Đừng Khóc (Biệt Khóc)

Đừng Khóc (Biệt Khóc) - Chương 29: Ba năm khởi bước




Tối hôm trước từ Thiên trạch Đường gia trở về muộn, Lạc Trạm lại dành ra hai giờ, bổ sung tiến độ chỉnh sửa "Người máy" cho Đường Nhiễm.



Kết thúc khi đã khuya, Lạc Trạm cùng Lâm Thiên Hoa, Đàm Vân Sưởng ba người không về nhà, ở khách sạn cạnh trường thuê ba cái phòng, từng người tắm rửa rồi đi ngủ.



9:52 sáng, cửa phòng Lạc Trạm bị gõ ầm ầm.



Căn phòng đóng rèm tối om, sau một lúc lâu không thấy bất luận động tĩnh gì.



Ngoài cửa.



Đàm Vân Sưởng thật cẩn thận cầm di động, xấu hổ cười với đầu bên kia: "Thật ngại quá a Lạc gia gia. Lạc Trạm tối hôm qua cùng chúng cháu làm vội phép tính, chắc là không thể nào ngủ ngon, chúng cháu lên gọi cậu ấy......" Đàm Vân Sưởng chờ bên kia nói xong, liên tục đồng ý vài câu. Sau đó hắn che lại ống nghe, nụ cười hơi suy sụp, hạ giọng hỏi Lâm Thiên Hoa đang gõ cửa: "Sao vẫn chưa được?"



Lâm Thiên Hoa vẻ mặt đau khổ, đổi tay: "Tay em sắp đứt rồi, Trạm ca không mở thì có biện pháp nào hả?"



"Vậy cậu nên cố gắng hơn a!" Đàm Vân Sưởng hướng tới cái di động đưa mắt ra hiệu, "Lão tổ tông đang chờ."



"Nếu em đấm hỏng cửa thì học trưởng phải bồi thường đấy."



"Dùng sức đấm, hỏng thì Lạc Trạm bồi thường."



"......"



Lâm Thiên Hoa đau đầu quay lại, giơ nắm tay lên, xoay tròn hướng tới cửa phòng đấm tới――



"Cạch."



Cánh cửa trước mắt Lâm Thiên Hoa đổi thành một khuôn mặt còn ngái ngủ, đầu tóc hỗn độn, khóe mắt đào hoa nửa híp, lúc này lười biếng liếc tới ngoài cửa. Phỏng chừng là ngủ không đủ, người này nguyên bản làn da trắng trẻo lại thêm hai phần tái nhợt, sau lưng là căn phòng u ám, như là thân vương quỷ hút máu bò ra từ lâu đài cổ nào đó.



Lạc Trạm ngáp một cái, giơ tay, chặn đứng nắm tay của Lâm Thiên Hoa bởi vì quán tính mà thu không được, sau đó đẩy sang một bên.



Anh dựa vào khung cửa.



Anh mang theo giọng khàn khàn buồn ngủ trầm trầm thấp thấp――



"Mới sáng sớm, nháo cái quỷ gì."





"Không còn sớm a tổ tông, nhìn xem bây giờ là mấy giờ?" Đàm Vân Sưởng hạ giọng, "Di động của cậu có phải tắt chuông rồi hay không, lão gia tử nhà cậu tìm cậu, còn gọi điện cho anh đây này."



"...... Không tắt chuông," Lạc Trạm nhớ tới cái gì đó, cong cong khóe miệng, lãnh đạm trào phúng, "Đem ông ấy kéo vào sổ đen mà thôi."



Đàm Vân Sưởng: "............"



Đàm Vân Sưởng bất đắc dĩ mà buông ống nghe, đem điện thoại đưa qua, "Mau nhận điện thoại đi."



Lạc Trạm không nhúc nhích, dựa vào khung cửa lạnh băng băng mà liếc Đàm Vân Sưởng đưa di động qua. Ngừng hai giây, anh mới cười nhạt một tiếng, giơ tay nhận lấy.



Lạc Trạm nhận xong thì ấn loa, sau đó xoay người, ngáp dài đi vào trong phòng.




"Lại chuyện gì?"



"...... Ngươi còn biết nhận điện thoại! Ta còn tưởng ngươi chết ở bên ngoài rồi chứ, chuẩn bị gọi Lâm quản gia đi nhặt xác cho ngươi đây!"



"Nhờ phúc của ông, còn sống."



"Đừng lải nhải với ta, ta hỏi ngươi, tối hôm qua tại sao không tới Đường gia!"



"......"



Đi theo phía sau Lạc Trạm, Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa hai người cắn rứt lương tâm mà nhìn nhau.



Đương sự còn chẳng hề để ý mà cười nhạt, "Đường gia cáo trạng với ông sao?"



"Cả nhà trưởng bối đợi ngươi nửa buổi tối, ngươi còn cười được?"



"Ồ." Lạc Trạm lười biếng đáp, ngồi vào sô pha đơn, "Vậy thì bọn họ cũng biết cháu cứng đầu thế nào rồi đấy, khi nào thì chọn rể hiền khác?"



Điện thoại bên kia trầm mặc.



Trong sự an tĩnh này, Lạc Trạm lười nhác nơi đáy mắt chậm rãi rút đi, cuối cùng ngưng lại một chút lạnh lùng trào phúng: "Đường gia xem trọng căn chi này của Lạc gia như vậy, cháu làm thế rồi, bọn họ còn nhất định phải đem Đường Lạc Thiển gả tới đây sao?"




Lão gia tử trầm giọng nói: "Lạc gia cùng Đường gia hợp tác chặt chẽ nhiều năm như vậy, đối với bên ngoài vẫn luôn là trạng thái liên minh. Hôn nhân này đã định ra từ rất sớm―― không phải ngươi dùng một chút thủ đoạn trẻ con là có thể chối đẩy quá khứ."



