Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Đừng Khóc (Biệt Khóc) - Chương 31: Ra khỏi phòng tắm




6 giờ tối, Đường Nhiễm ăn qua cơm chiều, người hầu Chủ Trạch thu dọn bàn ăn rồi chạy mất, Thiên trạch lại an an tĩnh tĩnh chỉ còn một mình cô.



Cô ngồi một mình trong chốc lát, lại bò ra bàn vuông bắt đầu chờ trời tối.



Nói chờ trời tối cũng không đúng, bởi vì trong thế giới của Đường Nhiễm bầu trời vẫn luôn tối đen. Người mù đối với hiện tượng thiên văn cùng thời gian rất khó phán đoán chính xác, mà Đường Nhiễm đa số dựa vào một số đồ vật khác.



Ví dụ như, lúc này cô nằm bò ở bàn vuông trên đặt một đồng hồ quả lắc nhỏ.



Cái đồng hồ quả lắc này là Dương Ích Lan đặc biệt mua cho cô, cùng loại với đồng hồ quả lắc kiểu cũ trước kia, tới giờ sẽ vang lên số lượng tiếng chuông dài tương ứng, và nửa giờ thì kêu ngắn hơn một chút.



Có nó ở đây, Đường Nhiễm có thể kiểm soát thời gian thuận tiện hơn rất nhiều.



Ban ngày có các giáo viên tới dạy chữ nổi cho Đường Nhiễm, trên cơ bản vẫn luôn bắt đầu từ buổi sáng kéo dài đến trước giờ cơm chiều ―― học cùng một nội dung, thời gian dành cho người mù gấp nhiều lần thậm chí hàng chục lần so với người bình thường.



May mà Đường Nhiễm ham học lại thông minh, càng quan trọng là chuyên tâm, đặc biệt chuyên chú. Cho nên cô có thể bắt kịp bạn cùng lứa tuổi ở tất cả các môn hoặc thậm chí tiến độ còn vượt xa mức quy định.



Trước bữa tối vị giáo viên cuối cùng sẽ rời đi.



Bữa tối ở Chủ Trạch bên kia cơ bản đưa tới trong khoảng 6 giờ đến 6 rưỡi.



Đường Nhiễm ăn cơm tương đối chậm. Một mình cô ngồi ở góc bàn có thể an an tĩnh tĩnh, nhai kỹ nuốt chậm mà ăn nửa giờ, quai hàm lặng lẽ phồng lên, một chút thanh âm cũng không có.



Trước kia Dương Ích Lan nói đùa với cô, lúc cô ăn trông như một chú chuột hamster nhỏ, nhìn qua chỉ muốn chọc má một cái.



Sau đó từ 7 đến 8 giờ , xe chở hàng hóa của phòng thí nghiệm sẽ tới.



Trong lúc này Đường Nhiễm căn bản không đi đâu, liền ghé vào cái bàn vuông trong phòng ăn này, nghe kim giây của chiếc đồng hồ quả lắc vang lên tích tắc.



Một bên nghe tích tắc tích tắc, bên kia Đường Nhiễm đang suy nghĩ đêm nay cùng "Lạc Lạc" nói đề tài gì mới tốt.



Vừa mới tự hỏi, Đường Nhiễm nghe thấy huyền quan Thiên trạch truyền đến tiếng gõ cửa.



Cô giật mình, sau đó mới đột nhiên phản ứng mà ngồi dậy. Trong bóng tối cô mờ mịt mà nghĩ lại ―― đúng là mới hơn 7 giờ một chút.



Cửa hàng trưởng bọn họ hôm nay sao lại tới sớm như vậy?



Mặc dù khó hiểu, Đường Nhiễm vẫn sờ soạng tìm nút bấm điều khiển từ xa dưới chiếc bàn vuông ――



Cái này vừa được cửa hàng trưởng lắp đặt cho cô vào tuần trước, nói là Lạc Trạm ở phòng thí nghiệm nhàn rỗi mới phát minh, ở chốt cài cửa cũng lắp một thiết bị có thể điều khiển từ xa.



Bất quá Đường Nhiễm cũng không hiểu tại sao, rõ ràng lời này là Đàm Vân Sưởng tự mình nói, nhưng trước khi rời đi ngày hôm đó, hắn lại lặng lẽ đến cạnh cô, nói cái then cửa điều khiển từ xa kỳ thật là Lạc Trạm liên tục mấy ngày nay thức khuya mới nghiên cứu chế tạo thí nghiệm thành công, chỉ là Lạc tiểu thiếu gia không chịu cho hắn nói thật.





Đường Nhiễm ấn xuống cái nút, huyền quan Thiên trạch cách một tiếng, cửa mở ra.



Đàm Vân Sưởng chào hỏi, cùng Lâm Thiên Hoa đem rương máy móc đẩy vào.



