Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Đừng Khóc (Biệt Khóc) - Chương 45: Hoang đường như mộng




Đường Nhiễm giật mình.



Nơi đầu ngón tay cô, làn da mẫn cảm nhất truyền tới những dòng nhiệt ấm áp ôn nhuận. Không biết có phải bị cảm xúc này đâm vào hay không, đáy lòng Đường Nhiễm nổi lên một chút run rẩy xa lạ.



Cô theo bản năng mà rụt tay trở về.



Lòng bàn tay Lạc Trạm trống rỗng.



Còn tốt là lý trí trở về rất nhanh, anh mới thành công kiềm chế bản năng muốn duỗi tay đem bàn tay cô nắm trở về.



Lạc Trạm bất đắc dĩ rũ mắt.



Anh biết chính mình vừa quá xúc động, bất luận là chưa chờ người hầu kia rời đi đã bại lộ thân phận, hay là làm hành động như vậy.



Nhưng anh nhịn không được, mặc dù quay lại bao nhiêu lần cũng thế ―― sau khi nghe qua những lời kia, lại tận mắt nhìn thấy cô lẻ loi một mình ngồi ở bậc thang trong bóng đêm mất mát bất lực mà ngóng trông "người máy", Lạc Trạm biết chính mình một giây cũng không thể chờ.



Bởi vì anh không muốn cô thừa nhận khổ sở thêm bất cứ giây phút nào nữa.



Đến nỗi cục diện trước mắt......



Lạc Trạm hiếm khi chột dạ, giương mắt nhìn cô còn đang giật mình chưa lấy lại tinh thần: Làm "người máy phỏng sinh", anh cũng chỉ có thể chờ phản ứng của Đường Nhiễm mới có thể đáp lại.



Mà Đường Nhiễm ước chừng ngây người vài giây mới lấy lại tinh thần. Cô không có phản ứng gì khác, chỉ chậm nửa nhịp mà "A" một tiếng: "Đây là công năng mới sao?"



Lạc Trạm trầm mặc hai giây, thanh âm máy móc trầm thấp bất đắc dĩ mở miệng: "Đúng vậy."



"Có hơi ngứa, hơn nữa quái quái." Đường Nhiễm cong mắt cười khẽ, "Giống như bị điện một chút, Lạc Lạc ngươi không phải bị rò điện rồi chứ?"



An tĩnh thật lâu, thanh âm máy móc trả lời: "Kiểm tra an toàn không có sai sót, chủ nhân có thể yên tâm."



"Ta nói giỡn thôi." Đường Nhiễm cười nói.



Ngồi trong chốc lát, Đường Nhiễm chống gậy dò đường từ bậc thang đứng lên: "Bất quá đêm nay làm sao vậy? Cửa hàng trưởng bọn họ hình như tới muộn, hơn nữa chưa kịp chào hỏi, vừa đưa ngươi tới liền đi rồi?"



"......"



An tĩnh không có trả lời, Đường Nhiễm lại không ngoài ý muốn: Khi gặp được một số vấn đề không biết có phải không biết phân tích hay không, cái người máy này sẽ thực thành thật mà trầm mặc.



Không giống trợ thủ giọng nói AI......



Nhớ tới cái này, Đường Nhiễm không khỏi cười rộ lên: "Ngươi thật sự thực không giống Lạc Lạc kia. Nếu nó nghe không hiểu vấn đề, sẽ không trầm mặc, còn trả lời lung tung rối loạn."



Lạc Trạm: "."



Thật là một phép so sánh hay ho.



Đường Nhiễm không biết nghĩ đến cái gì, biểu tình xán lạn: "Không bằng đêm nay ta giới thiệu ngươi với Lạc Lạc đi?"



Lạc Trạm ẩn ẩn có loại dự cảm không tốt, anh rất muốn cự tuyệt, nhưng trong sổ tay sử dụng người máy phỏng sinh đối với chủ nhân hiển nhiên chỉ có "phục tùng", không có "phản đối".