Lạc Trạm khẽ nheo mắt: "Cháu không rõ. Đường gia muốn cùng Lạc gia liên minh thì có thể lý giải, nhưng gia gia người là xuất phát từ nguyên nhân gì, vừa vặn chọn Đường gia trong nhiều nhà như vậy?"



"...... Chuyện cũ năm xưa, đương nhiên có nhân duyên, chẳng lẽ còn muốn đem chuyện ta gây dựng sự nghiệp giảng cho ngươi nghe?"



Lạc lão gia tử lạnh giọng nói xong, bên cạnh tựa hồ có người nhỏ giọng khuyên hai câu, ông lại miễn cưỡng mềm giọng: "Hơn nữa, Đường Lạc Thiển tuy rằng tính cách có chút khuyết điểm, nhưng nói chung không có vấn đề gì. Luận gia thế thì thanh thanh bạch bạch, luận bộ dáng thì xinh xinh đẹp đẹp, còn lại ca múa cũng không có khuyết điểm ―― tổng hợp lại, con bé là người hợp tuổi ưu tú nhất với ngươi, ngươi có cái gì chướng mắt nó?"



Lạc Trạm cười lạnh một tiếng, "Người đã cao tuổi, ánh mắt không tốt, cháu có thể thông cảm."



"...... Tiểu tử thúi, ngươi thế nào cũng muốn tức chết ta có phải hay không! Ngươi lại chưa thích ai, sao không thể cùng Đường Lạc Thiển nói chuyện thử xem!?"



"......"



Lạc Trạm ánh mắt hơi hoảng.



Qua vài giây, anh nhỏ giọng, lãnh đạm lười nhác mà cười: "Cháu không nóng nảy, người nhìn lại xem. Hơn nữa, sao một hai phải vừa độ tuổi? Cho dù bốn năm tuổi cháu cũng không ngại."



Bên kia nghẹn lại.



Chờ khi phản ứng lại, lão gia tử tức muốn hộc máu mà rít gào ra tiếng ――



"Bốn năm tuổi, kia mới mười lăm mười sáu! Ngươi cái hỗn tiểu tử là tự do quá đủ rồi hả, muốn vào ăn cơm nhà nước có phải hay không?!"




Lạc Trạm sung sướng mà cười rộ lên, nụ cười này còn kèm theo một tia thoải mái.



Lão gia tử bị chọc tức đến huyết áp đều tăng, dạy bảo tự nhiên là không có cách nào tiếp tục. Sau khi ngắt điện thoại, Lạc Trạm dựa vào sô pha, vẫn không nhịn được cười thấp.



Đàm Vân Sưởng cùng Lâm Thiên Hoa ở trong phòng nhìn toàn bộ quá trình, tâm tình phức tạp.



Qua một hồi lâu, Đàm Vân Sưởng nhịn không được mở miệng: "Tổ tông, cậu đừng cười như vậy. Cười nữa, cẩn thận cười đến nhập viện đấy."



"......"




Lạc Trạm dừng lại. Sau một lúc lâu, chỉ nghe thấy sau cái sô pha da dày rộng kia, cái người trốn trong bóng tối trầm thấp mà cười tự giễu: "Nhập viện? Vậy còn hơn là vào cục cảnh sát."



Lâm Thiên Hoa nhỏ giọng hỏi: "Trạm ca, cậu thật sự thích Đường Nhiễm sao?"



"......"



"Tôi cảm thấy, lão gia tử nhà cậu sẽ không đồng ý. Đường Nhiễm xác thật khá tốt, nhưng dù sao cũng là con riêng...... Chúng ta không ngại cái này, nhưng thế hệ trước coi trọng nhất là thanh danh, chỉ sợ sẽ không đồng ý......"



Đàm Vân Sưởng cũng thở dài, hiển nhiên là cùng ý kiến.



"Tôi không nghĩ lâu dài như vậy." Lạc Trạm nói.



Đàm Vân Sưởng do dự, nói thầm: "Không lâu dài? Vậy cậu có chút cặn bã đấy."



Im lặng vài giây, Lạc Trạm cười nhạt: "Là tôi không thể nghĩ về lâu dài ―― cô ấy mới 16, còn có thể làm cái gì? Tôi chỉ có thể là người máy của cô ấy. Ít nhất chờ sau khi cô ấy chữa khỏi đôi mắt, cô ấy có ý tưởng, tôi mới có thể nghĩ tiếp."



Lâm Thiên Hoa do dự: "Vậy vạn nhất kéo dài rất lâu......"



Lạc Trạm lười biếng mà dựa vào sô pha, khép mắt, "Không sao, tôi chờ được....... vậy cũng vui."



Lâm Thiên Hoa: "Chẳng phải là sợ cậu chờ đến không dậy nổi à."



Lạc Trạm: "Quản cái gì."



Nghẹn trong chốc lát, Lâm Thiên Hoa nhỏ giọng lầu bầu: "Tôi là sợ cậu nhịn không được ―― ba năm khởi bước, tối cao tử hình* đấy Trạm ca, về sau tới thời điểm mấu chốt, nhất định phải suy xét rõ ràng."



"......"



Lạc Trạm khó được lúc bị nghẹn.



Sau một lúc lâu, anh tức giận đến cười mắng: "Lăn, cậu cho rằng tôi là mấy người sao?"



*"Luật Hình sự nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa" của Trung Quốc đại lục quy định người nào phạm tội hiếp dâm sẽ bị phạt tù có thời hạn không dưới 3 năm nhưng không quá 10 năm, nếu trường hợp nghiêm trọng thì bị phạt tù có thời hạn không dưới 10 năm, tù chung thân hoặc tử hình.