Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Đừng Khóc (Biệt Khóc) - Chương 3: Áo khoác




Lạc Trạm có chút không tin vào những gì anh vừa nghe được.



Ngay cả khi cô gái trước mặt nhắm chặt hai mắt, vẫn hơi run vì lạnh và thật sự biết tên của anh, cũng không có ai dám gọi anh như vậy. Mặc kệ là ở Lạc gia hay ở K đại, Lạc tiểu thiếu gia nổi tiếng nóng tính, không ai dám đắc tội với anh khi mới gặp mặt.



Đôi mắt Lạc Trạm dần trở nên lạnh lùng, bất thiện thì một ngữ điệu lười biếng quen thuộc trong màn hình di động của cô gái truyền ra :



"Ở đây."



"......"



Lạc Trạm ngừng hai giây, tầm mắt hạ xuống. Nhìn chằm chằm vào giao diện quen thuộc, anh khẽ nheo mắt.



Lạc Trạm nhớ ra.



"Lạc Lạc" cũng là tên của trợ lý AI được phát triển bởi nhóm của họ —— trước đó INT cố gắng phát triển ứng dụng trợ lý giọng nói, thành viên nhóm đã đặt tên cho chương trình AI cái tên này nên thiếu chút nữa "chết" trong tay của Lạc tiểu thiếu gia.



Cho nên cô gái nhỏ vừa rồi không phải kêu tên anh, mà là gọi trợ lý AI* được thu thập âm thanh của anh để tổng hợp thành kia trong điện thoại cô.



*trợ lý ảo/ trí tuệ nhân tạo



Nhưng Lạc Trạm nhớ rõ rõ ràng chính là, anh căn bản không mở quyền sử dụng thương mại cho chương trình này.



Lạc Trạm cau mày "Đây là Đàm Vân Sưởng download cho cô sao ?"



"...... Vâng."



Đường Nhiễm nhẹ giọng.



Cô nghe ra người nọ trong giọng nói giống như có chút không ngờ, nếu trước đó suy đoán của cô không sai, thì người này hẳn là chính là leader của nhóm phát triển đằng sau INT.



Anh ấy hiện tại là đang bất mãn khi cô sử dụng ứng dụng này sao?



Tưởng tượng đến "Lạc Lạc" có khả năng bị thu hồi, Đường Nhiễm bất an mà nhấp môi, theo bản năng mà đem điện thoại thu vào trong ngực.



Lạc Trạm cho dù lạnh nhạt và thờ ơ đến mức nào, lúc này cũng không thể nào đi đoạt di động của một cô bé mù được.



Anh cau mày và nhìn chằm chằm vào cô gái vài giây khiến cô càng khẩn trương, chậc khẽ một tiếng, rời mắt sang một bên.



"Nói đi, đi chỗ nào."



Giữ được "Lạc Lạc", Đường Nhiễm thầm thở phào nhẹ nhỗm.



Cô duỗi tay sờ sờ cây gậy dò đường vừa nãy đã buông ra để bảo vệ cái điện thoại, ngữ khí cẩn thận: "Trạm xe buýt đường Thanh Nham."



Lạc Trạm cúi người đem cây gậy dò đường đặt vào tay cô gái, thân hình hơi cứng lại: "...... Chỗ nào cơ?"



Đường Nhiễm kiên nhẫn lặp lại: "Đường Thanh Nham, trạm dừng xe buýt ."



"......"



Lớn như vậy chưa bao giờ ngồi một chuyến xe buýt, Lạc Trạm mặt không biểu tình.



Vài giây sau.



"Bắt taxi không được sao?"



"Không, không được." Thoạt nhìn cô gái nhu nhu nhược nhược, khuôn mặt tái nhợt, lúc này vô cùng kiên định nói.



"?"



Cô cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: "Vậy em sẽ tự mình trở về. Cảm ơn anh."



"......"



Lạc Trạm cảm giác được một loại khó chịu không thể giải thích xông lên, như là mạch máu chứa đầy dung nham một đường mang theo lửa đốt cháy lồng ngực anh.



Cố tình không có chỗ nào để phát tác, càng không có chỗ nào để chảy ra .



Anh đè nặng sự khó chịu, một tay giữ lại gậy dò đường của cô, cười lạnh lùng: "Sợ tôi bắt cóc cô?"



"......"



Cô gái không giải thích, chỉ nhắm nghiền hai mắt đứng đó.



Không biết là lạnh hay là sợ, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, môi trắng bệch. Mái tóc đen ướt dẫm vì mưa dán vào khóe môi, phác hoạ ngũ quan vốn cực kỳ xinh đẹp, đã có thể nhìn ra một chút bộ dáng xinh đẹp động lòng người khi trưởng thành.





