở các hộp đêm, hai tay ôm ấp người đẹp đã quá quen thuộc rồi. Chỉ là vế sau mà phu nhân vừa nói, không biết đang muốn ám chỉ ai.

Mấy cô ả người làm trong nhà từ già đến trẻ , dù có làm lâu năm thì hắn cũng không nhớ nổi mặt, ngoại trừ bà quản gia. Dường như còn có một người nữa, chính là Thạch Ngọc Cầu. Mặc dù cô mới vào làm, nhưng hình như hắn chưa từng nhận nhầm cô với ai khác.

"Thú vị vậy sao?"

Từ Phong cười nhạt, vẫn đứng ở đó nhìn phu nhân đang đi qua lại. Bà bước đến cầm cái khăn bông nhỏ màu đỏ sậm, lau đi lau lại di ảnh của lão gia. Hắn không hiểu nghĩ gì trong đầu, trước khi bỏ đi đã bổ sung một câu.

"Người ăn kẻ ở trong nhà mà lắm lời như vậy, không nên giữ lại làm gì."

Rời khỏi nhà thờ tổ tiên đi lên phía trước, hình ảnh Thạch Ngọc Cầu đang đứng ngoài trời tưới rau đập ngay vào tầm mắt của Từ Phong. Cô mặc đồ của người làm, nhưng lại hoàn toàn khác với dáng vẻ của một người làm. Nét mặt thanh thoát lại mang theo chút phóng khoáng này rõ ràng là không thích sự ràng buộc. Lúc này hắn mới thắc mắc, tại sao cô lại vào dinh thự làm việc?

"Muốn ôm."

Thạch Ngọc Cầu giật mình, vì tay vẫn còn đang cầm vòi nước nên không cẩn thận tự làm tà áo dính nước ướt nhẹp. Từ Phong hơi nhướn mắt lên ngạc nhiên, sau đó không nhịn được mà cười một tiếng. Trên đời này vẫn còn có người ngốc nghếch đến mức không chú ý trước sau như cô à?

Loay hoay với cái vòi nước, cô vẫn chưa biết được công tắc nằm ở đâu. Lúc đầu là do bà quản gia mở hộ, dặn cô rằng sau khi tưới rau xong cứ báo một tiếng, bà ta sẽ tắt. Bây giờ Từ Phong nhất thời gọi như vậy, cô đúng thật không thể phản ứng kịp. Hắn đi đến cầm vòi nước chỉa hướng vào mấy bụi rau cải trước mặt rồi nhìn cô hỏi.

"Mở được mà tắt không được là sao?"

"Tôi... Cái này lạ quá! Tôi không biết tắt."

Từ Phong đột nhiên ngồi xuống, tay đưa lên chỗ miệng vòi nước đang chảy ra, ngăn bớt nước lại rồi nghiêng đầu sang nhìn Thạch Ngọc Cầu. Hắn lạnh giọng gọi.

"Ngồi xuống đây."

Cô chớp mắt, hồn nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh, nhìn theo tay của hắn đang chỉ vào bên trong vòi nước, còn bảo cô khom người. Nào ngờ lúc cô vừa nhìn xuống, hắn đã buông vòi nước ra để nước bắn vào mặt cô. Nước bất ngờ bắn lên tung toé, mặt Thạch Ngọc Cầu lúc này không khác gì mới rửa mặt, vài sợi tóc rũ xuống phía trước cũng bị liên lụy. Từ Phong nheo mắt cười, nghịch cô xong rồi mới chịu vặn khoá tắt vòi nước.

Hắn lầm bầm.

"Ngốc nghếch."

"Anh..."

Thạch Ngọc Cầu nghẹn họng, muốn mắng hắn lắm nhưng lại không có cái gan đó. Hắn trông bộ dạng chỗ ướt chỗ khô của cô, đôi mắt đen như mực thường ngày phát ra mấy tia sáng. Ai mà ngờ cô lại tin hắn đến như vậy, hơn nữa còn không nhìn ra được là hắn muốn giở trò.

Từ Phong đứng thẳng dậy, ống tay áo của hắn cũng bị nước bắn trúng rồi nên chắc phải thay một cái khác. Hắn nhìn nhìn cô, sau đó quay lưng đi.

"Đi thay đồ đi! Trông cô như con hề vậy!"