Đường Nhiễm vuốt góc bàn chậm rãi đứng dậy, tò mò hỏi: "Cửa hàng trưởng, các anh hôm nay tới rất sớm, là có chuyện gì sao?"



Đàm Vân Sưởng cười ha hả nói: "Đúng vậy, tới báo cho em một tin tức tốt!"



Đường Nhiễm: "Tin tức tốt?"



Đàm Vân Sưởng: "Lạc Trạm bên kia đã liên hệ được một vị bác sĩ phẫu thuật mắt có uy tín nhất trong nước hiện tại ―― ngày mai là thứ bảy, em cũng không cần đi học, buổi sáng bọn anh tới đón em, đưa em qua bên kia làm kiểm tra." Đường Nhiễm ngơ ngẩn mà đứng ở tại chỗ. Đàm Vân Sưởng không phát hiện, còn hưng phấn nói: "Nếu kiểm tra thuận lợi, không bao lâu em liền có thể tiếp thu trị liệu chuẩn bị giải phẫu!"



"......"




Không khí an tĩnh một lúc lâu.



Đàm Vân Sưởng nguyên bản cho rằng cô là kinh hỉ đến ngơ ngẩn, nhưng đợi trong chốc lát, lại chỉ thấy Đường Nhiễm nhẹ giọng hỏi: "Là Lạc Trạm liên hệ?"



"Đúng vậy."



"Anh ấy hôm nay tới đây sao?"



"...... Không có," Đàm Vân Sưởng chột dạ mà liếc mắt tới rương máy móc, "Lạc Trạm hắn gần đây rất bận. Hơn nữa em biết đấy, hắn đang bất mãn với lão gia tử nhà hắn vì đã an bài hôn ước như vậy, sao có thể bước vào ngưỡng cửa Đường gia chứ?"



Trầm mặc vài giây, cô chậm rãi gật đầu: "Cảm ơn cửa hàng trưởng. Nhưng phiền toái anh thay em chuyển lời, chi phí giải phẫu mắt cùng điều trị phục hồi phải đến mấy chục vạn thậm chí hơn trăm vạn, hơn nữa hoàn cảnh em như vậy, tỷ lệ khôi phục cũng rất thấp......"



Một chút ảm đạm nổi lên trên mặt cô.



Rất nhanh cô một lần nữa ngẩng đầu, thanh thiển mà cười: "Việc người máy phỏng sinh em thực sự rất cảm kích. Vấn đề đôi mắt em đã sớm từ bỏ, vẫn không nên phiền anh ấy."



Đàm Vân Sưởng hiển nhiên không đoán trước được đáp án như vậy, nhất thời vô thố. Hắn đang rối rắm không biết nên khuyên như thế nào, di động trong túi rung lên.



Đàm Vân Sưởng lấy ra thấy tên người gửi tin nhắn, theo bản năng mà nhìn rương máy móc, sau đó hắn mới cúi đầu đọc một lượt tin nhắn.



Sau khi đọc xong, Đàm Vân Sưởng nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nói với Đường Nhiễm: "Đường muội muội, chuyện này anh chưa có quyền quyết định, nếu em thật sự không muốn làm giải phẫu cũng không sao, ngày mai chờ bọn anh đón tới phòng thí nghiệm, em nói với Lạc Trạm là được."



Đường Nhiễm chần chờ: "Anh ấy......"



Đàm Vân Sưởng đôi mắt xoay chuyển, lại bổ sung: "Hơn nữa Lạc Trạm vì liên hệ vị bác sĩ khoa mắt này, phí rất nhiều thời gian tinh lực; nếu em đến kiểm tra cũng không đi, vậy hắn đã uổng phí công phu rồi."




Nghe Đàm Vân Sưởng nói tới đây, nếu Đường Nhiễm còn cự tuyệt có vẻ quá bất nhân tình. Cô do dự trong chốc lát, rồi chậm rãi gật đầu: "Em sẽ đi kiểm tra, làm phiền cửa hàng trưởng giúp em cảm ơn Lạc Trạm...... Sáng mai các anh tới đây sao?"



"Đúng đúng đúng," Thấy Đường Nhiễm đáp ứng, Đàm Vân Sưởng nhẹ nhàng thở ra, "Khoảng 8 giờ sáng mai. Bởi vì khoảng cách bác sĩ bên kia khá xa, trên đường không chừng sẽ trì hoãn không ít thời gian, cho nên bọn anh sẽ xuất phát sớm hơn một chút."



"Vâng."



"Vậy bọn anh đi trước." Đàm Vân Sưởng nói, "Để ' người máy ' lại cho em rồi đấy."



"......"



Nhắc tới "Lạc Lạc", trên mặt cô lộ ra một chút ý cười mềm mại.



Cô nhẹ giọng đáp: "Vâng."



Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa rời đi, Thiên trạch khôi phục an tĩnh.



