Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Đừng Khóc (Biệt Khóc) - Chương 64: Chuyện xưa




Lam Cảnh Khiêm nói xong, Lạc Trạm dựa vào sô pha mí mắt không nâng, chỉ có khóe miệng khẽ nhếch. Không tiếng động mà lười nhác cười mang theo ý vị trào phúng rõ ràng không thèm che dấu.



"Cha mẹ?" Giọng Lạc Trạm lạnh tanh, "Nếu cha mẹ em ấy thật sự quan tâm thì cũng không tới phiên tôi tới quản."



Lam Cảnh Khiêm ngoài ý muốn giương mắt: "Con bé bất hạnh vậy sao?"



Lạc Trạm không nói gì.



Lòng bàn tay cầm ly xoay chuyển nửa vòng, cảm xúc chìm nổi nơi đáy mắt đen nhánh.

Kiêng kị ân oán không muốn người khác biết của Lam Cảnh Khiêm cùng Đường gia, Lạc Trạm không nói với ông về thân phận Đường Nhiễm.



Lam Cảnh Khiêm chỉ nghĩ Lạc Trạm là bị gợi lên ký ức khó chịu, cũng không chú ý.



Ông đặt cái ly trong tay xuống, nói: "Con gái sinh ra trong cái gia đình như này vô luận bề ngoài nhìn thế nào, tâm tư lại càng mẫn cảm hơn so với các đứa trẻ khác. Cậu về sau cũng không nên tổn thương con bé."



Lạc Trạm ngước mắt, biểu tình lười biếng như cũ, nhưng ánh mắt nghiêm túc: "Em ấy xác thật mẫn cảm, xinh đẹp nhưng lại tự ti. Bởi vì trước kia lúc tôi chưa biết, em ấy bị quá nhiều ác ý làm tổn thương, cho nên từ nay về sau có tôi ở đây, ai cũng không thể tổn thương thương em ấy."



"......"



Lam Cảnh Khiêm nhìn Lạc Trạm, thiếu niên lười lên tiếng lại ẩn giấu sự sắc bén như là đang thất thần.



"Nam thần, anh nhìn Trạm ca làm gì?"



Đàm Vân Sưởng nhất quán tự quen thuộc, Lam Cảnh Khiêm chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, cho nên hắn cùng Lam Cảnh Khiêm nói chuyện đã sớm không có gì cố kỵ.



Thấy Lam Cảnh Khiêm hoàn hồn, hắn càng cười đến bỡn cợt ――



"Tuy rằng tổ tông chúng tôi rất soái, nam nữ già trẻ đều mê, nhưng ngài cũng không kém a."



Gặp qua vài lần, Lam Cảnh Khiêm đã sớm quen với bộ dáng đùa cợt này của Đàm Vân Sưởng, hắn lắc đầu mà cười: "Chỉ là có chút cảm khái."



Đàm Vân Sưởng: "Cảm khái cái gì?"



"Bộ dáng khi nói chuyện, thần khí......" Lam Cảnh Khiêm cầm lấy chén trà, thuận thế ý chỉ Lạc Trạm.



Đàm Vân Sưởng lập tức gật đầu oán giận: "Tôi hiểu anh a, nam thần! Có phải là vừa nhìn thấy Lạc Trạm mở miệng liền tỏ vẻ tôi không quan tâm mặc kệ mấy người, mấy người đều là rác rưởi, liền có cảm giác muốn tìm yếu điểm đấm chết hắn, nhưng tìm tới tìm lui đều không thể nào xuống tay!? Tôi cũng ――"



"Muốn đấm tôi?"



Bên cạnh một câu thổi tới, lạnh căm căm, cười như không cười.



"Hóa ra anh bình thường che dấu không tồi a."

Đàm Vân Sưởng chột dạ.



Vài giây sau, hắn cứng cổ quay đầu, cười cười: "Sao có thể a tổ tông, anh tôn kính cậu vậy mà? Mỗi lần thấy bộ dáng vân đạm phong khinh nghiền áp toàn trường của cậu, liền hận không thể lập tức biến thành fanboy của cậu, thật đó."



Lạc Trạm cười nhạt, hiển nhiên không tin.



Lam Cảnh Khiêm lúc này "lên tiếng ủng hộ" Đàm Vân Sưởng, đạm cười gật đầu: "Xác thật có chút."



"!"Đàm Vân Sưởng trong ánh mắt tràn ngập "tri âm", nhưng ngại Lạc Trạm ở bên, vẫn là thực hiểu chuyện mà không nói gì.