Lạc Trạm không tiếng động mà than: "Vâng, thưa chủ nhân."



Đường Nhiễm đôi mắt cũng cười đến cong lên: "Chúng ta trở về đi?"



"......"



"Lạc Lạc?"



"Bởi vì chủ nhân đưa ra nghi vấn an toàn, tôi cần trở lại rương máy móc vận hành trình tự tự kiểm tra một lần, dự tính tốn ba phút. Mời chủ nhân về phòng trước."



Đường Nhiễm nghe được mờ mịt, nhưng vẫn gật gật đầu: "Được, ta trở về chờ ngươi."



Nhìn theo bóng dáng cô chống gậy dò đường trở lại Thiên trạch, Lạc Trạm lúc này mới xoay người, đi vào trong bóng đêm xa xăm――



Đoạn Thanh Yến đứng thẳng bất động ở đằng kia, bất động.



Cô hiện tại có chút hoài nghi, không biết nên tin tưởng hai mắt hay là lỗ tai của mình, hay là dứt khoát cả ký ức đều có vấn đề.



Bằng không cái người bị cô mang lại đây, nghe nói là tiểu thiếu gia được sủng ái nhất cũng khó tính nhất ở Lạc gia, sao lại biến thành "người máy phỏng sinh" mà Đường Nhiễm nói chỉ thuộc về một mình cô?



Hơn nữa cũng xác thật là thanh âm giống máy móc......



Đoạn Thanh Yến còn mê mang, Lạc Trạm đã đi tới trước mặt cô, dừng lại: "Cô hẳn là......"



Thanh âm máy móc vang lên trong bóng đêm, lại tạm dừng, Lạc Trạm hơi nhíu mi. Anh giơ tay khẽ ấn nút trên vòng màu đen ở dưới cổ.



Bạch quang ở cái nút hơi hơi chớp động, chuyển thành hồng quang, sau đó tối sầm xuống.



Lạc Trạm một lần nữa giương mắt, thần thái sớm đã khôi phục như thường: "Cô hẳn đã nhìn và nghe thấy chuyện vừa nãy?"



"......"



Chính mắt chứng kiến "người máy phỏng sinh" biến trở về Lạc gia tiểu thiếu gia lười nhác lãnh đạm, Đoạn Thanh Yến thật lâu không nói lên lời, sau đó có chút lắp bắp mà gian nan mở miệng: "Tôi tôi tôi sẽ không nói cho người khác anh anh anh chính là ――"



"Đây là phương thức liên hệ của đội INT."



Lạc Trạm không có thời gian trì hoãn cùng cô. Chặn đứng câu nói của Đoạn Thanh Yến, anh đưa qua một danh thiếp màu trắng có hoa văn sẫm màu.



Lại ngước mắt, Lạc Trạm bình tĩnh mở miệng: "Chuyện này ở Đường gia chỉ có một mình cô biết. Tình huống như vậy, tôi nguyện ý dùng bất cứ giá nào khóa miệng cô, cô có thể tự ra giá."



Đoạn Thanh Yến theo bản năng xua tay: "Tôi không cần......"



Lạc Trạm hơi nhíu mi, con ngươi đen như mực nhìn cô: "Nếu không cần thiết, tôi sẽ không dính dáng đến bất cứ ai. Hơn nữa, cự tuyệt ra giá theo ý tôi chính là dự tính về sau chuẩn bị ra lợi ích lớn hơn."




Đoạn Thanh Yến mặt đỏ lên: "Tôi không, không có." Do dự một lúc, Cô vẫn là có chút xấu hổ mà nhận danh thiếp từ Lạc Trạm.



"Cô có thể suy nghĩ thêm một thời gian."



Mí mắt Lạc Trạm lười biếng gục xuống dưới. Tay cắm trở lại túi quần, anh xoay người trở về.



Chỉ là đi được hai bước, Lạc Trạm dừng lại, tựa hồ nhớ tới cái gì, anh ngoái đầu nhìn lại.

