Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Đừng Khóc (Biệt Khóc) - Chương 74: Cuộc gặp gỡ thế kỉ (x)




Huyền quan an tĩnh mười mấy giây, Lam Cảnh Khiêm mới tìm về giọng nói của mình: "Ngày mai, liền ――?"



"Là bạn anh ấy nói anh ấy cuối tuần sẽ tương đối nhàn rỗi hơn chút." Khuôn mặt cô đỏ bừng, ngữ khí lại nghiêm túc như đang làm báo cáo học thuật, "Hôm nay cùng chú đi ra ngoài, cháu đã nỗ lực để thích ứng với hoàn cảnh xa lạ làm chính mình không sợ hãi như vậy―― về sau cháu nhất định sẽ biểu hiện tốt hơn trước!"



"......"



Bị cô coi như chuột thí nghiệm, vẫn là thí nghiệm làm thế nào cùng một cái hỗn tiểu tử rất có thể đối cô lòng mang ý xấu ở chung......



Thâm tâm ông bố già này sắp tan nát.



Đường Nhiễm không hề phát giác.



Cô đợi trong chốc lát, không nghe thấy "chú tài xế" trả lời, chủ động mở miệng: "Chú, cháu đi trước cất áo khoác, chú hẵn ngồi đi."



"Được." Lam Cảnh Khiêm trấn tĩnh lại, "Cần chú giúp gì không?"



"Không cần, cảm ơn chú."



"......"



Đường Nhiễm nói xong, xoay người đi về phía phòng ngủ.



Về phòng, cô mới vừa đổi sang quần áo ở nhà, di động đặt trong áo khoác liền vang lên.



"Này, có điện thoại." Thanh âm trợ thủ AI lười nhác lại lãnh đạm vang lên.



Nhớ tới thanh âm chủ nhân, Đường Nhiễm ngây người hai giây, nhịn không được nhếch lên khóe miệng: "Lạc Lạc, là điện thoại của ai?"



"Số trong danh bạ, tên là ' cửa hàng trưởng '."



"Ừ, bắt máy đi."



Đường Nhiễm sờ soạng điện thoại từ trong túi áo lấy ra, đưa lên tai.



Bên kia vang lên giọng nói Đàm Vân Sưởng bị ép tới thấp thấp: "Thực xin lỗi a Tiểu Nhiễm, đêm nay khả năng bọn anh không thể đưa người máy qua đó được."



"A." Đường Nhiễm ngẩn ra hai giây, có điểm lo lắng hỏi, "Là Lạc Lạc xảy ra chuyện gì sao?"



"......"



Đàm Vân Sưởng nhất thời không phản ứng được "Lạc Lạc" là chỉ "Lạc Lạc" nào.



Hắn nhìn qua khe cửa hai giây, xác định trên sô pha đằng kia không có động tĩnh gì, Đàm Vân Sưởng mới trả lời, "Chà, thân thể nó không quá thoải mái."



Đường Nhiễm mờ mịt: "Lạc Lạc...... Thân thể không thoải mái? Là lại có bug sao?" Đàm Vân Sưởng phản ứng lại: "Khụ, không phải, không phải người máy, là ―― ờ, là Lâm Thiên Hoa.



Phòng thí nghiệm bọn anh chỉ có nó là có bằng lái xe, những người khác không thể lái được, cho nên đêm nay không có cách nào đưa người máy qua đó."



Đường Nhiễm bừng tỉnh: "Như vậy a. Vậy anh ấy có khỏe không?"



"Chưa chết."



"......?"



Đàm Vân Sưởng ghét bỏ mà hừ hừ, vừa đi vừa lắc đầu lẩm bẩm.



"Thực sự nghĩ mình là kim cương bất hoại chắc. Tối hôm qua suốt đêm không ngủ, sáng nay phỏng chừng hai giờ sáng đã dậy, còn lăn lộn một ngày làm thuật toán. Anh thấy nó lúc này không tính là ngủ, mà là hôn mê cmn rồi."



Đường Nhiễm nghe được ngây người vài giây: "Lâm Thiên Hoa......" Nói đến nửa chừng cảm thấy không lễ phép, cô lại vội vàng bổ sung, "Lâm Thiên Hoa ca ca, vất vả vậy sao?"



"......"



