Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Đừng Khóc (Biệt Khóc) - Chương 58: Cảnh Khiêm




"Cậu nói đúng, con bé xác thật rất đáng thương." An tĩnh một lúc lâu, Gia Tuấn Khê nói tiếp.



Nghĩ đến cái phỏng đoán của mình cùng với bí mật đã chứng minh suy đoán này, Gia Tuấn Khê nhìn cô bé cách đó không xa ánh mắt liền phức tạp lên.



Ngừng vài giây, ông nói: "Cho nên cậu phải hảo hảo mà sống, cũng hảo hảo chiếu cố con bé. Chuyện giác mạc, tôi bên này sẽ giải quyết."



Lạc Trạm hoàn hồn, anh chuyển tầm mắt qua, nhìn về phía Gia Tuấn Khê.



Gia Tuấn Khê bình tĩnh mà nói: "Tôi đã liên hệ với kho hiến giác mạc quốc tế bên kia."



Lạc Trạm biểu tình hơi banh, hiếm khi lộ ra một chút khẩn trương.



Gia Tuấn Khê: "Bên kia sẽ xem xét toàn diện khả năng thích ứng của bệnh nhân, tỷ lệ thành công của ca mổ và khả năng hồi phục sau phẫu thuật. Tình huống Đường Nhiễm như vậy, muốn được vào danh sách chỉ là vấn đề thời gian."



Lạc Trạm hỏi: "Ước chừng cần thời gian bao lâu?"



Gia Tuấn Khê nói: "Sớm nhất năm nay là có thể, muộn nhất cũng đến cuối năm sau đi."



Ông dừng lại, "Cho nên người giám hộ ở Đường gia bên kia, cậu cần mau chóng giúp con bé an bài cho tốt."



Lạc Trạm khẽ nheo mắt lại.



Đường Nhiễm lúc này đang nắm gậy dò đường trở về, Lạc Trạm hoàn hồn tiến lên, đỡ cô.



Trước khi rời đi, Lạc Trạm nhìn về phía Gia Tuấn Khê: "Chuyện ngài nói tôi sẽ nhớ rõ, cảm ơn Gia viện trưởng."



Nói xong chính sự, Gia Tuấn Khê đã khôi phục tính tình cổ quái như thường, nghe vậy chỉ liếc Lạc Trạm một cái: "Khó được còn có thể nghe được câu cảm tạ từ Lạc tiểu thiếu gia, thật là vinh hạnh."



Chỉ cần Đường Nhiễm đôi mắt có thể chữa khỏi, Lạc Trạm liền có sự nhẫn nại gấp một ngàn lần người khác.



Cho nên nghe xong Gia Tuấn Khê trào phúng, anh lại bình tĩnh như không nghe thấy: "Gia viện trưởng làm việc bận rộn, chúng tôi liền không quấy rầy nữa."



Cô rất phối hợp mà gật đầu theo: "Hẹn gặp lại Gia viện trưởng."



Gia Tuấn Khê dừng một chút: "Ừ, hẹn gặp lại."



Nhìn theo Lạc Trạm cùng Đường Nhiễm rời đi, Gia Tuấn Khê không vội vã trở về văn phòng, mà là đi tới trước quầy lễ tân, gõ gõ mặt bàn, hỏi: "Kiểm tra sức khoẻ miễn phí ở bộ phận chi nhánh công ty AUTO thế nào rồi?"



Lễ tân nhìn bảng tiến độ trong máy tính một lúc, mới ngẩng đầu nói: "Nhân số hoàn thành kiểm tra sức khoẻ đã xong một nửa."



Gia Tuấn Khê hỏi: "Lam Cảnh Khiêm kiểm tra chưa?"



Lễ tân vội vàng cúi đầu tìm tòi trong cơ sở dữ liệu một lần nữa, sau đó lắc đầu tiếc nuối: "Còn chưa có."



Một trợ lý thư ký khác giơ tay: "Viện trưởng, phòng thư kí của Lam tổng bên kia gọi điện thoại tới, nói chiều nay sẽ qua thăm ngài, thuận tiện hoàn thành kiểm tra sức khoẻ."



Gia Tuấn Khê lúc này mới lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

Ông chuẩn bị về văn phòng, thư ký ở quầy lễ tân gần đó cẩn thận hỏi: "Viện trưởng, nghe nói ngài cùng vị Lam tổng bên khoa học kỹ thuật AUTO kia là bạn bè tốt a?"



Gia Tuấn Khê dừng lại, quay đầu lại: "Cô nghe ai nói?"



Thư kí ngượng ngùng mà nói: "Vâng, lúc mọi người nói chuyện có người nhắc tới."



Gia Tuấn Khê không nói gì.



Trợ lý thư ký bên kia cũng vui đùa nói: "Gia viện trưởng cùng vị Lam tổng kia quan hệ khẳng định không tồi đi, bằng không cũng không thể để công nhân AUTO tới đây làm kiểm tra sức khoẻ miễn phí a."