Lạc Trạm đáy lòng lại tăng thêm vài phần bực bội.



Đứng đó một lúc lâu, anh thò tay vào túi quần, sờ vào khoảng trống rỗng mới nhớ ra —— từ phòng thí nghiệm đi ra, anh bị Đàm Vân Sưởng làm phiền đến đầu óc choáng váng, sau khi trả lời điện thoại, anh thản nhiên ném điện thoại lên bàn.



Cho nên, anh căn bản không mang.



Lạc Trạm trầm mặc.



Một lúc sau anh rũ mắt, nhìn về cô gái cầm cây gậy dò đường đang đứng chờ.



"Cái bản đồ hướng dẫn của trợ lý AI kia, Đàm Vân Sưởng có tải xuống cho cô không."



"......?"



Đường Nhiễm hơi sững sờ, ngẩng mặt nhìn phía Lạc Trạm.



Trong sự an tĩnh vi diệu, Đường Nhiễm rốt cuộc đã hiểu câu hỏi của Lạc Trạm.



Khóe miệng cô khẽ cong lên.



Cô cúi đầu, gõ gõ di động, nhẹ giọng gọi: "Lạc Lạc."



"Ở đây."




"Trạm xe buýt đường Thanh Nham đi như thế nào?"



"Nghe hướng dẫn của tôi."



Âm thanh hướng dẫn sử dụng giọng của Lạc Trạm, lãnh đạm lười nhác lại còn có vẻ đại gia, nhưng vô cùng nghe lời.



Lạc Trạm: "............"



Từ hôm nay, quan tài của Đàm Vân Sưởng sẽ được anh đóng đinh tại đây.



.



Trước kia khi Lạc Trạm được hỏi "Đời này điều gì là nhục nhã nhất" , anh cười nhạt một tiếng trả lời —— Lạc tiểu thiếu gia đời này một đường tiến lên, sao có thể có chuyện nhục nhã cơ chứ?



Hiện tại có.



Được dẫn đường bởi một cô bé mù, một đường còn cùng cô giao lưu với cái trợ thủ AI gọi là "Lạc Lạc"...... Đó còn chưa tính.



Ngay cả tiền đi xe buýt cũng đều là cô gái nhỏ trả cho anh.



Nguyên nhân rất đơn giản.



Thời điểm chờ xe, Đường Nhiễm đã rút kinh nghiệm, hỏi Lạc Trạm trước: "Anh có mang tiền lẻ không?"



Lạc Trạm từ túi áo khoác lấy ví, nhìn lướt qua, "......50 có tính không?"



Hai mắt cô nhắm lại, cong cong khóe miệng.



Sau vài giây, không biết cô lấy từ túi nào của chiếc váy lấy ra hai đồng xu lạnh, nắm lấy tay của Lạc Trạm và đặt nó vào lòng bàn tay anh.



Lạc Trạm theo bản năng muốn né tránh, nhưng đối diện với cặp mắt khép hờ cùng hàng lông mi run rẩy, anh vẫn dừng lại.



Hai đồng tiền xu nằm lặng lẽ trong lòng bàn tay anh.



"Mỗi lần một xu là đủ rồi, không cần nhiều đầu," Cô nhẹ giọng dặn dò, "Một xu khác cho anh dùng khi trở về."



"......"



Lạc Trạm tâm tình phức tạp.



Tiểu thiếu gia này vẫn là lần đầu tiên được người ta trả lộ phí cho, tổng giá trị hai nhân dân tệ...



Đứng dưới bến xe, Lạc Trạm cất tiền xu đồng thời cất luôn chiếc dù.



Đợi nửa ngày không thấy bóng dáng xe tuyến 936, anh liếc nhìn cô bé đang gắt gao thu nhỏ thân hình gầy gò của mình.



...... Cũng không biết là cô bé nhà ai, bố mẹ không cho ăn cơm sao?



Nhìn cô run rẩy vì lạnh, Lạc Trạm nhíu mày cởi áo khoác ra.




Chần chờ hai giây, anh hướng mái tóc dài của cô và phủ chiếc áo khoác lên đầu cô.



"!"



Cảm giác tối sầm trước mắt đương nhiên Đường Nhiễm sẽ không thấy được, nhưng cảm giác bất ngờ như bị trùm bao tải vẫn sẽ có.



Cô trong lòng hơi hoảng, liền nghe thấy trên đỉnh đầu bị cách một tầng vải dệt, nam sinh âm điệu lười nhác mà lãnh đạm ——



"Phủ thêm quần áo. Bằng không cái dì bên cạnh tôi còn chỉ trích tôi ngược đãi con gái."