Người nọ đứng ở trong bóng đêm, nghiêng mặt, khóe miệng hơi nhếch, ánh mắt lười nhác như cũ. Chỉ là trong thanh âm lại lạnh lùng hơn: "Nhắc nhở một câu. Giá cả cô định, nhưng nếu cô để lộ tin tức, vậy cái giá cô trả sẽ lớn hơn bội phần."



Nói xong, Lạc Trạm cũng không quay đầu lại mà đi vào Thiên trạch.



Thẳng đến khi cửa Thiên trạch khép lại, Đoạn Thanh Yến khó khăn lắm mới hoàn hồn.



Cô cúi đầu thấy danh thiếp trong tay mình, lại nghĩ tới mới vừa rồi dưới thềm đá Thiên trạch, một màn kia đã khắc sâu vào trong đầu cô.

Đoạn Thanh Yến lắc lắc đầu. Nếu không phải tấm danh thiếp này còn ở đây, cô nhất định sẽ có cảm giác đêm nay chỉ là một giấc mộng vô cùng chân thật lại vô cùng hoang đường.

Cho nên Lạc Trạm có lẽ căn bản lo lắng quá mức.



Bởi vì cho dù cô thật sự không quan tâm mà nói cho người khác nghe, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chỉ sợ cũng không ai tin tưởng lời cô nói ――



Lạc tiểu thiếu gia kiệt ngạo khó thuần lại lười nhác lãnh đạm còn không muốn cưới đại tiểu thư Đường gia Đường Lạc Thiển, lại đi giả bộ một bộ ôn lương đóng vai người máy của một tiểu thư không được sủng ái ở Đường gia?

Đám người hầu khác sẽ chỉ cười cô nằm mơ thôi.



.



Từ lúc Đường Nhiễm ở ngoài cửa muốn giới thiệu anh với trợ thủ giọng nói "Lạc Lạc", Lạc Trạm đã tâm sinh dự cảm được điềm xấu nào đó.



Quả nhiên, vào Thiên trạch không bao lâu, dự cảm của Lạc Trạm liền ứng nghiệm.



Bên cạnh bàn vuông.



Lạc Trạm cau mày, khuôn mặt tuấn tú đen lại, khổ đại cừu thâm mà nhìn chằm chằm di động trước mặt.



"Lạc Lạc." Có người gọi.



"...... Ở đây."



Trong di động, một cái thanh âm quen thuộc truyền ra.



Nghe một "bản thân" khác nói trong di động, Lạc Trạm tâm tình phức tạp, liền thấy một ngón tay nhỏ che đến vị trí microphone.



Sau đó cô gái ngồi cạnh anh chuyển qua: "Ta dạy cho ngươi, ngươi nói với nó, ừm...... nói ' Lạc Lạc ngươi thật khờ ' đi."



Lạc Trạm: "............"



Anh không muốn.




Nhưng Lạc Trạm quay đầu, có thể thấy cô vẻ mặt mong đợi mà ngẩng mặt chờ anh.



Lạc Trạm cụp mắt. Làm một người máy phỏng sinh đủ tư cách, anh còn phải bảo đảm đọc từng chữ bằng phẳng rõ ràng, chỉ là ngữ khí có chút nhẫn nhục:

"Lạc Lạc, ngươi thật khờ."



Đường Nhiễm trước khi nói xong cũng đã buông tay ra, lúc này di động vô cùng chuẩn xác mà nhận được thanh âm máy móc.



Không khí trầm mặc một giây.



"Xã hội của cô và tôi, văn minh phụ thuộc vào mỗi người."



Cái thanh âm lười nhác lãnh đạm còn đại gia vang lên, mang theo nụ cười trào phúng ――

"Cho rằng tôi sẽ nói như vậy sao? Cô mới ngốc."



"......"



Lạc Trạm mặt không biểu tình mà nheo mắt lại.



Lúc trước là ai thiết kế mô-đun ngôn ngữ? Chờ đêm nay anh trở về bắt được người ―― sống đấm chết, đã bị đấm "chết" rồi thì đào mồ tại chỗ.