Gia Tuấn Khê hoàn hồn, lãnh đạm mà cười: "Các cô một người hai người a, lúc làm việc còn suy nghĩ những việc này, tôi phát tiền lương cho các cô chính là cho các cô bát quái, đúng không?"



Thư kí chớp chớp mắt: "Đây không phải cũng là làm việc sao?"



"Làm việc khác không thấy các cô để bụng như vậy đâu," Gia Tuấn Khê cười nhạt, "Hỏi thăm cái này làm cái gì, có hứng thú với Lam Cảnh Khiêm hả?"



"......"



Hai thư kí nhìn nhau, sau đó cùng cười rộ lên.



Một người có lá gan lớn hơn chút, cười hì hì nói: "Vị Lam tổng kia nổi danh là ông vua kim cương, lớn lên soái như vậy, khí chất lại tốt, sự nghiệp thành công. Tôi nghe nói hắn năm nay 37 tuổi, thoạt nhìn lại như mới vừa đến ba mươi."



"Đúng đúng đúng, tôi cũng nghe nói qua."



Người kia lập tức gật đầu tán đồng, cô không nhịn được cười lên, nháy mắt với đồng sự, "Bất quá tiểu ca ca vừa mới đi kia cũng thật sự soái, quả thực như một minh tinh, không nói ra cũng đáng tiếc...... Trừ bỏ ánh mắt nhìn người còn có cách nói chuyện lãnh đạm, hoàn toàn không có tì vết."



"Ai, loại này có rất nhiều cô gái trẻ theo đuổi, chúng ta cũng đừng trông cậy vào."



"Đúng vậy."



"......"



Bị hai cô gái bát quái hoàn toàn làm lơ, Gia Tuấn Khê vừa bực mình vừa buồn cười, ông giơ tay gõ gõ mặt bàn: "Làm việc đi, vẫn còn nằm mơ hả."



Hai thư kí vội vàng từng người quay lại, ngượng ngùng mà cúi đầu.



Gia Tuấn Khê dừng lại trước khi xoay người, vẫn là không nhịn được, nhắc nhở: "Buổi chiều Lam Cảnh Khiêm tới, các cô không cần lăn lộn chuyện này a ―― các cô cũng không cần nhớ thương hắn, không liên quan tới các cô."



Trợ lí thư kí trong mắt lóe lên tia bát quái: "Viện trưởng, ngài cùng Lam tổng quen thuộc như vậy, chẳng lẽ có tin tức bên trong mà người khác cũng không biết sao?"



"Không tính là bí mật, trước kia người quen biết hắn ít nhiều đều biết một chút."



Nhớ lại năm đó, trong lòng Gia Tuấn Khê hiện lên chút thương cảm cảnh còn người mất.



Hai người kia mắt trông mong mà đợi một hồi lâu, mới nghe Gia Tuấn Khê lắc đầu cười than: "Hắn a, càng sẽ không thích mấy người trẻ tuổi các cô đâu."



"A? Vì sao vậy?"



"Hắn thích người lớn hơn hắn một hai tuổi, hoặc là khó khống chế nhất, có thể đem hắn bá vương ngạnh thượng cung thì mới được." Gia Tuấn Khê dừng lại, cười rộ lên, "Hơn nữa các cô ngẫm lại đi, điều kiện của hắn, vì sao nhiều năm như vậy lại không kết hôn?"



Thư kí thật cẩn thận mà tiếp lời: "Gay?"



Gia Tuấn Khê sửng sốt, ngay sau đó bật cười: "Mấy người trẻ tuổi các cô suốt ngày đều nghĩ mấy cái lung tung rối loạn gì thế? ―― bởi vì đã bị tổn thương tình cảm, trong lòng còn có người rồi!"



Hai thư kí sửng sốt.



Chờ Gia Tuấn Khê trở về văn phòng rồi, hai người mới lấy lại tinh thần cùng tò mò mà tiến đến gần nhau.



"Trong lòng có người, chưa nghe ai nói qua?"



"Đúng vậy, hơn nữa Lam tổng hình như từ sau khi nổi tiếng vẫn luôn không có bạn gái nào, trên tạp chí kinh tế tài chính đều nói hắn rất lãnh đạm khép kín, vậy đã bị tổn thương bao nhiêu năm rồi?"



"Chậc chậc, đáng sợ......"



Có Gia Tuấn Khê cảnh cáo trước đó, buổi chiều khi Lam Cảnh Khiêm đến trước quầy, hai thư kí quả nhiên đều rất an phận thủ thường.



"Lam tiên sinh, nơi này chính là văn phòng của viện trưởng." Thư kí ở quầy lễ tân đích thân đưa người qua, tiến lên gõ cửa: "Gia viện trưởng, Lam tổng tới rồi."



"Mời vào."



Thư kí đẩy cửa ra, xoay người nhường đường.

Nam nhân phía sau cô một thân tây trang áo khoác dài, có vẻ giống người mẫu hơn cả người mẫu thật, mỗi một đường chỉ đều gãi đúng chỗ ngứa.