Đàm Vân Sưởng chột dạ mà nhìn qua máy tính bàn mới vừa đi ngang qua ―― ngồi ở đằng sau Lâm Thiên Hoa mơ hồ nghe thấy tên của mình, đang mờ mịt mà ngẩng đầu nhìn hắn.



"Khụ, còn tốt, hắn cũng không phải mỗi ngày đều liều mạng như vậy," Đàm Vân Sưởng nói, "Hắn chính là gần đây cảm tình tương đối nhấp nhô, một bên dỗ con gái người ta vui vẻ một bên bận rộn trong phòng thí nghiệm, □□ thiếu phương pháp; hơn nữa hai ngày này vừa vặn bởi vì cô gái kia lại mạnh mẽ uống lên một lu dấm......"



Đường Nhiễm nghe được tâm sinh đồng tình: "Vậy thì bảo anh ấy nghỉ ngơi đi. Hai ngày này không đưa Lạc Lạc lại đây cũng không sao."





Đàm Vân Sưởng: "Ừ, anh sẽ chuyển lời.

Đường Nhiễm muội muội em cũng đi nghỉ sớm một chút, sáng mai Lạc Trạm sẽ đi đón em."



"Vâng, tạm biệt cửa hàng trưởng."



Đường Nhiễm ngắt điện thoại, ra khỏi phòng.

Ra đến phòng khách, cô nghe thấy tài xế mới của mình nghi hoặc hỏi: "Tiểu Nhiễm, trong phòng cháu còn có những người khác sao?"



"Hả? Không có a."



"Ta vừa rồi hình như nghe thấy được một giọng nói khác?"



Đường Nhiễm suy nghĩ hai giây: "A, hẳn là trợ thủ giọng nói của cháu."



Lam Cảnh Khiêm khựng lại, gật đầu: "Như vậy sao."



Cảm thấy cái thanh âm mơ hồ kia có điểm quen thuộc...... Hẳn chỉ là ảo giác đi.



"Đúng rồi, chú ơi." Đường Nhiễm tiếc nuối mà nói, "Hôm nay không có cách nào giới thiệu cho chú người máy của cháu ―― người đưa nó tới đêm nay có việc, không thể qua đây."



Lam Cảnh Khiêm ánh mắt khẽ nhúc nhích.


Giây lát sau, ông rũ mắt, ôn hòa mà cười: "Không sao, vậy hôm nào ―― giống như cháu nói người máy được trí năng hóa ta là lần đầu tiên nghe nói, nhất định, sẽ không bỏ lỡ."



"......"



Đường Nhiễm mờ mịt mà hơi ngẩng mặt.



Chú tài xế vẫn luôn ôn ôn hòa hòa lúc những lời này, giống như đột nhiên trở nên có điểm sắc bén hơn.



Lam Cảnh Khiêm thực mau giấu đi sắc lạnh nơi đáy mắt, ngược lại cười khom lưng, sờ sờ đỉnh đầu cô.



"Vậy cháu nghỉ ngơi đi, Tiểu Nhiễm. Chú không quấy rầy cháu nữa."



"Tạm biệt chú."



"Ừ, tạm biệt."



Lam Cảnh Khiêm lưu luyến mà rũ tay xuống, xoay người rời khỏi Thiên trạch.



.



Lạc Trạm một giấc này ngủ đến xác thật càng giống hôn mê.



Khi tỉnh lại chỉ thấy được toàn bộ phòng đều hỗn hỗn độn độn, không thấy ánh sáng. Anh xoa xoa vai cổ mỏi nhừ, chậm rãi đứng dậy, chân dài thẳng tắp dẫm xuống mặt đất.



Cong eo xoa nhẹ huyệt Thái Dương, mí mắt anh đột nhiên giật giật.



Cổ tay anh rơi xuống trước mắt.



Đồng hồ tự động cảm ứng, phát sáng trong bóng tối. Mặt đồng hồ hiện thời gian 20:42.



"...... Chậc." Một tiếng thì thào bực bội, thanh niên bỗng dưng đứng dậy, anh tùy tay xách lên áo khoác vắt trên ghế, bước chân dài đi nhanh ra ngoài.



Cửa phòng trong đột nhiên bị kéo ra.



Vài người ở bên ngoài hú hồn, đều ngừng tay ngẩng đầu nhìn qua.



"...... Trạm ca?"



Lạc Trạm cau mày, đáy mắt âm trầm bực bội: "Lâm Thiên Hoa cùng Đàm Vân Sưởng đâu?"



