Đừng Khóc Khi Không Có Anh

Chương 12: Gặp Bạn Cũ




"Còn có chuyện đó nữa sao?"

Phu nhân ngồi trong phòng chải tóc, người giúp bà ấy làm việc này đương nhiên không ai khác ngoài bà quản gia. Bà ấy nhỏ hơn bà quản gia vài tuổi, nhưng vì là thân phận cao quý nên cũng sẽ có nhiều khác biệt. Mái tóc này được nuôi dưỡng rất kĩ lưỡng, vậy nên dù bà ấy đã ngoài 40 nhưng vẫn suôn mượt và giữ phong thái trẻ trung.

Bà quản gia thấm lược gỗ vào trong chậu nước bồ kết, sau đó đặt lên tóc phu nhân rồi bắt đầu chải. Có điều trong lúc chải tóc im lặng như vậy, bà ta vẫn không quên nhắc với bà ấy về những lời bàn tán gần đây trong nhà.

Về việc, Từ Phong đang dung túng cho một cô người làm vừa mới vào.

"Tôi nghe nói, đêm qua thiếu gia đưa cô ta lên phòng riêng của mình."

Phu nhân ngồi trước gương cầm ly trà hoa sen đang nghi ngút khói, thong thả uống một ngụm.

"Phụ nữ rơi vào tay nó đã nhiều đến không thể nào đếm xuể, thêm một người cũng không phải chuyện lạ."

Có điều Thạch Ngọc Cầu không hề giống với hạng phụ nữ mà Từ Phong qua lại trước giờ. Gu của hắn không phải những người có gương mặt ngây thơ, trong sáng chưa trải sự đời. Ít ra so với cô, phải là những cô ả biết nịnh nọt và chiều lòng hắn như ở Hạ Hồi Lầu. Nơi đó hắn đã quậy đục nước rồi, còn có cô ả nào mà chưa từng đến phục vụ? Chỉ là hắn khó tiếp đãi, sau cùng ai nấy cũng phải chào thua, thậm chí còn bị đem ra làm trò cười.

Tiếng tốt không có lại toàn tiếng xấu này của hắn, đôi lúc khiến phu nhân nhà này chỉ biết lặng thinh. Sang năm hắn đã 30 rồi, mà một mối hôn sự chính thức cũng không có, chỉ toàn muốn mua vui qua đường.

"Chán rồi cũng sẽ quên thôi, cứ mặc kệ nó đi!"

Hôm nay Thạch Ngọc Cầu được cho ra ngoài để đi chợ, nên cô rất hào hứng. Cứ nghĩ sau khi vào dinh thự làm thì suốt đời sẽ chỉ nhìn mấy bức tường cao dát vàng không thể thấy ai. Có điều đặc ân này vốn là của Từ Phong ban cho, chỉ là hắn không muốn nói thẳng. Lúc cho cô ra khỏi đây hắn chỉ dặn dò.

"Ai hỏi cứ nói ra ngoài mua cho tôi bao thuốc. Không ai dám cấm cô đâu."

Quả nhiên có cái tên "Từ Phong thiếu gia" của hắn che chở, cô thuận lợi ra khỏi nhà. Có điều cô không hiểu hắn vì sao lại làm thế, là vì sợ cô nhớ nhà chăng? Chỉ tiếc là nhà của cô bây giờ, ngoài cô ở ra thì cũng không còn ai, bàn thờ tổ tiên cũng là ở quê hương Tứ Xuyên. Khi cha mẹ cô đều mất, họ cùng chung nguyện vọng muốn được nằm xuống trên mảnh đất quê hương, người làm con như cô phải thành toàn.

Nhìn cổng nhà đã khoá, trong lòng Thạch Ngọc Cầu dâng lên một thứ cảm giác ngậm ngùi đến lạ. Sau đó cô chợt nhớ ra, đúng thật Từ Phong có bảo cô đi mua cho hắn mấy bao thuốc. Cô không hiểu hắn giữ gìn thân thể kiểu gì, mà dù ngày nào cũng hút thuốc nhưng vẫn không thấy được sự mài mòn của nó. Cơ thể hắn vẫn săn chắc, ngược lại còn có múi, hơn nữa răng cũng rất khoẻ không bị ố vàng.

"Ngọc Cầu?"