Trong hương vị nước hoa đàn ông thành thục lãnh đạm, thư kí đỏ mặt cúi đầu, nghe được thanh âm ôn hòa mang một chút xa cách trên đỉnh đầu:




"Cảm ơn."



Áo khoác dài lướt trong gió một trận mùi hương thoang thoảng.



Thẳng đến khi tiếng bước chân đi vào bên trong văn phòng, thư kí mới hấp tấp hoàn hồn, đỏ mặt đóng cửa lại chạy về.



Gia Tuấn Khê thấy toàn bộ quá trình, ngồi ở ghế, cầm cây bút máy trong tay, hướng tới nam nhân vừa mới vào mà vui đùa: "Cái mị lực nam tính này của cậu có thể thu lại một chút hay không? Đã bao nhiêu năm, ở trong trường học cứ như vậy, đến bây giờ còn dùng đùa giỡn mấy cô gái trẻ?"



"......"



Lam Cảnh Khiêm cùng Gia Tuấn Khê là bạn tri kỉ nhiều năm, nói chuyện với nhau không có cố kỵ. Lam Cảnh Khiêm sớm đã quen tính cách cổ quái của Gia Tuấn Khê không chế nhạo người khác liền sẽ không nói chuyện.



Ông bình tĩnh mà đi đến bên sô pha, cởi áo khoác, rất tự nhiên ngồi xuống, thanh âm bình tĩnh: "Tôi không có đùa giỡn cấp dưới của cậu. Cậu thấy được, tôi chỉ nói một câu cảm ơn."



"Cậu như vậy, một câu nói cảm tạ đã là đùa giỡn." Gia Tuấn Khê đứng dậy.



Lam Cảnh Khiêm cầm lấy hộp trà trên bàn, đưa tới trước người khẽ ngửi: "Vân Nam thục phổ?"



"Ừ, cái này so với tôi và cậu còn lớn hơn mười mấy tuổi đấy. Thế nào, nhiều năm không gặp, lão đồng học đã trở về, thành ý của tôi đã đủ chưa?"



"Đủ."



Lam Cảnh Khiêm nhàn nhạt mà cười, hộp trà trong tay vừa nhấc.



"Nó đáng giá bằng một phần mười số rượu vang đỏ mà cậu đã đánh mất khi đến chỗ của tôi năm ngoái. Vì nó, tôi coi như cậu là nhiều năm không gặp, đã quên mất cái chuyện kia rồi."



"Ha ha ha......"



Gia Tuấn Khê bị vạch trần ý đồ cũng không xấu hổ, đi đến trước sô pha ngồi xuống.



Chờ Lam Cảnh Khiêm bên kia động tác thuần thục lưu loát mà pha trà, Gia Tuấn Khê nhận một ly: "Nhân viên AUTO đã kiểm tra sức khoẻ xong rồi hả?"



"Ừ, cảm ơn cậu vì phúc lợi nhân viên này."



Gia Tuấn Khê nói: "Nói như thế nào cậu cũng là lần đầu tiên về nước để sáng lập thị trường, tôi lại là chủ nhà, không tỏ vẻ gì đó trong khả năng cho phép, vậy thì không thích hợp a?"



Lam Cảnh Khiêm cười khẽ, cảm xúc nhàn nhạt: "Nhờ ơn."



"Khách khí cái gì...... Chính cậu kiểm tra sức khoẻ không quên đi?" Gia Tuấn Khê tựa hồ vô tình nhắc tới, tùy tay nhấp miệng trà nóng, "Không phải khi trẻ, nhưng phải chú ý thân thể."



Lam Cảnh Khiêm cười nhạt: "Trước khi lên đã kiểm tra xong. Lúc này mới một năm không gặp, lần trước cũng không nghe ngữ khí cậu tang thương như vậy, lúc này là làm sao vậy?"



"Khụ, người đem bất hoặc, một chút cảm khái mà thôi, vẫn bình thường."



"......"



Một năm không gặp, Lam Cảnh Khiêm cùng Gia Tuấn Khê hàn huyên hồi lâu, đến phân nước sơn tuyền Gia Tuấn Khê đặc biệt vì Lam Cảnh Khiêm trở về gọi người đưa tới cũng sắp uống cạn, trò chuyện lúc này mới giảm xuống chút.



Rót phần nước cuối cùng vào cái ly, Gia Tuấn Khê hỏi: "Cậu năm nay phương diện tình cảm thế nào, có tiến triển?"



Bàn tay mảnh khảnh cầm quai cốc dừng lại trong không trung, Lam Cảnh Khiêm rũ mắt, cười nhạt lộ ra chút mạc danh xa cách.



"Phương diện này tôi không có ham muốn gì, cậu không phải vẫn rất rõ ràng sao."



Gia Tuấn Khê dừng lại.



Trong văn phòng an tĩnh vài giây, có người ra tiếng hỏi:



"Cậu vẫn là không quên được cô ấy, đúng không?"