Lạc Trạm nhướng mi: "Ở hội giao lưu quốc tế lúc trước, Lam tổng chính là chủ động tới tìm tôi bắt chuyện."



Lam Cảnh Khiêm cười rộ lên: "Tôi đương nhiên nhớ rõ, tôi nói tôi rất thưởng thức cậu. Khi đó dự thính tất cả đều là chuyên gia lĩnh vực AI cùng người có quyền ở trong nước, giáo sư và học sinh đi cùng cũng rất cẩn thận, có lên bục sau khẩn trương đến tiếng Anh cũng không nói......"



Ông lắc cái ly, ngón tay cách không khí chỉ chỉ Lạc Trạm, cười đến bất đắc dĩ lại than thở: "Duy chỉ có cậu bất đồng. Lúc ấy không chỉ có tôi, nhiều chuyên gia trong hội giao lưu kể trên ít nhiều cũng thảo luận về cậu?"



"Tuy rằng tôi không đi, nhưng chỉ tưởng tượng cái bản mặt kia là đủ rồi......" Đàm Vân Sưởng ở bên cạnh chậc lưỡi, "Nếu nhân sinh tôi cũng có thể có thời khắc như vậy là viên mãn rồi."





Lạc Trạm: "Anh không thể cố gắng một chút sao?"



Đàm Vân Sưởng ủy khuất: "Anh như thế nào không cố gắng, ai được như tổ tông cậu chứ? Nhân sinh tùy tiện đào ra chỗ nào cũng được, mẹ nó toàn là điểm nhấn."



Đàm Vân Sưởng nói xong, quay sang Lam Cảnh Khiêm tìm sự đồng cảm: "Nam thần anh nói đúng không?" Không đợi Lam Cảnh Khiêm trả lời, hắn lại thở dài: "Không đúng, lúc trẻ anh khẳng định cũng là một nam thần, phỏng chừng cũng giống tổ tông chúng tôi."



"Không có."



"?"Đàm Vân Sưởng ngoài ý muốn ngẩng đầu.

Lam Cảnh Khiêm dựa vào sô pha, nhàn nhạt mà cười: "Tôi khi đó đối với Lạc Trạm ấn tượng khắc sâu, cũng là vì hâm mộ đi."



Đàm Vân Sưởng: "??"



Lạc Trạm cũng có điểm ngoài ý muốn, giương mắt nhìn qua: "Ngài công thành danh toại, hâm mộ tôi cái gì?"



Lam Cảnh Khiêm trầm mặc.



Không biết chạm đến đoạn chuyện xưa nào, ý cười trên mặt người nọ phai nhạt, bản tính thanh lãnh cũng hiển hiện ra.



Qua mười mấy giây, ông mới khôi phục ý cười.

"Tuổi trẻ tài cao cùng nước chảy thành sông, tuy rằng trăm sông đổ về một biển, nhưng chung quy vẫn là thù đồ* a."



*Thù đồ: Con đường khác nhau.



Lạc Trạm ánh mắt không rõ, tựa hồ nghe đã hiểu cái gì.



Đàm Vân Sưởng lại mờ mịt mà gãi gãi đầu: "Hả? Nhưng kết quả không phải đều giống nhau sao? Nam thần anh hiện tại thật tốt a."



Lam Cảnh Khiêm cười, cũng không ngại chỉ ra: "Nước chảy thành sông kia một đường đi kia, chung quy sẽ bởi vì lực sở không kịp, có quá nhiều thứ đều bỏ qua."



Ông lại nhìn phía Lạc Trạm: "Không biết bao nhiêu người lúc thấy cậu cũng hâm mộ giống tôi lại còn có ganh tị, rốt cuộc trên thế giới này thật sự không có mấy người xứng đôi với bốn chữ ' được trời ưu ái ' này."



Lạc Trạm nghe ra lời nói của Lam Cảnh Khiêm có ý nhắc nhở như có như không, anh tập mãi thành thói quen, chỉ lười nhác mà nhếch khóe miệng: "Tiểu nhân thì trốn không thoát."



Lam Cảnh Khiêm hỏi: "Trốn không thoát, vậy giờ cậu muốn làm sao?"



"Đi con đường của mình, làm cho bọn họ theo không kịp là được. Con người còn sẽ sợ một con kiến sao?"



Lạc Trạm không có gì đứng đắn mà nói xong, uống ly trà đã lạnh.