Nghe có người gọi tên mình, cô giật mình quay người lại. Cô gái có gương mặt mong manh, dễ vỡ này chính là bạn thân của cô. Trước đây cô ấy làm gái bán hoa, cái nghề mà vốn dĩ đã bị xã hội vùi dập từ rất lâu rồi. Chỉ tiếc là không có sự lựa chọn, cô không khuyên được nên chỉ đành an ủi. Thạch Ngọc Cầu cảm thấy, so với mình cô ấy còn đáng thương hơn nhiều.

"Lý Ly?"

Cô bước đến gần hơn một chút, mới trông thấy trên trán của bạn thân có một vết bầm tím ở giữa.

"Đây là gì vậy? Người trong Hạ Hồi Lầu đánh cô sao?"

Thạch Ngọc Cầu không nhịn được mà chạm tay lên trán của Lý Ly. Cô ấy cụp mắt lùi lại, nhớ đến trò chơi kinh khủng của đám thiếu gia nhà giàu đó. Ánh mắt của kẻ đã cầm mấy thỏi vàng ném vào trán, có lẽ suốt đời cô ấy cũng không quên. Nhưng trước mắt bây giờ, cô ấy đã dựa vào số vàng đó mà thoát khỏi Hạ Hồi Lầu, được tự do tự tại.

Dẹp chuyện đau buồn qua một bên, Lý Ly vui vẻ kể.

"Ngọc Cầu, tôi nói cô nghe một chuyện. Tôi không còn làm ở Hạ Hồi Lầu nữa."

Thạch Ngọc Cầu nghe xong mà mừng rỡ đến mức hai mắt như có tia nước. Cô bắt lấy đôi tay gầy của cô ấy, đung đưa hỏi.

"Thật sao?"

Cả hai mừng rơm rớm nước mắt. Thạch Ngọc Cầu vẫn còn nhớ lúc mình gặp Lý Ly ở ngay trước cửa hộp đêm, cô ấy là người có nhan sắc nổi bật nhất, mang nét đẹp yếu đuối ai nhìn cũng muốn chở che. Chỉ tiếc là đám đàn ông vào trong Hạ Hồi Lầu ai cũng là cầm thú, tuyệt nhiên không muốn thương hoa tiếc ngọc. Cô ấy thoát ra được khỏi chỗ đó, là điều đáng mừng.

Chỉ là Thạch Ngọc Cầu nhớ rõ, số tiền để chuộc thân ra được cũng phải tương đương với 10 triệu, mà những người vào đó dù có làm lâu năm cũng không trả nổi. Vậy Lý Ly lấy tiền ở đâu ra? Trong lòng quả thực rất tò mò, nhưng thấy cô ấy vui như vậy cô không tiện gợi lại chuyện cũ. Chỉ đợi cô ấy có tâm trạng một chút, tự khắc sẽ tâm sự với cô.

"Phải rồi. Cô đang làm ở đâu vậy? Còn ở gần chỗ hộp đêm để ôm không?"

Cô cười gượng. Nói mình vào trong một dinh thự xa hoa lộng lẫy làm người giúp việc, không biết có nên gọi là vinh dự hay không. Nhưng nếu đổi thành cô vào làm cho một tên thiếu gia bệnh hoạn còn thích bắt nạt người khác thì lại là một lẽ. Dù sao mỗi người cũng cần có một góc khuất riêng, vậy nên cô cũng chỉ khẽ gật đầu.

Chợt nhớ ra việc Từ Phong chỉ cho cô ra ngoài 1 tiếng đồng hồ, cô mới phát hoảng mà xem lại giờ giấc. Trễ 10 phút rồi. Cô tá hỏa nói lời từ biệt với Lý Ly, sau đó ôm bao thuốc bắt xe đi về nhà.

Từ Phong không có cách thức nào để liên lạc với Thạch Ngọc Cầu, mà cơn nghiện hút thuốc của hắn lại kéo đến rồi. Hắn buồn bực ra đứng ở ngoài Thần Lệ Uyển, nghịch mấy đoá mẫu đơn mới nở rộ. Mấy loại hoa cỏ này hắn nhìn mãi cũng chán, vậy mà nhớ đến bộ dạng "trẻ trâu" hôm qua của cô, hắn thật không hiểu nổi. Trông cô giống như chưa từng tiếp xúc với thế giới muôn màu muôn vật vậy.

"Thiếu gia! Tôi về rồi!"