Đường Nhiễm đứng một mình ở trong bóng tối chốc lát, do dự tính toán thời gian, cô nhẹ giọng lầm bầm lầu bầu: "Lạc Lạc hẳn là còn lâu mới có thể xuất hiện đi. Ngày mai muốn dậy sớm, đêm nay đi ngủ sớm một chút mới được......"



Một mình lẩm bẩm cái gì đó, cô xoay người, đã dần dần quen thuộc với Thiên trạch, chậm rãi đi về phòng.



Ước chừng qua mười phút, cửa rương máy móc mở ra, nam sinh mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean, đi giày thể thao màu trắng đi ra.



Tầm mắt đảo quanh một vòng trong phòng, không được gì cả.



Lạc Trạm ngoài ý muốn nhướng mày.



Như thường lệ, mỗi lần anh từ rương máy móc đi ra, đều thấy Đường Nhiễm ngoan ngoan ngoãn ngoãn mà ghé vào cái bàn vuông kia, có mấy lần đi tới còn ngủ luôn rồi.




Đây là lần đầu tiên, "người máy" từ rương máy móc đi ra mà lại không thấy gì.



Lạc Trạm đi sâu vào phòng trong.



Đến trước cửa phòng ngủ đang hé mở, Lạc Trạm rốt cuộc mới nghe thấy được chút động tĩnh. Anh dừng lại, cẩn thận phân biệt, nhưng mà lúc này thanh âm lại biến mất.



Lạc Trạm đứng tại chỗ vài giây, thử mở miệng.



Thanh âm máy móc ở lối đi nhỏ thấp thấp vang lên: "...... Chủ nhân?"



Một mảnh an tĩnh, không người đáp lại.




Lạc Trạm bỗng dưng nhíu mày. Anh không hề chần chờ, đẩy cửa phòng trước mặt ra, bước vào trong――



Sau đó bất động.



Vài giây sau, Lạc Trạm gian nan ngoái đầu nhìn lại.



Cách anh vài bước, trong phòng tắm đang bật đèn tắm ấm áp. Cửa phòng tắm Thiên trạch là cửa kính bán mờ, chỉ có một đoạn giữa là mờ, hai đoạn trên dưới đều là trong suốt. Lúc này, giọt nước ngưng tụ thành bọt nước trên phần trong suốt của cửa kính, dưới ánh đèn chói mắt.



Bên trong cánh cửa còn ẩn ẩn có thể thấy được hơi nước ở dưới đèn bốc lên.



Lạc Trạm sững người tại chỗ, cũng chưa hề động đậy.



Hiện tại anh biết cô đang làm gì rồi ―― nhắc mãi sáng mai muốn dậy sớm, cho nên Đường Nhiễm đặt lịch tắm lên trước lịch đón "người máy" của phòng thí nghiệm.



Thật trùng hợp, hiện tại hẳn là cô vừa mới tắm xong, chuẩn bị ra ngoài.



Đầu óc Lạc tiểu thiếu gia thông minh khác hẳn người thường lúc này lại hoàn toàn trống rỗng, đứng sững tại chỗ không biết bao lâu, mới rốt cuộc tỉnh táo lại, nắm chặt đốt ngón tay xoay người đi ra ngoài cửa.



Chỉ là vừa mới bước đầu tiên, dư quang thoáng qua, phần trong suốt dưới cửa kính bán mờ, một đoạn cẳng chân trắng như ngó sen dẫm lên màn nước mỏng.



Giây tiếp theo, cửa kính mờ bị người từ bên trong nhẹ nhàng đẩy ra, cô gái quấn một đoạn khăn tắm đi ra.



Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt của Lạc Trạm chính là hai bắp chân trắng nõn tinh xảo dưới lớp khăn tắm, làn da sau khi tắm uống đủ hơi nước, ở dưới ánh đèn càng có vẻ kiều nộn, vô cùng mịn màng.



Hướng lên trên, khăn tắm nhung màu lam nhạt quấn quanh người cô, mơ hồ có thể thấy được dưới cái khăn tắm kia, từ bộ ngực nhỏ hơi hơi nhô lên đến chiếc eo lồi lõm đường cong.



Phía trên, đôi mắt cô nhắm lại, lông mi theo động tác run rẩy. Khuôn mặt diễm lệ được hơi nước tô thêm cũng không còn tái nhợt như ngày thường nữa, càng thêm đỏ ửng.



Mái tóc dài ướt bên tai rũ xuống chiếc cổ thanh tú. Bọt nước theo đuôi tóc đen nhánh nhỏ giọt xuống, tụ lại ở xương quai xanh.



Sáng lấp lánh một bãi.



Lạc Trạm nhìn vài giây mới bừng tỉnh, anh hoảng loạn dời mắt.



Cứng đờ tại chỗ, hầu kết "Người máy" lăn nhẹ.



Lạc Trạm cảm thấy mình đột nhiên có chút......



Khát nước ghê gớm.