"Bọn họ vừa mới đi ra ngoài ――"



"Ai, tổ tông, cậu tỉnh rồi a?" Cửa phòng thí nghiệm trùng hợp vào giờ phút này mở ra, Lâm Thiên Hoa cùng Đàm Vân Sưởng xách theo hai bao đồ vật đi vào.



Lạc Trạm nhíu mày đi qua: "Xuống lầu lại nói."



"Ai ai ai, xuống làm gì a!" Đàm Vân Sưởng vội vàng ngăn Lạc Trạm lại, "Anh đã nói với Đường muội muội, đêm nay Thiên Hoa thân thể không thoải mái, chúng ta không tới đó được."



"......"



Lạc Trạm ngừng lại.



Vài giây sau anh thu hồi ánh mắt, nhíu mày.



Không đợi anh mở miệng, Đàm Vân Sưởng nâng tay lên, vỗ vỗ vai Lạc Trạm. Hắn thở dài: "Tổ tông, cho dù cậu có nợ mệnh, có khi còn chả có mệnh mà trả a."



Lạc Trạm: "Tôi làm sao vậy."



"Ngài tự nhìn chính mình một cái, mí mắt đều màu xanh nhạt, còn hỏi anh đây thế nào?"

Đàm Vân Sưởng bất đắc dĩ, "Tuy rằng nói lớn lên soái, quầng thâm mắt mà cũng như trang điểm ―― nhưng mệnh tóm lại vẫn là nên tiếc đi?"



Lâm Thiên Hoa ở một bên liều mạng gật đầu.

Lạc Trạm cắm túi quần đứng hai giây, bất đắc dĩ mà xốc xốc mí mắt: "Đã nói với em ấy không đi?"



"Nói rồi. Điện thoại đã gọi xong mấy giờ, ván đã đóng thuyền." Đàm Vân Sưởng buông tay.

Lạc Trạm cúi đầu, khó chịu mà hừ một tiếng. Anh xoay người đi đến sô pha gian ngoài, đem chính mình ném xuống, khép lại mắt.



Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa bất đắc dĩ mà nhìn nhau.



Đàm Vân Sưởng chủ động đi qua, kéo ghế dựa tới. Hắn lót lưng ghế khuyên: "Tổ tông, cậu có cảm thấy hay không, chính mình trong khoảng thời gian gần đây có điểm...... quá liều mạng?"



Thanh niên trên sô pha lười biếng hạp mắt, không rên một tiếng. Đàm Vân Sưởng cũng không ngại, tiếp tục nói: "Trước kia thỉnh thoảng có việc gấp, xác thật đã từng thấy cậu toàn lực ứng phó. Nhưng cũng không một lần nào giống lần này, đến nỗi mất ăn mất ngủ thành ra như này."



Lạc Trạm vẫn không nói lời nào.



Đàm Vân Sưởng bất đắc dĩ mà vỗ vỗ lưng ghế, thở dài: "Đường Nhiễm muội muội là một cô gái khá tốt, sao đến cậu, cứ như hạ cổ* cậu vậy?"



*Trong truyền thuyết, phương pháp luyện chế cổ trùng là đem các loại độc trùng có độc tính cực cao cùng đặt vào trong một cái hộp được bịt kín, để cho bọn chúng tự tiêu diệt lẫn nhau, cuối cùng con độc trùng còn sống sót duy nhất sẽ được gọi là Cổ hoặc cũng có thể gọi là 'Cổ mẫu'. Cái này bạn nào đọc truyện cổ đại là biết.



"...... Cút đi."



Lạc Trạm rốt cuộc có phản ứng.



Anh mí mắt xốc lên, cảm xúc mang theo bực bội rõ ràng là không ngủ đủ giấc: "Tôi tự mình chọn, liên quan gì đến em ấy."



Đàm Vân Sưởng vừa bực mình vừa buồn cười: "Đùa vui cũng không cho nói một câu, còn không liên quan tới em ấy?"



"......"




Lạc Trạm giơ tay, nhận nước uống Lâm Thiên Hoa đưa. Uống hai ngụm, anh lại gục xuống cụp mắt, dựa vào sô pha.



Một tay cầm cái chai, lắc lắc vài giây, Lạc Trạm trầm thấp mở miệng: "Trước đó có câu anh nói đúng."



Đàm Vân Sưởng: "?"