Thuận tiện đem Đàm Vân Sưởng cái tên đầu sỏ gây tội cùng mang lên.



Đường Nhiễm hoàn toàn không biết cử chỉ vô tâm của mình đã thay đám người Đàm Vân Sưởng kéo một đợt cừu hận của Boss siêu cấp.

Đợi trong chốc lát không nghe thấy động tĩnh, cô tắt trợ thủ giọng nói bằng khẩu lệnh, sau đó tò mò mà ngẩng đầu hướng Lạc Trạm: "Cái này không có vi phạm đến từ ngữ mấu chốt sao?"



Lạc Trạm trầm mặc một lát sau, nói: "Đề cập từ ngữ không văn minh, đã chặn."



"Vậy hả." Đường Nhiễm tiếc nuối mà nói, "Hai AI xem ra không thể nói chuyện."



Thanh âm máy móc: "Chủ nhân không thích cùng tôi nói chuyện phiếm sao?"



"Không phải không phải," Đường Nhiễm vội vàng nói, "Chỉ là cho rằng hai ngươi nói chuyện với nhau sẽ rất thú vị. Muốn nghe một chút xem thế nào."



Lạc Trạm chuẩn bị mở miệng, chuông cửa Thiên trạch lại vào lúc này đột nhiên vang lên.

Hai người đồng thời sửng sốt.



Đường Nhiễm giật mình, một lần nữa mở ra trợ thủ giọng nói, "Lạc Lạc, hiện tại là mấy giờ?"



Trợ thủ giọng nói AI: "20:33."



Đường Nhiễm nhận được đáp án, mờ mịt ngẩng đầu: "Ai lại tới Thiên trạch lúc này?"



Không đợi cô nghĩ xong, chuông cửa lại lần nữa thúc giục mà vang lên.



Đường Nhiễm sờ soạng gậy dò đường, chống lên đứng dậy: "Lạc Lạc, ta đi mở cửa, ngươi ở chỗ này chờ ta."




"Được."



―― Thanh âm máy móc ôn hòa.



"Xuy, ai phải đợi cô."



―― Trợ thủ giọng nói AI lạnh lùng lười biếng còn đại gia.



Lạc Trạm: "......?"



Đường Nhiễm phản ứng lại: "A, quên tắt Lạc Lạc này."



Cô một bên ra mệnh lệnh tắt trợ thủ giọng nói AI, một bên cười khẽ: "Tính tình đại Lạc Lạc so với tiểu Lạc Lạc tốt hơn nhiều."



Lạc Trạm mặt không biểu tình.



Đường Nhiễm lại cười: "Bất quá các ngươi đều thực đáng yêu."



"......"



Nghe câu này, mặt tiểu thiếu gia vừa mới đen một nửa lúc này mới chậm rãi trở lại trời nắng.

Đường Nhiễm tới huyền quan mở cửa.




Lạc Trạm ngồi ở trước bàn, lười biếng mà giãn mày, anh chống xương gò má nhìn bóng dáng chậm rì rì, cảm xúc đáy mắt mềm mại hơn.

Không trong chốc lát, thanh âm ở huyền quan truyền vào.



Như Lạc Trạm đoán là người hầu Đường gia, cũng như anh đoán, người tới chỉ là đứng ở ngoài cửa nói chuyện, cũng không tiến vào ――



"Lạc lão tiên sinh tới nhà. Lão thái thái bảo cô đổi quần áo, tới Chủ Trạch vấn an lão tiên sinh. Tôi ở ngoài cửa chờ, mời Đường Nhiễm tiểu thư mau chóng."



"...... Được."



Người nọ ngữ khí xa cách, cũng không hề tôn trọng hoặc là khách khí. Lạc Trạm ở bên cạnh bàn nghe, chậm rãi ngồi thẳng người, ánh mắt lạnh xuống.



Bất quá rất nhanh, huyền quan bên kia đã đóng cửa lại.



Cô trở về.