Sau đó anh nhíu mày, hừ một tiếng, ghét bỏ mà nhìn về phía Lam Cảnh Khiêm: "Tuổi ngài lại không lớn, sao lại giống ông nội của tôi thích loại đồ uống này?"



Lam Cảnh Khiêm bị người thiếu niên này chọc cười, "Tôi vui."



Đàm Vân Sưởng ở bên cạnh lặng im hồi lâu, ai oán mở miệng: "Nam thần, còn có tổ tông, hai người thật đúng là mới gặp đã thân a? Tôi muốn chen vào nói cũng chen không lọt."



Lam Cảnh Khiêm ý cười chưa hết, khóe mắt hiện lên một nét mờ nhạt: "Có sao?"



Đàm Vân Sưởng: "Nam thần anh thật là điềm tĩnh ổn trọng a, nhìn lại vừa nãy, đều cười thành cái bộ dáng gì rồi."



Lạc Trạm hừ lạnh: "Không có thuốc nào cứu được tâm lý fan cuồng."



Đàm Vân Sưởng: "......"



Đàm Vân Sưởng rút kinh nghiệm xương máu, lại nói với Lam Cảnh Khiêm: "Nhưng nam thần, mấy lời tâm sự anh vẫn nên đến tìm tôi nói ―― điểm kỹ năng của Lạc Trạm toàn là điểm ngoại hình cùng đầu óc, về phương diện tình cảm nó chính là tiểu bạch lv.0."



Lạc Trạm: "?"




Đàm Vân Sưởng: "Anh xem, ví như hai đoạn vừa mới nãy anh nói, tôi cũng đã chỉnh hợp ra một sự kiện."



Lam Cảnh Khiêm mỉm cười: "Phải không? Cậu chỉnh hợp ra cái gì?"



Đàm Vân Sưởng làm mặt quỷ: "Nam thần lúc còn trẻ có phải đã bị tổn thương tình cảm hay không?"



"......"



Lam Cảnh Khiêm cứng miệng.



Lạc Trạm nguyên bản không cho là đúng, lúc này thật sự thấy Lam Cảnh Khiêm ngập ngừng, anh mới liếc Đàm Vân Sưởng.



"Anh làm thế nào kết luận như vậy?"



"A nha, tổ tông cậu hãy nghe nam thần nói."

Đàm Vân Sưởng đắc ý dào dạt, bẻ ngón tay nói với Lạc Trạm: "Cái gì mà con gái như này vô luận bề ngoài nhìn thế nào, tâm tư lại càng mẫn cảm hơn so với các đứa trẻ khác ―― phẩm vị của cậu."



Lạc Trạm khóe miệng khẽ nhếch, "Tiếp đi."



"Lại nói tiếp vừa nãy, cảm khái thù đồ này nọ, bài đó hát thế nào ý nhỉ?" Đàm Vân Sưởng nhắm hai mắt hừ hừ, "Nếu ta tuổi trẻ tài cao không tự ti, hiểu được cái gì là trân quý......"

Lạc Trạm không nghe, nhìn sang Lam Cảnh Khiêm.



Lam Cảnh Khiêm hoàn hồn, bất đắc dĩ nói: "Bạn học của cậu, làm trong ngành kỹ thuật này đúng là nhân tài không được trọng dụng."



Đàm Vân Sưởng: "Ha ha ha ha...... Nam thần tôi coi như anh đang khen tôi a."



Lạc Trạm quay đầu lại, hơi nhướng mày: "Cho nên ngài thật đúng là tổn thương tình cảm sao? Vẫn chưa nghe ngài đề qua."



Lam Cảnh Khiêm cười rộ lên, khó được mang theo chút trào phúng vui đùa: "Nói với cậu? Một người hai mươi tuổi còn chưa có mối tình đầu?"



Lạc Trạm không để bụng: "Hiện tại có."



Đàm Vân Sưởng ở bên cạnh "tàn nhẫn" nhắc nhở: "Tổ tông, mặc kệ là đơn tiễn hay là song tiễn không làm rõ không bắt đầu, anh cảm thấy đều không thể tính là mối tình đầu."



"......"



Lạc Trạm lười biếng mà liếc qua.



Vài giây sau, anh cong môi, ý cười trào phúng: "Có tính hay không chuyện này, thật đúng là không tới phiên cẩu độc thân cẩu chỉ có thể đứng xem tới bàn."




Đàm Vân Sưởng: "............"



Đàm Vân Sưởng: "Phi!"



Đàm Vân Sưởng còn muốn nói cái gì, giữa ba người lại có tiếng chuông điện thoại vang lên.