Lạc Trạm nâng mắt, con ngươi đen như mực, khóe miệng không biết khi nào lười nhác mà nhếch lên, cười như không cười: "Tôi vốn dĩ chính là nợ mệnh." Đàm Vân Sưởng cứng đờ.



Chờ lấy lại tinh thần, Đàm Vân Sưởng cúi đầu thở dài: "Tổ tông, cậu chịu tội có phải hay không quá nặng rồi?"



"Nặng?" Lạc Trạm dựa vào sô pha, nghe vậy cười nhạt, "Anh không phải đương sự, anh không hiểu. Trước khi mắt em ấy chữa khỏi, tôi vĩnh viễn là tội nhân."



Đàm Vân Sưởng bất đắc dĩ: "Vậy chờ em ấy tốt rồi, là cậu sẽ được phóng thích?"



"...... Không."



Lạc Trạm ngả người ra.



Nhìn bóng đèn dây tóc chói mắt, người thiếu niên không lùi không tránh, nhìn thẳng ánh sáng kia, cảm xúc phức tạp thâm trầm mà cười rộ lên.



"Chờ đến ngày đó, chính là ngày phán xét của tôi."




Đàm Vân Sưởng nghẹn lời một lúc lâu.



Vài giây sau, hắn lắc đầu lẩm bẩm "Không cứu được", đứng dậy tránh ra.



.



Chủ nhật, sáng sớm.



Nghỉ ngơi dưỡng sức cả một đêm sau, Lạc tiểu thiếu gia cuối cùng mãn huyết sống lại, mở ra chiếc siêu xe màu lam kia, dưới sự yểm hộ của chiếc xe tải Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa lái, tới phụ cận Thiên trạch Đường gia.



Tiếp cận cửa sau đại viện Đường gia, siêu xe bị Lạc Trạm vứt ở bên đường, giao cho Đàm Vân Sưởng trông giữ. Lạc Trạm ngồi trên xe tải của Lâm Thiên Hoa, mang mũ lưỡi trai đi tới cửa sau Thiên trạch.



Đội bảo an đối với xe của phòng thí nghiệm INT này đã sớm quen, không xem xét liền cho vào.



Xe đến chỗ đất trống rồi dừng lại.



Lạc Trạm xuống xe: "Cậu ở trong xe chờ đi, tôi vào đón em ấy."



"Được." Lâm Thiên Hoa theo tiếng.



Ngoài xe, Lạc Trạm nhìn chiếc xe hơi bán mui trần màu đen bên cạnh, hoãn lại bước chân.

Dừng chân vài giây, anh lại tiếp tục cắm túi quần đi về phía Thiên trạch cách đó không xa.



Tới trước cửa.



Lạc Trạm vừa muốn giơ tay ấn chuông cửa, đột nhiên nghe thấy bên trong cánh cửa truyền ra tiếng cười của cô.



"......"



Lạc Trạm khựng lại.



Vài giây sau, anh khẽ nheo mắt lại, chậm rãi ấn chuông cửa.



Bên trong cánh cửa tiếng cười dừng lại.



Lại qua một lát, cửa phòng ở trước mặt Lạc Trạm mở ra.



Mặt cô lộ ra vẻ chờ mong: "...... Lạc Lạc?"



"Ừ." Thấy cô ló đầu ra, Lạc Trạm cầm lòng không đậu mà cười rộ lên, "Buổi sáng tốt lành, Nhiễm Nhiễm."



"Buổi sáng tốt lành." Đường Nhiễm mặt đỏ lên, vô thố mà đứng hai giây, nghĩ đến cái gì, "Lạc Lạc, chú tài xế mới sáng nay tới đây cùng em ăn bữa sáng, anh muốn chào hỏi chú ấy một cái không?"



"Tài xế, mới?"



Nụ cười trên mặt Lạc Trạm bất biến, ánh mắt lại nguy hiểm dần ――



"Đương nhiên. Thực chờ mong."



Đường Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, cô kéo cửa, đồng thời xoay người hướng phía sau huyền quan:



"Chú ơi, bạn cháu tới rồi."



Cánh cửa chậm rãi mở rộng.



Một trong một ngoài, hai người biểu tình nguy hiểm từng người giương mắt, nhìn về "địch nhân" đối diện đang dần dần lộ ra thân ảnh.



Cho đến khi bốn mắt nhìn nhau ――



Không khí trầm mặc.



Lam Cảnh Khiêm: "......?"



Lạc Trạm: "......?"