Đường Nhiễm hơi ngốc: Thanh âm người này nghe lười biếng lạnh lùng, còn mang cảm giác thiếu niên, nhưng là đứng ở bên cạnh cô trông giống ba cô sao?



Nghĩ trăm lần cũng không ra, Đường Nhiễm chỉ có thể chậm rì rì mà đem áo khoác trên đầu cởi xuống, sau đó mặc vào.



Hương tuyết tùng hổ phách thoang thoảng nhiễm vào mái tóc dài bị áo trùm đến hơi rối của cô.



Áo khoác áp xuống làn váy cô, và mép dưới của chiếc váy che đi đường hông hơi nhấp nhô, che đi phần chân. Tay áo hơi dài đối với cô, vì vậy khi nó rủ xuống, không thể nhìn thấy những ngón tay của cô.



Quả nhiên giống một đứa bé trộm mặc áo của người lớn.



"......"



Ngừng vài giây, Lạc Trạm chậm rãi thu hồi mắt.



.



"Đinh lang" một tiếng, tiền xu rơi vào hộp đựng, phát ra tiếng vang thanh thúy.



Cửa xe đóng lại.



Chỉ có Đường Nhiễm cùng Lạc Trạm hai người lên trạm này, nhưng trên xe chỗ ngồi đã đầy.



Tài xế xe bus chú ý tới cây gậy dò đường trong tay Đường Nhiễm, trước khi lái quay lại hướng trong xe nhìn thoáng qua rồi quay lại, nói với Lạc Trạm: "Có một chỗ ngồi đặc biệt ở giữa, kêu người chiếm chỗ nhường vị trí là được."



"......"



Lạc Trạm tự nhiên không biết thiết lập ghế ngồi đặc biệt trên xe buýt là cái gì, nhưng tầm mắt anh chuyển qua một vòng, liền nhìn thấy trong xe có ghế có màu sắc khác rõ ràng với hầu hết các ghế khác.



Hắn gõ gõ gậy dò đường của cô, rồi giữ cổ tay mảnh khảnh của cô qua chiếc áo khoác cô đang mặc "Đi với tôi"



Đường Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu.



Lạc Trạm dẫn cô dừng trước ghế chăm sóc đầu tiên.



Ngồi ở đó là một chàng trai trẻ dáng vẻ lưu manh, nhuộm tóc màu xám, lỗ mũi còn xỏ viên ngọc xanh. Hắn ta đeo tai nghe vắt chéo chân và không cảm thấy bất an về việc chiếm một chỗ ngồi đặc biệt. Ngược lại hắn đem xe buýt ngồi tự nhiên như trên xe riêng.



Lạc Trạm dừng lại mặt mày lười nhác, giơ ngón trỏ lên và gõ nhẹ vào cửa sổ xe bên cạnh khuôn mặt của chàng trai trẻ.




Hắn ta nhíu mày, một bên quay đầu lại một bên túm tai nghe xuống, "Cái gì?"



Lạc Trạm lười phản ứng với cái giọng khiêu khích kia, chỉ hơi nghiêng người, lộ ra cô gái đang bị mình đỡ tay, "Làm phiền, cho một chỗ ngồi."



Nếu để bạn học ở K đại nghe thấy câu này, có lẽ không ít người sẽ sợ tới mức sặc nước ——



Quen biết ngần ấy năm, bọn họ có khi nào nghe qua Lạc tiểu thiếu gia nói một câu "Làm phiền"?



Nhưng chàng trai trẻ rõ ràng không cảm thấy rằng mình đã nhận được bất kỳ "vinh dự" nào, hắn liếc mắt nhìn Đường Nhiễm một cái, và sau vài giây trì trệ trên đôi lông mày xinh đẹp của cô gái, chàng trai thay vào đó cười khẩy.



"Con nhỏ mù này là bạn gái của mày à? Chăm sóc đến vậy? Nếu tao không cho —— mày có thể làm gì?"



"......"



Đường Nhiễm lúc này sao không thể hiểu đang phát sinh sự tình gì. Cô chần chờ mà giơ tay kéo kéo góc áo Lạc Trạm, "Chỉ có hai điểm dừng, trạm của em một lát là tới rồi."



Lạc Trạm không di chuyển, cô gái nhỏ nắm chặt góc áo mình, ánh mắt anh lạnh lùng mà nhìn chàng trai trẻ, "Có phải hay không thì liên quan gì đến mày."



Chàng trai trẻ tùy ý mà đánh giá Đường Nhiễm, sau đó quay lại cười ghê tởm, "Nếu mày cho tao mượn nó một chút, tao sẽ nhường cho mày, tao đương nhiên không ——"



Chữ "làm" chưa ra khỏi miệng, đã bị một tiếng "phanh" trầm vang cùng tiếng rên sau đó át đi.