Không khí yên tĩnh.



Đàm Vân Sưởng theo bản năng há mồm: "Không phải tôi."



Lạc Trạm lười biếng rũ mắt: "Tôi để chế độ im lặng."



"A?" Đàm Vân Sưởng thất thần, "Vậy nhỡ đâu...... Ặc, cô bé tìm cậu thì phải làm sao?"



Lạc Trạm mí mắt cũng chưa nâng, bình tĩnh nói: "Em ấy là âm nhắc nhở đặc biệt."



Đàm Vân Sưởng: "......"



Đến, tự tìm cẩu lương.



Lam Cảnh Khiêm cười nhìn hai người, lúc này đã lấy ra di động: "Ngại quá, là điện thoại của tôi, đợi lát nữa trở về."



"Ân ân, nam thần anh cứ đi đi, chính sự quan trọng!"



Lạc Trạm: "Quá nịnh nọt."



Đàm Vân Sưởng chột dạ quay đầu lại: "Có sao?"



"Ừ."



"......"



Lam Cảnh Khiêm đi ra ngoài cửa, thanh âm phía sau bị ngăn cách, ý cười của ông chưa hết, lúc nhận điện thoại ngữ khí cũng nhẹ nhàng: "Gia viện trưởng trăm công nghìn việc, sao lại gọi điện thoại cho tôi?"



"Cảnh Khiêm." Điện thoại bên kia Gia Tuấn Khê hiếm khi ngữ khí trầm ngưng.



Lam Cảnh Khiêm chậm rãi thu hồi ý cười.



Cùng Gia Tuấn Khê quen biết nhiều năm, ông tự nhiên nghe được ra giọng nói cảm xúc lão hữu lúc này không đúng lắm.



Lam Cảnh Khiêm đi đến góc hành lang: "Tôi đang nghe, cậu nói đi, xảy ra chuyện gì sao?"



Gia Tuấn Khê trầm mặc một lát: "Cậu còn nhớ tuần trước tôi nói với cậu chuyện gì không?"



"Ừ." Lam Cảnh Khiêm nói, "Cậu nói có chuyện cần xác định một chút, nếu không gọi điện thoại tới vậy coi như không xảy ra, tôi nhớ rõ."



"......"



Điện thoại bên kia, Gia Tuấn Khê đứng ở trong văn phòng, cúi đầu nhìn bản giám định DNA trước mặt.



Ông âm tình bất định mà rối rắm một hồi, chậm rãi thở ra một hơi: "Có chuyện, tôi suy nghĩ thật lâu cũng thật sự không biết nên nói với cậu như thế nào."



Lam Cảnh Khiêm bất đắc dĩ nói: "Giữa chúng ta còn cần cố kỵ việc nhỏ này sao?"



"Đây không phải việc nhỏ." Gia Tuấn Khê thở dài, ông đặt bản giám định xuống mặt bàn, "Cậu sau khi về nước, có còn hỏi thăm chuyện của Đường gia không?"



Lam Cảnh Khiêm biểu tình khẽ nhúc nhích.

Một lát sau ông cúi đầu, nhàn nhạt mà cười: "Đường gia với tôi mà nói đã là chuyện quá khứ, tôi không hẹp hòi như vậy."



Gia Tuấn Khê hỏi: "Đường Thế Tân có con gái, cậu biết rồi?"



"Là Đường Lạc Thiển? Tôi nhớ rõ nó. Trước khi tôi xuất ngoại, nó mới chỉ là một đứa bé."



Gia Tuấn Khê: "Vậy cậu biết Đường gia còn có đứa con gái thứ hai nữa không?"



Lam Cảnh Khiêm một đốn: "Đứa thứ hai?"



Gia Tuấn Khê: "Ừ, có người đồn đãi đứa bé ấy là con riêng của Đường Thế Tân, năm 7 tuổi mới được đón về Đường gia."



Lam Cảnh Khiêm theo bản năng phát hiện không đúng, nhíu mày: "Đứa bé mà Đường gia thiệt tình muốn đón trở về sao lại lưu lạc bên ngoài những bảy năm?"



Gia Tuấn Khê than nhẹ.



"Tôi bảo người tra xét hồ sơ bệnh án của Đường Thế Ngữ. 17 năm trước sau khi cậu xuất ngoại không lâu, cô ấy phát hiện ra mình đã mang thai 3 tháng."



"Mà đứa bé kia năm nay...... Vừa vặn 16 tuổi."