Mãi cho đến cực gần Lạc Trạm, Đường Nhiễm mới chậm rãi dừng lại, cô có điểm xin lỗi mà nói: "Thực xin lỗi a Lạc Lạc, đêm nay ta không thể ở cùng ngươi."



Ánh mắt Lạc Trạm khẽ nhúc nhích: "Không sao."



Đường Nhiễm: "Ta đi thay quần áo trước."

"Vâng, thưa chủ nhân."



Đường Nhiễm xoay người chuẩn bị đi tới phòng ngủ, chỉ là bước một nửa, cô liền dừng lại.



Qua hai giây, chóp mũi cô mấp máy, lộ ra một chút biểu tình nghi hoặc: "Lạc Lạc trên người ngươi hôm nay hình như không phải mùi hương kim loại ......"



Lạc Trạm hơi ngưng trệ.



Chai nước hoa định chế đặc thù mùi hương kim loại kia ở phòng thí nghiệm, bởi vì không tiện mang theo, khó xử lí trước mặt người Đường gia Lạc gia, cho nên Đàm Vân Sưởng chỉ kịp xịt lên người rồi nhào lên ôm nhét thiết bị biến giọng cho anh, hướng trên người anh cọ cọ một chút.



Hiện tại ước chừng là nhạt bớt.



Lạc Trạm đang đau đầu không biết giải thích thế nào, liền thấy cô dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì, thanh âm thấp xuống: "Ta đã biết. Tối nay, Lạc Trạm muốn cùng Lạc gia gia tới nhà thăm hỏi. Bởi vì tiện đường, cho nên là anh ấy đưa ngươi lại đây đi."



Bởi vì trình độ của trí năng AI không có khả năng trả lời những vấn đề nhận dạng như này, Lạc Trạm chỉ có thể trầm mặc.



Đường Nhiễm vốn dĩ cũng là lầm bầm lầu bầu, không phải nói cho "người máy phỏng sinh" nghe.



An tĩnh vài giây, cô cong cong khóe mắt, cười tự an ủi: "Khó trách cửa hàng trưởng bọn họ không có tới chào hỏi, ta còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì ...... Không có việc gì thì tốt."



Cô nhẹ giọng nói, xoay người, đi tới phòng ngủ.



"......"



Lạc Trạm ngồi ở sau bàn, bàn tay phải gác ở trên bàn đã vô thức mà nắm chặt.



Lấy thân phận người máy không thể nói rõ sự tình, chỉ có thể lấy thân phận Lạc Trạm giải thích.



Nhưng làm sao để sau khi Đường Nhiễm rời đi rồi đuổi qua, còn phải xuất hiện ở trước cô, đây lại là cái khó lớn nhất.



Khi Lạc Trạm đang ngồi ở bên cạnh bàn tự hỏi, cô đi vào phòng ngủ được vài phút, đột nhiên truyền đến một tiếng nhẹ nhàng do dự: "Lạc Lạc, ngươi ở đâu?"



Lạc Trạm bỗng dưng hoàn hồn, nhanh chóng đứng dậy đi vào lối đi nhỏ, ở trước cửa phòng ngủ nửa mở, anh chần chờ mà dừng lại ――



Phía trước tầm nhìn.



Cô đứng ở bên trong cánh cửa, khuôn mặt trắng nõn thanh tú hơi ửng đỏ, chiếc váy tối màu quen thuộc có chút hờ hững mà treo ở trên vai.



Đường cong của xương quai xanh rõ ràng có thể thấy được.



Phục hồi lại tinh thần, tầm mắt Lạc Trạm tự giác cụp xuống, hỏi: "Chủ nhân?"



Thanh âm cô hiếm khi có chút sốt ruột, hơn nữa là lo sợ không yên: "Khóa kéo của váy hình như bị kẹt, hiện tại không kéo lên được cũng không kéo xuống được...... Ngươi có thể nghe hiểu cái này không?"



Lạc Trạm trầm mặc.



Nếu "người máy" nghe không