Đường Nhiễm cái gì cũng không nhìn được, chỉ nghe thấy chung quanh có vài tiếng người xa lạ kinh hô, theo sau có tiếng rì rầm thảo luận.



Cô hoảng hốt nắm chặt góc áo người nọ, vô thức mở miệng: "Lạc Lạc......"




Thái dương Lạc Trạm nhảy dựng, thiếu chút nữa phá ra.



Anh hơi cắn răng như không nghe thấy, quay mắt nhìn về phía chàng trai trẻ đang vật lộn với một tay trên bệ cửa sổ.



Lạc Trạm hơi hơi khom người, thanh âm ép đến mức thấp nhất, lạnh lùng nhất ——



"Mày mở to hai mắt nhìn xem, hàng chữ này là gì?"



【 Chỗ ngồi đặc biệt dành cho người già, người bệnh và phụ nữ mang thai】 một hàng chữ bị tay Lạc Trạm chỉ vào.



Lạc Trạm: "Tao nghĩ mày ngồi ở đây không thích hợp —— mày không phải người già, trẻ nhỏ hay phụ nữ có thai, nhưng muốn làm người khuyết tật thì tao có thể giúp mày, thử không?"



Chàng trai trẻ biết rằng mình đã gặp khó khăn khi không thể nhúc nhích trong một thời gian dài. Hắn ta cũng là một kẻ thích bắt nạt kẻ yếu. Lúc này, hắn ta bị ép trước cửa sổ, vẻ mặt đưa đám và xin lỗi liên tục.



Chờ sau khi bị Lạc Trạm buông ra, hắn liền đứng dậy nhanh chóng đi xuống phía sau.



Người vây xem nhìn thấy toàn bộ quá trình, Đường Nhiễm lại chỉ có thể dựa vào tai nghe để phân biệt.



Chờ bên cạnh an tĩnh lại, thiếu niên bị cô nắm góc áo quay lại, ngữ khí đã khôi phục sự lười nhác bình thường.



"Xong rồi, ngồi đi."



Anh dắt cô đến chỗ ngồi.



Đường Nhiễm bất an mà ngồi xuống, "Người kia làm sao vậy?"



"Không có việc gì," Lạc Trạm vừa nhấc mắt, liếc về phía sau xe, đáy mắt lạnh lẽo, "Hắn ta chính là vô cùng áy náy khi ngồi trên ghế đặc biệt, vì vậy đã dập đầu với cái biểu ngữ."



Đường Nhiễm trầm mặc mấy giây, tiếp nhận câu trả lời này.



"Được rồi."



Lạc Trạm cuối cùng đưa Đường Nhiễm đến phía dưới căn hộ của cô.



Cô bé dừng lại trước cánh cửa chống trộm ở tầng dưới, không ấn mật mã, mà ngập ngừng vài giây rồi quay lại.



"Cảm ơn anh đã đưa em trở về."



Lạc Trạm căn bản cũng không có ý định đưa cô đi lên, nhưng cô gái nhỏ có ý tứ rõ ràng "Anh có thể đi rồi" tức khắc làm cho sự khó chịu không thể giải thích được bị đè nén trong trái tim anh lại xuất hiện.



Anh khẽ cau mày.



"Đi taxi là sợ tôi sẽ bắt cóc cô. Tới dưới nhà mình rồi mà vẫn không yên tâm. Tôi nghe giống kẻ xấu vậy sao?"



"Bắt taxi không phải bởi vì......"



"Nếu sợ như vậy, về sau đừng ra khỏi cửa một mình." Lạc Trạm lãnh đạm cắt ngang.



Sự bồn chồn trong lòng bị anh cho là do ngủ không ngon. Lạc Trạm nhíu mày, một tay giữ ô, xoay người bước đi.



Đường Nhiễm giật mình tại chỗ, qua hai giây mới lấy lại tinh thần, có chút nôn nóng mà mở miệng: "Áo khoác ——"



"Ném đi."



Âm thanh lạnh như băng vang lên không ngừng.



Đi rất xa, thân ảnh Lạc Trạm dừng lại.



Anh cau mày quay đầu lại, nhớ rằng anh còn chưa nói cô gái anh không biết tên xóa bỏ người trợ lý Al đáng xấu hổ kia.



Chỉ là nhìn bóng dáng đơn bạc mảnh khảnh kia, Lạc Trạm lại rũ mắt.



..... Quên đi.



Dù sao sau này cũng sẽ không gặp lại.



Lạc Trạm mặt mày lười nhác mà xoay người, đi vào màn mưa.



.



Khi Đường Nhiễm về đến nhà , người chăm sóc cô, Dương Ích Lan, đã trở lại.